Hai người bước xuống phòng khách, lúc này trên ghế phòng khách có thêm bốn người, vừa nhìn thấy hai người đi đến đều vui vẻ mà ngắm nghía mỉm cười cảm thán.
Phạm Huyền Lân dáng dắp cường tráng nhưng khuôn mặt lại rất tuấn tú, làn da màu mật ông cực kỳ hấp dẫn người khác, nút áo được cài lên tận cổ khiến người khác không dời được mắt.
Bên cạnh anh Nguyễn Hàn Minh lại không hề bị lu mờ, cậu đã cực kỳ xinh đẹp hiện tại mặc bộ lễ phục trắng tinh càng tôn thêm nước da trắng trẻo của mình, hai mắt cậu tuy hơi bị tóc mái che khuất nhưng người khác nhìn vào vẫn có thể cảm khái rằng đứa nhỏ này vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.
"Hai đứa đúng là đẹp đôi." Hoàng Tú cảm khái, nhìn hai đứa nhỏ mà bà không nói nên lời dù cho có nhìn từ gốc độ nào đi nữa thì cả hai thật sự rất phù hợp với nhau cả vẻ ngoài lẫn khí chức.
"Đúng vậy, độ tương xứng tám mươi lăm phần trăm đúng là không thể khinh thường." Ngô An gật đầu đồng ý.
Ông ấy là bạn đời của Phạm Khải sau khi biết tin tức cháu trai mình sắp kết hôn liền nhanh chóng chạy đến.
"Đứa nhỏ này đúng là ngoan ngoãn." Hà Vy mỉm cười.
Bà ấy là bạn đời của Phạm Sơn tuy nhỏ hơn Phạm Sơn rất nhiều nhưng khuôn mặt lại không chút sức sống, cả người ôm yếu đầy bệnh tật.
Sau khi hai đứa con trai qua đời cả hai vợ chồng đều trở nên tiều tuy, Phạm Sơn bởi vì còn chèo chống gia đình nên ông ấy rất nhanh đã lấy lại tinh thần tiếp tục làm việc, nhưng bà ấy lại không tốt lắm bà không thể qua được cú sốc mất con cho dù được người thân khuyên nhủ chăm sóc nhưng nổi đau vẫn đeo lấy bà, dần dần cơ thể cũng yếu đi.
Phạm Huyền Lân kéo cậu đi đến trước mặt mọi người rồi gật đầu với những người vừa đến: "Bác hai, bác hai gái, bác ba, bác ba trai."
Nguyễn Hàn Minh cũng nhanh chóng chào hỏi theo,
"Ừ." Phạm Sơn cùng Phạm Khải gật đầu đáp lại.
Ngô An cùng Hà Vy tủm tỉm cười gật đầu: "Ngoan."
Phạm Tuy hài lòng kêu hai người ngồi cạnh ông rồi nói: "Hai đứa mặc lễ phục rất đẹp, còn một tiếng mấy nữa là khách khứa sẽ đến, hai đứa không cần đổi trang phục đâu cứ mặc vậy đi, đợi đến có khách thì đi luôn."
"Vâng, bọn con nghe theo ông." Phạm Huyền Lân gật đầu đồng ý.
Nguyễn Hàn Minh thì cũng không có ý kiến gì, đối với cậu thì sao cũng được cả bớt phiền toái.
"Anh trai con cùng anh dâu con thì chút nữa sẽ đến, chị hai thì chắc phải đến giờ nhập tiệc, đứa út thì chắc không đến được, hiện tại nó vẫn đang ở trường học." Hoàng Tú nói, tuy bà biết con trai sẽ không quan tâm nhưng dù sao cũng là anh em với nhau nên nói một tiếng mới tốt, dù sao tình cảm của ba đứa nhỏ nhà mình cũng khá tốt.
"Anh cả có nhắn tin với con rồi ạ." Phạm Huyền Lân gật đầu đáp lại.
"Con dẫn Minh Minh đi tham quan biệt thự trước đi, dù sao sau này đứa nhỏ cũng sẽ ở đây trước mà." Phạm Đức nói, thực ra cậu phải ở cùng anh nhưng sau khi đính hôn sau anh phải chạy về chỗ đóng quân của mình, mà nơi này nằm ở biên giới gần với lãnh địa của trùng tộc, thường xuyên bị trùng tộc tấn công vì vậy bọn họ không thể để cậu đi cùng, hơn hết cậu vẫn còn là một đứa trẻ chưa thành niên còn phải đến trường để học tập.
