Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không

Chương 11

Buổi tối, ekip chương trình định quay một số phân đoạn liên hoan ấm áp.

Carl và Alice đã sắp xếp một bữa ăn mang hương vị đặc trưng của địa phương cho mọi người. Sáu người ngồi xung quanh bàn ăn, tận hưởng lương tâm hiếm khi tìm về được của ekip chương trình.

Thẩm Ý đẩy một ly rượu tới trước mặt Trình Hề: “Trình Nhi, uống một chút nhé?”

Ly rượu này hơi quen quen, chắc là ly mà Đào Thời Diên đã sử dụng trong nhiệm vụ ‘Cô dâu bỏ trốn’ ngày hôm qua, Trình Hề nhíu mày đẩy ra: “Em không uống đâu, cảm ơn chị Ý.”

“Ơ kìa, không uống rượu thì chán lắm,” Mạnh Bạch nói: “Mọi người đều uống một chút mà, nếu không thoải mái thì chúng ta có thể chơi game.”

Đạo diễn Lưu ở sau máy quay bật ngón cái với Mạnh Bạch —— chỉ ăn cơm không thì chán lắm, không hấp dẫn được khán giả.

“Được đó, đúng lúc tôi cũng muốn chơi,” Vương Tử Hàn lập tức hưởng ứng người anh em của mình: “Chúng ta chơi gì bây giờ?”

Trên bàn rượu còn chơi trò gì nữa, để khuấy động không khí thì nên chơi Truth or Dare, nhưng người nổi tiếng đương nhiên không muốn để lộ quá nhiều trước mặt người khác; Ma sói, quá mất thời gian, từ lúc xuống máy bay đã bắt đầu việc ghi hình không ngừng nghỉ, giờ mọi người đều rất muốn nghỉ ngơi.

Hứa Lệ Sơ đề nghị: “Hay là chơi vòng xoay đi, chúng ta tự quyết định hình phạt.”

“Không!” Trình Hề vội vàng từ chối: “Đổi cái khác!”

“Cũng đúng,” Thẩm Ý không nhịn được cười: “Vận may của Trình Nhi tốt như vậy, nếu chơi vòng xoay, tất cả hình phạt sẽ bị cậu ấy ôm trọn mất, chúng ta tìm trò khác đi.”

Trình Hề u oán nhìn Thẩm Ý, Thẩm Ý vội vàng đánh trống lảng: “Ở Hàn Quốc chị từng chơi một trò chơi, không biết mấy đứa đã thấy bao giờ chưa.”

Cô hỏi nhân viên trường quay: “Có bài tú lơ khơ không?”

Nhân viên trường quay nhanh chóng đưa một bộ bài tú lơ khơ tới.

“Game mà chị nói là trò chơi của những vị vua, lát nữa chị sẽ lấy lá King và các lá từ Át cơ đến 5 cơ ra, mọi người sẽ rút từng người một. Người rút được lá King có quyền chỉ định hai người chơi trong số từ Át đến 5 làm bất cứ việc gì. Sau khi làm xong sẽ chia bài lần nữa, King mới tiếp tục chỉ định nhiệm vụ… còn về yêu cầu của nhiệm vụ, không vượt qua ranh giới đạo đức là được.”

“Wow, kích thích quá, vậy em có thể chỉ định giai đẹp bế công chúa cũng được phải không?” Hứa Lệ Sơ cực kỳ ngóng trông.

Thẩm Ý giang tay: “King cũng đâu biết số mà mình chỉ định là ai đâu.”

Sự kích thích mà Trò chơi của những vị vua mang đến chính là hoàn toàn không biết gì hết.

“Vậy nếu không thực hiện được yêu cầu của King thì sao?” Mạnh Bạch hỏi.

“Phạt rượu,” Thẩm Ý suy nghĩ một lát rồi nói: “Một ly thì ít quá, ba ly nhé.”

Quy tắc trò chơi đơn giản, nghe cũng rất thú vị, mọi người nhất trí muốn chơi mấy lượt thử xem. Rút xong lượt thứ nhất, Thẩm Ý hỏi: “Ai là King?”

Hứa Lệ Sơ giơ tay: “Ở chỗ em ở chỗ em!”

