Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 38


Tính tới tính lui thì Sở Thời Từ đến thế giới này cũng chỉ mới có hai ngày mà thôi.
Ấn tượng của cậu về Minh Triết chỉ dừng lại ở ngoan ngoãn và đáng thương.
Cơm chiều bị chú Lưu đè lại tẩy não nhưng Minh Triết dường như không bị ảnh hưởng nhiều.
Sau khi trở lại phòng ngủ, cậu bé cầm Sở Thời Từ chơi cả buổi.
Phòng của Minh Triết được dọn dẹp rất sạch sẽ, cũng không ăn bậy đồ ở bên ngoài, chắc là có chút thói ở sạch.
Nhưng khi đối mặt với tượng người nhỏ bằng đất nặn Sở Thời Từ, cậu bé lại tự tay chạm vào nó và vô cùng thích nó.
Cách cửa phòng ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng chú Lưu đang chửi bới om sòm, Sở Thời Từ ngẩng đầu lên nhìn.
Minh Triết mím chặt môi, thân thể gầy gò khẽ run lên.
Sở Thời Từ vỗ vỗ ngón tay cậu bé: “Tiểu Triết, cậu sợ chú Lưu đến vậy hả?”
“Ừ.”
“Có phải lúc nào chú ta cũng đánh cậu không?”
Minh Triết khẽ gật đầu, khi nhìn về phía cửa phòng, trong mắt cậu bé hiện lên vài phần sợ hãi.
Cậu bé được gửi đến nhà chú Lưu lúc mười tuổi, có lẽ vì đã phải chịu rất nhiều trận đòn trong hai năm qua nên mới sinh ra phản ứng căng thẳng.
Sở Thời Từ nheo mắt lại.
Đợi khi nào chú Lưu ở một mình, cậu sẽ giết gã.
Cảm xúc của Minh Triết đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Thấy chú Lưu không có ý định tới làm phiền mình bèn đi làm việc của mình.
Sở Thời Từ đang bay quanh phòng và thảo luận kế hoạch với hệ thống trong khi Minh Triết đang làm bài tập về nhà.
Lúc Sở Thời Từ lập kế hoạch xong thì Minh Triết bắt đầu học thuộc lòng.
Trong lúc này có một số tin nhắn được gửi đến, tất cả đều hỏi cậu bé rằng tại sao còn chưa chết.
Sở Thời Từ lơ lửng sau lưng Minh Triết, thấy cậu bé trả lời với gương mặt lạnh lùng:【Không phải thời gian đã định, tuần này tôi vẫn còn sống, tôi có việc riêng của mình.

Trước thứ bảy tuần sau, đừng có làm phiền tôi.】
Tin nhắn vẫn đang liên tục được gửi đến, âm thanh ầm ĩ cuối cùng đã thu hút sự chú ý của chú Lưu.
Giọng nói thật thà của chú Lưu từ ngoài cửa truyền vào: “Tiểu Triết, sao điện thoại cứ đổ chuông hoài vậy? Con đang nói chuyện với ai à?”
Minh Triết khựng người lại, lãnh đạm nói: “Bạn học ạ, bạn ấy hỏi bài con.”
Cậu bé vừa nói vừa gõ chữ,【Giờ không tiện, ngày mai tôi online.

Chúng ta mở họp và nói kỹ hơn.】
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, điện thoại cuối cùng cũng im bặt.
Minh Triết nhanh chóng xóa tin nhắn rồi nhét điện thoại vào khoảng trống giữa giá sách và bức tường.
Sở Thời Từ đang nhìn xung quanh thì Minh Triết bỏ cậu vào ngăn kéo.
Trước khi ngăn kéo được đóng lại, Sở Thời Từ nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Minh Triết.
Ghế chặn cửa không chặn được chú Lưu, phải một lúc sau chú mới mở cửa, trên tay cầm một quả dưa chuột khô mới rửa sạch.
Tóc của gã vừa mới bị Sở Thời Từ đốt, hiện giờ trông rất chật vật.
Minh Triết ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu gã, chú Lưu nhét quả dưa chuột vào tay cậu bé rồi sờ sờ đầu nó, “Tiểu Triết, học bài vất vả rồi.”
Gã không có ý định rời đi, ngược lại kéo ghế qua ngồi đối diện với Minh Triết.
“Tiểu Triết, dạo này con có thấy trong nhà có thêm thứ gì không?”
Minh Triết chỉ lo ăn dưa chuột.
Chú Lưu tiếp tục nói: “Tối hôm qua chú bị thứ gì đó cào, hôm nay lão Lý xem giúp chú, trên lưng chú toàn là vết cắt nhỏ do dao rạch.”
Gã cởi áo, xoay người lại cho Minh Triết nhìn lưng mình.
Trên tấm lưng rộng có dày đặc những vết cắt nhỏ.
Minh Triết không ngờ sẽ có nhiều vết thương như vậy, cậu bé ngơ ngác nhìn chằm chằm, ánh mắt vô thức nhìn về phía ngăn kéo.
Chú Lưu mặc quần áo vào, gãi gãi đỉnh đầu, “Hồi nãy đầu chú đột nhiên bốc cháy, trong nhà chỉ có chú với con thôi, không có ai khác.

Việc này…… thật đáng sợ làm sao.

Chú thấy rất kỳ quái, định đến nhà chú Lý của con ở mấy ngày.

Con soạn đồ đi, ngày mai đi với chú.”
Minh Triết hơi nhíu mày, “Không đi.”
“Chú muốn tốt cho con mà, ở đây không an toàn, chắc là có thứ không sạch sẽ vào rồi.”
“Không đi.”
“Cái thằng này, con……”
“Không đi.”
Chú Lưu đập bàn thật mạnh.
Minh Triết sợ tới mức giật mình một cái, sau đó co người lại theo phản xạ.
“Thái độ của mày là sao đây? Tao nuôi mày hai năm, ngày nào mày cũng trưng cái bản mặt nhăn nhó với tao.

