Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Chương 12

Tiểu thiếu gia phát hiện Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu chiến tranh lạnh.

Hai người đó từ khi ngồi cùng bàn thì Thẩm Văn Hiên cứ như bị ép chạy đua, tan học cũng chẳng thể đến tìm tiểu thiếu gia, mặt mày ủ ê bị Hàn Dữ Tiếu bắt ngồi tại chỗ học từ.

Lúc tiểu thiếu gia đi ngang qua nghe được chút ít, không thể không cảm khái Hàn Dữ Tiếu rất quan tâm việc giúp Thẩm Văn Hiên học bù, học bù từ chương trình lớp chín, bù từ rễ lên ngọn luôn rồi.

Nhưng hai ngày nay Thẩm Văn Hiên lại thường chạy đến chỗ cậu nói chuyện dù mắt thì vẫn liếc đến chỗ Hàn Dữ Tiếu.

Tiểu thiếu gia nghe Thẩm Văn Hiên nói gà nói vịt từ chuyện bóng đá đến chuyện dì hai sinh bé gái, im lặng không cắt ngang, ngoan ngoãn uống sữa.

“Chung Ninh” Thẩm Văn Hiên đột nhiên hạ giọng gọi cậu.

“Ừ?” Tiểu thiếu gia cắn ống hút, ghé tai nghe.

“Cậu với cái anh ngưu lang cậu đang bao kia, sắp hai tháng rồi còn gì…” Thẩm Văn Hiên hơi đỏ mặt, phòng học giờ ra chơi như cái chợ, căn bản cũng chẳng có ai nghe họ nói gì, thế mà cậu ta lại giống như làm chuyện xấu, giọng nói mắc trong cổ học, vo ve như tiếng muỗi “Cậu và anh ta… làm chưa?”

Ban đầu tiểu thiếu gia không hiểu ý của cậu ta, chớp mắt vô tội nhìn.

Thẩm Văn Hiên nhắm mắt, quyết tâm một cái kéo tai tiểu thiếu gia “Các cậu lên giường chưa? Cậu bao anh ta mà cái này cũng không quản à?”

Đến lượt tiểu thiếu gia bị sặc, ho khan đến nghiêng trời lệch đất, sắc đỏ trên mặt lan đến cả mang tai.

“Tớ, tớ với anh ấy… không phải…” Tiểu thiếu gia lắp bắp, hai mắt nhìn nhau với Thẩm Văn Hiên “Chủ yếu là hai người bọn tớ…”

Qua một lúc lâu, tiểu thiếu gia ủ rũ nói nhỏ một câu “Không có”

Thẩm Văn Hiên “…”

Thẩm Văn Hiên “Thế cậu bao anh ta làm cái gì… nắm tay đi chơi hả?”

Tiểu thiếu gia không phục muốn cãi lại, bảo là hai người còn hôn môi rồi, làm nhiều thứ rồi đấy!

Nhưng mà cậu chưa kịp nói gì chuông vào học đã vang lên, Thẩm Văn Hiên cứng người, giữ vẻ mặt đau khổ chạy về chỗ ngồi.

Cậu ta lật đật mở sách ra, lại len lén nhìn bạn cùng bàn một cái, Hàn Dữ Tiếu thì chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ im lặng mở sách ra học.

Thẩm Văn Hiên cũng chỉ có thể mở sách, nhưng mà cậu ta không ghi bài, đều là nhìn bài của Hàn Dữ Tiếu.

Chẳng mấy chốc trong sách đầy những nét chữ như gà bới, dưới bàn chân cậu ta đụng đụng vào chân Hàn Dữ tiếu. Hàn Dữ Tiếu không phản ứng, cậu ta lại gục xuống bàn, mặt dán lên mặt bàn, hai má phình ra, trông như bé hamster.

Cậu ta nhỏ giọng thì thầm, nhão nhoẹt gọi một câu “Hàn Dữ Tiếu…”

Không giống như lúc gọi Chung Ninh, đến chính cậu ta cũng không phát hiện ra trong giọng nói của mình có ý tứ làm nũng, có chút tủi thân lại hơi dính người, giống như bụi mưa chui vào lòng Hàn Dữ Tiếu.

Lực tay cầm bút của Hàn Dữ Tiếu đột ngột tăng lên, ngòi bút hung dữ chọc thủng cả trang giấy.

Nhưng cậu chịu đụng, không liếc mắt đến Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên tự làm mình mất mặt cũng chẳng thèm nghe giảng nữa, cứ ngơ ngác úp mặt trên bàn nhìn gương mặt nghiêng của Hàn Dữ Tiếu.

Dưới ánh nắng, Hàn Dữ Tiếu trong chiếc sơmi trắng sạch sẽ đẹp trai đến mức có thể đi đóng phim thanh xuân thần tượng rồi.

