Chúng tôi trải qua ba ngày trăng mật, ba ngày qua năm anh em họ cũng không đùa giỡn tôi như trước, nhiều nhất cũng chỉ lấy tay an ủi lẫn nhau.
Họ cũng vài lần mang tôi đi loanh quanh nhà để biết đường đi và làm quen với hoàn cảnh, ba ngày sau các anh khôi phục lại nhịp làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, tôi cũng không muốn nhàn rỗi liền bắt tay dọn dẹp nhà cửa.
Trong nhà trông có vẻ chỉnh tề, nhưng thật ra nơi sinh hoạt của các anh cũng không quá tươm tất.
Ngay cả cửa sổ phòng ngủ đại khái chỉ lau qua tay cầm, còn ở những góc cạnh thì đóng bụi rất dày.
Trước tiên tôi lau vài lần bên trong, sau đó dọn dẹp sơ sơ ở phía trước.
Xong xuôi thì cũng gần trưa, nghĩ đến mấy hôm nay đều là các anh nấu ăn, hôm nay cuối cùng người vợ như tôi cũng muốn thể hiện một chút.
Trời nóng nên tôi dự tính lấy rau trộn làm món khai vị, bèn ra sau nhà hái ít dưa leo, lại nhớ hai ngày trước đi dọc bờ ao nhỏ ven đường thấy bên trong có hoa sen, tôi liền xuống ao lấy củ sen, lại hái thêm chút cây bồ công anh.
Tôi hấp bánh bao rồi sau đó bắt đầu cắt dưa leo trộn cùng củ sen và bồ công anh, đem thịt gà miếng to xé nhỏ thành sợi xào chín cách thủy để nguội, cố gắng khiến các anh thấy ngon miệng.
May mắn là tôi ngày thường vẫn thích ăn này nọ do mình tự tay làm, nếu không có lẽ bây giờ cũng không biết xoay sở làm sao.
Xách một rổ đồ ăn và một ấm nước sôi, trong rổ là bốn tô cơm lớn, hẳn là đủ cho năm anh ăn ra đồng.
Tôi gặp anh Hai đầu tiên, anh Hai thấy tôi đến liền vội vàng xách ấm nước và bê rổ cho tôi: ”Giữa trưa sao em Sáu lại ra đây? Cũng không chịu mang mũ, không sợ cảm nắng sao?”
Vừa nói vừa dắt tôi đến bên gốc cây lớn, tôi nói tôi đem cơm cho mọi người, anh Hai cười tràn ngập vui vẻ, nói người có vợ rồi quả thật không giống trước kia nữa.
Anh Hai nói tôi ở dưới gốc cây đừng ra nắng, anh đi kêu nhưng người khác lại đây.
Chờ năm người đến đủ, thấy mấy món ăn đều cực kỳ vui vẻ.
”Em Sáu nhà mình đã trắng trẻo xinh đẹp lại còn có thể đưa cơm, các anh thật là nhặt được bảo vật! Nhất định là do cha mẹ phù hộ!”
Anh Tư cười đến híp cả mắt.
Cơm nước đến vãn trưa, năm anh đến dưới tàng cây chia ra tìm chỗ thích hợp rồi nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi, tôi cùng anh Hai nằm chung dưới một bóng cây, các anh trò chuyện với nhau câu được câu chăng.
Đề tài chuyển đến tôi, chuyện tôi mang cơm khiến các anh rất vui, nhưng lại sợ đi giữa trưa nắng nôi như thế khiến tôi mệt mỏi, bàn bạc xong liền nói từ nay về sau giữa trưa họ sẽ về nhà ăn cơm, tôi cứ ở nhà chuẩn bị là được rồi.
Tôi nói với các anh mình ở nhà cũng buồn, mang cơm buổi trưa cũng thuận tiện đi dạo, để bọn họ đi đi về thì cũng vậy, không bằng để tôi mang cơm ra. Tôi cam đoan từ nay về sau lúc đi sẽ đội mũ không để đầu trần nữa.
Anh Cả cười nói: “Em Sáu thật muốn bị cháy nắng sao? Hai hôm trước không phải anh dẫn em đi phụ cận chơi sao? Sao em Sáu không đi đến đó chơi mà ngồi buồn ở nhà?
“Có các anh đi cùng thì khác chứ, em đi một mình không có ý nghĩa.”
Làm nũng các anh khiến tôi thấy vô cùng hưởng thụ, cứ như vậy liền tranh được việc mang cơm trưa này.