Ông đánh mày là tại mày đáng đời!”
Chú Lưu vừa chửi vừa bỏ đi.
Minh Triết đóng cửa lại, mở ngăn kéo, lấy tượng người nhỏ bằng đất nặn ra.
Sở Thời Từ đang cân nhắc một lúc xem liệu có nên tiếp tục đâm tên súc sinh kia đêm nay hay không, bỗng nhiên bị Minh Triết nâng lên hôn một cái.
Sở Thời Từ đẩy mặt cậu bé ra, “Đừng hôn, tôi làm bằng đất nặn, dơ lắm.”
Minh Triết mím môi, khi nhìn cậu, trong mắt cậu bé hiện lên một tia ngưỡng mộ.
“Mày có thể đánh ông ta, thật lợi hại.”
Cậu bé đưa tay ra so sánh với Sở Thời Từ, “Mày chỉ lớn bằng bàn tay của tao nhưng lại có thể khiến ông ta sợ hãi.

Mày thực sự là một siêu anh hùng.”
Thân hình nhỏ bé của Sở Thời Từ được phản chiếu trong đôi mắt sáng màu của Minh Triết.
Trong một khoảnh khắc, Sở Thời Từ thực sự cảm thấy mình là một siêu nhân.
Sở Thời Từ sửng sốt hồi lâu, đè lên ngón tay cậu bé hứa hẹn, "Từ nay ba…… anh sẽ bảo vệ em."
Hệ thống rít gào thở hổn hển: 【Tôi yêu cậu nhóc, tôi muốn nuôi cậu nhóc!】
"Nuôi, cùng nhau nuôi."
【Sau này cậu làm ba, tôi làm má đực, con của chúng ta thật đáng yêu.】
"???"
【Anh yêu, chúng ta thơm phát nào.】
"Anh hai à, anh bình tĩnh đi."
Sở Thời Từ bị Minh Triết cầm trong tay hôn, hệ thống cũng hôn tới hôn lui ở trong đầu cậu.
Cho dù đó là nụ hôn của một đứa trẻ hay một quả cầu ánh sáng nhỏ, Sở Thời Từ đều không có bất kỳ dao động tâm lý nào.
Lúc mới ký hợp đồng, cậu là người thích nói mấy câu cợt nhả nhất.

Nhưng sau khi ở bên cạnh Tô Triết Ngạn 50 năm, dưới sự ảnh hưởng của hắn, Sở Thời Từ đã trở nên vững vàng hơn rất nhiều, bây giờ thì đến lượt hệ thống lẳng lơ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì ký chủ cùng hệ thống cũng sẽ có một đứa phát điên thôi.
……
Ngày hôm sau là cuối tuần, chú Lưu xách chiếc vali nhỏ ra ngoài.
Gã đi không bao lâu, Minh Triết cũng đeo túi chuẩn bị đi ra ngoài.
Trước khi đi, cậu bé bóp nát chiếc bánh quy lớn đặt trước mặt tượng người nhỏ bằng đất nặn, “Ở nhà chờ tao, tao đi thăm bà nội.

Trên bàn trà có miếng bánh kem cũ, đói bụng thì tự lấy.”
Nhìn đôi tai đỏ ửng của cậu bé, Sở Thời Từ biết cậu bé đang nói dối.
Lúc Minh Triết ra ngoài, cậu bay một cái vèo ra ngoài rồi chui vào cặp sách của Minh Triết.
Vị trí của tòa nhà này thực sự rất xa, Minh Triết ngồi trên xe buýt một giờ, dòng xe cộ trên đường cái mới nhiều lên.
Sở Thời Từ mở khóa kéo một chút, nhìn ra ngoài.
Minh Triết xuống xe, ngựa quen đường cũ đi qua một khu chợ cũ, sau đó đi vào một con hẻm bằng cửa sau.
Ngõ nhỏ rất bẩn thỉu, lối đi chật hẹp, hai bên đường thì đầy rác.

Trên bức tường bên cạnh treo một tấm biển nhỏ, ghi: "Quán cà phê Internet ở tầng hai".
Có một vài tên côn đồ đang hút thuốc đứng ở lối vào hành lang, Minh Triết cúi đầu đi qua giữa họ.
Trong đó có một người đột nhiên nắm lấy cánh tay của cậu bé, “Là mày hả? Không phải mày chỉ tới vào thứ bảy à?”
Sở Thời Từ rất lo lắng, sợ rằng Minh Triết sẽ chịu thiệt.
Minh Triết né tránh làn khói bay tới, “Hôm nay có việc phải làm, làm xong sẽ đi.”
Gã côn đồ kẹp điếu thuốc, khoác vai cậu bé: “Đừng đi vội, đúng lúc hôm nay mấy anh em đều tới, cùng chơi đi.”
Minh Triết trực tiếp bị đẩy lên lầu đến quán cà phê Internet, rồi theo bọn côn đồ vào một căn phòng riêng.
Hệ thống ôm hộp khăn giấy,【Con trai của tôi ngoan như vậy, nó sẽ bị dọa khóc mất.

