Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

Chương 16


Bên trong phòng khách của Phạm gia, tất cả con cháu đều đã tập hợp đông đủ.

Phạm Huyền Lân cùng Nguyễn Hàn Minh ngồi ở ghế đôi ở giữa, mọi cặp mắt trong gia đình đều tập trung vào bọn họ, đứa con gái nhỏ của Phạm Đức sau khi nhìn chằm chằm cậu vài giây liền nhảy khỏi lòng ngực mẹ mình mà lo ton chạy đến bên cậu.
Nguyễn Hàn Minh khó hiểu nhìn cô bé nhỏ chỉ mới năm tuổi trước mặt.

Cô bé thăm dò đưa tay để tay lên đùi cậu sau đó hai mắt long lanh mềm mại gọi: "Thím ơi, ôm ôm."
"Hả." Nguyễn Hàn Minh ngơ ngác nhìn cô bé mà nghi ngờ lỗ tai mình không thôi, nhưng cậu vẫn thuận theo mà ôm cô bé lên đùi.

Cô bé được ôm liền vui vẻ mà vùi đầu vào người cậu, không hiểu sao mùi hương trên người cậu khiến cô bé cực kỳ yêu thích.
"An An." Mẹ cô bé kinh ngạc gọi tên con gái mình.

Đứa nhỏ này tên là Phạm My An, năm nay vừa tròn năm tuổi, với độ tuổi này thì vẫn chưa thể đi đến trường học được, vì vậy cô bé thường phải ở nhà một mình tính tình cũng vì vậy mà trở nên nhát gan sợ sệt.
Đến nổi ngoại trừ ba mẹ mình ra thì cả Phạm gia chưa ai có thể ôm được cô bé mà khiến cô bé không khóc toáng lên cả, nhưng hành động hiện tại cảu Phạm My An lại khiến cả gia đình Phạm gia kinh ngạc không thôi.
"Tên em là An An à.


Tên rất đáng yêu." Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không biết gì, nghe thấy mẹ cô bé gọi cậu liền mỉm cười với cô bé trong lòng.
Nguyễn My An nghe cậu khen liền cười híp cả mắt, khuôn mặt phúng phính hai má căng tròn trong cực kỳ đáng yêu.

Nguyễn Hàn Minh lại là người phái hành động vì vậy cậu đưa tay lại sau đó chọt chọt má cô bé.
"Thím, sau này thím là thím của con ạ." Nguyễn My An mặc kệ cậu chọc ám mình, cô bé chớp chớp hai mắt to tròn nhìn cậu nghiêm túc hỏi.

Nguyễn Hàn Minh nghe cô bé gọi thím liền cảm thấy cả người không khỏe, dù tuổi tác của cậu có thể là tổ tiên của cô bé nhưng thân xác này chỉ vừa mới mười tám tuổi mà thôi.
Nghĩ như vậy cậu liền ôm lấy hai má cô bé, cực kỳ nghiêm túc sửa lại lời: "Không được gọi là thím, sau này phải gọi là anh Minh."
"Nhưng mà thím là vợ của chú ba." Phạm My An lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
"Gọi anh." Nguyễn Hàn Minh mím môi hô, sau đó cậu bổ sung: "Gọi anh, sau này anh che chở nhóc."
Phạm My An nghiên đầu chu chu môi, cô bé rất thích cậu, nếu như sau này ngày nào cũng có thể chơi cùng cậu thì thật sự rất tuyệt vời, cô bé nghĩ nghĩ sau đó nghiêm túc sửa miệng: "Anh ơi."
Nhóm người lớn trong nhà nhìn hai đứa nhỏ nhất nhà mà vui vẻ cười, bọn họ híp mắt cực kỳ hài lòng với bầu không khí thoải mái này, đối với Phạm gia không có gì quan trọng hơn tình cảm gia đình, đứa nhỏ vừa về nhà này lại có thể hòa đồng với cả nhà thì thật đáng mừng.
"Đừng dạy bậy đứa nhỏ." Phạm Huyền Lân bên cạnh cậu lúc này mới lên tiếng nói, anh cau mày cực kỳ nghiêm túc mà tỏ ý kiến: "Nó gọi tôi bằng chú lại gọi em bằng anh thì ra thể thống gì."
Phạm My An nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh liền rụt thân thể dựa sát vào người cậu, vùi luôn mặt vào lòng ngực cậu mà không dám nhìn anh.

