Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 135


Đỗ Cửu không hiểu, rõ ràng là y bắt được Tần Cửu Chiêu ở cạnh hậu cung mà tại sao lại giống như y bị Tần Cửu Chiêu bắt gian ngược lại vậy.
Đây thiệt sự vô lý lắm đấy.
Hệ thống rúc trong lòng Đàm Song tốt bụng cắt ghép mấy lời y nói lúc trước lại cho y nghe, Đỗ Cửu nghe xong mặt mũi thoáng chốc tái nhợt.
Đờ cờ mờ, y chỉ vui mồm cảm khái một chút thôi mà!!
Ai xem phim trên TV cũng đều có nhận xét mà?! Y cảm thấy nữ chính không tệ cũng không được sao?! Hơn nữa rõ ràng y thích nam chính hơn mà!
Động chút thôi đã hắc hóa luôn rồi, còn để người ta vui vẻ chơi với hắn nữa không hả?!
Thấy Tần Cửu Chiêu sắp toang rồi, Đỗ Cửu không nói tiếng nào dứt khoát vỗ sau cổ khiến hắn ngất xỉu, y khóc không ra nước mắt ôm Tần Cửu Chiêu, cuộc sống này khó khăn quá, gục ngã thật sự!
"Theo ta đi đã."
Đàm Song ngạc nhiên, chần chừ một chốc cũng bước theo.
Có chuyện này xen ngang khiến Đỗ Cửu không còn tâm tình nào ở lại thành Tĩnh Sơn, y sắp xếp cho Tần Cửu Chiêu và Đàm Song ở lại tàu bay ngoài thành, để La Nhị và hệ thống ở lại trông coi sau đó tự mình dẫn La Nhất đi giúp Diệp Bình Chi báo thù cho cha mẹ.
Giết cha mẹ Diệp Bình Chi chính là cha của vị thế tử kia, thành phó đương nhiệm, tu vi nửa bước tiên nhân, với tu vi hiện giờ của Đỗ Cửu muốn đánh chết ông ta sau đó bình an thoát thân chắc chắn không thể được, cho nên y cũng không có y tìm thẳng tới cửa xử lý đối phương mà định giá họa cái chết của Diệp An Chi sang đây.

Dù sao hai nhà đã trở mặt thành thù từ trước nên thêm chuyện này cũng không tính là gì, còn bọn họ có tin hay không chả sao hết, dù gì cũng là giá họa mà, được thì hay mà không được thì thôi, đợi sau này y trở nên mạnh mẽ rồi vẫn có thể giết ngược lại hết.
Trước lạ sau quen, Đỗ Cửu vung tay mấy cái bày bố xong tất cả, sau đó vội trở về tàu bay dẫn cả bọn tới Trung Châu.