“Em đưa ra yêu cầu đi.”

“Vậy em muốn Át và 4…” Hứa Lệ Sơ cố ý kéo dài giọng: “Hai người đi tới cửa, một người hét ‘Tôi là heo’, một người khác hét ‘Tôi cũng vậy’!”

Vương Tử Hàn và Thẩm Ý không hẹn mà cùng ‘đờ mờ’, rồi mặt tối sầm lại đi ra ngoài. Nửa phút sau ngoài phòng vang lên tiếng hét rất to:

“Tôi —— là —— heo ——”

“Tôi —— cũng —— vậy ——”

Người trong phòng đều bật cười, Trình Hề âm thầm hạ quyết tâm, cho dù King chỉ định cậu làm gì, cậu cũng sẽ giải quyết bằng việc phạt rượu.

Không thể dọa 3 fansite còn lại sợ chạy mất dép được.

Đương nhiên nếu có thể không bị King chọn trúng thì càng tốt hơn.

Xui xẻo là, mới vừa hạ quyết tâm xong, Vương Tử Hàn là King của vòng thứ hai đã chọn trúng cậu.

“Tôi muốn 3 cơ chống đẩy, 2 cơ ngồi trên người 3 cơ.”

Trình Hề mặt không biến sắc lấy 2 cơ ra.

Sau đó nhìn thấy Đào Thời Diên lật quân bài ở trên bàn ra, trên đó viết 3 cơ.

Không biết vì sao cậu lại nhớ tới tấm lưng quấn khăn tắm xoay người về phía mình vào tối qua, cơ bắp rõ ràng nhưng không khoa trương, vai rất rộng, vòng eo rất cường tráng.

“Tôi uống rượu.” Trình Hề không nói hai lời, giơ tay rót rượu.

“Không được,” Thẩm Ý ngăn cậu lại: “King chỉ định hai người chống đẩy, hoặc là cùng uống, hoặc là cùng làm.”

Trình Hề: “?”

“Hoặc là cậu uống thay cậu ấy.”

Rượu mà ekip chương trình đưa lên là rượu trong hầm rượu của Carl, chất lượng và niên đại không tệ, nồng độ cồn đương nhiên không thấp. Sáu ly vào bụng cùng một lúc, với tửu lượng của cậu e là hơi quá sức.

Thế là Trình Hề cắn răng thỏa hiệp.

Đào Thời Diên xắn ống tay áo lên, vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng, Trình Hề cũng cong đầu gối lại, trông giống như ngồi xuống, nhưng thực ra mông vẫn cách lưng Đào Thời Diên một khoảng.

“Sau lưng tôi có gai à?” Đào Thời Diên dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói.

“……….”

Được, được lắm, Trình Hề hừ lạnh, muốn bắt ông đây ngồi đúng không.

Ông đây đè chết anh!

Cậu thật sự đặt mông ngồi xuống, tiếc là cậu quá ngây thơ rồi, chút trọng lượng ấy chẳng xi nhê gì với Đào Thời Diên, Đào Thời Diên bắt đầu chống đẩy theo nhịp đếm của mọi người.

Ngược lại thì Trình Hề lại ngày càng không thoải mái, cậu có thể cảm nhận được làn da trên phần lưng của đối phương, giống như đang ngồi trên que hàn, làm cậu cứ uốn ẹo tới lui.

… Còn không bằng không ngồi.

Điều khó chịu chính là bị thần xui xẻo bám lấy không thể giải quyết được bằng vận rủi chỉ trong một hai lần.

Tiếp đó, King: “Át cơ và 3 cơ…”

Trình Hề: “Là tôi.”

“3 cơ, 5 cơ…”

Trình Hề: “Là tôi.”

“2 cơ, 4 cơ….”

Trình Hề: “Là tôi, hai tụi tôi đều uống rượu.”

Yêu cầu này nối tiếp yêu cầu kia, ngay cả đạo diễn Lưu cũng không nhịn được mà đau lòng cho Trình Hề, còn không ngừng quay đặc tả khuôn mặt oán giận của cậu.

Sau mấy vòng, Trình Hề uống ba ly, đầu hơi choáng váng, nên lúc rút bài cho vòng kế tiếp tay cậu run run.

