Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 16


Sương mù tiếp tục kéo dài suốt một giờ, trong lúc đó, giá trị sức sống của Tô Triết Ngạn từ 40 tụt thẳng xuống 20.
Hắn nâng Sở Thời Từ và cúi đầu nhìn cậu chằm chằm, như thể làm vậy sẽ có thể khiến cậu sống lại.
Tuy nét mặt vẫn không phong phú nhưng nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, trông rất xót xa.
Sở Thời Từ vừa cảm động vừa cảm thấy thổn thức.
Không hổ là người đàn ông đã từng lén lút trốn trong chăn khóc, trông có vẻ cao lãnh không hợp tình người, nhưng thực tế lại là một người mít ướt.
Cậu không thể động đậy, chỉ có thể nói chuyện phiếm với hệ thống, "Nam chính sảng văn có thuộc tính này thật sự rất hiếm.

Xem ra thời đại của "số phận của tôi, tôi tự mình kiểm soát nó, không để ông trời quyết định" đã qua rồi."
Hệ thống giải thích cho cậu【Cậu hiểu lầm rồi, trong suốt nguyên tác hắn chưa từng khóc một lần nào cả.

Bây giờ giá trị sức sống của hắn quá thấp nên tâm trạng quá áp lực thôi.

Lần trước hắn khóc là vì bị tổ quốc vứt bỏ, lần này hắn khóc là vì nghĩ rằng cậu hỏng rồi.

Cậu và hắn xem như là sống nương tựa vào nhau, trơ mắt nhìn người nhà duy nhất chết đi mà không thể làm gì được.

Hắn không khóc thành tiếng cũng coi như là kiên cường lắm rồi.】
Vốn dĩ Sở Thời Từ không có cảm giác gì, nhưng khi hệ thống nói như thế, cậu đột nhiên im lặng.
Hệ thống phát hiện sự bất thường,【Cậu ổn chứ?】
Sở Thời Từ tâm trạng không cao: "Vẫn ổn, chỉ là nhớ đến chuyện trước kia thôi."

【Nhớ nhà?】
"Đừng nói bậy, ta không có nhà."
Sương mù dần dần tan đi, Tô Triết Ngạn chọc chọc robot nhỏ, giọng nói có chút khàn khàn: “Sương mù đã tan rồi, sao mi còn chưa tỉnh lại.

Nếu như mi giả chết, ta sẽ ném mi ra ngoài.”
Sở Thời Từ cố gắng cử động tay chân, nhưng thật đáng tiếc, cậu vẫn đang khởi động lại.
Tô Triết Ngạn đợi hơn mười phút, con robot vẫn không phản ứng, giá trị sức sống vèo một cái giảm chỉ còn 5 điểm.
Sở Thời Từ tim rỉ máu, hệ thống gào thét mấy tiếng, trong không gian khắp nơi đều là khói đen.
Tô Triết Ngạn dựa vào vách khoang, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Thời gian ở chung của hắn và robot rất ngắn, hắn thậm chí còn chưa đặt tên cho nó nữa.
Trong những ngày ở ngôi sao hoang vu này, robot là mối quan tâm duy nhất của hắn.

Nó sẽ không kỳ thị thân phận Beta của hắn, luôn ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt sùng bái, như thể hắn là vị thần của nó vậy.

Tuy rằng thích đọc lén nhật ký của hắn, nhưng Tô Triết Ngạn không thèm so đo với món đồ chơi nhỏ này.
Mỗi lần quay trở lại khoang con nhộng, robot sẽ chạy ra nghênh đón hắn và biểu diễn một tiết mục cho hắn xem.

Có nó ở đây, ngay cả việc về nhà cũng trở thành điều được mong đợi nhất trong ngày.
Tô Triết Ngạn bế con robot lên và nhẹ nhàng hôn lên cái đầu nhỏ bé của nó, xem như là lời chào tạm biệt với nó.
Sau đó rút máy khoan điện ra, chuẩn bị đục một lỗ rồi xỏ dây vào, sau này treo trên người như mặt dây chuyền.


Bằng cách này, hắn có thể luôn mang theo robot bên mình, hắn đi đến đâu thì robot sẽ đi đến đó, bọn họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Sở Thời Từ đang cảm động đến mức rớt nước mắt thì đột nhiên nhìn thấy Tô Triết Ngạn lấy máy khoan điện ra và nhắm vào mình.
Giọng nói lạnh lùng ngày xưa giờ hơi run: “Rõ ràng là mi mới rời đi một lúc thôi, nhưng ta đã rất nhớ mi rồi.

Nếu như mi chưa bao giờ xuất hiện, cô đơn cũng sẽ không khó đến vậy.”
Hắn vừa nói vừa chọn góc độ.
Khi mũi khoan sắp chạm vào vỏ sắt, khát vọng sống sót mãnh liệt đã kích thích tiềm năng của Sở Thời Từ.

Cậu run run rẩy rẩy giơ lên tay và hét lên một tiếng yếu ớt: “Chờ đã, tôi nghĩ mình vẫn có thể cứu được……”
Chiếc máy khoan điện đang ở gần trong gang tấc đột ngột dừng lại, sau đó bị ném sang một bên.
Tô Triết Ngạn ngơ ngác nhìn Sở Thời Từ, thử đưa ngón trỏ đến trước mặt cậu.
Sở Thời Từ biết đây là cơ hội sống sót nên liều mạng nâng lên tay, gắng gượng ôm lấy ngón tay đó.
Tô Triết Ngạn nhếch khóe miệng, lộ ra một tia cười nhạt.

