Những người đang quay xung quanh quan hệ không tốt với Hồ Lương sau khi nghe Nguyễn Hàn Minh nói liền bật cười.
Hồ Lương bị cười nhạo liền hoàn toàn nổi giận, ông ta lớn tiếng quát mắng:
"Đúng là Normal thấp kém, chẳng biết tôn ti, mày đúng là con hoang chẳng có cha mẹ dậy dỗ."
"Đế đô không phải nơi mày nên đến, mày phải ở nơi rách nát thấp kém như người Normal."
Phạm Huyền Lân đứng bên cạnh cậu càng nghe những câu nói đầy dơ bẩn đầy khinh thường của ông anh càng thêm đen mặt, nếu như không phải cậu chặn lại thì anh đã dùng tinh thần lực đè ép ông ta.
Nguyễn Hàn Minh khóe miệng vẫn mỉm cười, nhưng mỗi câu nói của ông ta cậu đều ghim sâu vào trong lòng, đợi đến khi ông ta nói xong cậu mới lạnh nhạt lênh tiếng:
"Nói xong rồi nhỉ.
Vậy thì mời ông cùng con trai quý hóa của ông cút khỏi đây.
Tiệc đính hôn của chúng tôi lại trở thành buổi trình diễn của trà xanh cùng thiếu đạo đức à.
Nếu ông nói con trai ông có lễ nghĩa thì trong tiệc vui lại đứng tỏ tình với vị hôn phu của người khác sau đó giả vờ khóc lóc kể lễ thì quả thức đúng là con nhà gia giáo có khác ha."
"Mà người dậy cho đứa phải phép đó đang chỉ thẳng vào mặt chủ tiệc mắng mỏ chủ tiệc, sỉ nhục chủ tiệc trong khi mình đứng trong nhà của người ta.
Ha đúng là gia đình quá lễ nghĩa, quá trung thực."
Từng câu từng chữ của cậu không một chút hô hiển nhưng lại đâm thẳng vào mặt của người hai kẻ gây rối khiến bọn họ tức giận nhưng chẳng thể nào phản bác được, nếu hiện tại tiếp tục thì cuối cùng chỉ có bọn họ là xấu mặt.
Hồ Hiên hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Phạm Huyền Lân yếu ớt nói, nếu như là những Power khác thì chắc chắn sẽ binh vực cậu ta:
"Anh Lân, em...!Em không phải gây rối, chỉ là em thật sự, thật sự rất thích anh."
"Chúng ta quen nhau gần được hai mươi năm, chẳng lẽ anh không có chút tình cma3 nào với em."
Bộ dáng đầy yếu ớt bất lực.
Tuy nhiên cậu ta đã tìm sai người Phạm Huyền Lân chẳng có chút cảm súc nào, anh mắt đầy lạnh lẽo nhìn cậu ta: "Cậu là ai."
"Nực cười, gây sự trong buổi tiệc của người khác mà đem sự quen biết nói ra à.
Tôi thấy em ấy nói đúng, gia giáo nhà các người thật tốt."
"Phạm Tuy, chẳng lẽ ông không nói tiếng nào, hai đứa nó chẳng xem trưởng bối vào mắt." Hồ Lương tức giận nhìn Phạm Tuy vẫn đang nhàn nhã ngồi uống trà.
Ông ta nghĩ hai nhà quen nhau nhiều năm như vậy chẳng lẽ vì một đứa tầm thường như thế mà làm rạn nứt tình cảm sao.
Phạm Tuy đang ngồi xem kịch thì bị gọi tên, ông nhàn nhạt bỏ tách trà trên tay xuống sau đó nhìn Hồ Lương mỉm cười: "Con cháu Phạm gia khi nào đến lượt người ngoài lên tiếng dạy bảo, nếu ông ỷ mình là trưởng bối thì đã ra dáng trưởng bối rồi không phải mắt đỏ tai đỏ mà sỉ nhục cháu dâu của Phạm gia."
"Ông nhận nó là cháu dâu.
Sao có thể, chẳng lẽ ông không quan tâm đến sống chết của Phạm Huyền Lân." Hồ Lương vẻ mặt đầy khó tin.
Phạm Tuy gật đầu rồi lại lắc đầu: "Ta chưa từng nói ta không quan tâm đến cháu mình, đây là do các người tự biên tự diễn."
"Đừng nói nhiều.
A1, A2.
Tiễn khách." Phạm Huyền Lân hoàn toàn không còn kiên nhẫn, anh hô lớn gọi hai robot bảo vệ đi đến đuổi hai người khách khiến anh chướng mắt này rời khỏi Phạm gia :
"Nếu ai còn tiếp tục gây gối thì mời về cho.
Phạm gia không tiếp đón nỗi những gia đình gia giáo như vậy."
