Dưới sự ‘ép buộc và dụ dỗ’ của Đào Thời Diên – người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, Trình Hề rốt cục cũng không chịu đựng được nữa mà ngoan ngoãn giao quà ra cho anh.
Một túi mua sắm là móc chìa khóa xe mua chung trước Tết, ai cũng giống nhau cả. Một túi khác là ví tiền mua sau khi nhận được tiền lì xì của người ta, Trình Hề đoán chắc là Đào Thời Diên có mẫu cổ điển của nhãn hiệu đó rồi, nên chọn mua mẫu mới nhất, có một logo thương hiệu nhỏ ở góc dưới bên phải phía ngoài lớp da màu đen, không có thêm trang trí nào nữa.
Ngày thường, có lẽ Đào Thời Diên sẽ không dùng thứ có thể tùy tiện mua được ở quầy chuyên kinh doanh như thế này.
Nhưng giờ… anh chợt nhận ra, đơn giản, đa năng, đại chúng chính là thiết kế tuyệt vời nhất.
Sáng hôm sau, Thang Vũ Khuynh gọi điện cho Đào Thời Diên: “Qua đây ăn sáng, cháo của trợ lý anh nấu là tuyệt vời nhất đó.”
Năm phút sau, Đào Thời Diên tới chiến trường, cực kỳ nhã nhặn ngồi xuống bên cạnh bàn, vẻ mặt lạnh lùng.
Anh chậm rãi xắn ống tay áo sơ mi lên, cảnh tượng đó còn điện ảnh hơn cả phim điện ảnh, cực kỳ nam thần. Thang Vũ Khuynh đang định cà khịa một câu ra vẻ ta đây, thì nhìn thấy anh chợt đứng dậy.
“Quên lấy đồ trong túi quần ra, cấn quá đi.”
Thang Vũ Khuynh tò mò: “Qua phòng anh ăn bữa cơm, cậu đem theo thứ gì thú vị hả?”
“Không có gì,” Đào Thời Diên lấy vật thể hình chữ nhật đen thùi lùi ra, để xuống bàn: “Ví tiền thôi.”
Dừng một lát, anh mới nói tiếp: “Tiểu Trình tặng.”
Thang Vũ Khuynh: “………………”
Cmn cậu lập tức cút ra ngoài cho ông đây!!!
Sau khi nữ chính vào đoàn phim, vì cảnh quay khác nhau, nên tổ đạo diễn chia thành hai nhóm A và B. Lâm Tuyết Phong đích thân chịu trách nhiệm những cảnh quay chung giữa nam nữ chính, Trình Hề thì ở trong nhóm B, quay cảnh cá nhân và cảnh cùng những diễn viên quần chúng khác của Chu Minh Sinh.
Sau hơn một tháng huấn luyện trước Tết, giờ Trình Hề đã hoàn toàn thích ứng với tiết tấu của một diễn viên, không có ai dẫn dắt cũng có thể tự quyết định được vị trí đi đứng, lời thoại vv…vv… rất hòa thuận với staff trong nhóm B, đặc biệt là anh Lục cũng ở nhóm này, nên cực kỳ quan tâm đến cậu.
Nhưng cậu luôn cảm thấy….. hình như thiêu thiếu thứ gì đó.
Chẳng có ai thỉnh thoảng cà khịa nhau mấy câu, cứ cảm thấy không quen.
Buổi chiều, biên giới Miến Điện đổ cơn mưa nhỏ. Không quay ngoại cảnh được, cảnh trong nhà thì đã quay xong, diễn viên trong nhóm B được nghỉ nửa ngày.
Trấn nhỏ không có gì thú vị, Trình Hề quyết định về phòng nghỉ ngơi. Bước vào phòng thay lại một bộ đồ sạch sẽ, Trình Hề trực tiếp ra khỏi phòng đi lên tầng ba. Đi tới trước phòng 303, nhìn cửa phòng đóng chặt, cậu mới chợt nhớ ra, hôm nay nhóm A quay ở bên trong, nên không bị cơn mưa ảnh hưởng.
Thói quen của con người ta thật đáng sợ, trước đây vừa hết cảnh, Đào Thời Diên sẽ gọi cậu tới phòng ăn cơm, nên sau khi sửa soạn lại, cậu theo bản năng tới phòng Đào Thời Diên để báo cáo.
