Sáng hôm sau chuông báo thức trong phòng vang lên, Nguyễn Hàn Minh đang trong giấc ngủ thì nghe thấy, tiếng chuông tuy rất nhỏ nhưng đối với người luôn đề cao cảnh giác như cậu thì làm sao có thể không nghe thấy.
Kể cả tối hôm qua khi người bạn cùng phòng của cậu trở về từ lúc nào cậu cũng biết được chỉ có điều khi đó cậu không muốn mở mắt giao tiếp mà thôi.
Tiếng chuông kêu vài tiếng liền được tắt đi, Nguyễn Hàn Minh lúc này cũng mở mắt rồi ngồi dậy.
Lúc này người bạn cùng phòng của cậu cũng rời giường, nhìn thấy cậu rồi dậy liền gật đầu một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
"A." Nguyễn Hàn Minh bất ngờ trong phút chốc rồi cũng không để chuyện này trong lòng, có lẽ người bạn cùng phòng này của cậu không phải là fan não tàn giống như những người khác, nên trong mắt cậu ta cậu cũng chỉ là một bạn học bình thường.
Trướng Quân Đội hoàn toàn không giống những ngôi trường khác, mỗi năm đều có hai đợt kiểm tra thực lực, một khi không đủ tiêu chuẩn cả hai đợt thì cho dù gia cảnh của học sinh có lớn cở nào thì cũng sẽ bị trực tiếp đuổi thẳng về nhà.
Nếu như cậu là một Normal yếu kém thì cho dù có là vợ tướng quân đế quốc thì một khi không thông qua kiểm tra cũng sẽ bị đuổi đi mà thôi.
Đối với luật lệ này Nguyễn Hàn Minh cảm thấy hài lòng vô cùng, chỉ có những người biết suy nghĩ cho tương lai thì mới có thể dứt khoát như vậy.
Người ra quy định này là một người tốt, để trở thành một quân nhân nếu như không đủ sức mạnh để chống trội mọi trường hợp thì chỉ có thể tặng đầu người cho kẻ địch, nếu như cố gắng ganh đua thì một khi ra chiến trường thực sự thì cơ hội sống sót vẫn cao hơn rất nhiều.
Ai cũng có ước mơ trở thành một người lính giỏi nhưng có thể thực hiện thì có mấy ai, càng trên lệch sức mạnh càng thấy rõ được yếu kém của bản thân.
Nguyễn Hàn Minh xếp lại chăn gối rồi nhảy khỏi giường, với độ cao này thì nhảy xuống rất dễ dàng đối với thể lực hiện tại của cậu, nhưng nếu là trước đây một tháng thì có lẽ sẽ trở thành lịch sử đen tối nhất của người vĩ đại như cậu.
Nhìn thấy bạn cùng phòng đi ra khỏi nhà vệ sinh cậu liền chậm rãi đi vào.
Khi đi ra cậu nhìn thấy người bạn kia vẫn còn trong phòng liền không khỏi nghi hoặc, hai người hoàn toàn không thân thiết đến nổi phải chờ đợi nhau đến lớp như thế này.
Tuy thắc mắc nhưng cậu không mở miệng hỏi, cậu đi lướt qua cậu ta rồi đi đến cửa phòng, nhưng cậu chưa kịp mở cửa ra thì nghe tiếng gọi:
"Này."
Nguyễn Hàn Minh nghi hoặc xoay đầu.
"Cậu có biết chuyện của tân sinh ngày hôm qua không." Chàng trai phía sau có khuôn mặt khá sinh đẹp, làn da màu trắng, khuôn mặt khá nhỏ, sóng mũi cao bờ môi hồng nhuận.
Nguyễn Hàn Minh nhìn cậu ta cũng phải khen một câu rất tốt, đây là Support thứ hai từ khi cậu đến thế giới này nhìn thấy khiến cho cậu cảm thấy đẹp như vậy.
Không chỉ là sắc đẹp bên ngoài mà cậu còn cảm nhận được cái đẹp này là bao phủ cả người cậu ta.
