Tám ngày trôi qua chỉ như một cái chớp mắt, Nguyễn Hàn Minh đi học ở đây đã được mười ngày, cậu cảm thấy những ngày này thật nhàm chán, cô giáo được thay thế khá tốt nhưng cô ấy chỉ dạy những bài học nhàm chán khiến cậu chẳng có chút hứng thú khi nghe bởi vì những thứ như thế cậu đã có thể tự làm tốt.
Tuy nhiên cũng nhờ sự nhàm chán này mà cậu có thể không tập trung bài giảng cũng chẳng sao, mỗi ngày cậu đều dành thời gian rất nhiều trong việc rèn luyện sức mạnh trong tâm trí cũng nhờ vậy mà cuối cùng sức mạnh phép thuật của cậu dần dần đuổi theo thời kỳ đỉnh cao ở thời đại trước.
Những ngày qua học sinh trong lớp chia thành ba phe, một phe mặc dù ghét cậu nhưng vẫn chạy lại hỏi bài cuối cùng bị cậu ngó lơ mà hẹn quá hóa giận mà bắt đầu nói xấu cậu khắp nơi.
Một phe vẫn giữ thái độ ganh tị ghen ghét như lúc đầu chẳng muốn xuống mặt mà chạy đến nói chuyện với cậu.
Cuối cùng là phe đối xử với cậu như bạn học bình thường, tuy lúc đầu họ bị tẩy não do những người xung quanh nhưng khi nghĩ lại họ cảm thấy đó là chuyện riêng của cậu họ chẳng có quyền mà nói vào.
Bởi vì vậy khi đến hỏi bài họ đều tỏ ra chân thành hối lỗi, cũng vì thái độ này của họ mà Nguyễn Hàn Minh mới nhính ra chút thời gian mà hướng dẫn cho họ.
Cũng vì vậy mà những ngày qua xung quanh cậu luôn tụ họp một nhóm người, chỉ cần trong trường có chuyện lớn hay nhỏ nào họ đều vui vẻ chạy đến nói cùng cậu, mà cậu đối với họ cùng kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Một kẻ từ dưới đáy nổ lực leo lên trên như cậu ánh mắt luôn rất tốt, cậu cảm thấy những đứa nhỏ này có thể trưởng thành.
Đỗ Kỳ Khanh kể từ ngày đầu tiên cậu ta đã đi theo cậu, sau đó hai người càng lúc càng thân, cậu ta cũng bắt đầu mở lòng hơn mà nói với cậu rất nhiều chuyện, tuy thái độ của cậu vẫn thờ ơ nhưng đối với cậu ta cậu có thể xem là cư xử tốt hơn nhiều.
Ba người Phạm Văn thì vẫn vậy, đến giờ ăn trưa liền xuất hiện, tin đồn trong trường càng lúc càng nhiều, những ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ càng lúc càng nhiều, có lẽ vừa mới vào học nên bọn họ thu liễm bớt không chạy đến kiếm chuyện với cậu nhưng những ánh mắt đó giống như muốn xử tử cậu vậy.
Đối với việc này Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không để trong lòng.
Hai ngày trước cậu đã bắt đầu kế , hoạch của mình vừa hay không chỉ cho Đỗ Kỳ Khanh một ân huệ mà còn dấy lên nghi ngờ của học sinh trong trường.
Bằng chứng mà Phạm Huyền Lân thu thập được cực kỳ chi tiết hai lần kiểm tra của Đinh Khâm phải nói là chỉ số cách nhau thật sự vô lý, không những vậy cậu còn đăng cả lần kiểm tra của Đỗ Kỳ Khanh, chỉ cần người có mắt đều sẽ nhìn ra tin đồn trong trường vô lý đến cở nào.
Không chỉ vậy từ khi tứ hoàng tử đính hôn Đỗ Kỳ Khanh chưa từng chạy đến trước mặt cậu ta, thậm chí còn tránh mặt không kịp huống chi chen chân vào làm tiểu tam.
Sau khi bài đăng được xác nhận là bản gốc thì tiếng xì xào trong trường cực kỳ nhiều, rất nhiều nghi ngờ nổi lên, tứ hoàng tử tức giận muốn tháo bài đăng cùng điều tra người đăng bài nhưng ai mà ngờ người đăng bài được thiết lập bảo mật cực kỳ cao dù lấy thân phận hoàng tử ra cũng không truy cập được.
Chuyện này sôi nổi hai ngày cuối cùng cũng lắng xuống bởi vì hôm này là lễ tựu trường chính thức của học viện Quân Đội Đế Đô, rất nhiều khách mời đến tham dự, phụ huynh học sinh cũng đến tham gia.
Bên trong trường người ra người vào cực kỳ đông đúc, những học sinh năm trên đều phải chuẩn bị các tiết mục để tham gia buổi lễ.
Quãng trường của học viện mở rộng để mọi người đi vào trong.
Mỗi năm vào ngày tựu trường đều sẽ tổ chức buổi lễ lớn như thế này nhằm mục đích nâng cao tinh thần của toàn thể học sinh trong trường.
Lúc này bên ngoài ồn ào bao nhiêu thì bên trong một căn phòng ký túc xá hai thân ảnh tầng trên cùng tầng dưới giường đều đang ngủ say, hôm nay không cần phải đến lớp nên chẳng cần phải dạy sớm làm gì.