Trình Hề bặm môi, khuôn mặt nhỏ giận đùng đùng chạy về, vừa vặn gặp Lục Hành Chỉ ở đầu cầu thang.
Lục Hành Chỉ tò mò hỏi: “Tiểu Hề, ai chọc giận em à?”
“Một con chó, xấu đến mức làm em giật mình.”
Bỏ lại một câu như thế, Trình Hề vội vàng quay về phòng.
Ngoài việc ban ngày không gặp nhau, thời gian kết thúc công việc của nhóm A, nhóm B cũng khác nhau. Dù sao cũng là nam nữ chính, nên cảnh quay của Đào Thời Diên và Diệp Nhược Kỳ không những nhiều mà còn được xếp lịch rất dày, hơn nữa, Lâm Tuyết Phong có yêu cầu rất cao đối với bọn họ, bình thường lúc Trình Hề tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, mới nghe thấy tiếng của người trong nhóm A lề mề đi lên cầu thang.
Sau hơn mười ngày, cuối cùng nhóm A cũng cần quay mấy cảnh lần theo dấu vết ở trong rừng, hai nhóm có một cuộc chạm mặt trực diện.
Buổi sáng nhóm nào quay nhóm nấy như bình thường, đến trưa, Lâm Tuyết Phong tuyên bố nghỉ ngơi, nhân viên trường quay vội vàng lần lượt chia từng hộp cơm theo đầu người.
Triệu Tiểu Đào có việc phải về Tùng Giang, Trình Hề không có thói quen dùng trợ lý, nên từ chối yêu cầu cử người tới của công ty, mỗi ngày đều tự quản lý sinh hoạt của mình.
Để anh giai nhân viên trường quay tiện phát cơm, cậu đứng ở cửa phòng nghỉ, ánh mắt bất giác bay về phía Lâm Tuyết Phong.
Có lẽ là xảy ra tranh chấp về cảnh quay nào đó, nên Lâm Tuyết Phong đang trao đổi với Đào Thời Diên. Đào Thời Diên mặc cảnh phục, vẻ mặt hờ hững, thỉnh thoảng mở miệng nói mấy chữ. Anh gầy đi một chút, làm đường cằm trông càng sắc nét hơn.
Một lát sau, hai người trao đổi xong, Trình Hề đang định thu tầm mắt lại, thì nhìn thấy Diệp Nhược Kỳ bưng một hộp đồ ăn chạy tới.
“Anh Diên,” Diệp Nhược Kỳ mỉm cười nói: “Đây là bánh đậu xanh do em tự làm, có thể giải nhiệt, anh nếm thử đi.”
Đào Thời Diên trực tiếp từ chối: “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
“Em cũng không thích ăn đồ ngọt, nên chỉ bỏ một ít mật ong thôi,” Diệp Nhược Kỳ le lưỡi: “Anh nếm thử một miếng thôi, phần còn lại em biếu đạo diễn Lâm.”
Máy móc vẫn chưa kiểm tra xong, nên xung quanh có rất nhiều staff còn đứng đó. Trước mặt nhiều người như vậy, nếu cứ từ chối Diệp Nhược Kỳ hết lần này đến lần khác, thì mặt mũi của con gái người ta cũng mất sạch, sau này chắc chắn sẽ bị xem như trò cười.
Ngoài việc thích anh, Diệp Nhược Kỳ không làm gì sai cả. Đào Thời Diên hơi nhíu mày, rồi lấy một miếng bánh đậu xanh ra, cầm trong tay chứ không ăn: “Cảm ơn.”
Diệp Nhược Kỳ cực kỳ vui vẻ: “Nếu như anh thích em sẽ làm tiếp cho anh!”
Đứng quá xa, Trình Hề không nghe rõ đối thoại giữa hai người họ, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đang cầm bánh ngọt của Đào Thời Diên, và nụ cười ngọt ngào của Diệp Nhược Kỳ.
Cậu cụp mắt, nhận lấy hộp cơm do anh giai nhân viên trường quay đưa tới, rồi đóng chặt cửa phòng nghỉ.