"Vậy tụi con xin phép." Phạm Huyền Lân nghe vậy thì gật đầu rồi đứng dậy.
Nguyễn Hàn Minh tuy cảm thấy không cần phiền phức như vậy nhưng nếu người lớn đã nói vậy thì cứ đi theo anh vậy: "Con xin phép."
Hai người ra khỏi nhà đi ra ngoài khi vườn trồng một dàn cây nhìn rất xinh đẹp, nhưng hai người đang ngắm bọn chúng lại chẳng có chút hứng thú nào, sau khi đi một vòng quanh vườn thì lại trở vào nhà rồi đi vào bếp sau đó lại lên các tầng lầu mà giới thiệu tầng cái một.
Trong nhà có hẳng một sân huấn luyện mô phỏng về trùng tộc, không những có trùng tộc mà còn các loại quái vật biến dị gây nguy hiểm đến nhân loại, không những vậy còn có những máy tập luyện cho tinh thần lực.
"Tôi thử được chứ." Nguyễn Hàn Minh nhìn những thiết bị này mà cực kỳ thích thú, cậu nhìn anh dò hỏi.
Phạm Huyền Lân lắc đầu nói: "Cậu đang mặc lễ phục không thể để mồ hôi làm bẩn được, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu tập thử."
Tuy hơi thất vọng nhưng cậu biết anh nói đúng vì vậy gật đầu đồng ý.
Hai người rời khỏi phòng mô phỏng lại nhìn qua vài căng phòng nữa rồi trở lại phòng của anh, hai người bước vào trong sau đó ngồi vào giường.
Nguyễn Hàn Minh vừa ngồi xuống liền ngã người nằm lên luôn, hiện tại cậu cảm thấy cả người mệt mỏi muốn ngủ một giấc, dù sao cơ thể này cũng quá yếu ớt chỉ mới đi một chút như thế đã mệt mỏi rồi.
Phạm Huyền Lân nhìn hai mắt cậu lim dim liền thở dài: "Ngủ đi, một chút đến giờ tôi gọi cậu dậy."
Hiện tại cậu vẫn là đứa nhỏ chưa thành niên, việc ăn cùng ngủ đúng là cần thiết cho sự phát triển cơ thể, anh cũng không quá khó khăn với người nhà mình.
"Được." Nguyễn Hàn Minh nhỏ giọng lầm bầm rồi ngủ mất.
Phạm Huyền Lân nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu mà cảm thấy hồi hộp không thôi, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu nhưng trái tim lại đập liên hoài, một mùi thơm kỳ lạ tỏa ra từ trên người cậu khiến anh say đắm, tinh thần lực của anh vô thức luồn vào người cậu bắt đầu tìm kiếm đến khi chạm được vào sợi dây tinh thần lực của cậu thì quấn quýt không thôi.
Thời gian từng phút trôi qua, đến khi anh ý thức được Phạm Huyền Lân ý thức được mình đang làm cái gì thì anh đã nằm bên cạnh cậu rồi ôm cậu vào lòng mình, đây là hiện tượng trước nay chưa từng có, không ngờ anh lại có thể làm chuyện vô sĩ này với một Support đang ngủ say.
Đúng là điên rồi, hình như anh điên rồi, từ lúc gặp cậu đến giờ không biết anh đã làm ra bao nhiêu chuyện mà trước nay anh chưa từng làm, tính tình anh dường như cũng trở nên kỳ lạ hơn rồi.
Đây rốt cuộc là tại sao?
Trong lúc Phạm Huyền Lân đang suy nghĩ miên mang thì tiếng gõ cửa vang lên, anh cau mày nhìn người trong lòng vẫn đang ngủ say xưa thì mới thả lỏng chân mày, nhẹ nhàng rút tay mình ra sau đó anh rời khỏi giường đi ra ngoài mở cửa.
Robot bên ngoài nhìn thấy anh liền nói:
"Khách khứa đang đến.
gia chủ mời tiểu thiếu gia cùng tiểu thiếu phu nhân chuẩn bị."
"Được." Phạm Huyền Lân trả lời nó rồi đóng cửa lại, anh nhìn quang não trên cổ tay không ngờ chỉ thất thần một chút mà đã đến sáu giờ năm mươi rồi.
"Đến giờ rồi à." Nguyễn Hàn Minh mơ màng mở mắt, từ lúc tiếng cửa vang lên cậu đã thức dậy nhưng cậu không mở mắt mà tiếp tục ngủ bởi vì cậu cảm nhận được mình đang được một cơ thể ấm áp ôm lấy.