Mạnh Bạch ngồi bên cạnh cậu giơ tay kẹp dưa hấu, đúng lúc nhìn thấy bài của cậu, là 5 cơ.

Trùng hợp thật, vận may của Mạnh Bạch không tệ, rút được King.

Hôm qua lúc chuồn khỏi phòng của Vương Tử Hàn, hắn bắt gặp cảnh tượng Trình Hề tới tìm Đào Thời Diên. Trước đó, hắn gõ cửa rất lâu mà Đào Thời Diên không ra mở cửa.

Không ngờ lại mở cửa cho Trình Hề vừa mới quen.

Màu mắt của Mạnh Bạch u ám.

Rồi lập tức chuyển thành ý cười, hắn nói: “Ngoài anh Diên, hình như mọi người đều uống rượu cả rồi, vậy em sẽ chơi đơn giản một chút. 5 cơ và… 3 cơ, trả lời em một câu thật lòng. Hãy nhớ chỉ Truth chứ không có Dare để chọn đâu nha.”

Trình Hề nhìn bài của mình, cậu đã tê liệt với chuyện mình bị chọn trúng rồi. Nhưng cậu không sợ Truth, mới debut trong thời gian ngắn, cũng chẳng có bí mật gì mà không thể nói ra.

Mạnh Bạch cắm nĩa vào miếng dưa hấu, nước màu đỏ bắn tung tóe ra: “Câu hỏi của em là, bình thường mọi người thích tới nơi nào chơi nhất, câu lạc bộ giải trí hay là chỗ khác?”

“Câu hỏi của anh đơn giản quá đó!” Hứa Lệ Sơ bĩu môi: “Có lẽ là muốn cho fans cơ hội để tình cờ gặp được idol chứ gì! Không biết chỉnh người thì đổi King cho em đi, cơ hội tốt như thế mà phí quá đi mất… 3 cơ và 5 cơ là cục cưng nào vậy?”

Trình Hề lật bài lên: “5 cơ là tôi.”

Động tác gắp thức ăn của người trên bàn đều dừng lại, tiếng dao nĩa va chạm vào nhau cùng biến mất, trong phòng bỗng chốc im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Câu hỏi của Mạnh Bạch nghe như đang giúp fans lấy phúc lợi, nhưng người bị hỏi đổi lại là Trình Hề, thì hiệu quả lại là long trời lở đất.

Dù sao thì cậu cũng mới vừa lên hotsearch vì đi tiệc tối bị người ta bắt gặp.

Lúc chương trình công chiếu, một khi có khán giả được phổ cập kiến thức về mối quan hệ giữa Trình Hề và ‘câu lạc bộ’, thì tất cả những khán giả còn lại cũng sẽ biết, một truyền mười mười truyền trăm, tin tức sẽ lan ra rất nhanh.

Nhưng không thể nào trách Mạnh Bạch được, hắn có lòng tốt, đâu ai ngờ lại trùng hợp chọn trúng Trình Hề chứ.

Thực tế, trong giới giải trí có rất nhiều người tìm kim chủ chống lưng, nghệ sĩ thì nhiều mà tài nguyên thì ít, dựa vào cái gì mà tranh giành với nhau đây?

Bước vào vòng danh lợi, thật sự có thể giữ tỉnh táo mọi lúc mọi nơi ư?

Chỉ là có bị bóc hay không thôi.

Vô số ánh mắt hướng về phía Trình Hề, vẻ mặt của Trình Hề vẫn không thay đổi, cậu liếc Mạnh Bạch, mở miệng ra.

Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đã bị người bên kia bàn ngắt lời. Đào Thời Diên nói: “Trùng hợp thật, tôi là 3 cơ.”

Mọi người lại nhao nhao chuyển hướng qua Đào Thời Diên, anh đang chậm rãi rót rượu vào trong ly: “Tôi chọn uống rượu.”

Mạnh Bạch sửng sốt, hắn cắn răng nói: “Vậy Tiểu Trình…”

“Tổng cộng 6 ly,” Đào Thời Diên hờ hững nói: “Tôi uống thay cậu ấy.”

