Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 35


Edit: Min
Tướng quân và robot nhỏ của hắn (35 - End)
Có thể là do thời gian xa cách quá dài, cũng có thể là do ở trong khoang con nhộng quá lâu.
Trong lúc nhất thời, Sở Thời Từ chỉ bị động thừa nhận nụ hôn của Tô Triết Ngạn mà không hề đáp lại.
Tô Triết Ngạn dần dần phát hiện ra điều bất thường.
Hắn dừng lại, giơ tay lau nước mắt cho Sở Thời Từ, ngập ngừng gọi: “A Từ?”
Hệ thống cũng đang gọi,【Cục cưng, dậy đi, đến trạm rồi!】
Sở Thời Từ vẫn ngơ ngẩn nhìn Tô Triết Ngạn, “Anh thật sự đã quay lại?”
Tô Triết Ngạn nhíu mày, “Vì sao em lại hỏi như vậy?”
“Xin lỗi, em tưởng mình đang nằm mơ.

Anh để em bình tĩnh đã, anh để em bình tĩnh đã.”
Sở Thời Từ không nhịn được hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra.
Mỗi lần mở mắt ra, cậu đều lo lắng nhìn Tô Triết Ngạn.
Cậu lặp lại động tác này năm lần, sau lần nhắm mắt lại cuối cùng, Tô Triết Ngạn nghe thấy cậu đọc thầm mấy con số.
Sau khi mở mắt lần nữa, hai người nhìn nhau.
Tô Triết Ngạn cúi xuống cọ vào má cậu, trên mặt Sở Thời Từ cuối cùng cũng có biểu cảm.
Cậu cắn chặt môi dưới, âm thanh nghẹn ngào không thể che giấu được vang vọng trong khoang con nhộng nhỏ hẹp.
“Tại sao bốn mươi năm anh mới quay lại! Em vốn tưởng rằng nhiều lắm là mười mấy hai mươi năm thôi, anh là đồ khốn kiếp! Em không ngờ sẽ là bốn năm năm, em còn tưởng rằng anh sẽ không quay lại, anh không cần em nữa, y như bọn họ!”
Tô Triết Ngạn im lặng, cau mày lẳng lặng nhìn cậu.
Sở Thời Từ đang nằm dưới người hắn, sau lưng là đá đen cứng rắn, cộm khiến lưng đau nhức.
Nhưng cậu dường như hoàn toàn không cảm thấy sự đau đớn ở lưng, nắm lấy cổ áo của Tô Triết Ngạn vừa khóc vừa hét.
"Em suýt chút nữa đã bỏ cuộc rồi.

Mấy năm nay đến cả nằm mơ em cũng không hề mơ thấy anh, trong mơ mà anh cũng không thèm tìm em! Tô Triết Ngạn! Anh con mẹ nó…… Con mẹ nó…… Đừng bỏ rơi em.”
Cậu cuộn người lại, rúc vào lòng Tô Triết Ngạn nức nở: “Mau dỗ em đi, em thực sự rất sợ.

Hôn em cũng được, chơi em cũng được, làm gì em cũng được hết.

Làm gì đi, đừng như trong giấc mơ chỉ biết đứng đực ở đấy, ngay cả gặp cũng không thể gặp.”
Tô Triết Ngạn im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy và rời khỏi khoang con nhộng.
Sở Thời Từ không thèm khóc nữa, cậu nắm lấy vạt áo quân phục của hắn, vội vàng hỏi: “Anh muốn đi đâu, anh lại phải đi à! Em sẽ không khóc nữa, anh đừng bỏ em lại.

Em sẽ thật yên tĩnh, sẽ không khóc nữa đâu.”
Tô Triết Ngạn liếc cậu một cái, ấn vào tai nghe ẩn hình, lạnh lùng nói: “Thu đội, lên phi thuyền chờ tôi.”
Bên kia có người nói gì đó, Tô Triết Ngạn nhíu mày càng chặt, “Tôi có thể tự bảo vệ mình, không có lệnh của tôi, không được tới đây.”
Hắn dừng một chút, rồi nói: “Liên hệ với chuyên gia tâm lý, lát nữa tôi sẽ mang một người về.”
Sở Thời Từ ngẩng đầu nhìn hắn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hệ thống cảm thấy bầu không khí không đúng, cầm tờ giấy căng thẳng quan sát.
Tô Triết Ngạn ngắt liên lạc, mở ngón tay của Sở Thời Từ ra, cởi quân phục của mình rồi trải nó trên mặt đất.
Cả quá trình hắn không nói lời nào, sự im lặng khiến Sở Thời Từ càng ngày càng bất an.
Tô Triết Ngạn vươn tay với cậu, Sở Thời Từ vô thức lùi về sau.
Tô Triết Ngạn mím chặt môi, cứng rắn bế cậu ra ngoài, đặt cậu lên quân phục đã được trải sẵn.
Bốn mươi năm, không chỉ Sở Thời Từ không thay đổi, mà Tô Triết Ngạn trông vẫn như xưa.
Sở Thời Từ không thể tìm thấy dấu vết năm tháng lưu lại trên người hắn, cậu nhìn vào đôi mắt xanh lam ấy, muốn tìm lại cảm giác đã từng khiến cậu cảm thấy an tâm.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, hốc mắt của Tô Triết Ngạn đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một lớp hơi nước.
Nước mắt cuộn trào trong mắt hắn, giọng nói lành lạnh trở nên khô khốc và khản đặc.
“Em vẫn còn mặt mũi để nói à, em là đồ dối trá.