"Phạm Huyền Lân, cậu dám làm như vậy với ta." Hồ Lương nhìn robot đứng trước mặt mình mà tức giận đến cả người run rẩy nói, ông ta không ngờ rằng Phạm gia thật sự chẳng nể mặt mũi của mình, thậm chí đuổi ông ta ra khỏi đây.
Hồ Hiên càng thêm uất ức mà hét lớn: "Anh không thể làm vậy với em...!Anh Lân rõ ràng chúng ta mới là thanh mai trúc mã với nhau, em mới là vợ của anh...!Anh Lân không em không đi anh phải nói cho rõ ràng, một Normal vô dụng như vậy thì có đáng để anh đánh đổi cuộc sống của mình."
Phạm Huyền Lân lạnh lùng nhìn cậu ta, anh đưa tay vòng qua eo cậu kéo cậu vào lòng mình sau đó tuyên bộ: "Nguyễn Hàn Minh là vợ tôi, nếu các người bắt nạt em ấy chính là động chạm đến tôi."
Mà động chạm đến anh là động chạm Quân đoàn Hàng Hải của anh, một khi quân đoàn tra cứu thông tin về người khác thì cho dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng sẽ bị tra ra đầu đuôi ngọn ngành.
Những người có thể sống ở Đế đô thì có ai thật sự sạch sẽ, cho dù là hoàng thất cũng có rất nhiều chuyện phải che dấu với bên ngoài.
Những chuyện xảy ra sau đó Phạm Huyền Lân không thề nói ra nhưng những người có mặt trong buổi tiệc đã biết được hậu quả phía sau, cho dù là quốc vương cũng phải nể mặt anh hai ba phần vì quân đoàn Hàng Hải này.
Hồ Hiên nghe anh khẳng định cậu là vợ của anh liền ngơ ngác nhìn chằm chằm anh mặc kệ để robot kéo mình ra ngoài.
"Khoang đã."
Chàng trai có khuôn mặt rất giống Hoàng Tú chạy đến kéo Hồ Hiên ra sau lưng, ánh mắt đầy tức giận nhìn Phạm Huyền Lân cùng Nguyễn Hàn Minh.
"Anh đang làm gì vậy."
"Thằng út đây là bảo vệ người ngoài chống đối người nah2 đấy à." Phạm Uyển nãy giờ vẫn đứng một bên xem kịch, bỗng nhiên thấy người đi đến kéo thằng nhóc trà xanh ra sau lưng liền không nhịn được mà bật cười.
"Chị hai." Phạm Văn nhìn người con gái đầy mạnh mẽ đi đến gần liền hô, sau đó rụt vai nhìn anh ba đang âm trầm nhìn minh nhỏ giọng nói:
"Không phải em giúp người ngoài, mà anh không cảm thấy anh hơi quá đáng hả, cậu ta dù gì cũng là Support, không những vậy còn là bạn thân của em.
Anh không nể mặt đứa em này sao."
"Cút về trường học đi." Phạm Huyền Lân lạnh lùng nói, anh không hề vui vẻ gì khi đứa em trai này lại phản đối quyết định của mình.
"Bé Văn à, đúng là cánh cứng rồi lại chạy đến tiệc đính hôn của anh trai mình bênh vực kẻ gây rối." Phạm Uyển thêm dầu vào lửa, từ lâu cô đã nhìn thằng nhóc Hồ gia kia không vừa mắt rồi chỉ có thằng nhỏ chưa trải sự đời như Phạm Văn mới bị quay như chong chóng thôi.
"Em..." Phạm Văn biết mình không đúng nhưng cậu ta thực sự xem Hồ Hiên là bạn, từ nhỏ đã quen bảo vệ cậu ta nên hiện tại vẫn làm theo bản năng của mình cho dù phía trước là gia đình của mình đi nữa.
"Đuổi luôn cả ba ra ngoài." Phạm Huyền Lân không muốn tiếp tục nói nhiều, đứa em trai này của anh đúng là hiếu đánh quá rồi.
"Anh..." Phạm Văn không thể tin tưởng mà nhìn lên, tuy cậu ta cảm thấy anh trai thứ ba này của mình lạnh lùng, nghiêm khắt nhưng chưa bao giờ đối sử với cậu ta như vậy.
A1 A2 A3 đi lên định dùng bạo lực mà kìm chế cả ba người quăng ra ngoài thì Nguyễn Hàn Minh ngăn lại: "Chờ chút."
Tiếng nói lười biếng của cậu vang lên khiến tất cả mọi người chú ý đến.
Nguyễn Hàn Minh rời khỏi cái ôm của anh đi về phía trước, cậu nhìn chàng trai có khuôn mặt trẻ con có đôi chút giống với anh thì híp mắt cười: "Có phải cậu cũng cảm thấy tôi không xứng với anh cậu không, cậu cũng khinh thường người Normal trong khi sử dụng sức lao động của bọn họ."