Cuộc sống khốn khổ của tiểu shota thật đau lòng, tôi đã sẵn sàng để khóc rồi.】
Sở Thời Từ cũng sợ hãi như nó, cậu đang tìm kiếm xung quanh một con dao.
Trong phòng riêng có vài tên lưu manh, hẳn là học sinh cấp hai ở gần đây.
Thấy Minh Triết tới liền kéo cậu bé vào giữa họ rồi đưa cho cậu bé một điếu thuốc.
Minh Triết rụt người lại, “Hôm nay tôi còn có việc phải làm, đang vội, nên chọn trò nào đơn giản thôi.”
Khi Sở Thời Từ ôm con dao tiện ích bay ra khỏi ba lô, cậu nhìn thấy Minh Triết đang ngồi trong phòng riêng chơi game online với đám lưu manh.
Sở Thời Từ trước giờ chưa từng thấy game mà họ đang chơi, chắc là game độc nhất vô nhị trong thế giới tiểu thuyết này.
Game này thuộc dạng tấn công và phòng thủ chiến lược, Minh Triết sắp xếp chiến thuật cho bang hội của đám lưu manh.

Cậu bé chỉ huy ở hậu phương, giao vũ khí cho binh lính cho từng thành viên, lên kế hoạch cho các tuyến đường hành quân và dẫn họ tấn công các thành phố bang hội khác.
Minh Triết không có tài khoản game nên dùng tài khoản của hội trưởng.

Tên lưu manh ngồi bên cạnh cậu bé lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một trận chiến tấn công và phòng thủ kéo dài hơn hai giờ.

Trong khoảng thời gian này, xưng hô với Minh Triết trong miệng của đám lưu manh cũng đổi từ nhóc Minh thành anh Minh.
Đánh liên tục đến hơn 3 giờ chiều, xếp hạng bang hội lọt vào top 10 trong máy chủ khu vực.
Minh Triết bị lưu manh ôm vào lòng lúc ẩn lúc hiện, nhìn vào màn hình nhẹ giọng nói: “Đầu tiên hãy phát triển kỵ binh và thay đổi vị trí của các pháp sư ở vị trí 3 và 5.

Tối nay sẽ có người tấn công thành phố từ cánh đồng tuyết phía bắc, hãy bố trí đội quân Titan ở phía sau trước khi offline.

Giải đấu liên minh sắp diễn ra rồi nên mấy ngày tới đừng tấn công thành phố.”
Những tên lưu manh đó rất phấn khích khi có thể tiến vào top 10.
Họ vui đến nỗi nói toàn lời thô tục và lâu lâu lại nói một câu: "Anh Minh thật trâu bò."
Hội trưởng cho cậu bé mượn tài khoản muốn Minh Triết đi chơi với họ.

Minh Triết từ chối, cậu bé nhận mười lăm tệ từ lưu manh coi như thù lao của hôm nay.
Sau khi ra khỏi phòng, Minh Triết không rời đi.
Cậu bé gõ cửa một phòng riêng khác và hỏi những người bên trong có cần hỗ trợ kỹ thuật không.
Sở Thời Từ co ro trong cặp sách, đần mặt nhìn hệ thống.
Cậu cho rằng Minh Triết là một bé ngoan chỉ hoạt động giữa hai điểm là nhà và trường học.
Nghe lời ba mẹ và chịu những trận đòn nặng nhất.
Dù buồn đến đâu cũng chỉ trốn trong chăn lặng lẽ lau nước mắt.
Sạch sẽ, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.

Một đứa trẻ tốt như vậy sao có thể là khách quen của tiệm net đen cơ chứ.
Minh Triết hẳn là thường xuyên làm việc này, cậu bé biết rõ những vị khách trong mỗi phòng riêng cũng như những game mà đám lưu manh đó thường chơi.
Từ tốc độ đánh chữ của cậu bé khi chơi game trước đó, có thể thấy tốc độ tay của cậu bé khá chậm và không thuộc dòng kỹ thuật.
Minh Triết chọn toàn game về chiến lược, quản lý, cờ vua và bài, phân bổ tài nguyên cho những người chơi đó và viết các chiến lược tương ứng cho họ.
Thỉnh thoảng tự mình ra trận, giúp người chơi ghi điểm rồi đổi tiền vàng ảo để lấy tiền.
Không phải ai cũng sẽ cho cậu bé tiền, cậu bé bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ cũng chỉ kiếm được năm sáu tệ.
Cuối cùng, cậu bé quay lại phòng riêng ban đầu, tìm mấy người đang uống rượu và đánh bài để ké một chiếc máy tính ở gần góc.
Sở Thời Từ rất sốc, hiện tại mới năm 2006, game online đang thịnh hành, thiếu niên nghiện game vẫn còn là một từ mới.
Minh Triết chỉ có một chiếc điện thoại di động bị hỏng, nhà cũng không có máy tính.

Trong điều kiện như vậy, cậu bé lại có thể nghĩ đến cách bán chiến lược để kiếm tiền.
Điều này khiến Sở Thời Từ nhớ lại khoảng thời gian cậu bỏ nhà trốn đi.
So sánh với Minh Triết, cậu phát hiện mình thực sự rất gà.
Hệ thống trầm mặc hồi lâu,【Đứa nhỏ này sao lại có hai mặt?】
"Ta cũng không ngờ, ta cứ tưởng nó chỉ là một nhóc đáng thương bình thường mà thôi."
Chú Lưu nhà nghèo, lại đối xử tệ với nam chính.