Em nói rằng em có thể ngủ đông và không có nhận thức về thế giới bên ngoài.

Nói cái gì mà nhắm mắt rồi mở mắt, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
Nước mắt rơi lên mặt Sở Thời Từ, cậu hơi há miệng, nhất thời nghẹn lời.
“Em giỏi thể hiện thật đấy, lúc trước tôi hoàn toàn không nhìn ra là em đang nói dối.

Em muốn tôi mặc kệ mà rời đi, đi bao lâu cũng được, không cần lo cho em.

Tôi tin, tôi tin hết.”
Bình thường, cho dù Tô Triết Ngạn có khóc đến cỡ nào, vẻ mặt của hắn cũng sẽ không thay đổi.
Hiện tại vẻ mặt của hắn đã hoàn toàn mất khống chế, hắn ôm lấy Sở Thời Từ và nỉ non với giọng đứt quãng: “Sau đó, tôi tự tay đặt em vào khoang con nhộng, nhốt bốn mươi năm.

Trước khi đi, tôi còn dặn dò em là không được rời khỏi, hãy đợi tôi.

Là tôi nhốt em bốn người năm, A Từ, tôi không biết em còn tri giác.

Mấy năm nay em trải qua thế nào, em rất hận tôi đúng không?”
Vị tướng quân mới một giây trước vẫn còn kiêu ngạo và thờ ơ, lạnh lùng ra lệnh cho binh lính.
Giây tiếp theo ôm lấy Sở Thời Từ, khóc đến mặt đỏ bừng và khó thở.
Tô Triết Ngạn rút cây dao bên hông ra, nhét nó vào tay Sở Thời Từ, bảo cậu muốn đâm muốn chém thế nào tùy cậu.
Sở Thời Từ chết lặng trước tiếng khóc của hắn.
Cậu nhìn con dao trong tay, rồi nhìn Tô Triết Ngạn đang khóc đến sắp ngất đi, nhất thời không biết nên làm gì.
Hệ thống ở trong đầu cậu cảm thán,【Trời ạ, hắn khóc giỏi thật.

Có điều khóc khá đẹp mắt, để tôi chụp vài tấm.

Hí hí hí, công bây giờ khóc đều hấp dẫn vậy à, muốn……】

Còn chưa nói xong, hệ thống đã bị nhốt vào phòng tối.
Sở Thời Từ thử mở miệng, “Anh Ngạn, anh không cần phải áy náy, là em gạt anh, anh không biết gì mà.”
Đôi mắt của Tô Triết Ngạn đỏ hoe, đột nhiên hôn cậu.
Hắn hôn lên môi Sở Thời Từ, cơ thể được bao bọc trong bộ quân phục khẽ run lên.
“Tôi đang xót em, không sao, không sao đâu A Từ.

Tôi làm được rồi, bây giờ quốc thái dân an, tôi sẽ đưa em rời khỏi ngôi sao hoang vu.

Tôi không còn là tù nhân nữa, tôi có thể cho em một cuộc sống tốt nhất, chúng ta sẽ không bao giờ phải chia xa nữa.”
“Tôi yêu em, A Từ.

Tôi quay lại đón em đây.”
Vốn dĩ đầu óc Sở Thời Từ còn có chút hỗn loạn, nhưng khi nghe thấy giọng nói run rẩy bên tai, tất cả tủi thân đột nhiên tuôn trào ra.
Cuối cùng cậu không thể kìm nén được nữa, ôm lấy Tô Triết Ngạn rồi hôn trả một cách mạnh mẽ.
Thời gian dường như quay trở lại bốn mươi năm trước.
Bên ngoài khoang con nhộng chứa đầy đá đen, giữa vùng hoang dã vô tận, họ quấn lấy nhau như những con thú hoang mất kiểm soát.
Lần đầu tiên làm loại chuyện này là khi hai người sắp xa cách, không ai biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Có lẽ Tô Triết Ngạn sẽ chết ở bên ngoài, có lẽ Sở Thời Từ sẽ rời khỏi thế giới này với sự tiếc nuối.

Để giảm bớt nỗi bất an của nhau, họ đã sử dụng giải pháp nguyên thủy nhất.
Bốn mươi năm sau, họ lại ôm nhau ở nơi hoang dã này.
Định dùng hành vi man rợ này để trút bỏ những uất hận và mong mỏi đã tích tụ trong bốn mươi năm qua.
Sở Thời Từ nằm trên quân phục, chịu đựng lực va chạm dữ dội hơn năm đó.
Cậu đã xem quá nhiều phim và gu cực kỳ mặn.

Lúc đầu thấy cũng hay, nhưng càng xem thì lại bắt đầu thấy buồn nôn.
Hệ thống nói là do cậu ăn mặn quá mức gây nên lãnh cảm.