Thẩm Văn Hiên chép miệng, cảm thấy Hàn Dữ Tiếu thật đẹp trai.

Vốn cậu ta ghét Hàn Dữ Tiếu, còn muốn đối đầu nữa, nhưng sau Hàn Dữ Tiếu giúp cậu ta học bù, giúp cậu ta đuổi mấy tên côn đồ, cậu ta phát hiện ra thì ra Hàn Dữ Tiếu là kẻ có nghĩa khí, người cũng thông minh.

Cậu ta muốn làm anh em tốt với Hàn Dữ Tiếu cả đời, giống như cậu ta và chung Ninh vậy.

Kết quả Hàn Dữ Tiếu không vui.

Thẩm Văn Hiên ủ rũ đổi hướng nhìn, không nhìn Hàn Dữ Tiếu nữa, càng nhìn càng đau đầu.

Một chốc sau, một viên giấy nhỏ lăn đến trước mặt cậu ta.

Cậu ta mở ra thì thấy nét chữ trẻ con tròn tròn của Chung Ninh.

“Bọn tớ hôn môi rồi!!!” Tiểu thiếu gia viết ba cái dấu chấm than.

Đại khái là vẫn không phục nên bên dưới viết thêm mấy chữ “Không phải chỉ một lần”.

Một Thẩm Văn Hiên chưa từng yêu đương nhưng kinh nghiệm tình trường đầy mình, cảm thấy coi thường, lật một mảnh giấy dũng mãnh viết lại mấy chữ.

Lại dùng đường cũ đưa cho tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia mở giấy ra đọc, tức đến muốn khóc.

“Thế cậu vẫn còn là một con gà giò…”

Cậu căm giận vò nát tờ giấy nhỏ, chuẩn bị dùng giải thích bản thân đang dùng tình cảm để theo đuổi tình yêu diễn đạt chuyện mình và Ngu Hành Chu đã có bước tiến vĩ đại.

Thế nhưng lại nghe giọng nói tức giận của giáo viên trên bục giảng “Chung Ninh, Thẩm Văn Hiên đứng lên trả lời.”

Tiểu thiếu gia học bá mơ màng đứng lên, mơ màng trả lời sai.

Cuối cùng là Thẩm Văn Hiên vẻ mặt cũng mơ màng đúng lên sau cậu, cả hai bị phạt đứng.

“Tại cậu đấy” Tiểu thiếu gia nghiến răng mèo nói vào tai Thẩm Văn Hiên, đây là lần đầu tiên cậu bị phạt đứng.

Khách quý thường kì của hình thức phạt đứng Thẩm Văn Hiên “Tại tớ cái gì, tớ nói sai đâu”

Thẩm Văn Hiên vẫn không dời được ánh mắt khỏi Hàn Dữ Tiếu trong lớp, càng nhìn càng thấy đẹp trai.

“Thật ra Hàn Dữ Tiếu nhìn thì… còn đẹp hơn con gái” Cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm, tiểu thiếu gia tò mò nhìn sang thì lại lắc đầu.

Nhưng qua một lát, cậu ta lại khều tay Tiểu Thiếu Gia.

“Tối nay đến nhà tớ” Cậu ta nói.

Tiểu thiếu gia không vui lắm, cậu còn muốn đi tìm Ngu Hành Chu.

“Trong máy tính của tớ còn phim đàn ông với đàn ông đó đó” Thẩm Văn Hiên nháy mắt “Cậu xem không? Cậu không xem thì làm sao làm được cho ngưu lang nhà cậu?”

Tiểu thiếu gia ngây ngẩn của người.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn bảng đen.

“Ôi cao xa đường Thục khó, khó tận tới trời xanh… Ngu Hành Chu đẹp trai như thế chắc chắn trước kia có rất nhiều bạn trai bạn gái cũ…, Tàm Tùng Ngư Phù vương.. Ngu Hành Chu chắc là kinh nghiệm phong phú lắm… Đến nay đã bốn vạn tám nghìn năm Ngu Hành Chu ấy mà, cậu có muốn cùng tớ…”

[In nghiêng là thơ, trích trong bài Thục Đạo Nan – Lý Bạch]

“Xem” Tiểu thiếu gia đỏ mặt, ngoắc tay Thẩm Văn Hiên.

“Thẩm Văn Hiên Chung Ninh! Đứng phạt không được nói chuyện!”

Tiểu thiếu gia và Thẩm Văn Hiên cùng cúi đầu đọc sách.

Hai người từ mặt đến tai đều hồng cả lên.

Giáo viên gật đầu vừa lòng, cảm thấy chắc chắn hai đứa đã biết sai.



Hai đứa vừa đọc thơ Lý Bạch vừa gạ nhau xem phim “đó đó” không sợ Lý Bạch tức chết à=))))))
Bình Luận (0)
Comment