Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 69.2

Chữ ‘Phúc’ là chỉ có quần áo để mặc, có cơm để ăn, có một nơi để ở chính là phúc. Còn có người nói, trên đời này, chuyện hạnh phúc nhất là người bạn yêu cũng yêu bạn, hơn nữa hai người đều quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Bất quá hạnh phúc chỉ là một từ chỉ trạng thái, không có nghĩa là bắt buộc bạn phải lập tức biến thành hạnh phúc – ing, mà phải luôn duy trì trạng thái hạnh phúc từ lúc bắt đầu.

Hà Nại lúc trước chưa từng nghĩ mình sẽ may mắn có được hạnh phúc, nhưng bây giờ ở cùng Tôn Hối, cậu lại lo lắng liệu Tôn Hối có cảm thấy hạnh phúc giống mình hay không.

Hai người yêu nhau là một chuyện, ở cùng nhau lại là một chuyện khác. Hà Nại và Tôn Hối chưa trải qua thời kì yêu đương dài đăng đẳng, mà đã chính thức bay vào thời kì sống chung. Đã là ở cùng, thì không chỉ đơn giản là cùng ăn cơm, cùng ngủ một chỗ, mà là cùng nhau sinh sống, cho dù là một chút chuyện nhỏ nhặt cũng không được lơ là.

Hà Nại bình thường ngủ dậy rất sớm, không thích đọc sách cũng không thích xem TV. Hồi nhỏ cậu không có TV để xem, mà lớn rồi thì lại không thích. Cho nên sau khi ăn cơm xong, Hà Nại liền quét dọn nhà cửa, ngồi một chỗ ngẩn người hoặc ra ngoài tản bộ, sau đó lên giường ngủ sớm, cuộc sống giống như sinh hoạt thường ngày của học sinh tiểu học.

Còn Tôn Hối lại thích ngủ nướng, hôm nào không có ca sáng, buổi tối khoảng hai ba giờ anh mới đi ngủ, xem ti vi, lên mạng, thời gian cứ như vậy trôi qua thật nhanh. Cho dù có ca sáng, Tôn Hối nhất định sẽ thức tới tận mười hai giờ rồi mới chịu đi ngủ.

Cho nên buổi tối Tôn Hối tràn đầy hứng thú cùng Hà Nại xem phim, Hà Nại cũng rất muốn xem cùng anh, nhưng vừa qua chín giờ, bất luận Hà Nại cố gắng tỉnh táo như thế nào cũng không thể kiên trì tới cái kết của phim, thậm chí còn không biết mình ngủ từ lúc nào.

Bởi vậy khi bọn họ xem phim Hà Nại chỉ nhớ được phần đầu, còn lại thì rất mơ hồ. Ví dụ như có một tên cướp biển trốn khỏi trại giam, sau đó chiến đấu với quái vật… Sau đó còn có người mặc áo giáp bay khắp nơi, tiếp theo sẽ tham gia hỗn chiến… Nói chung là Hà Nại vẫn không xem cái kết, tuy là cậu có hơi tò mò một chút cuối cùng bộ phim kết thúc như thế nào, nhưng lại không dám hỏi Tôn Hối, sợ anh sẽ không xem phim chung với cậu nữa, vậy nên Hà Nại không bao giờ hỏi, chỉ là cố gắng làm sao để không bị ngủ gật.

Mỗi lần Hà Nại giật mình tỉnh lại, đều phát hiện phim đã hết từ lâu, còn mình thì đang vùi trong người Tôn Hối, trong lúc mơ mơ màng màng cảm nhận được Tôn Hối đang rửa mặt cho mình. Kỳ thực Hà Nại có thể đi ngủ trước, nhưng cậu lại muốn ở bên cạnh Tôn Hối, muốn dung nhập vào cuộc sống của anh.

[Edit by Nha Nha∙Tiểu Gia]

Ngoại trừ sinh hoạt và thời gian làm việc nghỉ ngơi khác nhau, hai người chỉ mới bắt đầu sống chung, khó tránh khỏi phát sinh một số ma sát, cho dù hai người có bối cảnh giống nhau nhưng thói quen vẫn sẽ bất đồng, chứ nói chi gia cảnh của hai người hoàn toàn khác nhau. Đối với sinh hoạt của Tôn Hối, thì thói quen của Hà Nại quá mức tiết kiệm; mà đối với sinh hoạt của Hà Nại, thói quen của Tôn Hối lại quá mức lãng phí.

