“A! Con mẹ nó!”
Xe chạy quá nửa đến một địa phương quỷ quái thì chết máy, thôn xóm gì mà trước sau chẳng có lấy một cái cửa hàng nào!
Lấy di động ra, hi vọng gọi một cuộc cứu viện lại phát hiện cái nơi chết tiệt này ngay cả tín hiệu đều không có…
Ngó quanh quất một vòng mới thấy khe núi bên phải có khói bếp, cảm giác cũng không xa lắm, đành phải đem xe để ở đâu đó, chỉ lấy một vài món đồ có giá trị rồi đi về phía trước, xem thử có mượn được điện thoại bàn hay không rồi tính tiếp.
Dọc đường cứ phân vân, tự biết nếu cứ đi như thế sẽ rất khiếm nhã, nhưng trở về không chừng lại càng hối hận hơn.
Đang êm đẹp, tại sao chỉ vì một câu nói của tên quy tôn tử[1] kia mà phải kiên quyết chứng minh mình có khí khái nam tử, hậu quả giờ phải hứng chịu sự tình này chứ?!
Đậu má! Ông đây là một tiểu C[2] à? Chia tay là muốn chứng tỏ cho ai xem hả?
Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, cứ thế trời đã sập tối, ấy vậy mà vẫn không thấy một bóng người nào xuất hiện.
Bóng tối của núi rừng giương nanh múa vuốt, đâu đó vài tiếng động vật không rõ là con gì kêu càng làm cho không gian trở nên đáng sợ. Lúc này, chính mình cũng sợ đến hồn phi phách tán, bước chân càng ngày càng vội, cánh rừng âm âm u u mơ hồ lẫn lộn, vấp phải khoảng hụt, cả người té sấp về phía trước, tay chân truyền đến cảm giác xon xót đau nóng.
Vừa có cơn ủy khuất, bây giờ lại thêm sợ hãi cùng đau đớn trên người, tất cả thật khiến cho nước mắt không nén được trào ra.
Bạn trai trước kia từng nói rằng hắn rất vừa ý chuyện tôi có thể chăm lo việc nhà, vì như vậy cảm giác sống rất dễ chịu, thế mà giờ lại bảo tôi giống đàn bà, hắn thích chính là một người đàn ông cơ!
Bỏ quách đi!
Càng nghĩ càng thấy chua xót, dẫu gì nơi này cũng chẳng có ai, cứ như vậy liền bật khóc, đến giữa chừng lại nghe thấy có người hỏi “Bé con, làm sao lại khóc vậy?”
Dọa tôi đến nước mắt cũng lập tức dừng lại, nhìn kỹ hai tên trước mặt, loại này là mười phần dương cương ấy.
“Tôi… Tôi lạc đường… lại bị té, tay chân đều đau…”
Một bên nói một bên nghẹn ngào, thế nào đi nữa hai tên này cũng chẳng biết mình là ai, cứ bộc lộ rõ tính tình ra thôi.
“Sao cậu lại đi hướng này? Có phải muốn đi đến thôn nhỏ ở phía trước không?”
Một tên dáng người có điểm khả ái, lúc ngồi xổm xuống xem vết thương hỏi thăm đôi chút. Nói sơ sơ về việc xe bị chết máy, tên đó liền nói bây giờ vào thôn rồi vòng trở về cho dù có chạy cũng mất hơn một giờ. Trái lại nhà bọn họ ở phía trước chỉ đi hết mười phút, hỏi tôi có muốn ở tạm một đêm rồi hôm sau hẵng vào thôn hay không.
Trước mắt xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Cái tên ngồi chồm hỗm xem vết thương của tôi gỡ cái sọt trên lưng đưa cho một người khác, xoay người cõng tôi lên.
Trên đường tán gẫu một chút mới biết được bọn họ là anh em, đang cõng tôi là người trẻ nhất đứng thứ năm, lớn hơn tôi hai tuổi, còn người bên cạnh là anh Ba, cách tôi sáu tuổi. Biết tôi nhỏ hơn anh Năm hai tuổi, anh Ba nói tôi cứ dựa theo vai lứa mà xưng hô.