Tiền tiêu vặt của Minh Triết hẳn là rất ít, thậm chí có thể còn không có tiền tiêu vặt.
Hôm qua Sở Thời Từ còn đang thắc mắc Minh Triết lấy tiền từ đâu để lên mạng và liệu cậu bé có bị lừa hay không.
Hôm nay mới biết hoá ra Minh Triết không cần tiền để lên mạng, bởi vì cậu bé ké máy của người khác.
Bỏ qua tiền đi lại, đến tiệm net một chuyến đã lời được 20 tệ.
Sở Thời Từ chẹp chẹp miệng, không hổ là nam chính, quả là một nhân tài.
………

Trong phòng rất ồn ào, vừa ngột ngạt vừa nóng, cộng thêm khói thuốc mù mịt khắp nơi.
Một đám người ngồi bên cạnh uống rượu đánh bài, bọn họ nhuộm tóc sặc sỡ và mặc quần áo ra dáng lưu manh.
Minh Triết mặc áo cộc tay trắng sạch sẽ và quần jean sáng màu gọn gàng.

Ở với họ trông chẳng hợp tí nào.
Cậu bé giống như một cậu học trò giỏi lạc vào quán cà phê Internet, ngồi ngay ngắn giữa đám thiếu niên bất lương.
Phòng riêng thiếu ánh sáng, Sở Thời Từ dứt khoát ngồi trên lưng ghế nhìn lén máy tính của Minh Triết.
Minh Triết đã lên một phần mềm trò chuyện, trong danh sách của cậu bé chỉ có một nhóm tên là:【Cả thế giới đoàn kết bảo vệ trẻ vị thành niên】cùng một cư dân mạng tên là【Bác sĩ Trần - bác sĩ tâm lý của Bệnh viện tỉnh thứ ba】.
Trước tiên, cậu bé nhấp vào giao diện trò chuyện với bác sĩ Trần, bên trong có mấy tin nhắn.
Bác sĩ Trần:【Vấn đề tâm lý của em rất nghiêm trọng, tôi đề nghị chúng ta gặp mặt nói chuyện.】
Bác sĩ Trần:【Tôi sẽ đến thành phố Z trong thời gian này, hôm nào em có thời gian, chúng ta gặp nhau nhé.】
Bác sĩ Trần:【Nếu tiện thì hãy gửi cho tôi một tấm ảnh của em đi, tránh cho đến lúc đó không tìm được em.】
Minh Triết trả lời:【Không tiện.】
Sở Thời Từ nhìn cậu bé với vẻ mặt phức tạp.
Dường như cũng cảm thấy như vậy không ổn, Minh Triết bổ sung thêm:【Điện thoại của em không thể chụp ảnh, em xin lỗi.

Làm bạn qua mạng là được rồi, cảm ơn bác sĩ.】
Đối phương không trả lời, chắc là không online.
Minh Triết lại mở nhóm có cái tên rất dài kia, trong nhóm có 21 người.
Cậu bé vừa gửi một dấu chấm câu, lập tức một loạt tin nhắn nhục mạ hiện lên.
Đợi tin nhắn ngừng spam, Minh Triết gõ bàn phím,【Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cái chết của Lam Lam không liên quan gì đến cảnh sát, vấn đề không phải nằm ở báo cảnh sát.】
Thỏ con biết khiêu vũ:【Cậu đang ngụy biện cho chính mình, muốn trốn tránh trách nhiệm.

Tại sao cậu không chết đi, cậu nên nhảy lầu tự sát.】
Minh Triết tự cứu mình:【Tôi đã thử rồi, nhưng bị phát hiện.】
Tinh nhi ngọc lưu ly:【Cho nên cậu yên tâm mà sống? Coi như chưa xảy ra chuyện gì hết? Ha ha.】
Minh Triết tự cứu mình:【Tôi có một người anh trai, anh ấy nói với tôi rằng tự tử là sai, chỉ có sống mới có cơ hội cảm nhận được hạnh phúc.

Ở bên anh ấy, tôi rất vui vẻ.】
Tôi tiếp tục cô đơn:【Lại nữa rồi, cậu lại muốn giảng đạo lý nữa rồi.

Tên trên mạng của cậu giống với tên giáo viên chủ nhiệm của tôi, nếu không phải đã từng gọi điện thoại, tôi sẽ nghi ngờ rằng cậu là người lớn giả con nít đó.

Có phải cậu lại muốn báo cảnh sát, sau đó hại chết chúng tôi giống như cậu đã hại chết Lam Lam đúng không!】
Minh Triết không trả lời một lúc lâu, màn hình tràn ngập những lời mắng chửi cậu bé.
Sở Thời Từ lặng lẽ thò lại gần, thấy Minh Triết nắm chặt tay, trong mắt phủ đầy hơi nước.
Cậu bé lau nước mắt, tiếp tục trò chuyện với những người đó.
Mặc kệ cậu bé nói gì, tất cả những gì cậu bé nhận lại đều là sự chế giễu, và cuối chủ đề luôn là một câu: "cậu đã hại chết Lam Lam, cậu là kẻ dối trá, là tội phạm giết người."
Chẳng mấy chốc đã đến thời gian hoạt động bang phái, Minh Triết rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm.
Bác sĩ Trần đã gửi cho cậu bé một tin nhắn,【Tôi sẽ đi tìm em.】
Minh Triết dừng lại trên giao diện xóa bạn bè một lúc lâu, những vẫn không làm điều đó.
Cậu bé thoát phần mềm, trả lại máy tính cho thiếu niên bất lương kia.
Trên đường về, Minh Triết thỉnh thoảng đi đến thùng rác để nhặt những chai nước rỗng.