Ví dụ như lúc ăn cơm, đũa bị chợt hay bị run tay, bất kì món nào bị rơi rớt trên bàn, Hà Nại không chút do dự gắp lên ăn lại, còn nếu như rơi xuống đất, Hà Nại cũng sẽ nhặt lên, có điều là thêm một công đoạn—— rửa sạch lại rồi mới ăn. Còn Tôn Hối thì không duyệt chuyện này, trên bàn có rất nhiều vi khuẩn, sao có thể gắp lên ăn được huống hồ là bị rơi xuống đất, hơn nữa dùng hệ thống cung cấp nước để rửa, cái này chính là nước lã a, rất không vệ sinh.

Vì chuyện này, Tôn Hối thậm chí có vài lần hung ác với Hà Nại, ví như hôm nào đó, anh nhào tới gắp lấy miếng thịt bò bên mép Hà Nại, sạch sẽ dứt khoát vứt vào thùng rác. Hà Nại đau lòng, đau lòng lắm a, đây là thịt bò lãnh bạc đó nha!! Hà Nại không cam lòng muốn đi nhặt về, sau đó rửa thật sạch, rồi xào lại lần nữa. Nhưng Tôn Hối không cho cậu đi lượm, cuối cùng còn tàn bạo nói, nếu Hà Nại dám đi nhặt miếng thịt kia, anh sẽ đem thức ăn trong bát đổ vào bồn cầu. Vậy nên Hà Nại chỉ dám chu miệng coi như thôi.

Chờ tới tối, trước khi đi ngủ, Tôn Hối đang ở trong phòng tắm tắm rửa, Hà Nại nằm trên giường, bỗng nhiên nhớ tới miếng thịt bò cô đơn lẻ loi nằm trong thùng rác. Nên Hà Nại lén lút đi đến phòng bếp, nhặt miếng thịt từ trong thùng rác ra, đem miếng thịt tỉ mỉ rửa sạch, còn đặc biệt ngâm trong nước sôi, rồi mới cẩn thận bỏ vào hộp đồ ăn dư trong tủ lạnh. Trong lòng nghĩ, ngày mai lúc ăn cơm đem ra xào lại thêm lần nữa chắc sẽ không vấn đề gì đâu a.

Ai ngờ hôm sau Tôn Hối dậy sớm làm điểm tâm—— món sandwich thịt bò, lúc Hà Nại phát hiện ra, Tôn Hối đã đem miếng thịt hôm qua nuốt vào bụng… Theo lý thuyết thì thịt bò nằm trong lò vi sóng quay ba phút chắc cũng đã diệt hết vi khuẩn rồi, có lẽ là đủ để sát trùng a, nhưng hôm đó Tôn Hối không may trúng chiêu, tiêu chảy nguyên ngày, uống thuốc còn giằng co cả nửa buổi mới yên tĩnh được một chút, khi đó Tôn Hối đã mệt rã người. Khó khăn lắm mới không cần vào toilet, cuối cùng hai người không ai đi làm được.

Nội tâm Hà Nại xấu hổ, sau này mỗi lần ăn cơm cậu đều rất cẩn thận, cố gắng không để thức ăn hay hạt cơm nào rơi xuống bàn, mà nếu như ngoài ý muốn thực sự rớt xuống bàn, mà phản ứng đầu tiên của cậu là gắp lên lại, hơn nữa, nếu Tôn Hối có làm rơi thức ăn, Hà nại cũng sẽ theo thói quen gắp lên bỏ vào miệng…

Ngoại trừ ăn cơm, còn có điện nước. Hà Nại lúc trước cực khổ đã quen rồi, nếu khất tiền điện nước sẽ bị cắt điện cúp nước, ở thành phố đúng là không dễ sống. Không từ mà biệt, giếng nước công cộng đã sớm không còn, trong nhà cậu từ lâu đã không có nước, không nấu cơm rửa bát, ngay cả toilet cũng không thể đi. Mà tiền điện nước không hề rẻ, nếu được thì tiết kiệm một chút. Mỗi tối Hà Nại đi ngủ sớm, đều cân nhắc về vấn đề điện nước. Hồi đó trước khi Hà Tiêu đem TV trong nhà trọ đi bán, cậu cũng không dám xem TV, tốn rất nhiều tiền điện.