Nói cậu còn không chịu kiêng sắc dục thì sớm muộn gì cũng phế.
Nhưng Tô Triết Ngạn rõ ràng chỉ là một người mới học, ngoại trừ buồn khổ thì chẳng biết làm gì cả, ấy vậy mà phản ứng của Sở Thời Từ lại vô cùng mãnh liệt.
Như thể mỗi cú va chạm dứt khoát đều có thể xuyên qua cơ thể và chạm đến linh hồn, từng chút chữa lành vết thương trong lòng cậu.
Đôi mắt xanh lam ấy vẫn luôn ngóng nhìn cậu, tựa hồ sợ rằng cậu sẽ biến mất.
Mỗi giọt nước mắt mà Sở Thời Từ rơi xuống đều được Tô Triết Ngạn lau đi.
Cậu nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói khàn khàn lạnh lùng: “A Từ, tôi nợ em bốn mươi năm, tôi sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình để trả cho em.”
Hệ thống đang cạy khoá cửa của phòng tối, hậu trường bật lên âm thanh nhắc nhở.
【Giá trị sức sống +30, giá trị sức sống hiện tại là 30.】
【Giá trị sức sống +10, giá trị sức sống hiện tại là 99.】
Đợi khi hệ thống ra được khỏi phòng tối, Tô Triết Ngạn đang tựa lưng vào khoang con nhộng, ôm Sở Thời Từ thủ thỉ.
Sở Thời Từ nép mình trong vòng tay hắn, trên người khoác bộ quân phục của hắn.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau, có vẻ như tinh thần và trạng thái đã ổn định rất nhiều.
Hệ thống thăm dò nhìn xung quanh và thấy dấu vết đánh nhau trên mặt đất.
Nó ném dụng cụ cạy khoá trong tay đi,【Lại nữa rồi! Tôi biết ngay là hai người sẽ quất một hiệp mà, ngay cả một ngụm nước canh cũng không thèm chừa cho tôi nữa!】
……
Theo lời Tô Triết Ngạn, sở dĩ bốn mươi năm sau hắn mới đến đón Sở Thời Từ là bởi vì hắn thuộc về một nhánh khác.
Tô Triết Ngạn đã lợi dụng cây cầu thời - không để quay trở lại quá khứ và thông báo cho nữ vương về tương lai.
Nữ vương Omega làm việc sấm rền gió cuốn, phản ứng nhanh nhạy.

Lập tức phá hủy đầu não ở đây, tiêu hủy hoàn toàn cây cầu thời - không và toạ độ đã dựng nên.
Bắt giữ các lãnh đạo của Công nghệ Vĩnh Sinh và điều tra kỹ lưỡng người sáng lập Eve, tiêu diệt mọi nguy hiểm từ trong nôi.
Dòng thời gian này hoàn toàn độc lập, con người trong tương lai sẽ không còn cơ hội du hành trở về.
Nhưng vào thời điểm cây cầu thời - không bị phá huỷ, Tô Triết Ngạn, người du hành thời gian đã biến mất.
Hắn dường như đã sớm có linh cảm rằng mình đã đến giới hạn, vì vậy trước khi cây cầu thời - không bị phá hủy, hắn đã giao một chiếc hộp sắt nhỏ cho nữ vương.
"Tôi là người chuyển giới nên không thể chạm vào đá đen, đây là thứ mà tôi đã nhờ người chế tác giùm.

Ngài hãy giao nó cho tôi của hiện tại, tôi sắp biến mất rồi.

Nhưng tôi vẫn còn một số việc phải làm và cần tìm một người."
Hắn dừng một chút, trên khuôn mặt luôn lãnh đạm lại nở nụ cười dịu dàng, "Em ấy rất tốt, tôi rất yêu em ấy."
Sau khi hắn biến mất, nữ vương đã tìm thấy Tô Triết Ngạn - người chỉ mới ba tuổi trên dòng thời gian này và đưa cho hắn chiếc hộp sắt như một món quà.
Khi lên năm tuổi, Tô Triết Ngạn mở hộp sắt ra.

Bên trong chứa đầy những viên đá đen, với một trái tim bằng giấy kẹp giữa chúng.
Hắn mở trái tim bằng giấy ra và thấy hai hàng chữ viết trên đó.

Hàng đầu tiên được gạch chéo biểu thị đã hoàn thành.
Hàng thứ hai viết,【Đến ngôi sao hoang vu đón A Từ về.】
Phía dưới là một bản đồ nhỏ.
Khoảnh khắc nhìn thấy hai chữ này, hắn đã biết A Từ là người.
Sau đó, hắn luôn mơ thấy một người con trai có mái tóc ngắn màu vàng cùng chân phải bị thọt.
Khi đó, Tô Triết Ngạn không biết giấc mơ này tượng trưng cho điều gì, hắn vẫn lớn lên như bình thường và sống cuộc sống của chính mình.
Chỉ là càng lớn lên, trong lòng của hắn luôn trống rỗng, giống như bị ai đó cứng rắn moi ra một miếng thịt vậy.
Tô Triết Ngạn gia nhập quân đội làm tướng quân, trong đế quốc do nữ vương Omega cai trị, việc Beta và Omega gia nhập quân đội không thuộc về hành vi bất hợp pháp.
Đế quốc cũng không có bãi bỏ tử hình, ngôi sao hoang vu không phải là nơi lưu đày, mà là khu vực khai thác tài nguyên của đế quốc.
Nhiều lần lập chiến công, có sự nghiệp thành công và sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nhưng Tô Triết Ngạn luôn cầm trái tim bằng giấy ngẩn người.
Các dòng thời gian va chạm lẫn nhau, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều ký ức.
Tô Triết Ngạn trên một số dòng thời gian đang dần hợp nhất, quá nhiều cảm xúc và ký ức đồng thời ập vào não của hắn, vì vậy hắn đã ngã bệnh và dưỡng bệnh trong hai năm.