Đè dẹp lép chúng rồi nhét vào cặp sách, định để dành bán lấy tiền.
Sở Thời Từ bị ép giữa một đống chai lọ, tâm tình vô cùng phức tạp.
………
Minh Triết về đến nhà vào buổi tối, Sở Thời Từ lén bay ra ngoài nhân lúc cậu bé chưa chuẩn bị.
Minh Triết bỏ mấy cái chai vào xô đỏ trong nhà vệ sinh, sau đó thay quần áo và quay trở lại phòng ngủ để học bài.
Cậu bé rất thích đọc sách, trên kệ sách bày rất nhiều sách cũ second-hand.
Trên bàn chất đầy sách bài tập viết tên của người khác và có nhiều đề đã được làm xong.
Chắc là đồ mà đàn anh không cần nữa, cậu bé đi tới thùng rác nhặt về để mình dùng.
Minh Triết không tiêu một đồng nào trong số 20 tệ vừa kiếm được.
Cậu bé lôi từ một góc khuất sau kệ sách ra một chiếc hộp sắt, gấp tiền lẻ lại rồi bỏ vào.
Sở Thời Từ bay đến cạnh cậu bé, trong hộp có rất nhiều tiền giấy và tiền xu nằm rải rác.
Cậu tò mò hỏi: “Em để dành tiền làm gì? Định bỏ nhà trốn đi à.”
“Không phải, đây là học phí cấp ba của em.

Lần trước chú Lưu say rượu bảo em tốt nghiệp cấp hai thì đi làm với bạn của chú ấy.

Học xong giáo dục bắt buộc, chú ấy sẽ không đóng tiền cho em nữa.”
Trong giọng nói của Minh Triết mang theo chút bất an, “Em muốn đi học.”
Ngửi thấy mùi thuốc lá trên đầu và nhìn vào số tiền lẻ nhàu nát trong hộp, Sở Thời Từ đột nhiên rất đau lòng cho cậu bé.
Sở Thời Từ biết rõ còn cố hỏi: “Em kiếm tiền ở đâu ra vậy?”
Minh Triết mím môi, đỏ tai nói: “Bán ve chai kiếm tiền.”
Có lẽ bởi vì cảm thấy quán cà phê Internet đen không phải là nơi dành cho mình nên cậu bé không chịu nói thêm gì nữa.
Hôm nay chú Lưu sẽ không về, tâm tình của Minh Triết vẫn luôn tốt.
Cậu bé lau người cho Sở Thời Từ sạch sẽ rồi ngồi vào bàn đọc sách.
Trong nhà không có công cụ nào để giải trí, đọc sách là cách tiêu khiển duy nhất của cậu bé.
Sở Thời Từ ngồi trên cổ tay Minh Triết và nghe cậu bé kể chuyện bằng giọng non nớt.
Khi đọc đến đoạn hoàng tử trong sách chuẩn bị cắt đứt với chú của mình để báo mối thù giết cha, thì điện thoại di động của Minh Triết đổ chuông.
Trên màn hình có một tin nhắn mới,【#Hôm nay cậu sẽ nhảy lầu?#】
【Hồi chiều đã nói rồi, giờ tôi đang do dự.】
【#Đồ nhát gan, đồ lừa đảo, đồ phản bội.#】
【Nếu các cậu thúc giục tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.】
【#Cậu còn dám báo cảnh sát hả, đồ sát nhân.#】
Minh Triết cúi đầu xuống, không đáp lại.


Bên kia vẫn liên tục gửi tin nhắn chế nhạo cậu bé.
Sở Thời Từ quay đầu lại, Minh Triết trông áy náy đến mức sắp bật khóc.
Cậu chạm vào má Minh Triết, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Triết, Lam Lam là chuyện gì thế?”
Hai chữ Lam Lam chọc trúng chuyện thương tâm của Minh Triết, mắt cậu bé đỏ hoe không chịu nói, nước mắt trực trào.
Hệ thống chửi thề hai tiếng, bắt đầu chụp hình một cách điên cuồng:【Anh Ngạn cũng vậy mà nhóc Triết cũng vậy.

Giờ nam chính nào cũng khóc giỏi thế hả? Hí hí hí, tiểu shota, cho ba ôm cái nào!】
Hôm qua Sở Thời Từ còn cười hí hí hí giống hệ thống khi thấy Minh Triết khóc.
Bây giờ khi nhìn dáng vẻ âm thầm rơi nước mắt của Minh Triết, cậu chỉ cảm thấy đau lòng thôi.
Minh Triết rất nỗ lực, nhặt ve chai, bán chiến lược, nói không chừng còn làm những công việc bán thời gian khác trong lúc đi học nữa.
Cậu bé đang cố gắng sống sót, cho dù giá trị sức sống đã giảm xuống con số âm, cậu bé vẫn không đắm mình trong trụy lạc.
Bên kia cứ gửi tin nhắn dồn dập, chuông reo liên hồi.
Sở Thời Từ cuối cùng cũng không kìm được tức giận, nằm lên điện thoại của Minh Triết, trực tiếp gọi cho bên kia.
Đối phương tựa hồ không ngờ Minh Triết sẽ gọi điện thoại, chuông reo hồi lâu mới bắt máy.
Nằm ngoài dự kiến của Sở Thời Từ, phát ra từ ống nghe là giọng nói non nớt của một đứa trẻ.
“Đã nói là sẽ không gọi điện thoại mà?”
Minh Triết muốn giật lại điện thoại, Sở Thời Từ quay đầu lại và dùng tia laser đốt ngón tay cậu bé.
Phiên bản cô đặc của tia laser nhỏ của cậu không mạnh lắm, ngón tay của Minh Triết chỉ như bị bỏng bởi tàn thuốc thôi.
Cậu bé shh một tiếng, theo bản năng rút tay về, ngay cả một vết đỏ cũng không để lại trên đó.
Chỉ với chút công phu này, Sở Thời Từ đã chặn họng đối phương rồi.
“Nhóc là con nhà ai? Sao quấy rầy Tiểu Triết hoài vậy?”
Giọng của Sở Thời Từ sạch sẽ và trong trẻo, bình thường khi nói chuyện còn mang theo chút ý cười ở âm đuôi, nhưng nghe là biết ngay đây là giọng của một người đàn ông trưởng thành.
Đầu dây bên kia nhỏ giọng hỏi, “Anh là ai, Minh Triết đâu?”
“Tôi là anh của nhóc ấy.”
“Cậu ta nói là cậu ta không……”
“Bây giờ có.”
Đứa trẻ ở đầu dây bên kia sợ tới mức không dám hé răng.
“Lam Lam là sao? Tại sao lại nói rằng Tiểu Triết hại chết cô bé? Nhóc không có bằng chứng mà cứ luôn miệng tội phạm giết người, cẩn thận anh kiện nhóc tội vu khống đấy nhé.