Tần Cửu Chiêu vẫn còn đang hôn mê, y cũng không vội đánh thức hắn mà tìm hệ thống, tiện tay giăng thêm kết giới cách âm, nghiêm túc nói: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối bị xử nghiêm, ta biết chắc chắn mi còn có chuyện gạt ta, ta cho mi cơ hội cuối cùng để nói ra."
Đây là lần đầu hệ thống nhìn thấy dáng vẻ này của Đỗ Cửu, nó hoảng sợ tới cả mớ số liệu điều run run, lập tức chỉ lên trời thề: "Hết thật rồi, thật sự hết rồi mà, đây thật sự là chuyện cuối cùng, nếu ta nói đối cứ để ta mãi mãi không thể ở bên Đàm Song!"
Đỗ Cửu híp mắt: "Mi chắc chưa?"
Hệ thống bị y dọa sợ, lắc đầu nguầy nguậy: "Thật mà thật mà, thật sự không còn nữa, khoan khoan," Nó bỗng dưng khựng lại, tựa như nhớ ra chuyện gì, "Đúng thật còn một chuyện, sau khi Tần Cửu Chiêu lấy được tơ tình đã đi gặp lão đại, ta không biết bọn họ nói gì nhưng nhìn dáng vẻ lão đại dường như rất vui vẻ, còn nữa, thật ra nếu dựa theo thủ tục thông thường thì nếu người đóng vai lựa chọn ở lại hệ thống tùy thân sẽ bị thu hồi, ta vốn tưởng rằng vì có giao dịch muốn gặp Đàm Song giữa ta và Tần Cửu Chiêu nên mới được tới đây, nhưng cứ cảm thấy hình như không đơn giản là vậy..."
Đỗ Cửu nghe nó nói xong trong đầu không kiềm được hiện lên gương mặt tươi cười của lão đại khi đó, giờ nhớ tới lại bỗng dưng cảm thấy rất sâu xa.
Y không khỏi ảo não vì khi ấy mình đi quá vội, quên mất hỏi chuyện lão đại và Tần Cửu Chiêu giao dịch cái gì, Tiểu Tần chắc chắn không biết nên phải chờ Đại Tần về đã, nhưng mà với cái tính của Tần Cửu Chiêu thì giao dịch kia chắc chắn không phải chuyện gì xấu, ít nhất là với hai người bọn họ.
Đỗ Cửu cân nhắc kỹ càng dụng ý của lão đại, nhớ lại hết tất cả mọi việc làm trong tổ dường như đã lờ mờ hiểu ra, đáng tiếc bình thường y chỉ vùi đầu làm việc mà không đi giao lưu với đồng nghiệp, nếu không đã có thể nghe ngóng được một ít tin đồn để kiểm chứng suy nghĩ của mình rồi.
Suy tư một lát, y lắc đầu cười trừ, mặc kệ thế nào thì y cũng phải bước tiếp, cho dù y không tin lão đại thì cũng nên tin tưởng Tần Cửu Chiêu.
Xốc lại tinh thần nhìn vẻ mặt thấp thỏm bất an của hệ thống, y đưa tay búng nhẹ lên cái bụng tròn vo của nó: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, không biết cũng đâu có nghĩa nhất định là chuyện xấu đâu."
Ba ngày tiếp theo Đỗ Cửu ở cạnh trông nom Tần Cửu Chiêu, mãi tới khi chân khí hỗn loạn trong cơ thể hắn được chải chuốt gọn gàng lại mới thật cẩn thận đánh thức hắn.
Hôm ấy trước mặt nhiều người không tiện nói, dáng vẻ khi đó của Tần Cửu Chiêu đã không phải là bộc phát tâm ma mà rõ ràng là dáng vẻ sắp đạp đất nhập ma, cho nên y mới thẳng tay đánh ngất hắn.
Hiện giờ y mới hiểu rõ được câu nói muốn y bao dung của Đại Tần khi xưa, bản thân Đại Tần đã cố chấp lắm rồi, nếu không cố chấp làm sao có thể hành hạ y 300 năm cuối cùng lại lấy mạng ra mưu hoa chuyện của hiện tại.

Bây giờ ở đây chỉ là một hồn, chẳng những cố chấp còn cực đoan bất an, hết thảy cảm xúc tiêu cực chồng chất với nhau, dường như chỉ cần một mồi lửa sẽ lập tức nổ tung, tâm ma chỉ là chuyện nhỏ, chỉ không sơ sẩy một chút sẽ thành ma ngay.

Nghĩ tới chuyện một đời thần vương bỗng chốc biến thành ma vương, Đỗ Cửu không khỏi rùng mình.
Đang nghĩ ngợi Tần Cửu Chiêu cũng tỉnh lại, tuy rằng Đỗ Cửu giúp hắn chải chuốt lại chân khí nhưng dù sao suýt chút nữa đã nhập ma lại bị Đỗ Cửu bạo lực cắt ngang, căn cơ bị hao tổn khiến tu vi thụt lùi, mặt mày tái nhợt.
Hắn đay trán cười khổ: "Xem ra lại gây thêm phiền toái cho ngươi rồi."
Đỗ Cửu lấy đan dược đút cho hắn, tức giận đáp: "Phiền toái ngươi cho ta bộ ít lắm sao?" Từ khi mới quen cho tới bây giờ, mỗi một chuyện xảy ra nếu đổi thành người khác chắc đã quay lưng bỏ đi từ lâu, haiz, ai bảo y lơ ngơ hồ đồ mà yêu hắn chứ.
Tần Cửu Chiêu nương theo nắm lấy tay y, mỉm cười: "Ta biết là thế mà, cho dù tất cả người trên đời đều ghét ta thì A Cửu vẫn sẽ không bỏ mặc ta."
"Cái miệng này ngọt thật đấy." Đỗ Cửu lườm hắn, cái khác không học được nhưng cái nghề chọc ghẹo này của Đại Tần lại học rất nhanh.
Tần Cửu Chiêu khẽ nhướng mày, chợt kề sát vào thì thầm: "Cái này thật ra ta cũng không biết nhưng mà ta biết A Cửu so với mật còn..."
Bốp-
Đỗ Cửu không hề nể nang vả văng tay ra, cạn cả lời: "Nói chuyện đàng hoàng." Y còn chưa tức đâu đấy, có tâm ma thì thôi đi còn bày đặc hắc hóa, quả thật là dậu đổ bìm leo.
"Xin lỗi, lại khiến ngươi lo lắng rồi." Tần Cửu Chiêu ôm y lại, mặt mũi tuy còn nhợt nhạt nhưng đôi mắt lại cực kỳ trong trẻo, "Điều này ngươi không cần quá lo lắng, chuyện xảy ra chưa chắc đều là chuyện xấu."
"Tuy ta mất đi ý thức nhưng trong lúc hôn mê cảm giác được tâm ma đối chọi với ma khí, sau này chỉ cần không chịu k1ch thích thì tạm thời an ổn không có việc gì."
"Ngươi chắc chứ?"
"Ừm."
Đỗ Cửu khẽ thở phào, xem ra là tác dụng của hào quang nhân vật chính, vai chính ấy à, chuyện đòi mạng với người khác tới lượt hắn lại vì đủ loại nguyên nhân mà hóa giải được.