Trong hai năm này, hắn đã hoàn thành việc hợp nhất.
Trong tương lai, hắn sẽ yêu một người con trai, người nọ ban đầu chỉ là một chú robot nhỏ, sau đó mới biến thành người.
Chàng trai ấy không chịu nói tên đầy đủ của mình, chỉ nói rằng mình gọi là A Từ.
A Từ đã cùng hắn vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, và họ yêu nhau trên đống đổ nát.

Cuối cùng, hắn ra đi vì lý tưởng cùng hoài bão của mình, bây giờ hắn nên quay lại đón A Từ.
......
Tô Triết Ngạn nói rất phức tạp khiến Sở Thời Từ nhất thời không thể hiểu được.
Cậu trầm mặc hồi lâu, siết chặt quân phục trên người, định rời khỏi vòng tay của Tô Triết Ngạn.
Tô Triết Ngạn ôm cậu chặt hơn.
Sắc mặt Sở Thời Từ hơi tái nhợt, ngập ngừng nói: "Vậy......!Anh là anh Ngạn của em à?"
Tô Triết Ngạn mím chặt môi, rũ mắt lẳng lặng nhìn cậu, trông có chút tủi thân.
Hệ thống nhiều chuyện,【Bị nghi ngờ, chậc chậc, nhìn hắn đau lòng chưa kìa.】
Sở Thời Từ thấp giọng giải thích, "Tại anh nói là anh Ngạn xuyên không đã biến mất rồi, còn anh là Tô Triết Ngạn đến từ dòng thời gian khác.

Vậy anh......!có phải là anh Ngạn mà em biết không?"
Cậu còn chưa dứt lời, lỗ tai đã bị cắn một cái.
Tô Triết Ngạn lạnh lùng nhìn cậu, tức giận đến hai má đỏ bừng.
Hắn nghiến răng, cười nhạo một tiếng, "Em muốn tôi giải thích thế nào, tôi ở mỗi dòng thời gian đều là cùng một người."
"Em biết, nhưng anh mới có 23 tuổi thôi, và đối với anh thì đây là lần đầu tiên anh gặp em."
"26."
"Tuổi tác không quan trọng, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt."
Ngực của Tô Triết Ngạn kịch liệt phập phồng, môi dưới sắp bị hắn cắn chảy máu rồi.
"Hai dòng thời gian này song song, tôi của tương lai xuyên ngược về quá khứ rồi tiến vào dòng thời gian này, làm nhánh này trở nên độc lập và để tôi của quá khứ nhận được trái tim bằng giấy.

Ban đầu bọn tôi là cùng một người ở những dòng thời gian khác nhau, nhưng khi tôi 23 tuổi, tôi đã hợp nhất trong nhiều dòng thời gian."
Sở Thời Từ mờ mịt hỏi: "Tại sao anh có thể hợp nhất?"
"Không biết, các nhà khoa học của đế quốc cũng không cách nào giải thích rõ ràng."
"Vậy anh rốt cuộc là ai?"
Tô Triết Ngạn trông như đang tức muốn khóc vậy.
"Em không nhận tôi."
Hắn nhếch miệng, lộ ra một nụ cười trào phúng, "Tôi hiểu rồi, em nghĩ rằng tôi không phải là người trong lòng kia của em.

Em không nhận tôi, tôi đi là được chứ gì."
Ngoài miệng thì nói đi, nhưng tay hắn lại ôm chặt hơn.
Hệ thống bĩu môi,【Cần gì mất công như thế, tôi sẽ trừ chút phí thủ tục để kiểm tra độ khớp linh hồn giúp cậu.

Hệ thống bọn tôi nhìn người đều dựa vào linh hồn để phân biệt đấy.】
Hai giây sau, nó mang theo báo cáo quay lại,【Ăn khớp thì ăn khớp đó, nhưng có chút kỳ quái.

Hắn giống cậu, linh hồn cũng là ngoại lai.】
"Là sao?"
【Linh hồn của những người bản địa trong thế giới tiểu thuyết là màu xanh lam.

Còn những người xuyên không giống như cậu thì linh hồn sẽ có màu đỏ, mà linh hồn của hắn cũng là màu đỏ.

Tôi đã lấy các bản ghi video về cậu và người đàn ông của cậu trước đây, hai linh hồn hoàn toàn trùng khớp.

Tô Triết Ngạn trước mặt là người đàn ông của cậu, hắn cũng là một người xuyên không giống như cậu.】
Hệ thống nói xong lại í một tiếng, 【Trên linh hồn của hắn còn đeo xiềng xích, chỉ có tội phạm mới đeo cái này.

Chắc là hắn đã phạm vào chuyện gì, sau khi phong ấn ký ức thì bị Tổng bộ đày đến tiểu thế giới chịu phạt.

