Chuyện là Ngu Hành Chu đã đồng ý làm bạn trai của cậu nên tiểu thiếu gia nhanh chóng khỏi bệnh, Chung Uẩn nhướn mày nhìn em trai đeo cặp sách chuẩn bị dắt Ngu Hành Chu ra khỏi nha.
“Chị ơi? Bye?” Tiểu thiếu gia vươn tay về phía chị gái, hôm nay Ngu Hành Chu đưa cậu đi học.
Chung Uẩn tâm tình phức tạp xua tay với em trai, âm thầm trừng mắt nhìn Ngu Hành Chu đến vài lần. Ngu Hành Chu cứ như không phát hiện, đợi đến khi ra khỏi tầm mắt của Chung Uẩn thì dừng xe, quay sang hôn Chung Ninh.
“Hôn chào buổi sáng.”
Tiểu thiếu gia cười ngọt ngào, đến khi tới cổng trường, cậu mở cửa xe trước, hôn Ngu Hành Chu một cái bẹp “Hôn đến trường.”
Ngu Hành Chu sờ mặt mình, vết ẩm ướt từ nụ hôn của tiểu thiếu gia còn đó, rõ ràng mới chỉ chia tay vài phút, anh đã bắt đầu nhớ Chung Ninh.
Từ khi ở bên tiểu thiếu gia, Ngu Hành Chu cứ thích quẩn quanh đánh giá bạn trai nhỏ nhà mình.
Học bá, đứng thứ hai toàn thành phố mà cũng sắp đứng thứ nhất rồi, đẹp trai, ngoan ngoãn lễ phép, tiểu thiếu gia nhà họ Chung.
Ngu Hành Chu càng nghĩ càng cảm thấy trái chanh nhỏ ngọt ngào nhà mình đáng yêu nhất trên đời.
Có một hôm bàn chuyện công việc với một vị tổng giám đốc xong, thuận tay mở di động, trên màn hình là ảnh nền mới đổi, là ảnh tiểu thiếu gia mặc áo ngủ tai thỏ, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Tổng giám đốc nọ nhìn thấy thì khen “Cậu nhóc đáng yêu thật.”
Ngu Hành Chu vui lây, còn định khoe khoang một chút đây là bạn trai của anh, vừa ngoan vừa ngọt.
Lại nghe vị tổng giám đốc nọ nói “Giám đốc Ngu tuổi còn trẻ mà con trai đã lớn thế sao? Học lớp mấy rồi? Nhìn như kim đồng nhỉ?”
Ngu Hành Chu chưa kịp khoe hoang đã nghẹn một cục máu trong cổ họng. Thật ra Ngu Hành Chu có cái mặt không tuổi, người cũng đẹp mắt, nhưng vì đã trải qua rất nhiều chuyện nên khí chất lắng lại, khiến người ta bất giác mà có ý kính sợ, cứ cảm thấy so với vẻ ngoài anh còn lớn hơn vài tuổi.
Vị tổng giám đốc nọ không ngờ, nghĩ thầm đây chắc không phải con trai ông chủ Ngu.
“Là cháu của ngài hả? Tôi mắt kém, mắt kém, cháu trai thường thân với chú mà.”
Ngu Hành Chu sống không còn gì luyến tiếc, cất di động đi “Là bạn trai tôi.”
Ánh mắt vị tổng giám đốc nọ lập tức thay đổi đến mức không thể nào miêu tả, ông chủ Ngu này nhìn qua cũng là một nhân tài xuất chúng, thế mà lại có sở thích với nam sinh còn nhỏ, đúng là thói đời ngày nay.
“Bạn trai tôi thành niên rồi” Ngu Hành Chu không nhịn được, lúc này anh mới nhớ ra sinh nhật của bạn trai anh vị tổng giám đốc này có việc nên không tới.
Vị tổng giám đốc nọ a a a a mấy tiếng, nhìn ánh mắt thì rõ là không tin.