Sự việc rất nghiêm trọng, ảnh hưởng rất xấu, kêu phụ huynh của nhóc ra đây.”
Cậu còn chưa dứt lời, điện thoại đã cúp.
Sở Thời Từ chợt nhận ra, cảm thấy mình có hiềm nghi đang ăn hiếp một đứa trẻ.
Cậu cắn rứt lương tâm hai giây, sau đó tiếp tục tấn công bên kia bằng những cuộc điện thoại.
Minh Triết không giật điện thoại nữa mà nằm trên bàn, nghiêng đầu yên lặng nhìn cậu.
Sau hơn chục cuộc gọi liên tiếp, điện thoại lại được bắt máy.
Đầu dây vẫn là cậu bé nọ, lần này trong giọng nói đã có chút nức nở.
“Rốt cuộc anh muốn gì hả, đừng gọi nữa, phiền chết đi được!”
“Kêu người lớn nhà nhóc trả lời điện thoại.”
“Tui không kêu!”
“Vậy thì anh sẽ trực tiếp gọi cảnh sát.

Nếu tình tiết xúi giục người khác tự sát nghiêm trọng, thì đó là tội cố ý giết người, cao nhất là chung thân.

Không muốn ngồi xổm trong tù cả đời thì kêu ba mẹ của nhóc ra đây.”
Nếu Minh Triết là người nói những lời này thì sẽ vô dụng, bởi cậu bé còn nhỏ, không đủ sức uy hiếp với bạn đồng trang lứa.

Vừa rồi khi trao đổi tin nhắn, giọng điệu của Minh Triết đã đủ lạnh lùng, thế nhưng đối phương vẫn hung hăng như cũ.
Sở Thời Từ là người lớn, mà trẻ con bình thường đều sợ người lớn.

Đề tài cậu nói lại rất nghiêm túc nữa, nên đã khiến đứa nhỏ bên kia sợ đến mức bật khóc.
Đứa nhỏ khóc huhu ở trong điện thoại, nhưng vẫn không chịu gọi người lớn.
Sở Thời Từ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, Minh Triết ấn cái đầu tròn của cậu, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ của cậu ta không cần cậu ta nữa, giống như em.”
Minh Triết đã ngừng khóc, đôi mắt màu nâu nhạt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Đôi mắt đó rất sạch sẽ, khi nhìn Sở Thời Từ, trong đó lộ ra một tia sùng bái.
Cậu bé đi tới bên cạnh Sở Thời Từ, “Anh hiểu biết nhiều hơn em, anh giúp cậu ấy được không? Cậu ấy luôn bị đánh, rất tội nghiệp.”
Trong điện thoại là tiếng khóc bất an của một đứa trẻ, bên tai là tiếng cầu xin mềm mại và đầy mong đợi của Minh Triết.
Thấy Sở Thời Từ không ừ hử gì, Minh Triết trầm mặc một lúc, đưa mắt đi chỗ khác, đỏ mặt và nhỏ giọng gọi "anh trai".
Sở Thời Từ hít một hơi thật sâu, ôm tim.
Giúp, giúp liền.
Đừng nói là chuyện nhỏ này, bảo anh lên trời hái sao cũng không thành vấn đề.
Hệ thống ghét bỏ nhìn ký chủ như được tiêm máu gà,【Không có tiền đồ.】
Minh Triết cầm lấy Sở Thời Từ hôn một cái, “Cảm ơn anh đã nói hộ em, anh trai.”
Hệ thống ngẩn người, sau đó vừa hú hét gọi shota, vừa móc ví tiền ra chuẩn bị mua hack.
Hack thôi mà, đâu phải nó mua không nổi.
…………
Đứa trẻ quấy rầy Minh Triết rõ ràng không kín miệng bằng Minh Triết.
Bị Sở Thời Từ dụ dỗ vài ba câu đã tiết lộ gia cảnh của mình.
Cậu nhóc họ Hà, 13 tuổi, ba mẹ ly dị và đã lập gia đình mới.

Cậu nhóc đi theo mẹ, nhưng cha dượng cảm thấy cậu nhóc là con của người khác nên không thích nó.
Tiểu Hà ở nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thường xuyên bị cha dượng đánh.

Lúc đầu mẹ cậu nhóc còn ngăn cản, nhưng sau khi sinh em trai, bà không còn bảo vệ cậu nhóc nữa.
Tiểu Hà 13 tuổi đã học cách bỏ nhà trốn đi, theo đám lưu manh vào các quán cà phê Internet đen, làm việc cho các quán Internet để đổi lấy tiền game.
Ban ngày thì giúp dọn dẹp trong các quán cà phê Internet, uống đồ uống thừa của người khác và mua mì gói trong thùng ở quán.
Buổi tối thì chọn một chiếc ghế sofa trống, lót quần áo lên rồi ngủ trên đó.
Không đi học cũng không về nhà.

Trường gọi cho gia đình, mẹ đi tìm cậu nhóc một lần.