Thật đáng thương, nơi này có nhiều dòng thời gian như thế, trước khi gặp được cậu, không biết hắn đã tự sát bao nhiêu lần rồi nữa.】
Sở Thời Từ chọt chọt vào má Tô Triết Ngạn, Tô Triết Ngạn đang dỗi, quay đầu đi không để ý tới cậu.
"Giá trị sức sống đã là 99 điểm, anh Ngạn sẽ thế nào sau khi ta rời đi, tiếp tục ở lại đây chịu phạt à?"
【Không đâu, hoàn cảnh nơi hắn bây giờ đã an toàn, không có điều kiện trừng phạt, chắc là sẽ chết già tự nhiên.

Còn về việc sau này hắn có đi đến các thế giới khác để chịu phạt hay không, thì phải xem hắn đã bị kết án bao nhiêu thế giới trừng phạt.】
"Ta có thể đi cùng anh ấy không?"
【Ý của cậu là cùng hắn trải qua thế giới trừng phạt hả? Đừng có ôm những tưởng tượng không thực tế.】
Hệ thống vừa dứt lời, lập tức nghe thấy âm thanh giá trị sức sống giảm xuống.
Nó mở giao diện ra nhìn, giá trị sức sống của ký chủ đã giảm xuống 20.
Hệ thống ném tệp tài liệu đi, cho nó lắm miệng này, cho nó cái gì cũng nói toẹt ra này.
.........
Trên dòng thời gian này, cha mẹ của Tô Triết Ngạn không có chết trận.
Con trai ra ngoài một chuyến lại dẫn về một nam Beta.
Trên cổ nam Beta còn có dấu hôn, con trai khó tính, chẳng nói năng gì mà cứ nắm tay người nọ.
Con trai cuối cùng cũng thông suốt, chịu tìm bạn đời, hai vợ chồng già rất vui vẻ.
Tô Triết Ngạn kéo Sở Thời Từ đến chính phủ để nhập thông tin công dân.
Nữ vương đã học được một bài học đầy đủ, vì vậy vẫn sử dụng phương pháp tương đối mộc mạc.


Chụp ảnh, điền vào các biểu mẫu điện tử và rút một ống máu.
Toàn bộ quá trình công khai minh bạch, sẽ không có nguy cơ bị cấy tinh thể một cách lặng lẽ.
Ở trong khoang con nhộng bốn mươi năm và chỉ trò chuyện với một mình hệ thống nên Sở Thời Từ bây giờ có chút sợ người lạ.
Nhưng mỗi khi cậu cảm thấy căng thẳng, Tô Triết Ngạn sẽ lặng lẽ ôm cậu vào lòng.
Sau khi điền vào đơn xong, Tô Triết Ngạn trực tiếp kéo cậu đến Cục đăng ký kết hôn bên cạnh.
Sở Thời Từ không thể tin rằng mình có thể kết hôn với một người nào đó, cậu đứng trước cửa không dám đi vào.
Tô Triết Ngạn lãnh đạm hỏi cậu, "Không muốn?"
Sở Thời Từ lắc đầu, "Không dám, hay là thôi đi, lỡ như sau này anh hối hận......"
Cậu còn chưa nói xong đã bị Tô Triết Ngạn kéo đi vào.
Hai người lôi lôi kéo kéo suốt đường đi, nữ Beta phụ trách đăng ký cảnh giác liếc nhìn Tô Triết Ngạn, lúc Sở Thời Từ ký tên, cô nhỏ giọng hỏi cậu: "Tôi thấy hết rồi, nếu như cậu bị ép buộc thì hãy chớp mắt nhé."
Cho đến khi hai người họ hoàn thành các thủ tục, nhận giấy chứng nhận và rời đi, nữ Beta kia vẫn gửi ám hiệu cho Sở Thời Từ.