Sau hôm đó, trong thành phố T đột nhiên có lời đồn nhảm, nói ông chủ của Chu thị, Ngu Hành Chu đó, chậc chậc, mặt người dạ thú, sau lưng nuôi không biết bao nhiêu thiếu nam, trong đó có một người vô cùng đẹp, giống như tiên đồng, thế mà cũng bị Ngu Hành Chu nắm trong tay, giấu trong nhà không cho ai gặp.
Chẳng biết thế nào tin này lại truyền đến tai Chung Uẩn, Chung Uẩn giận dữ, lập tức gọi điện thoại chất vấn Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu chăm chú nhìn ảnh chụp Chung Ninh trên màn hình điện thoại, lần này anh thành thật đổi thành một bức ảnh Chung Ninh mặc tây trang, tóc còn vuốt keo dựng đứng lên, trên tai có gắn một bông tai đá đen, nhìn cũng rất thành niên.
Ngu Hành Chu không còn hi vọng với thói đời này nữa, giải thích câu chuyện cho Chung Ẩn. Bởi vì anh bị đả kích nên đầu óc cũng không tốt lắm, còn mong có được sự an ủi từ Chung Uẩn “Chị nói xem mấy người đó có mắt không? Tôi giống trưởng bối của Ninh Ninh chỗ nào?”
Chung Uẩn không khách khí, ngồi trong văn phòng tổng giám đốc bắt đầu cười chê, một đao chuẩn xác “Dù sao lúc tôi dẫn Ninh Ninh ra ngoài cũng chưa từng bị nhầm là dì nó”
Chung Uẩn cúp điện thoại, gửi cho Ngu Hành Chu một bức ảnh.
Là ảnh chụp ở nhà họ Chung, hôm đó tiểu thiếu gia nhất định muốn treo đèn lên cây, Ngu Hành Chu nâng cậu lên, để Chung Ninh ngồi trên vai anh. Ánh trăng ôn nhu, người đàn ông trưởng thành cẩn thận đỡ cậu người yêu trẻ trung mềm mại, đôi chân trắng như tuyết của người yêu nhỏ còn kề bên cánh tay anh, hai người nhìn nhau cười.
Ngu Hành Chu thưởng thức một lát, cảm thấy ảnh Chung Uẩn chụp rất đẹp.
Nhưng ngay sau đó tin nhắn của Chung Uẩn cũng gửi đến “Hôm đó đã định nói với anh, anh không cảm thấy giống ông nội ôm cháu trai à?”
Ngu Hành Chu kéo Chung Uẩn vào danh sách đen. Chị gái cũng không được phép nghi ngờ tình yêu của anh và Chung Ninh.
Ngu Hành Chu lặng lẽ đến phòng tập, tập luyện miệt mài mồ hôi như mưa, có ý muốn tập luyện cơ bụng sáu múi thành tám múi, thiếu một múi cũng không được. Anh còn gọi điện thoại cho trợ lý “Tiểu Lưu, cậu đi tìm hiểu cho tôi, sản phẩm thẩm mỹ kiểu giữ nét thanh xuân, xóa mờ dấu hiệu tuổi tác.”
“Ông chủ, anh muốn mở rộng lĩnh vực kinh doanh à? Anh muốn tham gia vào thị trường làm đẹp hả?”
Ngu Hành Chu im lặng hai giây, chung quy cũng không thể nói thẳng ra những cái đó dùng cho anh, qua loa trả lời “Cũng không hẳn, dù sao thì cứ đi tìm hiểu đi.”
Tiểu Lưu mơ hồ cúp điện thoại, lúc tối đến đưa tài liệu thì phát hiện lão đại đang nghiên cứu mặt nạ đắp mặt, còn dùng thái độ rất chuyên nghiệp nghiên cứu thành phần.
Tiểu Lưu cảm thấy bị lão đại cho một bài học rồi, không hổ là lão đại, luôn có sự tích cực học tập trong công việc.
Nội tâm Ngu Hành Chu thì lại là “Mật ong tốt thật không? Dưỡng chất sữa này có à? Đắp thế nào? Có nên đắp hay không đây?”