Hà Nại tiết kiệm quen rồi, đổi tính không được cũng không muốn đổi, bây giờ thời đại không phải đang lưu hành lối sống tiết kiệm à! Nước gạo có thể dùng để rửa thịt, sau đó có thể dùng nước rửa rau làm lần nước rửa chén thứ nhất, rồi lấy lần nước rửa chén thứ hai để lau dọn nhà cửa. Cuối cùng, lấy phần nước không dính dầu tưới cây, còn dư lại thì dùng để chà rửa toilet…

Nếu không phải nhà Tôn Hối có thể xài nước thoải mái, Hà Nại nhất định sẽ giống như trước, nước tắm cũng phải tiết kiệm để chà rửa toilet, xả nước bồn cầu và vân vân.

Nhưng Hà Nại đối với việc này phi thường kiên trì, Tôn Hối cũng không có biện pháp ngăn cậu lại, chỉ đành có thể mỗi người lui một bước, sử dụng lại nước thì không thành vấn đề, bất quá dùng nước cũng đừng quá tiết kiệm, tắm rửa sạch sẽ mới là quan trọng.

Về phần tiết kiệm điện, bình thường không ai ở trong phòng Hà Nại sẽ tắt hết đèn, thậm chí có một lần Hà Nại tưởng trong toilet không có ai, liền tắt đèn cái bụp, dọa Tôn Hối nhảy dựng lên, Hà Nại cũng bối rối lập tức xách dép chạy trốn.

[Edit by Nyaa]

Trong cuộc sống, nếu muốn hòa nhập lẫn nhau thì không tránh khỏi một chút va chạm, mỗi bên lùi một bước, khoan dung đối phương là qua được những va chạm kia. Nhưng Hà Nại vẫn luôn cảm thấy, lần nào người chịu thiệt cũng là Tôn Hối, trong lòng Hà Nại luôn thấy áy náy xấu hổ, nhưng thói quen muốn thay đổi không phải ngày một ngày hai là đổi được. Có lúc, Hà Nại không nhịn được lo lắng, tiếp tục như vậy Tôn Hối liều có chán ghét mình không.

Tôn Hối rất thích màu trắng, Tôn Hối cũng rất thích sạch sẽ, cho nên Hà Nại nỗ lực quét dọn nhà cửa. Cậu không biết nên đối với Tôn hối thế nào mới là tốt, cũng chỉ có thể tăng cường những việc mình có thể làm. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy Tôn Hối, đều sẽ chạy tới quấn lấy anh, TV cũng không thèm xem, máy vi tính cũng không chơi, đánh trống lãng muốn tâm sự với anh, hoặc là nói những chuyện khi anh còn nhỏ.

Mỗi lần như thế, Hà Nại đặc biệt cảm thấy vui vẻ, đặc biệt nghiêm túc lắng nghe, giống như đem ký ức của Tôn hối biến thành kí ức của mình, đem sinh hoạt hằng ngày của Tôn Hối biến thành sinh hoạt của mình.

[nyasamablog.wordpress.com]

Sáng sớm nay Tôn Hối thức dậy rất sớm, Hà Nại ở trong buồng tắm nhìn ra thì thấy Tôn Hối đang đứng ở gian ngoài đánh răng. Hà Nại vốn là cho Tôn Hối sẽ không quay người lại, cho nên vẫn trần truồng đi ra ngoài, ngay lúc này cậu mới phát hiện Tôn Hối đang chăm chú nhìn mình, cậu liền bị hù cho choáng váng.

Tôn Hối thấy Hà Nại đứng ngốc ở đó, phun bọt kem đánh răng ra, lấy khăn lau mặt, liên tục nhìn lên nhìn xuống cơ thể Hà Nại, cười cười nói: “Hôm nay em to gan thiệt nha.”