Thấy cậu nhóc còn sống liền không quan tâm nữa.
Mấy hôm trước, quán cà phê Internet bị cảnh sát đóng cửa, cậu nhóc không có nơi nào để đi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở nhà của một tên lưu manh.
Về phần tại sao lại gọi quấy rầy Minh Triết, tiểu Hà cứ ấp a ấp úng, tựa hồ muốn giấu giếm.
Sở Thời Từ nhìn Minh Triết, Minh Triết mím chặt môi, cũng không chịu nói.
Sở Thời Từ vừa quan sát vẻ mặt của Minh Triết, vừa nói với đứa trẻ trong điện thoại: “Tiểu Hà, sao nhóc biết Minh Triết muốn tự sát?”
Minh Triết vươn tay định cướp điện thoại, Sở Thời Từ đã ôm nó bay lên trần nhà, Minh Triết nhảy thế nào cũng không với tới được.
Tiểu Hà do dự một lúc, “Chính cậu ta nói, bọn tui đã giao kèo rồi.”
“Giao kèo gì, có phải nhóc cũng muốn tự sát, hai đứa hẹn cùng nhau tự sát?”
Giọng của Tiểu Hà đột nhiên lớn hơn: “Không phải, anh đừng nói bậy!”
Nghe phản ứng của cậu nhóc, trái tim Sở Thời Từ lạnh đi.
Minh Triết đang di chuyển ghế dựa, chuẩn bị giật lại điện thoại.
Cậu bé chỉ muốn siêu nhân nhỏ an ủi tiểu Hà một chút, rồi giúp tiểu Hà đưa ra lời khuyên mà thôi.
Không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này.
Siêu nhân nhỏ quyết tâm tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cứ truy hỏi tiểu Hà miết.
Giọng nói của đứa trẻ trong điện thoại càng lúc càng hoảng loạn, “Chuyện này không liên quan gì đến anh, đây là bí mật của bọn tui.


Anh đừng hỏi nữa, tui không trộm không cướp, có chút bí mật cũng không được hay gì! Đừng ép tui, đừng ép tui!”
Thấy cảm xúc của cậu nhóc đã trở nên kích động, ngữ điệu của Sở Thời Từ dần chậm lại.
Giọng nói của cậu từ tốn và dịu dàng hơn, nhẹ giọng trấn an: “Nhóc muốn đổi chỗ ở nhưng không nơi nào để đi đúng không?”
Tiểu Hà không đáp, chỉ khóc nức nở.
Nghe có vẻ rất tủi thân và không còn hung hăng như lúc nhắn tin nữa.
“Nhóc đã bao giờ gọi cảnh sát để được giúp đỡ chưa?”
“Em không dám, bọn họ chỉ biết đưa em về nhà thôi.

Lam Lam đã chết rồi, em sợ lắm.”
Minh Triết đã đứng trên ghế, tay cầm sào phơi đồ, chọc tượng người nhỏ bằng đất nặn đang bay loạn trên trần nhà.
Siêu nhân nhỏ bay rất nhanh, cậu bé căn bản không thể chọc trúng.
Đợi khi Minh Triết nghĩ ra cách bắt được siêu nhân nhỏ thì Sở Thời Từ đã biết được bí mật của hai đứa nhỏ từ miệng Tiểu Hà.
Lam Lam họ Nhiếp, tên đầy đủ là Nhiếp Lam Điền.

Khác với Minh Triết và tiểu Hà, ba mẹ cô không có ngược đãi cô và còn đối xử với cô rất tốt
Cô ấy 15 tuổi, sống với ba mẹ.

Cửa phòng ngủ của cô không có khoá, ba của cô thường xuyên xông vào mà không gõ cửa, cũng không thèm để ý cô có đang thay quần áo hay không.
Vào mùa đông, khóa cửa phòng tắm bị hỏng, có mấy lần cô đang tắm rửa, ba cô trực tiếp vào để đi vệ sinh.
Cô phàn nàn với mẹ, mẹ cô nói: "Ba là ba ruột của con, ông ấy có thể làm gì con chứ.

Đều là người một nhà, con sợ cái gì, ông ấy sẽ hại con chắc?"
Bộ ngực của Lam Lam phát triển nhưng mà nhà chỉ có áo lót ba lỗ thôi.

Một đàn chị đi đầu xu hướng có quan hệ tốt với cô, cảm thấy cô cứ mặc thế này thì không những lộ nhũ hoa mà ngực còn bị chảy xệ nữa.

Vì vậy đã tặng cho cô mấy bộ nội y định hình của chính mình, viền ren màu đen, kiểu dáng rất hot và hợp thời trang nhưng mặc vào rất thoải mái.
Chưa được mấy ngày, đồ lót ren đã bị ba mẹ phát hiện.

Bọn họ rất bảo thủ, cảm thấy thứ này không đứng đắn để cho con gái mặc nên đã mắng Lam Lam một trận.

Còn dắt cô đến trường để chửi đàn chị kia.
Đàn chị vì chuyện này mà tuyệt giao với cô, từ đó Lam Lam bị cô lập ở trường, tiếp tục mặc áo lót ba lỗ.
Điện thoại của cô có thể kết nối Internet, cô lập một group chat trên mạng, tâm sự nỗi buồn của mình với những người cùng cảnh ngộ trong nhóm.
Trong nhóm đó có 21 người, tất cả đều là trẻ vị thành niên.

Mọi người sưởi ấm và an ủi nhau mỗi ngày.