Tất nhiên người đẹp đầu tiên mà cậu nhìn thấy hơn hẳn cậu ta, đáng tiếc đứa nhỏ ấy hiện tại không biết linh hồn bay về nơi nào rồi.
"Không.
Tôi đi vào liền lên phòng ngủ luôn." Nguyễn Hàn Minh đối với những người cậu ta cảm thấy tốt liền đặc biệt hiền lành, vì vậy cậu không làm ngơ như trước mà trả lời.
"Cậu đúng là lợi hại, tân sinh năm nay ngoại trừ cậu thì đều không vượt qua được thử thách của tân sinh." Chàng trai phía sau đi đến gần cậu, hai mắt tỏ vẻ nghi ngờ: "Tôi cảm thấy cậu không giống như lời đồn."
Nguyễn Hàn Minh mỉm cười nhún vai: " Ai biết được."
Chàng trai nghe vậy liền mỉm cười, cậu ta đưa tay về phía cậu rồi nói: "Xin chào, tôi là Đỗ Kỳ Khanh học năm hai, sau này nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn."
"Nguyễn Hàn Minh." Đưa tay ra nắm lấy bàn tay trước mặt, Nguyễn Hàn Minh gật đầu nói.
Hai người giới hiệu xong thì cùng nhau ra khỏi ký túc xá, dù sao bọn họ cũng học cùng dãy với nhau vì vậy đi chung với nhau cũng không phiền toái.
Bên ngoài ký túc xá, phi hành khí nhanh chóng dừng lại hai người liền đi lên trên đúng lúc cửa xe định đóng lại thì bị một giọng nói chặn lại.
"Chờ chút, chúng tôi cũng muốn đi."
Đỗ Kỳ Khanh nghe vậy liền bấm vào nút đỏ bên hông cửa, một khi phi hành khí đã có người ngồi ngoại trừ người bên trong chủ động mở ra nếu không cho dù người bên ngoài có làm gì cũng không mở cửa được.
"Cảm ơn." Người vừa đi lại ngồi vào trong xe, hơi thở nặng nhọc cậu ta không ngẩn đầu liền nói cảm ơn.
"Ừ." Đỗ Kỳ Khanh đáp lại một tiếng.
Cửa nhanh chóng đóng lại phi hành khí bay lên một chút rồi nhanh chóng bay đi, địa điểm là dãy nhà dạy học.
Người vừa lên xe sau khi ổn định hơi thở liền ngẩn đầu lên nhìn, khi thấy hai khuôn mặt ngồi đối diện liền không nhịn được bật thốt: "A."
Đỗ Kỳ Khanh nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
"Phế vật đi cùng tiểu tam đúng là vật hợp theo loài." Người ngồi đối diện vừa nhìn thấy hai người thái độ liền nhanh chóng thay đổi, cậu ta nhếch môi cười đầy khinh thường, ánh mắt toát ra sự ghen tị mảnh liệt, khi nhìn vào Đỗ Kỳ Khanh thì nó đơn thuần là ganh tị khiêu khích châm chọc nhưng khi nhìn sang cậu thì không chỉ có vậy mà nó là một lội ước ao căm hận.
Mặc kệ hắn ta nói gì Nguyễn Hàn Minh cùng Đỗ Kỳ Khanh vẫn thờ hửng chẳng buồn liếc mắt đến cậu ta.
"Ai tiểu tam thì có lý gì đây, Kỳ Khanh mày đúng là vẫn còn mặt mũi ở lại trường này nhỉ." Thấy không ai để ý tới mình người ngồi đối diện tiếp tục nói.
Cậu ta là con út của Tướng quân Đinh Tùng tên là Đinh Khâm, bởi vì gia tộc hiển thách mà từ nhỏ luôn được cưng chiều không thôi, những người muốn nương nhờ cha cậu ta đều phải khóm nóm trước mặt cậu ta.
Cứ tưởng với gia tộc này cậu ta có thể làm vợ của tướng quân trẻ tuổi nhất nhân loại Phạm Huyền Lân, nhưng nào ngờ đến cả một cái liếc mắt anh cũng chẳng cho cậu ta, sau đó bởi vì lợi ích gia tộc cha cậu ta lại đem cậu ta vào hoàng cung để đo độ phù hợp với tứ hoàng tử, ai mà ngờ cậu ta lại thừa người khác bởi một con số.