Chỉ là cái không chịu k1ch thích kia...
"Cho nên..." Ánh mắt Tần Cửu Chiêu chứa đựng thích thú, "A Cửu nhớ đừng k1ch thích ta nữa đó..." Nói rồi đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng, cộng thêm mặt mũi tái nhợt quả thật có mấy phần dáng vẻ mỹ nhân ốm yếu, chỉ là đôi mắt gắt gao khóa chặt lấy Đỗ Cửu, "Ta tin A Cửu sẽ lo cho ta, đúng chứ?"
Đỗ Cửu bị sự cố chấp giấu trong mắt hắn dọa sợ, nhưng nghĩ đến hậu quả hắc hóa chỉ có thể gật đầu: "Đúng thế, nghe ngươi hết."
"Ta biết ngay mà, A Cửu thương ta nhất." Tần Cửu Chiêu bỗng chồm qua hôn lên môi y một cái, lại đưa lưỡi ra li3m li3m, cảm giác trơn ước khiến Đỗ Cửu liên tưởng tới rắn, một khi ngoạm lấy được con mồi chắc chắn sẽ không dễ dàng nhả ra.
"Dọa ngươi rồi sao?" Tần Cửu Chiêu dường như cảm nhận được cảm xúc của y, càng siết chặt y vào ngực mình, "A Cửu yên tâm, người duy nhất trên đời này ta không tổn thương là ngươi."
Ngươi nghĩ bộ dạng này mà nói thì đáng tin tới đâu hả? Đỗ Cửu không còn hơi sức đâu sỉ vả.
"Đừng sợ." Tần Cửu Chiêu quy sự trầm mặc của y thành sợ hãi, gác cằm lên vai y khẽ cọ cọ, hơi thở như có như không phải vào tai y, "Ta đã nhớ lại một chút rồi, ta không hề dối trá như hắn chỉ biết giả vờ đạo mạo trước mặt ngươi đâu...!Ta mới là bộ mặt thật của hắn...!Ừm, không đúng, ta so với hắn càng thẳng thắn thành khẩn với ngươi hơn..."
Ta thà ngươi không thẳng thắn thành khẩn kiểu này.
Đỗ Cửu nói thầm.
Rồi, coi như y hiểu rõ đây mới là dáng vẻ chân thật nhất của một hồn này, hay nói đúng hơn là phần đen tối nhất mà Đại Tần che giấu dưới đáy lòng.
Như Tiểu Tần nói, phần lớn thời gian Đại Tần đều "ra vẻ đạo mạo" trước mặt y, ngoài đôi lần biến sắc ra thì mãi luôn giữ gìn phong thái.
Hiện giờ Đỗ Cửu hiểu được tình yêu nên cũng cảm nhận được nhiều thứ, đương nhiên biết rõ đây là bình thường, dù gì thì mỗi người đều muốn giữ hình ảnh hoàn hảo trước mặt người yêu, dù là Tần Cửu Chiêu cũng không ngoại lệ, nhưng con người đều có hai mặt, không ai chỉ có ưu điểm mà không có khuyết điểm.
Y bỗng dưng hiểu ra.
Tần Cửu Chiêu nói tiếp: "Tuy rằng ta cũng là hắn, hắn cũng là ta nhưng ta và hắn lại khác nhau, ta còn chân thành với ngươi hơn cả hắn, không như hắn vẫn luôn lừa gạt gài bẫy ngươi..."
Chính ngươi cũng gài ta không ít đâu người anh em, Đỗ Cửu cạn lời.
Tần Cửu Chiêu nói tới đây cũng thấy đủ rồi, dù gì thì bọn họ vẫn là cùng một người, hạ thấp Đại Tần cũng là đang hạ thấp chính mình, hắn hôn hôn sườn mặt Đỗ Cửu, thủ thỉ bên tai y: "Cho nên ngươi không được so sánh hắn với ta, ta sẽ đau lòng..."
Đỗ Cửu xoa trán, ngay cả cái này mà cũng tính toán, quả nhiên không hổ là một hồn cố chấp nhất.