Tuy không phản cảm với hành động này nhưng cậu lại cảm thấy khó hiểu vì chuyện này, nếu như không phải bị tiếng cửa đánh thức thì cậu hoàn toàn không cảm nhận được anh đang ôm cậu, thậm chí không phát hiện ra anh nằm bên cạnh cậu từ lúc nào, dường như cậu hoàn toàn không chút phòng bị nào với anh.
"Ừ, ông nội kêu chúng ta chuẩn bị." Phạm Huyền Lân lạnh lùng gật đầu, khuôn mặt anh thoáng cứng còng, không biết cậu có phát hiện ra hành động của anh khi nãy hay không điều này khiến anh cảm thấy xấu hổ nhưng càng xấu hổ khuôn mặt anh càng lạnh lùng, người khác nhìn vào không những không nhìn ra anh đang xấu hổ mà cảm thấy anh thật đáng sợ khó gần.
Nguyễn Hàn Minh nhìn anh mà cảm thấy buồn cười không thôi,không biết tại sao cậu lại nhận ra anh đang xấu hổ với cài khuôn mặt đầy âm trầm đó nhưng thật ra cậu cũng không quá để tâm đến chuyện đó, dù sao anh ôm cậu cũng rất thoải mái vì vậy cậu cảm thấy không sao cả.
"Khụ.
Bảy giờ chúng ta xuống dưới." Phạm Huyền Lân thấy cậu nhìn anh liền giả vờ ho khan một tiếng rồi nói, dù sao hai người cũng là nhân vật chính đến muộn một vài phút cũng chẳng sao.
"Được." Nguyễn Hàn Minh gật đầu đáp lại rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Lần này anh không đến cạnh cậu nữa mà đi đến cái ghế bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài sân sao, nơi đang tổ chức tiếc ở đó rồi nhìn xuống.
Khách khứa bên đưới đã đến đông đủ, người nhà anh đang đón khách khứa bên dưới, anh hai cùng anh dâu cũng đã đến, nhìn số lượng khách mời vây kín cả sân sau thì anh liền biết người nhà mình mời người nhiều đến đâu, có lẽ ông nội muốn làm rầm rộ vụ này lên cho dù sau này chỉ số tinh thần lực của Nguyễn Hàn Minh có bị lộ ra bên ngoài thì quốc vương cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đúng lúc này quang não của anh vang lên, màn hình hiện lên tên người gọi đến, Phạm Huyền Lân nhìn một chút rồi mới bật máy, màn hình được quang não chiếu ra, một chàng trai với mái tóc đỏ rực, khóe miệng nhếch lên đầy lưu manh, ánh mắt phong lưu đa tình
"Ôi ai đây, ai đây thiếu tướng đầu gỗ chứ ai vào đây."
"Cút." Phạm Huyền Lân lạnh lùng phun ra một chữ sau đó đưa tay định nhấn nút tắt màn hình.
"Ấy khoan, khoan." Người bên trong màn hình nhanh chóng hét lớn rồi nói: "Lâu quá không gặp tôi chỉ muốn đùa chút mà, nghe nói cậu sắp đính hôn với một Normal hả, hiện tại trên tinh võng đang đồn ầm ầm lên này."
"Tôi đính hôn." Phạm Huyền Lân lạnh lùng trả lời.
Người trong màn hình nghe anh nói vậy liền hiểu, việc anh đính hôn là thật nhưng vợ của anh lại không phải là người Normal, biết được tin này người trong màn hình hưng phấn không thôi, nghe nói từ nhỏ anh đã có hôn ước, nếu như vị hôn ước kia không phải Normal thì chắc chắc là Support hoặc Spirit, dù là ai đi nữa thì vẫn có thể xoa diệu tinh thần lực của anh kéo dài mạng sống giúp anh.
"Tốt quá, vậy là tôi còn có thể gặp cậu thêm vài chục năm nữa." Người bên trong màn hình bật cười.
" Lão già kia cùng đại ca tôi mà biết thì chắc tức chết, khi họ nghe nói cậu kết hôn cùng Normal còn cười không thấy răng nữa kìa."
"Chu Quan, hình như cậu sắp đi đến vùng phía tay đúng không." Phạm Huyền Lân hoàn toàn không vui vẻ mà hỏi.
"Ừ, tôi sẽ ráng sống để nhìn thấy vợ cậu.