Cô bé thực sự rất sợ người chú này cho dù chú chưa từng làm gì khiến cô bé sợ hãi cả.

Nguyễn Hàn Minh nghe anh nói liền nhướn mày rồi cười tủm tỉm: "Chúng ta quen nhau sao."
Phạm Huyền Lân đen mặt hai mắt híp lại đầy nguy hiểm: "Em là vợ tôi, đời này đều là vợ của tôi."
"Được rồi, hai đứa có tâm tình gì thì lát về nhà rồi tâm tình, hiện tại mọi người muốn nói chuyện với hai đứa đó." Hoàng Tú bật cười cắt ngang hai người, dù sao mặt mũi con trai mình bà ấy cũng phải giữ gìn một chút, chứ để nói một hồi lại mất hết mặt mũi mất.

Tuy bà cũng không ngờ đứa con trai lạnh lùng đầu gỗ này lại có thể trẻ con như vậy, nhưng điều này thực sự rất tốt, ít nhất anh đã có thêm chút sinh khí trong cuộc sống của mình.
Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền hài hước liếc anh một cái rồi không nói gì.

Đúng là càng ngày cậu càng thích trêu chọc anh, tuy không biết tại sao anh lại chấp nhất với chuyện không ly hôn như vậy nhưng cũng tốt, ít nhất hiện tại bọn họ thật vui vẻ khi ở cùng nhau.
"Ba, ngài vẫn chưa giải thích với tụi con sao một đứa nhỏ Normal hiện tại lại biến thành Support." Phạm Sơn lúc này mới lên tiếng hỏi, dù sao đây cũng là chuyện mà ai náy đều thắc mắc cả.

"Ba đâu có nói đứa nhỏ này là một Normal." Phạm Tuy tủm tỉm cười.

Từ khi về nhà ông chưa từng thừa nhận điều này, đều là tất cả mọi người bổ não quá nhiều rồi tự đi ra kết luận.
"Nhưng trên tinh võng có quay lại trung tâm kiểm tra mà, rõ ràng mọi người đi ra quá nhanh nếu không phải là Normal thì sao thể kiểm tra ra nhanh vậy.


Không những vậy hai lần kiểm tra đứa nhỏ này đều là biểu hiện của một Normal." Phạm Khải cũng khó hiểu hỏi.
Phạm Hoàng cũng nói thêm vào: "Ba rốt cuộc chuyện này là sao."
Phạm Tuy thở dài nói: "Được rồi, là do cha cùng thằng nhóc kia không để người ta kiểm tra tiếp.

Thằng nhóc thối này sau khi để đứa nhỏ lấy được vũ khí ra liền rời khỏi trung tâm kiểm tra."
"Nếu tính theo thời gian thì đúng là hợp lý." Ngô An nghe vậy liền gật đầu xác nhận, việc kiểm tra tất cả các hạng mục thì tốn rất nhiều thời gain, có lẽ sợ không về Đế đô kịp để chuẩn bị hôn lễ nên mới phải làm vậy.
"Như vậy không được, phải để thằng bé kiểm tra cả người một lần, nếu có chuyện gì con có thể nhanh chóng điều trị." Hoàng Tú không đồng ý mà cau mày, đối với những người đến lần thứ ba mới bộc phát sức mạnh thì rất nguy hiểm, bởi vì sự bộc phát kỳ lạ này mà thường tổn thương tinh thần lực hoặc thân thể rất nghiêm trọng.
"Con biết, ngày mai sẽ dẫn em ấy đi." Phạm Huyền Lân biết bà lo lắng liền lên tiếng nói.