Bước vào tháng ba, nhưng cơn mưa ở biên giới Miến Điện ngày càng nhiều, mà vừa đổ mưa là sẽ không dứt ngay được. Việc tích nước trên mặt đất ảnh hưởng đến việc quay các cảnh rượt đuổi. Để nhanh chóng hoàn thành các cảnh quay này, nhóm A vừa lấp đầy bụng là lập tức bắt đầu làm việc.
Nhân lúc đang điều chỉnh tấm ván che bằng gỗ, Đào Thời Diên nhắn wechat cho Trình Hề:
Thị trấn nhỏ hẻo lánh ở biên giới, hàng hóa cực kỳ ít, bình thường thời gian quay phim quá eo hẹp nên không thể ra ngoài được, chuyển phát nhanh lại không vào được trong, nên ở đoàn phim chỉ có nước suối để uống.
Nếu được uống một ngụm soda chanh mát lạnh trong ngày mưa buồn bã như thế này thì tuyệt biết mấy!
Trình Hề nuốt nước miếng.
Rồi trả lời cực kỳ bất khuất:
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi nhóm A, nên hôm nay thời gian kết thúc công việc của nhóm B cũng muộn hơn ngày thường một tiếng, sáu rưỡi tối mới hết cảnh quay.
Lục Hành Chỉ gọi Trình Hề: “Tiểu Hề, ngồi xe anh về nhé.”
“…….Không ạ,” Trình Hề do dự một lát rồi nói: “Em về với anh Lý.”
Anh Lý là phó đạo diễn phụ trách nhóm B, gần đây xe của đoàn phim không đủ dùng, Trình Hề chỉ có một mình, nên chiếc xe dùng để đưa đón cậu đã bị tịch thu.
Lục Hành Chỉ tưởng cậu có chuyện muốn xin anh Lý chỉ bảo, nên không nói gì mà về trước.
Lục Hành Chỉ rời đi không bao lâu, anh Lý cũng gọi cậu lên xe. Trình Hề bắt đầu nói dối là mình phải đợi Lục Hành Chỉ cùng về.
Trời tối om om, anh Lý không nhìn thấy rõ biển số xe, nên tin lời cậu, sau khi dặn dò cậu nhanh quay về thì bảo tài xế lái xe đi.
Trình Hề nói dối thành công, bèn rón ra rón rén trốn về phòng nghỉ của mình.
Thật ra cậu có thể trực tiếp tới chỗ của Lâm Tuyết Phong vừa xem vừa đợi, dù sao thì đoàn phim cũng chẳng thiếu một cái ghế cho cậu. Nhưng cậu không muốn qua đó, một là ngồi một bên đợi Đào Thời Diên hết cảnh quay, cứ có ảo giác giống như đang đợi bạn trai đánh bóng rổ xong thì cùng nhau đi ăn.
Hai là……….. dựa vào cái gì mà Đào Thời Diên bảo cậu chờ là cậu phải chờ?
Mặt mũi họ Đào lớn vậy luôn?
Câu trả lời rất chắc chắn —— không! Họ Đào là một tên cặn bã, hoàn toàn không có mặt mũi!!!
Nên, cậu chỉ nhiệt tình học tập, ở lại đọc kịch bản, đọc xong đi ra ngoài vừa vặn gặp nhóm A tan làm, rồi lên đi nhờ xe mà thôi.
Mà thôi!!!
Trình Hề nằm nhoài trên bàn trong phòng nghỉ, mở kịch bản ra định chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai. Lúc thì cắn ngón tay, lúc thì lắc lư ghế, lúc thì úp sấp trên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, trong mười phút nhiều nhất cũng chỉ chân chính đọc kịch bản được năm phút.
Dường như không nhiệt tình học tập như trong suy nghĩ chủ quan của cậu.
Không ngoài dự liệu, 7h tối, sắc trời ngày càng mờ mịt, mây đen dày đặc che khuất mặt trăng nhuộm mặt đất thành một mảng đen sì. Gió cuốn mùi cỏ xanh theo khe cửa rót vào bên trong.
Bên ngoài có người gọi: “Đạo diễn Lâm, cơn mưa này có vẻ không nhỏ!”
Lâm Tuyết Phong: “Vậy đến đây thôi, hôm nay mọi người vất vả rồi.”