Tỏ vẻ cô có súng, có thể chế ngự tên nam B ép cướp thối tha bất cứ lúc nào.
Sở Thời Từ đã sớm biết rằng mình có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, nhưng khi còn sống cậu không có tiền để đi khám bệnh.
Sau khi rời khỏi ngôi sao hoang vu, Tô Triết Ngạn đã tìm cho cậu một chuyên gia tâm lý giỏi nhất.
Đế quốc hùng cường, quốc thái dân an, mấy năm gần đây sẽ không có đại chiến.
Khi Sở Thời Từ đang được điều trị tâm lý, Tô Triết Ngạn luôn ở bên cạnh cậu.
Hắn nhìn ra được A Từ của hắn bây giờ rất yếu ớt, sau bốn mươi năm ở trong khoang con nhộng tối tăm, A Từ sẽ vô thức thu mình lại khi bước đi.
Nhìn Sở Thời Từ, Tô Triết Ngạn liền nhớ đến mình trong quá khứ.
Cùng một sự tuyệt vọng, cùng một sự bất lực.
Nhưng họ rất may mắn, khi sắp gục ngã, cả hai đã túm được cọng rơm cứu sống lẫn nhau.
Trong quá khứ, A Từ đã làm cho hắn vui vẻ, bây giờ đến lượt hắn bảo vệ A Từ.
Khi Tô Triết Ngạn bốn mươi tuổi, các vấn đề tâm lý của Sở Thời Từ đã được cải thiện, cậu dần dần thoát ra khỏi cái bóng của bốn mươi năm đó.
Không còn sợ hãi không gian nhỏ hẹp, cũng sẽ không đột nhiên thức giấc vào nửa đêm, liên tục ôm lấy Tô Triết Ngạn để xác nhận xem hắn có thực sự tồn tại hay không.
Khi hôn lễ đáng lễ nên được tổ chức, Tô Triết Ngạn lại ra ngoài đánh giặc.
Sau đó vẫn cứ trì hoãn mãi, dưới sự thúc đẩy của cha mẹ, hai người đã làm hôn lễ bù.
Tô Triết Ngạn là tướng quân nên ngày cưới có rất nhiều binh lính đến tham dự.
Hơn một ngàn cơ giáp lướt qua không trung, tạo thành một đội chào đón phô trương.
Tô Triết Ngạn dẫn Sở Thời Từ vào cơ giáp của hắn.
Cơ giáp là mơ mộng của đàn ông, tất cả sự chú ý của Sở Thời Từ đều đặt lên chiếc cơ giáp ngầu lòi, hoàn toàn ngó lơ kỹ thuật điều khiển của Tô Triết Ngạn cao siêu cỡ nào.
Sau khi đến hiện trường hôn lễ, trước khi xuống khỏi cơ giáp, Tô Triết Ngạn hung hăng trừng mắt nhìn nó.
Người chủ trì buổi lễ phát biểu đầy xúc động trên sân khấu: "Anh Tô Triết Ngạn và cậu Sở Thời Từ, hai B hôm nay đã chính thức trở thành chồng chồng BB, chúng ta hãy cùng chúc phúc cho họ.

Chúc hai B này một đời hạnh phúc viên mãn!"
B là tên viết tắt của Beta, 2B chỉ hai Beta.

Mọi người trên thế giới này đã quen nghe cách nói này nên không thấy nó buồn cười.
Cả hiện trường đều đang vỗ tay, chỉ có một mình Sở Thời Từ là bị chọc trúng điểm cười, mím chặt môi cúi đầu cười trộm.
Tô Triết Ngạn nghiêng đầu nhìn Sở Thời Từ, khóe miệng khẽ cong lên.
Mặc dù hắn không biết A Từ đang cười cái gì, nhưng thấy Sở Thời Từ cười, hắn sẽ vui lây.
.........
Đã ba mươi năm trôi qua kể từ khi Tô Triết Ngạn đến đón Sở Thời Từ.
Trong ba mươi năm này, giá trị sức sống của Tô Triết Ngạn luôn dừng ở 99, một điểm cuối cùng làm thế nào cũng không thể tăng lên.
Hệ thống cho rằng số liệu đã xảy ra vấn đề nên báo cáo với bộ phận hậu cần.

Hệ thống kỹ thuật trả lời rằng mọi thứ đều bình thường.
Để duy trì ấm no, hệ thống đã học cách bào chế thuốc chữa bệnh.
Theo nó nói thì một số bộ phận sẽ cung cấp cho ký chủ hệ thống trung tâm mua sắm.
Rất nhiều hệ thống sẽ làm công việc bán thời gian trong giờ làm việc giống như nó.

Bán những thứ đã làm cho trung tâm mua sắm với giá thấp, trung tâm mua sắm sẽ bán lại cho ký chủ với giá cao.
【Thị trường thủ công mỹ nghệ đang ế ẩm, tôi đang làm "nước thuốc mị lực".

Ký chủ của bộ phận công lược rất thích dùng cái này, uống vào có thể trở nên quyến rũ hơn và đạt được độ yêu thích ban đầu cao hơn.】
Sở Thời Từ cũng muốn nâng cao sức hấp dẫn của mình, "Bao nhiêu tiền?"
【Bộ phận của chúng ta không thể dùng, bật hack sẽ bị phạt.

Hơn nữa, cậu cần thứ này làm gì, Tô Triết Ngạn chết mê chết mệt cậu, cậu không cần tăng thêm mị lực đâu.】
"Ta sợ."
【Sợ con khỉ, cậu dám nói em sợ ở trước mặt hắn xem, đêm nay hắn có thể giữ bộ mặt lạnh lùng, vừa khóc vừa hôn ngươi.】
Những gì nó nói là sự thật, Sở Thời Từ im lặng.
Tô Triết Ngạn khi đánh nhau không khóc, bị thương cũng không khóc.

Nhưng luôn vì quá xót cậu mà gạt nước mắt.
Trong thời đại giữa các vì sao, tuổi thọ của con người nói chung là hơn 200 tuổi và tốc độ lão hóa cũng đang chậm lại.
Sở Thời Từ đã sống ở đế quốc được bốn mươi năm, cậu vốn tưởng rằng một điểm giá trị sức sống cuối cùng vẫn không tăng lên là vì Tô Triết Ngạn cảm thấy hắn mắc nợ cậu và muốn bù đắp cho cậu.
Nhưng bốn mươi năm đã trôi qua mà giá trị sức sống vẫn không đạt đến 100.
Trong bốn mươi năm, đế quốc đã thay đổi rất nhiều.
Không có người sáng lập Eve trấn thủ, Công nghệ Vĩnh Sinh cuối cùng đã bị các công ty khác thay thế.

Nữ vương đã học được một bài học nên giám sát các công ty công nghệ cao rất chặt chẽ.
Máy móc sẽ không phạm tội nhưng con người thì sẽ.