Lưng anh Năm thật rộng, ghé vào tấm lưng đó, trò chuyện câu được câu không, khoang mũi truyền đến mùi mồ hôi của anh Năm, một thời gian chưa ân ái khiến tôi phải tận lực nhẫn nại không để cương lên. Khố hạ cứ theo từng bước đi đều đều mà không ngừng cọ xát vào thắt lưng của anh Năm, tên tiểu tử chết tiệt của tôi cũng không chịu thua kém mà hơi hơi ngóc đầu lên.
Còn đang suy nghĩ vạn nhất bị phát hiện thì có làm cho hai anh hảo tâm giúp đỡ đây chán ghét hay không, chợt nghe có người hô lớn “Anh cả, anh Ba bọn họ về rồi!”
Xuất hiện trước mắt chính là một ngôi nhà nông đúng chuẩn (nhà ba gian), người vừa mới cất tiếng tiến lại nhận lấy cái sọt trên người anh Ba, hỏi sao hôm nay lại về trễ hơn so với bình thường một chút.
Anh Ba nói trên đường gặp chuyện của tôi, vào chái nhà, anh Năm đặt tôi ngồi xuống, tiện thể giới thiệu một chút ba người anh còn lại.
Anh cả thị lực rất tốt, còn chưa đến trước cửa đã bảo anh Tư lấy nước và thuốc mỡ lại đây.
Bởi vì chờ anh Ba và anh Năm, những người khác còn chưa ăn tối, tôi thế mà được hưởng ké một bữa ăn. Cho đến khi mấy vết trầy trên tay chân tôi được bôi thuốc xong, ai nấy đều đói bụng lắm rồi, nên đánh chén sạch sẽ bữa tối trên bàn, bất quá vẫn nhìn ra được năm anh kia còn chưa no bụng, chín phần là bởi vì nhường cho tôi…
——————————–
[1] Quy tôn tử: quy = rùa, tôn tử = cháu.
[2] Tiểu C: Theo mình tìm hiểu thì mấy bạn Tung Của gọi Tiểu C có nghĩa là chị em, mấy thím yếu đuối, nói chung là nghiêng về phái yếu ấy:v:v:v. Rứa là hiểu ý câu trên rồi hê =)). Nếu bạn nào rành cái này hơn thì cho mình biết với =,=
——————————–
Ờ thì sao mình thấy em giống tiểu tức phụ quá đi =)))))
Thêm cái được người ta cõng trên lưng mà YY đòi ngạnh lên, thật là *beep*, quá *beeep* \(>o<)ノ
Chương này nghe sặc mùi nông rân nhể. Rừng rú, thôn xóm hểu lánh, anh Ba anh Năm, nghe thật là vạm vỡ cần cù chất phác đó mà ( ̄▽ ̄)
Cơ mà tớ có duyên với Ba Bốn Năm lắm. Hết Vị tằng vọng ký với bé Hai bé Ba, giờ qua đây anh Ba anh Bốn anh Năm =,=. Cảnh báo luôn là hai ba bốn năm chương sau H nhớ, hề hề. Có điều hêm biết mấy bạn sao chứ tớ là tớ đuối kiểu H này dễ sợ =)))))
P/S: Lấy cái hình minh họa kia mà giờ mới biết đó là vẽ hai anh trong phim Supernatural =)))), hèn gì nhìn có vẻ tây tây. Thêm cái zô ziên nữa là thể loại là 1×5 nhưng tớ bất lực trong việc tìm kím hình ảnh, lại cảm nhận mí anh công có vẻ có bộ dáng như thế, vạm vỡ, khỏe mạnh, ngăm ngăm, đường nét hơi thô và…. có muồi mồ hôi =))))))))) nên tớ lấy cái hình này =)))).