Tổ trưởng tổ đạo cụ hét to: “Nhanh tay nhanh chân lên nào! Cho dù mưa ngấm vào đạo cụ hay là ngấm vào người cũng chẳng dễ chịu gì đâu!”
Tổ trưởng tổ đạo cụ biết hát
điệu Tần*, nên giọng nói vang dội. Trình Hề nghe thấy thế thì biết đã kết thúc, dùng tư thế cá chép nhảy mà bật dậy, hé cửa ra thành một khe nhỏ.
(Điệu Tần: một loại kịch lưu hành ở vùng Tây Bắc)Con ngươi chuyển động, vừa vặn nhìn thấy Diệp Nhược Kỳ đang bước lên chiếc xe dán nhãn M1.
Để dễ phân biệt, đoàn phim dùng giới tính và phiên vị để dán nhãn lên các xe của diễn viên, nhãn F là phụ nữ, nhãn M là đàn ông, 1 là vai chính, cứ thế mà suy ra….
Như vậy M1 chính là……nam chính số 1.
Diệp Nhược Kỳ lên xe của nam chính số 1.
“Rầm” một tiếng, Trình Hề đóng cửa phòng lại.
Nhìn thấy người lên xe, Đào Thời Diên cũng giật mình: “Là cô à?”
“Chứ không thì là ai được?” Trên vai Diệp Nhược Kỳ phủ một cái áo khoác: “Bên ngoài gió lớn thật đấy, xe của anh khá ấm, cho em đi nhờ một đoạn, được không?”
Đào Thời Diên không trả lời, mà trực tiếp bước xuống xe đi về chỗ Lâm Tuyết Phong, dặn dò ông chở Diệp Nhược Kỳ về, tiện thể gọi điện thoại cho Trình Hề luôn.
Gọi hai cuộc mới có người bắt máy, Đào Thời Diên hỏi: “Cậu ở đâu? Tôi qua đón cậu.”
Theo cơn gió càng lúc càng lớn, bóng đèn tròn treo lủng lẳng trong phòng nghỉ được ghép lại từ những tấm gỗ đơn giản cứ lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng mờ ảo le lói.
Trình Hề tựa trên cánh cửa, bị ánh sáng cắt thành một cái bóng lẻ loi. Cậu ngẩn người nhìn cái bóng hồi lâu, rồi bình tĩnh nói: “Em về khách sạn rồi, không cần đâu.”
Khác hẳn với Giang Nam mưa thuận gió hòa, bầu trời ở biên cảnh nói thay đổi là lập tức thay đổi ngay, giống như bị ai đó xé ra một cái miệng lớn, nước mưa đã tích tụ mấy ngày nay đổ xuống tầm tã.
Không khí vô cùng ẩm ướt, vừa âm u vừa lạnh. Sợ Trình Hề bị lạnh không ngủ được, Lục Hành Chỉ ôm chiếc chăn lông ngỗng của mình lên rồi đi tìm Trình Hề.
Gõ cửa mãi mà không thấy ai ra mở. Gọi điện thoại cho cậu, có chuông nhưng cũng chẳng ai bắt máy.
Lục Hành Chỉ chợt có linh cảm không tốt, cậu ta tiện tay vứt chăn lại, rồi hỏi tài xế chìa khóa xe, muốn tự lái ra ngoài!
Thị trấn nơi đoàn phim《 Liệp Nhật 》ở rất nhỏ, chỉ có một con đường duy nhất dẫn đến trường quay. Trời mưa to nên tầm nhìn bị hạn chế, Lục Hành Chỉ cố gắng chạy xe thật chậm, cẩn thận quan sát hai bên đường xem có bóng người nào hay không.
Lái xe không lâu, trong tầm nhìn xuất hiện một bóng dáng với mái tóc đỏ.
Bóng dáng đó đã bị mưa xối cho ướt đẫm, tóc bết vào trán che khuất đôi mắt, dòng nước theo ống quần chảy xuống dưới.
Lục Hành Chỉ bấm còi hai lần, nhưng dường như cậu không nghe thấy mà vẫn ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước, bước chân rất trầm tĩnh.
Cậu luôn như vậy, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì thì vẫn luôn ngẩng cao đầu, kể cả có đối mặt với sóng to gió lớn, cậu vẫn luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ngược chiều gió.