Hoàng Tú gật đầu yên tâm: "Vậy thì được."
Trong lúc mọi người đang bàn với nhau về việc ngày mai phải đối mặt với các phóng viên cùng những người khác như thế nào thì Phạm Kỳ cùng Phạm Văn cùng nhau đi vào.
"Con xin lỗi mọi người ạ.

Là do con bồng bột." Phạm Văn vừa đi vào liền cúi đầu trước mặt những người lớn trong nhà, cậu ta đã suy nghĩ thật kỹ cũng cảm thấy chuyện mình vừa làm thật quá ngu ngốc.
"Cháu cảm thấy mình sai ở đâu." Phạm Tuy hỏi.

Phạm Văn vẫn cúi đầu mà trả lời: "Cháu bồng bột, cháu bênh người ngoài bởi vì người ngoài mà phá hủy tiệc đính hôn của anh ba."
"Không phải." Phạm Tuy nghe xong liền lắc đầu: "Cháu hoàn toàn không biết mình sai ở đâu."

Phạm Đức cũng lạnh lùng nói với con trai út của mình: "Nếu như con muốn sau này có thể trở thành một quân nhân tài giỏi thì phải biết mình sai ở chỗ nào, cũng phải biết sửa cái sai đó của mình."
Phạm Văn ngơ ngác nhìn người lớn trong nhà, cậu ta hoàn toàn không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai cái gì, cậu ta chỉ là chạy ra bênh vực người khác khiến anh ba không vui, khiến cả nhà cảm thấy cậu ta ngu ngốc thôi mà.

Rốt cuộc cậu ta đã sai ở đâu.
Nhìn thấy Phạm Văn vẫn không biết mình sai ở chỗ nào, người lớn trong nhà đều cực kỳ thất vọng, không ngờ đứa nhỏ của Phạm gia lại có thể ngu xuẩn đến vậy, từ nhỏ bọn họ đã dạy dỗ con cái rằng không nên khinh thường bất kỳ người nào, cunbg4 đững vì người đó yếu ớt mà dẫm dạp họ, nhưng con trai họ sau khi vào trường học, liền bắt đầu quên dần việc này.

Không phải trường học đã dạy con cái họ sai mà là gặp gỡ cùng chơi cùng nhiều người với nhiều tính cách khác nhau dừng dừng đã bị cuốn vào mớ suy nghĩ giống những người đó, khiến cậu ta trở nên lạc lối với quy tắc của Phạm gia.
Nguyễn Hàn Minh cũng không muốn chấp nhất với đứa nhỏ này, nhưng cậu không phải người yếu kém sợ phiền phứt, nếu như cậu ta đã hoàn toàn không để anh vào mắt vậy thì cứ đập cho một trận liền xong.

Nghĩ liền làm anh ôm cô bé trong lòng mình lên sau đó đưa sang cho anh.
Phạm My An bị hành động bất ngờ này của cậu làm cho kinh ngạc, sau khi bị đưa vào lòng anh thì cô bé toàn thân cứng còng nhưng cũng không khóc hay tuột xuống khỏi người anh, bởi vì trước khi cô bé làm điều đó thì đã được bàn tay cảu cậu an ủi rồi.
Phạm Huyền Lân bất ngờ bị cậu nhét người vào lòng nhưng khuôn mặt anh vẫn không thay đổi mà bình tĩnh ôm đứa cô bé.

Anh không hỏi cậu định làm gì nhưng chắc chắn cậu sẽ không làm hại gia đình cảu anh, anh tin chắc là vậy.
Nguyễn Hàn Minh nhướn mày nhìn anh, cậu biết anh rất nhạy cảm với sát khí phát ra trên người cậu, hiện tại anh lại chẳng thèm quan tâm cậu định làm gì em trai mình, vậy có phải anh quá tin tưởng rằng cậu sẽ không giết cậu ta.

Đúng là gánh nặng tâm lý quá mà.

Bình Luận (0)
Comment