Nếu các nhà khoa học suy đồi về mặt đạo đức thì tác hại cho xã hội sẽ rất khôn lường.
Tô Triết Ngạn thăng quan tiến chức, danh tiếng vang xa, trở thành thần tượng của hàng nghìn thiếu niên O.
Có người ở trên mạng nói rằng tướng quân thật sự là một người đàn ông tốt, sẵn sàng cưới một người tàn tật không thể trị khỏi, lại còn yêu người đó như thế.
Sau khi điều trị, Sở Thời Từ đã miễn nhiễm với những từ mấu chốt như người tàn tật hay người què.
Nhưng Tô Triết Ngạn thì không.
Hắn đã dành một chút thời gian để nghiên cứu, đăng ký một tài khoản và chạy đến khu vực bình luận để trả lời rằng: "Mẹ nó, cút."
Tô Triết Ngạn được dạy dỗ nghiêm, cộng thêm không thích lên mạng.
Hắn chỉ biết hai câu chửi thề, một là "mẹ nó", hai là "cút".
Câu bình luận đó thuộc về toàn bộ kỹ năng giao tiếp và sử dụng hết những gì hắn đã học được cả đời của mình.
Đánh nhau lấy một địch trăm nhưng cãi nhau lại không bằng học sinh tiểu học.

Đối phương nói toàn lời thô tục, chửi hắn đến ngu người luôn.
Nếu Sở Thời Từ không cản hắn thì có lẽ đêm đó hắn đã mở cơ giáp bay đến một hành tinh khác để giáp mặt nói chuyện với người nọ rồi.
Sở Thời Từ trông ngoan ngoãn và rất được lòng các trưởng bối.


Sau khi kết hôn, cha mẹ của Tô Triết Ngạn thường xuyên tới thăm cậu, trong thế giới tiểu thuyết, cậu một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.
Khi giá trị sức sống của Sở Thời Từ lắc lư tăng lên 60 điểm, chuyên gia kiểm tra tâm lý định kỳ cho cậu đã nói với Tô Triết Ngạn.
"Người bệnh về cơ bản đã hồi phục tâm lý rồi.

Tô tướng quân, tuy người yêu của ngài vẫn không thể đi lại thường nhưng cậu ấy sẽ không còn ý nghĩ coi thường mạng sống của mình nữa."
Vào ngày đó, năm mươi năm đã trôi qua kể từ khi Tô Triết Ngạn đến đón Sở Thời Từ.
Cộng lại trước sau thì hệ thống đã làm việc tổng cộng được chín mươi năm rồi, hôm nay cuối cùng nó cũng nghe thấy âm thanh nhắc nhở.
【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại là 100/100.】
【Nhiệm vụ chính · cứu vớt nam chính: Khiến Tô Triết Ngạn tỉnh lại lần nữa và trở về nam chính tích cực hướng về phía trước.

(đã hoàn thành)】
【24 giờ nữa ký chủ sẽ rời khỏi thế giới này, thân thể của thế giới này sẽ tiến vào trạng thái treo máy, xin ký chủ và hệ thống hãy chuẩn bị rời khỏi.】
Hệ thống sững sờ hồi lâu, sau đó vứt bỏ lọ thuốc đang làm dở chạy tới hộp thư.
Khi nhìn thấy thẻ lương, nó mừng đến phát khóc, ngửa mặt lên trời thở dài trong không gian hệ thống:【Là tiền lương! Chín mươi năm, ông đây cuối cùng cũng hết khổ rồi!】
Sở Thời Từ lắng nghe giọng nói trong đầu, hồi lâu không có phản ứng.
Cậu từng nghĩ thời gian không thể chữa lành nỗi đau nhưng sau này mới hiểu rằng không phải thời gian làm vết thương sâu thêm mà chính là sự cô đơn.
Tô Triết Ngạn đã đồng hành cùng cậu suốt năm mươi năm và chữa lành vết thương trong lòng cậu.

Một số vết thương cũ để lại đã không còn làm phiền cuộc sống của cậu nữa.
Khi sắp rời khỏi không gian, Sở Thời Từ đang ngồi bên cạnh Tô Triết Ngạn đọc sách.
Cậu nghiêng đầu nhìn Tô Triết Ngạn, đặt lên má hắn một nụ hôn khẽ.
Tô Triết Ngạn chú ý đến sự khác thường của cậu, lãnh đạm hỏi: "Không thoải mái?"
Sở Thời Từ lắc đầu, nắm lấy tay hắn đan mười ngón tay vào nhau, "Sau khi gặp được anh, cuộc đời em đã không còn gì tiếc nuối.

Anh Ngạn, anh cho em biết mình rất tuyệt vời và cho em dũng khí để bước tiếp.