“A!” Mặt Hà Nại đỏ bừng, kinh hô một tiếng, lúng túng nhào tới ôm lấy quần áo của mình muốn chuồn đi. Tôn Hối đứng cách cửa không xa, trực tiếp từ đằng sau ôm lấy eo cậu, quần áo Tôn Hối ma sát thân thể bóng loáng của Hà Nại, Hà Nại có một loại cảm giác tê dại lan ra khắp người. Tôn Hối đã rất lâu rồi vẫn chưa bính cậu, tuy là rất thoải mái nhưng sau khi xong việc thì đau muốn chết luôn, Hà Nại có hơi sợ, cho nên cậu vừa muốn Tôn Hối chạm vào mình, lại vừa có chút sợ. Cậu vừa có ý định muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện ra Tôn Hối không đụng chạm cậu nữa, Hà Nại bắt đầu bất an.

Tôn Hối ngửi ngửi tóc Hà Nại, say sưa nói: “Em thật thơm.”

Bởi vì lần đó làm xong, đau đến mức làm cho Hà Nại để lại ấn tượng sâu sắc, nên mỗi lần Hà Nại nghĩ tới, cả người liên căng thẳng, tinh thần cũng căng thẳng. Hiện tại Hà Nại cái gì cũng không mặc, Tôn Hối ôm chầm lấy cậu, có phải là… Hà Nại càng nghĩ càng sốt sắng, trên mặt nóng đến lợi hại, sợ Tôn Hối nhìn thấy nên không dám quay đầu lại, nhưng trong lòng vẫn luôn tính toán, nếu Tôn Hối nói muốn làm, mình có nên cởi quần áo giúp anh ấy không, có thể hay không…

Ai ngờ trong lúc Hà Nại còn đang do dự, Tôn Hối lại buông cậu ra, nói: “Mau mặc quần áo vào, đừng để bị lạnh.”

“… Nha.” Hà Nại ôm quần áo cấp tốc chạy ra ngoài, càng ngày càng bất an, Tôn Hối có phải là không còn thích mình nữa không. Gần đây Tôn hối rất bận, nhận điện thoại cũng tìm cách trốn tránh, có hôm nghỉ làm cũng không về nhà, không biết là chạy đi nơi nào, hỏi Tôn Hối nhưng Tôn Hối đều tìm cố ý đổi chủ đề.

Mỗi sáng tiểu đệ của Tôn Hối rõ ràng là rất hưng phấn, nhưng nhiều ngày như vậy, anh vẫn chưa cùng Hà Nại làm. Hà Nại thừa dịp Tôn Hối không có ở đây, lén lút lên mạng hỏi. ‘Các người nói xem, anh ấy không X tôi điều độ, liệu có bị gì không? Nhưng anh ấy không có vuốt súng’. Lần làm tình hôm trước Hà Nại vẫn có chút mơ hồ, Tôn Hối cũng không đề cập tới, Hà Nại cũng không tiện hỏi.

Không phải cái gì Hà Nại cũng không hiểu, lần trước Hà Nại có cảm giác hình như mình làm Tôn Hối thất vọng rồi? Hà Nại ngồi trong phòng ngủ, càng nghĩ càng khổ sở, mũi cũng chua sót.

Gần đây Tôn Hối thần thần bí bí, rất ít khi đón cậu tan tầm, hơn nữa chỉ cần có điện thoại liền lập tức đi ngay, nói không chừng là thực sự không còn thích mình nữa…

Trái tim Hà Nại đột nhiên co rút, thậm chí nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Có quần áo để mặc, có để cơm ăn, ở cùng một chỗ chính là phúc, nhưng tại sao lại không thấy vui vẻ.

------

Chương trước chúng ta đã thấy anh Hối và bé Nại đi mua sắm ở siêu thị đúng không?!

Còn chương này không có tiếp tục chương trước, mà là kể về chuyện của vài ngày trước (aka nhớ lại). Chương sau (hạ) mới tiếp tục câu chuyện của chương trước (thượng).
Bình Luận (0)
Comment