"Vì sao A Cửu không nói lời nào?" Tần Cửu Chiêu cắn nhẹ lên vành tai y.
Đỗ Cửu run lên, vành tai là chỗ mẫn cảm nhất của y, y đẩy đầu Tần Cửu Chiêu ra, hắng giọng: "Ta hiểu mà, là do ngươi cả nghĩ rồi, ta đã nói trước là ta chỉ thích mỗi mình ngươi, là do ngươi luôn hiểu lầm, ta mới là người nên đau khổ đó biết không?"
Y vốn dĩ chưa làm gì hết, đều là do Tần Cửu Chiêu tự tưởng tượng ra, y còn muốn oan hơn cả Đậu Nga nữa!
Tần Cửu Chiêu khẽ cười: "Được rồi được rồi, ta sai rồi, là ta khiến A Cửu lo lắng, chỉ c ần sau này A Cửu chỉ nhìn tới mỗi ta ta đảm bảo sẽ không tái phạm, được không?"
"Ta vốn chỉ để mỗi ngươi vào mắt!"
Có mỗi mình hắn thôi đã mệt muốn chết rồi, hỏi y lấy đâu ra sức đi ngó kẻ khác!
"Đúng đúng, trước giờ A Cửu chỉ có mỗi ta." Tần Cửu Chiêu đáp, "Chỉ là ngươi không để ý tới người khác thì người khác vẫn cứ chú ý ngươi, những thuộc hạ kia của ngươi lúc ở Tây Mãng ấy, ánh mắt họ nhìn ngươi khiến ta rất chán ghét, khó lắm mới rời khỏi Tây Mãng nhưng người nhìn thấy A Cửu lại ngày càng nhiều, đám Tôn Cảnh, Tưởng Phi, Lư Thừa Nghiệp, Khúc Linh kia, bọn họ đều chú ý tới ngươi, dùng cái nhìn khiến ta chán ghét mà nhìn ngươi..."
Ai ai ai, đây là ai nữa hả? Mặt Đỗ Cửu đầy mờ mịt.
Tần Cửu Chiêu vẫn đang bận nói tiếp: "May mà bọn họ có chừng mực, bọn họ tính làm cái gì hở, thế nhưng còn dám ao ước tới ngươi, còn có Nhan Lăng Nhi, Vân Chỉ Nhu..." Hắn nói tới đây mày bỗng giãn ra, lại cọ cọ mặt Đỗ Cửu, giọng điệu vui mừng, "Nếu là người khác nhất định đã bị bề ngoài đẹp đẽ của bọn họ lừa gạt, nhưng mà A Cửu của ta không giống vậy, nếu không nhất định ta sẽ móc mắt bọn họ!"
"Đúng rồi, còn Đàm Song nữa." Hắn khẽ lẩm bẩm bên tai Đỗ Cửu, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại toát ra lạnh lẽo thấu xương, "Cô ta dựa vào đông có thể nhìn thấy thứ ta thấy, nghe được thứ ta có thể nghe chứ, ta lẽ ra nên móc mắt cô ta mới phải! Còn có tai nữa!"
Hả?!
Đỗ Cửu vội nói: "Ngươi đừng làm bậy, đừng hiểu lầm, ta thật sự không có ý gì với Đàm Song, nàng ấy là người hệ thống thích, sao ta có thể có gì với nàng ấy."
Tần Cửu Chiêu nhíu mày, không cam lòng nói: "Một khi đã thế thì tha cho cô ta vậy, cũng hay, sau này cứ để nàng ta và hệ thống ở chung với nhau đi, đừng để nó đi theo ngươi mãi."
Ngừng một chốc hắn lại tiếp tục lẩm bẩm: "Thật ra ta không thích hệ thống, lúc nào nó cũng ở cạnh ngươi, ta hẳn nên móc mắt nó đầu tiên mới phải...!Ừm, hoặc hẳn là nên giấu ngươi đi, chỉ mỗi mình ta có thể gặp được là tốt nhất, chỉ là ta biết như vậy chắc chắn ngươi sẽ không vui, hắn đã làm sai một lần rồi, ta không thể lặp lại được..."
Đỗ Cửu khóc không ra nước mắt, Đại Tần ngươi mau trở lại đi, mình ta không chịu nổi!.

Bình Luận (0)
Comment