Minh Triết là chủ nhóm được ủy quyền, Tiểu Hà là quản trị viên.
Một đêm tháng 5, Lam Lam đột nhiên nói trong nhóm rằng: "Mẹ mình làm lạp xưởng, bảo mình đi đưa cho các chú ở công trường ăn."
Lúc ấy là 9 giờ tối, hầu hết điện thoại di động của mấy đứa trẻ trong nhóm đều không được kết nối Internet, ngoại trừ cô thì chẳng có ai online cả.
Khi Tiểu Hà online ở quán cà phê Internet vào ngày hôm sau, cậu nhóc thấy Lam Lam đã gửi một tin nhắn sau 10 giờ, "Mình đã nói với mẹ mình rằng mấy chú đó cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Có người còn khen mình ngon và phát dục tốt nữa.

Bà ấy bảo mình đừng suy nghĩ nhiều, mọi người đều cùng một thôn, hiểu tận gốc rễ, không ai xấu đâu."
Lúc này vẫn như thường lệ, mọi người trong nhóm đều an ủi cô.
Mãi đến hơn 3 giờ nhiều, Minh Triết mới online.
Sau khi lướt xong lịch sử trò chuyện, cậu bé trực tiếp bảo Lam Lam thu thập chứng cứ, đồng thời lập tức nhờ cảnh sát giúp đỡ.
Những đứa trẻ trong nhóm đều ngây người ra, không hiểu chuyện này có liên quan gì đến cảnh sát.
Minh Triết nói rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm, ở đó toàn là đàn ông, lỡ có chuyện gì thì sẽ không có đường để thoát.

Nói không chừng một ngày nào đó, Lam Lam sẽ không thể thoát được.

Nếu ba mẹ mặc kệ, vậy thì hãy nhờ cảnh sát giúp đỡ đi, họ sẽ lo liệu.
Cậu bé cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng dù sao thì cậu bé vẫn còn quá nhỏ để xem xét vấn đề một cách thấu đáo.
Lam Lam là người lớn tuổi nhất trong nhóm, nhưng cũng chỉ mới 15 tuổi thôi.

Sau khi nghe Minh Triết nói xong, cô cũng cảm thấy sợ hãi nên đã ngu nga ngu ngơ đồng ý, rồi offline đi báo cảnh sát.
Từ đó không thấy cô online lần nào nữa, về sau mới biết rằng cô đã nhảy sông tự tử rồi.
Cha mẹ cô khóc rất đau khổ, không hiểu vì sao con gái họ lại nghĩ quẩn.
Những người khác trong nhóm cũng không hiểu.
Sau khi thảo luận và tổng kết, họ nhận định là do Minh Triết chỉ huy bậy nên mới hại chết Lam Lam.

Cô ấy vốn dĩ rất tốt, sau khi được bạn bè trên mạng an ủi còn nói rằng mình sẽ đến sân trượt patin vào thứ bảy để học thêm nữa mà.
Một chuyện nhỏ thôi, Minh Triết một hai phải làm to chuyện, ầm ĩ đến trước mặt cảnh sát.

Giờ thì hay rồi, Lam Lam đã chết.
Sau cái chết của chủ nhóm, trong nhóm chỉ còn 20 người.
Trong số 20 người này, 19 người đều đang mắng Minh Triết là kẻ giết người.
Tiểu Hà cũng là một trong số họ, thậm chí còn là người chửi nặng nhất.

Những người khác chỉ mắng trong nhóm thôi, còn cậu nhóc có số điện thoại của Minh Triết nên ngày nào cũng gửi tin nhắn chửi rủa.
Lúc này, khi nói chuyện với Sở Thời Từ, trong giọng nói của cậu nhóc lộ ra sự chột dạ không thể che giấu được.
Sở Thời Từ nói thêm mấy câu với tiểu Hà, bên kia bối cảnh truyền đến mấy nam nhân thanh âm.
Là mấy tên lưu manh đã cưu mang cậu nhóc gọi cậu nhóc đến giúp, tiểu Hà không khóc nữa, vội vàng cúp điện thoại.
Sở Thời Từ ôm điện thoại rơi xuống trước mặt Minh Triết.
Minh Triết cúi đầu, cậu không nhìn rõ mặt của cậu bé, chỉ có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào áy náy của nó.
Từng giọt nước mắt nhiễu xuống ghế, cậu bé thì thào: “Anh ơi, em thật sự sai rồi sao?”
Sở Thời Từ vuốt mái tóc mềm mại của cậu bé: “Chuyện em bảo Lam Lam đi báo cảnh sát hả? Không sai, em không có đưa ra lời khuyên bậy bạ.

Cái chết của cô bé không liên quan gì đến em hết, em đang giúp cô bé mà.”
Minh Triết nâng cậu trong lòng bàn tay, ngồi xổm trên ghế lặng lẽ nức nở.
Sở Thời Từ lau nước mắt trên mặt cậu bé, “Có thể nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì không?”
Minh Triết trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra bí mật của chúng.
21 đứa trẻ kết bạn trên mạng, chúng đến từ mọi miền đất nước và có những trải nghiệm sống khác nhau.
Điểm chung duy nhất là hoàn cảnh gia đình đều rất tồi tệ.
Nhóm đó là không gian phát tiết của chúng, nơi chúng an ủi lẫn nhau và sưởi ấm cho nhau.
Chủ nhóm Lam Lam tự sát đã phá vỡ vẻ ngoài yên bình của nhóm.
Mấy đứa trẻ xếp hàng theo thứ tự, bắt đầu từ chủ nhóm được ủy quyền, tự kết liễu đời mình.
20 đứa trẻ, hẹn nhau tự sát.
Minh Triết là chủ nhóm được ủy quyền, là đứa đầu tiên.
Bây giờ 19 đứa còn lại đều đang đợi cậu bé chết..

Bình Luận (0)
Comment