Tiếc là không thể đến dự đám cưới của cậu." Chu Quan, con trai thứ ba của quốc vương, trên anh ta còn có hai người anh cùng hai người em, cả năm người đều không cùng mẹ sinh ra, tuy nhiên đối với hoàng thất chỉ cần là con trai của một Support sinh ra có sức mạnh trên cấp B liền đủ tố chức lên ngôi, vì vậy việc cạnh tranh ngôi vua vô cùng kịch tính.
Tuy nhiên quốc vương lại thiên vị đại hoàng tử, cho dù là đứa con không có chút hứng thú với ngôi vị như Chu Quan cũng bị đẩy đi xa, thặm chí đi vào con đường chết.
"Tôi chỉ đính hôn, chừng nào kết hôn tôi sẽ gửi thiệp." Phạm Huyền Lân hoàn toàn không phải người biết an ủi vì vậy anh chỉ sửa lại lời của anh ta mà thôi.
"Cậu đúng là nhàm chán, không biết đứa nhỏ kia có chán ngán cậu không đứa." Chu Quan hừ lạnh nói, là bạn thân lâu năm anh ta hiểu rất rõ bạn mình, hiện tại những đứa nhỏ luôn thích những chàng trai lãng mạn khéo ăn khéo nói chứ đứa bạn chỉ có cái đầu gỗ này của anh làm sao giữ chân được người ta.
"Cút, em ấy rất thích tôi." Phạm Huyền Lân hừ lạnh nói, anh cảm thấy cậu quan tâm đến anh như vậy là thích anh vì vậy nói thẳng ra với bạn mình mà không chút xấu hổ.
"Thật không?" Chu Quan nghi ngờ nhưng nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của anh thì cũng chẳng nhận ra được anh đang nói thật hay nói dối, anh ta nhún vai nói tiếp: "Không sao, để xem khi đứa nhỏ đó trưởng thành có đá đít cậu hay không là biết liền."
"Tôi không bao giờ ly hôn." Phạm Huyền Lân nghe vậy liền đen mặt nói sau đó đưa tay cúp luôn quang não chẳng muốn nghe người bên kia nói thêm lời nào nữa.
Nguyễn Hàn Minh chỉ nằm trên giướng chứ không thực sự chìm vào giấc ngủ, chỉ còn vài phút thôi nếu thật sự ngủ thì cũng không đủ để cậu chìm vào giấc nữa là, vì vậy đoạn đối thoại giữa anh cùng bạn mình cậu đều nghe hết nhưng cậu không lên tiếng làm phiền, đến khi nghe thấy anh nói cậu rất thích anh liền cảm thấy khó hiểu.
Cậu nghi ngờ về lỗ tai mình, sau đó nghi ngờ đầu ốc anh bị úng nước rồi lại nghi ngờ chính bản thân mình, chẳng lẽ cậu làm ra hành động nào khiến anh nghĩ cậu thích anh rồi sao, hay cậu thật sự thích anh nhưng câu không cảm nhận được giống như người xưa có nói người trong cuộc u mê nhưng người khác lại tỉnh táo.
Bởi vì cậu thích anh nên cậu không cảm nhận được, còn anh không thích cậu nên anh có thể cảm nhận được cậu thích anh.
Rối rắm quá đi mà, cậu hoàn toàn không biết rốt cuộc là thế nào nữa nhưng nếu nói cậu không thích anh vậy tại sao khi anh nằm bên cạnh cậu lại không có đề phòng, tại sao anh ôm cậu, cậu lại không cảm thấy bài xích, thậm chí còn rất thích nữa.
Chẳng lẽ cậu thực sự thích anh rồi.
Nguyễn Hàn Minh lật người mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm, cả người đầy rối rắm, từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ cậu có biết thích ai là gì đâu, hiện tại nó lại rơi phải đầu cậu khiến cậu không biết phải làm sao, đến nổi cảm xúc của mình cậu cũng không biết được, rốt cuộc cậu có thích hay không đây.
"Sao vậy." Phạm Huyền Lân cảm nhận được ánh mắt của cậu liền xoay đầu nhìn sang: "Dậy rồi thì chúng ta xuống dưới."
"Đi." Gật đầu Nguyễn Hàn Minh bật khỏi giường rồi cùng anh rời khỏi phòng.
Không nghĩ nữa, dù sao có thích hay không thì anh cũng là bạn đời cậu, sau này cũng là của cậu mà thôi.