Chỉ có một người, có thể làm cậu đỏ mặt cúi đầu.
Lục Hành Chỉ bung dù bước xuống xe, mãi đến tận khi cảm giác bị hạt mưa tạt vào gò má biến mất, Trình Hề mới nhận ra, bên cạnh mình đã có thêm một người nữa.
“Anh Lục…….mưa lớn vậy, anh ra ngoài làm gì?”
“Anh lại muốn hỏi em đó,” giọng điệu của Lục Hành Chỉ không vui: “Mưa lớn vậy, em ra ngoài làm gì?”
“Trong phòng chán quá, em ra ngoài đi dạo một chút.”
“Em đi dạo lúc trời đang mưa xối xả như thế này?”
Lục Hành Chỉ giận đến mức bật cười, cậu ta nhìn chằm chằm Trình Hề: “Em nghĩ anh tin à?”
Dứt lời, lại cảm thấy giọng điệu của mình quá nóng nảy, có lẽ sẽ dọa đối phương sợ, Lục Hành Chỉ bèn hít một hơi thật sâu.
Cậu ta điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Hề, anh là ai?”
“Anh là…..anh Lục.”
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Trình Hề trả lời không cần suy nghĩ: “22 năm.”
“Đúng vậy, chúng ta quen nhau đã 22 năm rồi,” Lục Hành Chỉ dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ngoại trừ mấy năm anh ở nước ngoài, thì cuộc sống của em gần như đều có sự góp mặt của anh. Anh từng chia bánh bích quy, kẹo, bộ đồ xếp gỗ, album với em, bây giờ, anh cũng muốn chia sẻ tâm sự cùng em ——”
Lục Hành Chỉ nắm vai của Trình Hề, xoay cậu qua nhìn mình, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hề, em có thể nói cho anh biết, là chuyện gì khiến em không vui được không?”
Lông mi Trình Hề khẽ run.
Đúng vậy, anh Lục là người bạn tốt nhất của cậu, là người thân vẫn luôn chăm sóc cho cậu, có chuyện gì mà không thể nói với anh Lục cơ chứ?
Im lặng một lúc, Trình Hề mới chậm rãi mở miệng: “Anh Lục, hình như em bị bệnh rồi.”
Giống như cơn mưa xối xả này, lỗ hổng nơi góc thầm kín nhất trong trái tim bị xé toạc, cảm xúc cũng không kiểm soát được mà tuôn trào ra.
Trình Hề liếm môi, giọng khàn khàn:
“Em bị một loại bệnh rất lạ, rõ ràng ghét Đào Thời Diên, nhưng không nhìn thấy anh ấy lại cảm thấy rất nhớ anh ấy; Rõ ràng không thích nói chuyện, nhưng một ngày không nói chuyện với anh ấy, em lại cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó.”
“Lúc anh ấy nhìn em, máu của em sẽ chảy rất nhanh, mặt thì đỏ, tim thì đập bịch bịch; nếu như anh ấy nhìn người khác, trong lòng em giống như bị mèo cào, vừa ngứa vừa đau, lại vừa…. hơi chua xót.”
“Em không muốn để người khác gần gũi với anh ấy, càng không muốn có người thích anh ấy. Anh ấy cầm đồ của Diệp Nhược Kỳ em sẽ thấy lòng mình buồn bực, anh ấy để Diệp Nhược Kỳ lên xe, em sẽ…. cực kỳ cực kỳ, cực kỳ cực kỳ không vui.”
“Anh Lục, anh nói xem, có phải em bị bệnh rồi không?”
Những giọt mưa rơi xuống đất, vang lên tiếng ‘lộp độp’ không dứt bên tai. Giọng Trình Hề không lớn, nhưng Lục Hành Chỉ lại nghe rất rõ ràng. Như vô số thanh đao khoét vào lòng cậu ta.
Trời quá tối, mưa quá lớn, Trình Hề không thấy rõ vẻ mặt của Lục Hành Chỉ, chỉ cảm thấy hình như cậu ta đang mỉm cười.
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của Trình Hề.
“Tiểu Hề ngốc, đây không phải bệnh,” giọng Lục Hành Chỉ rất dịu dàng: “Đây là thích.”