Hắn như thể đột nhiên sống lại, cảm giác ớn lạnh bao trùm quanh hắn dường như tan biến ngay lập tức.
Hắn giữ chặt con robot trong tay và thở ra một hơi thật dài: “Làm ta sợ muốn chết.”
Sở Thời Từ có cảm giác sống sót sau tai nạn, đang tiếc nuối giá trị sức sống thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bíp.
Giá trị sức sống trước đó tụt không phanh như lao xuống đáy vực giờ đây lại tăng lên nhanh như tên lửa.
Một hơi nhảy đến 43 điểm mới dừng lại một cách gian nan.

Sở Thời Từ khiếp sợ trợn to mắt, c4u nhỏ giọng nói: “Anh Ngạn, anh ổn không vậy?”
Cậu chỉ nói một câu, giá trị sức sống lại tăng vọt lên 45.
Hệ thống là một thực tập sinh, nó không thể chịu nổi cái kiểu thay đổi nhanh đến chóng mặt này.

Nó che chip lại rồi xin nghỉ ốm một ngày.
Sở Thời Từ bị Tô Triết Ngạn xoa tới xoa lui, nhịn không được quay đầu lại hỏi: “Anh Ngạn, anh thích tôi lắm đúng không?”
Tô Triết Ngạn khịt mũi chế giễu, xuyên qua ánh sáng mỏng manh, Sở Thời Từ nhìn thấy vết ửng hồng dần dần lan tràn trên má hắn.

Không rõ ràng lắm, nhưng nó lại khiến cậu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc một cách khó hiểu, giống như ánh nắng chiều lặng lẽ len lỏi vào trái tim cậu vậy.
Sở Thời Từ không nhịn được sờ sờ hắn, không hiểu sao cảm thấy mặt mình cũng hơi nóng lên.
……
Việc robot ngừng hoạt động đột ngột dường như đã để lại bóng ma tâm lý với Tô Triết Ngạn.
Sở Thời Từ phát hiện hắn bắt đầu đi sớm về sớm, nguyên bản bảy giờ tối mới về trở thành bốn giờ chiều đã về.
Qua mấy ngày, hắn đặt con robot vào túi trước ngực, dứt khoát mang theo nó cùng đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Sở Thời Từ đi xa nhà với hắn kể từ khi cậu đến ngôi sao hoang vu.
Điểm đến đầu tiên của Tô Triết Ngạn là thành phố gần nhất, ngay khi hắn bước vào, một Alpha tiến lên.
Hắn chém rớt đầu người nọ một cách quen thuộc rồi cầm nó trong tay như một dấu hiệu đừng làm phiền.

Hiệu quả rõ rệt, không ai dám cản hắn nữa.
Sở Thời Từ đang thăm dò nhìn đông nhìn tây thì thấy phía trước truyền đến một trận ồn ào.

Alpha trên đường cái giống như sói đói ngửi thấy mùi thịt, tất cả đều chen chúc đi về hướng cách đó không xa.
Sở Thời Từ nghe thấy giọng nói có chút nghi hoặc của Tô Triết Ngạn, “Omega?”
Những tiếng súng nổ liên tiếp khiến đám đông hoảng sợ, không lâu sau, một con đường đẫm máu được mở ra giữa những tên tội phạm Alpha dày đặc.

Một đội vệ sĩ mặc vest đen vây quanh một Omega chậm rãi bước ra.

Đó là một người đàn ông mặt mày thanh tú, trên người thoang thoảng hương hoa.
Hệ thống nhắc nhở ở trong đầu Sở Thời Từ:【Đây rồi đây rồi, vị lãnh đạo của Công nghệ Vĩnh Sinh u mê nam chính một cách điên cuồng trong nguyên tác, Omega hương hoa hồng.】
Người đàn ông đi thẳng tới trước mặt Tô Triết Ngạn, kiêu căng nói: “Tô tướng quân?”
Tô Triết Ngạn khẽ liếc cậu ta một cái.
Người đàn ông lấy ra một cái mũ bảo hộ, “Đế quốc muốn nhập lại thông tin công dân, anh là nhóm đầu tiên.”
Tô Triết Ngạn hơi nhíu mày, "Cậu là người của Công nghệ Vĩnh Sinh.”
“Chúng tôi chịu trách nhiệm về vấn đề này.

Anh không còn là một vị tướng được kính trọng nữa, không có quyền can thiệp vào sự sắp xếp của cấp trên.”
Sở Thời Từ trốn trong túi nhìn trộm tình hình bên ngoài, trong đầu hiện lên tin tức mà mình đã từng nghe được.
【Công nghệ Vĩnh Sinh đã đưa ra một tuyên bố nói rằng họ chưa bao giờ đánh cắp thông tin công dân.】
Đúng là không ăn cắp, mà là bắt đầu cướp một cách trắng trợn.
Tô Triết Ngạn hoàn toàn không cho lãnh đạo của Công nghệ Vĩnh Sinh một chút mặt mũi nào, hắn phớt lờ người đàn ông đó và cất bước định rời đi.
Người đàn ông chặn đường hắn, “Xin anh Tô hãy phối hợp làm việc.”
Tô Triết Ngạn nhìn chiếc mũ bảo hộ trong tay cậu ta, nhếch mép cười chế nhạo.
“Lừa gạt người thường thì được.

Tôi từng là tướng quân, tôi biết đây là thứ gì đấy.

Biến đi, đừng ép tôi ra tay.”.


Bình Luận (0)
Comment