Chuyện này để lại cho Ngu Hành Chu bóng ma cho đến tận khi bạn trai trẻ tuổi xinh đẹp ôm cặp sách đến tìm anh. Hôm nay là cuối tuần, tiểu thiếu gia không phải đi học nhưng phải theo kế hoạch cùng Hàn Dữ Tiếu giúp Thẩm Văn Hiên học bù.
Tiểu thiếu gia đã quen với mọi người trong công ty, đặc biệt là những người thân cận của Ngu Hành Chu, ai cũng biết cậu học sinh trung học trông ngoan ngoan mềm mềm này thật ra là chị dâu của họ, còn là tiểu công tử quý giá nhà họ Chung. Lúc tiểu thiếu gia đẩy cửa phòng làm việc của Ngu Hành Chu thì đã ôm một đống đồ ăn vặt trên tay, đều là do các chị gái xinh đẹp của công ty cho cậu.
Ngu Hành Chu vội bước tới giúp cậu đặt đồ ăn xuống, lại vô cùng tự nhiên ôm người ngồi lên chân mình, hai người ngồi trên ghế, giống như văn phòng rộng lớn mấy chục mét vuông này không đủ chỗ.
Tiểu thiếu gia có hơi ngại ngùng nhưng dù sao cũng là văn phòng của anh nên cũng thoải mái dựa vào Ngu Hành Chu, hai tay ôm cổ anh “Em nghe chị bảo anh không vui? Có chuyện gì thế?”
Cậu lo lắng sờ mặt Ngu Hành Chu “Chuyện làm ăn không tốt à?”
Ngu Hành Chu nhìn vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của tiểu thiếu gia, thầm nghĩ có một cậu bạn trai nhỏ tốt thế này có ai mà không muốn khoe???
Ngu Hành Chu tung hoành nhiều năm, đương nhiên biết làm thế nào để người yêu vui vẻ, cũng biết cách xin xỏ sự quan tâm.
Anh nhìn xuống đầy ủ rũ, bản thân anh đã rất đẹp trai, mi dài mà dày, mắt dài lại sâu, sống mũi cao thanh tú, có cảm giác như được điêu khắc mà ra, thường ngày trông thì có vẻ hơi dữ, ánh mắt tối xuống lại vô thức khiến người ta mềm lòng.
Ít nhất là khiến tiểu thiếu gia mềm lòng, cậu dựa vào ngực Ngu Hành Chu, nghe Ngu Hành Chu tủi thân kể chuyện mình bị nhận nhầm là cha là chú của tiểu thiếu gia, kể chuyện Chung Uẩn nói khích anh giống ông nội cậu.
Tiểu thiếu gia đau lòng vô cùng, ngoan ngoan kéo áo lên để lộ cái bụng trắng tinh cho Ngu Hành Chu hôn.
“Họ nói linh tinh, anh xem em giống” vốn tiểu thiếu gia muốn bảo mười tám nhưng cũng quá là mở mắt nói dối, đành phải sửa miệng “giống hai mươi tuổi. Rất bảnh.”
Ngu Hành Chu nhếch miệng cười, hôn lên cái rốn tròn trên bụng trắng tinh của tiểu thiếu gia, hôn dọc theo thắt lưng lên trên, ngậm miệng tiểu tiểu gia vào miệng.
“Chanh nhỏ ăn vụng đường” Ngu Hành Chu ngậm môi tiểu thiếu gia nói vậy, anh cảm nhận được hương đào trong miệng tiểu thiếu gia.
“Còn có vị bạc hà” Tiểu thiếu gia cũng liếm môi Ngu Hành Chu, hai má hồng hơn cả trái đào vừa ăn, lông mi nhẹ rung, lướt qua mặt Ngu Hành Chu “Anh nếm thử xem”
Đầu Ngu Hành Chu nóng lên “Được, anh nếm thử, rốt cuộc chanh nhỏ ăn vụng bao nhiêu đường mà ngọt thế”
—
“Dù anh bốn mươi tuỏi thật, em vẫn thích anh” Tiểu thiếu gia nói thầm vào tai Ngu Hành Chu như thế.