Cậu ta thật sự không cam tâm cũng vì như vậy không tiếc bất kỳ thứ gì cậu ta liền nhờ người khác mua thuốc nâng cao độ phù hợp cho mình.
Thuốc này là một loại thuốc cấm, bởi vì lợi ích của nó không thề có ngược lại nó gây hại đến người sử dụng rất nhiều.
Bởi vì ganh tị cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến tác dụng phụ của nó.
Độ phù hợp của tứ hoàng tử cùng Đỗ Kỳ Khanh chỉ sáu mươi tám mà thôi vì vậy quốc vương không quá hài lòng với chuyện này đành tiếp tục đo lường lại.
Đây đúng là cơ hội tốt của cậu ta, lần đo lường này cậu ta chính thức cùng tứ hoàng tử đính hôn bởi vì độ phù hợp của bọn họ là bảy mươi tám phần trăm.
Từ khi ấy câu chuyện về độ phù hợp giữa cậu ta, Đỗ Kỳ Khanh cùng tứ hoàng tử được cậu ta sửa đổi rồi chuyền ra ngoài, cứ như vậy Đỗ Kỳ Khanh trở thành tiểu tam giở thủ đoạn hãm hại cậu ta để có thể lấy hoàng tử.
Mà tứ hoàng tử cũng chẳng ra mặt đính chính lại chuyện này, đối với một hoàng tử mặt mũi vô cùng quan trọng, hắn ta không thể lên tiếng về việc này.
Nguyễn Hàn Minh nghe người đối diện vẫn tiếp tục châm chọc cậu liền thoáng nhìn sang sau đó thâm ý nở nụ cười nói:
"Ngu xuẩn."
"Mày nói cái gì." Nghe thấy cậu nói Đinh Khâm trừng mắt tức giận nói.
"Tôi nói ngu xuẩn, muốn hại người thì ít nhất phải lợi mình, nếu như hại người mà hại luôn cả mình thì chỉ có ngu xuẩn." Nguyễn Hàn Minh mỉm cười nói rõ từng câu.
Nhờ tinh thần lực của mình cậu có thể nhìn rõ sự tồn thương về tinh thần lực của người đối diện.
"Mày trù tao thằng phế vật mày có tư cách gì nói chuyện với tao." Đinh Khâm nghe vậy càng tức giận: "Mày chỉ là nô lệ cho bọn tao cả lũ Normal chỉ có thể quỳ xuống cầu xin bọn tao."
"Ồ." Nguyễn Hàn Minh chẳng quan tâm mà phát ra một âm tiết sau đó kéo theo Đỗ Kỳ Khanh nhảy khỏi phi hành khí vừa dừng lại trước dãy phòng học sau đó ánh mắt cực kỳ thâm ý mà nhìn vào người vẫn ngồi trong xe chưa kịp phản ứng:
"Đừng có chết sớm nhé."
Đỗ Kỳ Khanh nghe thấy lời cậu nói liền ngơ ngác nhìn cậu, cậu ta hoàn toàn không hiểu ý của câu ấy là như thế nào.
"Lên lớp đi." Nguyễn Hàn Minh kéo cậu ta vào trong liền buông tay sau đó xoay người chậm rãi bước đi.
"Khoan đã." Lúc này Đỗ Kỳ Khanh mới phản ứng lại mà hô: "Giờ ăn trưa tôi kiếm cậu được không."
"Tùy cậu." Nguyễn Hàn Minh không xoay đầu đáp lại rồi hướng về phòng học ngày hôm qua của mình.
Đỗ Kỳ Khanh đứng im nhìn theo bóng lưng của cậu mà mấp máy môi, cậu ta có thể nhận ra cậu lên tiếng vì bảo vệ cậu ta nếu không cậu sẽ im lặng chẳng buồn nói một câu nào.
Đây mới thật sự là cậu.
Cậu ta nắm chặt lại hai bàn tay, khoé môi cong lên nở một nụ cười:
"Hàn Minh, cảm ơn cậu.".