Anh luôn nói rằng em đã cứu anh, nhưng thực tế là anh đã cứu em."
Tô Triết Ngạn quay đi, bên tai hơi đỏ lên.
"Em có tâm sự, không thể nói?"
"Ừm."
Tô Triết Ngạn trầm mặc hồi lâu: "Không sao, có tôi ở đây, đừng lo lắng."
Xuất phát từ tư tâm, vào thời điểm ý thức của mình sắp rời khỏi thế giới, Sở Thời Từ thì thầm vào tai Tô Triết Ngạn: "Sau này em muốn thử tình yêu kiểu Platon*."
*Tình yêu kiểu Platon là kiểu tình yêu mà ham muốn tình dục hoặc những nét lãng mạn không tồn tại hoặc đã bị dập tắt hoặc thăng hoa, nhưng nó có ý nghĩa hơn cả tình bạn đơn thuần.(Wikipedia)
Giây kế tiếp, hệ thống kéo cậu ra khỏi thế giới này.
Cùng lúc đó, vẻ mặt của Tô Triết Ngạn ngây ra trong giây lát, đôi mắt xanh lam ấy cũng ảm đạm xuống.
Qua vài phút mới trở lại bình thường.
Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng: "Em vừa nói gì?"
"Không nhớ nữa, hẳn là không quan trọng."
......
Trong lòng Sở Thời Từ chua lòm, luôn cảm thấy sau khi mình rời đi, người đàn ông của mình sẽ chiều chuộng cái máy treo kia.
Cũng may cậu đã để lại một tay trước khi rời đi, hy vọng rằng Tô Triết Ngạn sẽ thích tình yêu kiểu Platon.
Hệ thống chậc lưỡi lắc đầu, 【Nhìn cậu chua kìa, cây chanh thành tinh.

Tôi đã hỏi hết những điều cậu nhờ tôi hỏi rồi, hiện tại có hơn 25.000 linh hồn đang bị lưu và trừng phạt, không có cách nào để tìm ra người đàn ông của cậu đâu.

Tuy nhiên, tôi nghe thống trong tổng bộ nói rằng một số tù nhân đã được gửi đến thế giới khác sau khi kết thúc hình phạt của họ vào ngày hôm nay đó.】
Sở Thời Từ nín thở: "Có thể tìm được anh Ngạn không?"
【Cậu đánh giá cao tôi quá rồi, tôi chỉ là một thực tập sinh thôi.

Thông tin của tù nhân thuộc về cơ mật, nhân viên bình thường không có quyền xem.】
Hệ thống nói xong thì lén lút mở bảng giá trị sức sống, nó sợ giá trị sức sống của ký chủ lại giảm nữa.
Nhưng sau khi Sở Thời Từ suy tư một lúc lâu, khoé miệng cậu lại cong lên: "Vất vả rồi, anh thống.

Có thể ở bên anh Ngạn hơn chín mươi năm, ta đã rất mãn nguyện rồi.

Mi yên tâm đi, lần này ta thật sự rất ổn."
Hệ thống không hé răng, nhìn cậu chằm chằm.
"Sao?"
【Không có gì, chỉ cảm thấy nụ cười của cậu tự nhiên hơn trước thôi.】
Sau khi xác nhận rằng Sở Thời Từ đang ở trong tình trạng tốt, hệ thống bắt đầu tải thông tin của thế giới tiếp theo.
Thế giới mới là câu chuyện ngôn tình trong khuôn trường, và mục tiêu của họ là nam chính.
Sau cơn choáng váng, Sở Thời Từ từ từ mở mắt ra.
Hệ thống đang ở trong đầu nói với cậu,【Xuất hiện một chút ngoài ý muốn, lần này không phải lỗi của tôi, là nguyên nhân không rõ.

Cậu không phải là người, mà là một cục đất dẻo hình người nhỏ do nam chính nặn ra.

Có điều nguyên mẫu hình người của cậu là siêu nhân nhỏ, ông đây có tiền nên đã mua cho cậu một miếng vá.

Cậu có thể bay tới bay lui như siêu nhân, nhưng tốc độ hơi chậm chút.

Đôi mắt có thể phát ra tia sáng, còn đồ ăn thì nhiều lắm là một que diêm mà thôi.】
Hệ thống nói xong thì chống nạnh:【Khen tôi đê.】
"Trâu bò!"
Sở Thời Từ vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn xung quanh.
Đây là một phòng ngủ, lúc này cậu đang đứng trên chiếc tủ đầu giường.
Trên sàn nhà cũ kỹ vẫn còn lưu lại vết máu khô, trên tường thì bị ai đó viết một từ "chết".
Một chồng sách bài tập của trường trung học cơ sở được đặt trên chiếc bàn đơn sơ cách đó không xa, trên ghế còn có một chiếc cặp cũ nát bạc màu, hẳn là phòng của một đứa trẻ.
Khi tầm mắt cậu rơi vào cửa sổ, cậu nhìn thấy một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi đang nhoài người ra khỏi cửa sổ.
Xuyên qua lớp kính, có thể thấy toà nhà trên mặt đất.

Bên ngoài trời đang mưa, thỉnh thoảng lại có những tia sét thắp sáng bầu trời đêm.
Cậu bé đứng chân trần trên mép hẹp, một tay vịn khung cửa sổ, cúi đầu lẳng lặng nhìn xuống dưới.
Cùng lúc đó, Sở Thời Từ nghe thấy âm thanh nhắc nhở.
【Đã kiểm tra được giá trị sức sống của nam chính, giá trị sức sống hiện tại là -19/100.】
End thế giới thứ nhất.
..............
Min: ôi mẹ ơi, cuối cùng cũng kết thúc tg1, tung bông.

Bình Luận (0)
Comment