"Các người luôn cảm thấy mình mạnh mẽ bảo vệ hành tinh của nhân loại, bảo vệ người Normal thì họ mới có thể có cuộc sống tốt giống như bây giờ.
Nhưng ai làm việc nấy, tìm năng của con người là vô hạn, cậu có từng nghe qua chưa."
Phạm Văn bị cậu nói mà gục mặt xuống, tuy cậu ta cảm thấy không phục nhưng lại không dám nói tiếp sợ anh trai mình ngoại trừ đuổi ra khỏi nhà còn phạt thêm tội bất kính với anh dâu.
Đúng là khi nghe tin cậu ta cực kỳ phản đối chuyện này nhưng người lớn trong nhà đã quyết, cậu ta cũng không thể nói gì, vậy thì cứ ở trường không về nhà tham dự là được.
Nhưng khi vừa học xong tiếc buổi tối thì bạn thân của Hồ Hiên lại chạy đến nói với cậu ta rằng Hồ Hiên tham gia buổi tiệc muốn chính miệng hỏi cho ra sự thật thì cậu ta liền lo lắng mà chạy đến.
Đúng như cậu ta đã nghĩ anh trai sẽ hoàn toàn không vì Hồ Hiên là Support mà nhẹ nhàng với cậu ta.
Nguyễn Hàn Minh biết cậu ta không phục vì vậy mỉm cười nhìn qua Hồ Hiên đang trốn sau lưng cậu ta.
Bởi vì sự xuất hiện của cậu ta mà chàng trai này càng tỏa ra mùi trà nồng nặc hơn ban nãy giả vờ mềm yếu mà dựa vào Phạm Văn, hai mắt đỏ rực nhưng bên trong cặp mắt lại đang suy tính chuyện gì đó mà nhìn chằm chằm cậu.
Hồ Hiên đang nhìn cậu tính toán ai ngờ lại chạm phải ánh mắt cậu, cậu ta vội vàng cụp mắt xuống càng thêm nép vào người Phạm Văn
"Đừng tính toán lên người tôi, cho dù giả vờ là bông hoa cao lãnh đi nữa thì nội tâm rắn rết có ngày vẫn sẽ lồi ra.
Nguyễn Hàn Minh cười tủm tỉm nói: "Tôi đã hết kiên nhẫn chơi với mấy người."
"Các người đều cảm thấy tôi không xứng với anh ấy không các người sai lầm rồi bởi vì là anh ấy nên tôi mới đồng ý ở bên."
Nói đến đây cậu nhướng mày nhìn anh sau đó cậu đưa tay chỉ Hồ Hiên: "Cậu nói tôi lấy cái gì so với cậu.
Nực cười cậu còn chẳng so được với móng chân của tôi."
"Dù không phải thật sự là một Normal nhưng tôi cảm thấy các người thật kinh tởm."
Nguyễn Hàn Minh nói xong liền triệu hồi sách phép của mình ra, cuốn sách của cậu hoàn toàn không giống những người khác.
Những người có mặt ở buổi tiệc đầu tiên là kinh ngạc khi bên cạnh cậu bỗng nhiên xuất hiện một quyển sách sau đó kinh ngạc với hình thù kỳ lạ cảu nó.
Một quyển sách màu đen dày cợm đang lơ lửng trên không trung.
"Cậu ta là Support."
"Trời ơi, cậu ta là một Support."
"Ai đã đồn rằng, đứa nhỏ này chỉ là người Normal."
Tiếng bàn tán xung quanh vang vọng trong không gian, người thì vui mừng người thì tức giận.
Những kẻ đến đây chỉ để xem trò vui sau đó mong chờ cái chết kề cận của Phạm Huyền Lân hoàn toàn tức giận vì chuyện này không giống như họ nghĩ.
"Cậu là Support." Phạm Văn cũng kinh ngạc.
Nguyễn Hàn Minh nghe cậu ta hét lớn liền hừ lạnh nói: "Cậu là em trai của anh ấy.
Đúng là đáng xấu hổ." Nói xong cậu thu quyển sách về, xoay người đi vào trong biệt thự: "Nếu như không thể mở cái miệng mà xin lỗi thì từ nay về sau khi thấy tôi nhớ đi đường vòng."
Lời nói này của cậu khiến những người có mặt đều biết cậu đang nói đến ai, mọi người đòng loạt xoay đầu nhìn sang Hồ Hiên đang run rẩy phía sau lưng Phàm Văn.
Phạm Huyền Lân cũng chẳng thèm nhìn bọn họ một cái nào mà xoay người đuổi theo cậu:
"Tiễn khách, buổi tiệc dừng lại tại đây."