Vì không biết kim chủ sau lưng Trình Hề có thế lực lớn chừng nào, nên từ lúc《Hành Trình》bắt đầu quay tới giờ, khách mời đều chọn tránh né scandal của Trình Hề, không muốn đắc tội với bất cứ người nào cả.

Mà câu hỏi này của Mạnh Bạch rõ ràng đã phá vỡ sự cân bằng mà mọi người đang muốn duy trì đó, nên mọi người bèn lấy cớ là mệt mỏi để quay về phòng, buổi liên hoan đầu tiên vội vàng kết thúc.

Quay lại nhà gỗ nhỏ, Trình Hề nghiêng người dựa trên sô pha, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, mạch suy nghĩ rối thành một mớ bòng bong.

Thật ra ban nãy cậu không kịp phản ứng lại với câu hỏi của Mạnh Bạch, thậm chí còn không nghe rõ Mạnh Bạch nói gì.

Từ lúc bắt đầu liên hoan tới giờ vẫn luôn mất tập trung, hết lần này đến lần khác đắn đo về một chuyện —— hình như Triệu Tiểu Đào nói rất có lý.

Đặc biệt là hôm nay ở trên xe bus, cậu cũng ngủ quên mất, đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.

Có lẽ thật sự… liên quan đến Đào Thời Diên.

Hay là… đi thử một chút xem sao nhỉ?

Bình thường, cậu chắc chắn sẽ không có suy nghĩ đáng sợ như thế, nhưng giờ uống rượu, thần kinh đã bị tê liệt rồi.

Quan trọng nhất là, bị chứng mất ngủ dằn vặt 16 năm, người bình thường không thể nào hiểu được sự tuyệt vọng khi sống chết gì cũng không ngủ được, hoặc là khó khăn lắm mới ngủ được nhưng lại mơ thấy ác mộng cả đêm đâu.

Ý chí bị rượu ăn mòn, cậu cắn răng, đánh trống cổ vũ tinh thần xông lên tầng hai.

Kết quả đến trước cửa phòng 202, đại não lại lập tức trống rỗng, không biết phải mở miệng như thế nào cả.

Chẳng nhẽ lại nói “Tôi mắc chứng mất ngủ, chỉ có ngủ với anh mới ngủ được” à, quá vô lý.

Đào Thời Diên còn không đánh cho cậu chạy ra ngoài?

Dũng cảm được nửa đường, Trình Hề đã muốn về, nhưng vừa xoay người lại thấy không cam lòng, bèn kéo Triệu Tiểu Đào ra khỏi danh sách đen:

Trình Hề khẽ nhíu mày, ai ngờ lúc này ‘lạch cạch’ một tiếng, không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, cửa phòng 202 đã mở ra mà chẳng có điềm báo trước.

Cậu lập tức chết lặng tại chỗ.

“Cậu làm gì ở đây thế, canh gác à?” Đào Thời Diên hỏi.

Trình Hề: “…”

“Say rồi?”

“Không,” Trình Hề dùng sức lắc đầu: “Tôi còn lâu mới say!”

“Ừ… cậu không say,” Đào Thời Diên trả lời cho có lệ: “Vậy tìm tôi có việc gì?”

Trình Hề không nói gì nữa.

Đào Thời Diên mắt to trừng mắt nhỏ với cậu, càng trừng càng bất đắc dĩ, đang định tiếp tục ép hỏi mục đích của cậu nhóc, thì nhìn thấy cậu nhóc đang đứng đối diện mình bỗng nhiên siết chặt hai tay: “À… thực ra là…”

Đào Thời Diên: “?”

“Tôi… à….”

Đào Thời Diên: “??”

Trình Hề hít sâu một hơi, lặp lại mấy lời mà fans từng nói với mình: “Thật ra, thật ra em là fan của cưa cưa!”

Nói ra được câu đầu tiên thì tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều, cậu đánh trống cổ vũ tinh thần: “Hôm nay cưa cưa trông ngon nghẻ quá, cho em vô ở cùng tiện thể ngắm nhìn dung nhan của cưa được không?”

Đào Thời Diên: “…”

Đào Thời Diên: “???”
Bình Luận (0)
Comment