Buổi lễ sẽ bắt đầu lúc mười giờ, hiện tại chỉ vừa tám giờ bọn họ không cần thiết phải đi sớm như vậy.
Tinh, tinh, tinh.
Tiếng chuông quang não vang lên, người nằm trên giường trên chầm chầm mở mắt ra.
Nguyễn Hàn Minh cau mày đưa tay đeo quan não lên trước mặt, nhìn tên người gọi liền khó hiểu mà bắt máy.
"Anh dâu, mau mau dậy đi ông nội cùng ba mẹ muốn đến trường thăm cậu đó." Giọng nói của Phạm Văn vang lên, cậu ta nói chuyện đầy gặp gáp, bên kia còn vang lên những âm thanh va chạm.
Không cần nhìn cậu cũng biết người bên kia cũng vừa ngủ dậy sau đó bị tin tức đập cho choáng váng.
Nguyễn Hàn Minh không đáp lại mà tắt luôn quan não, cậu cảm thấy chuyện này liên quan gì đến mình, rõ ràng con cháu của bọn họ cần đi đón bọn họ còn mình xíu nữa rồi gặp cũng chẳng sao.
Dù sao không có Phạm Huyền Lân cậu cũng không biết nói chuyện với người lớn thế nào, trước kia khi chẳng có gì cậu luôn không cùng người khác nói chuyện, sau này khi có sức mạnh thì chẳng ai dám nói chuyện với cậu.
Những người tự xưng lõi đời cậy già lên mặt chỉ trích cậu đều bị cậu đánh cho bỏ chạy, cũng bởi vì những lão già đó mà cậu mới bị phong ấn lại như vậy.
Suốt mấy trăm ngàn năm cuối cùng cậu lại có thêm một cơ hội sống, lần này cậu gặp người tốt thì ôn hòa bình đẳng, gặp kẻ xấu thì thẳng tay mà đánh, ai chặng đường thì cậu nói với anh chỉ cần cuối cùng sống một cuộc sống bình yên là được.
Hiện tại cậu nhiều tiền như vậy không cần tiếp tục cướp bóc của người khác chỉ cần thẳng tay mà mua là được.
Thoải mái thở phào một hơi Nguyễn Hàn Minh tiếp tục nhắm mắt chuẩn bị ngủ thêm một chút nữa, nhưng giấc ngủ của cậu còn chưa kịp tới thì tiếng chuông quan não lại một lần nữa kêu lên, trên màn hình tiếp tục hiển thị tên của Phạm Văn.
Nếu như cậu không đáp ứng đi khỏi ký túc xá thì cậu ta sẽ không ngừng lại.
"Phiền phức." Nguyễn Hàn Minh bậm bậm môi tháo quan não ra khỏi tay rồi quăng nó xuống đất.
Dù sao chất lượng của vật dụng thời đại này rất tốt cậu muốn quăng thế nào thì quăng cũng không hư được.
Sau khi tiếng chuông nhỏ đi cậu cuối cùng cũng hài lòng mà chùm chăn lại nhắm mắt.
Đỗ Kỳ Khanh ngủ bên giường dưới nghe thấy tiếng động thì giật mình tỉnh dậy, nhìn dưới đất đang nằm một chiếc quan não đang không ngừng nhấp nháy đổ chuông thì khó hiểu.
Cậu ta ngồi dậy khỏi giường rồi leo lên cầu thang nhìn lên giường trên thấy một cục tròn chùm chăn kín mít liền hiểu.
Cậu ta thở dài mà xuống khỏi cầu thang lụm quan não lên rồi để nó lên bàn sau đó xoay người lấy đồ rồi đi vào nhà tắm.
Hiện tại cũng không ngủ được cứ thay đồ trước vậy, cha cậu ta hôm nay cũng đến lát hồi nhận được thông báo thì đi luôn cũng tiện.
Nguyễn Hàn Minh nghe được tiếng nước trong nhà tắm cũng chẳng buồn cử động, bị làm phiền hai lần khiến cậu cũng không ngủ được nhưng lại không muốn ngồi dậy, cứ như thế mà cậu nhắm mắt lại rèn luyện phép thuật của mình.
Hiện tại việc rèn luyện của cậu chỉ có thể trên mặt tâm pháp, việc lấy vũ khí cùng tấn công lung tung sẽ bị xem là phạm tội.
Một trận đấu được diễn ra bên trong học viện khi cả hai bên đều chấp nhận cùng lên lôi đài nếu không sẽ bị xem là tội phạm gây chiến.
Ngoại trừ ở những nơi được xem là vùng nguy hiểm thì không ai có thể cầm vũ khí của bản thân trên tay.
Cũng vì được Phạm Huyền Lân nhắc nhở chuyện này cho nên đến nay cậu cũng không lấy nó ra nữa, ngoại trừ vài người từng nhìn thấy hình dạng của vũ khí kia thì cho đến nay chưa từng có ai nhìn thấy nó cả.
Trong học viện có máy mô phỏng chiến đấu nhưng cậu chưa từng sử dụng nó lần nào cũng vì vậy mà những hoang mang của ngày đầu tiên khi đến trường bắt đầu bị bọn họ điều chỉnh lại rồi khẳng định cậu chỉ là Normal có chút tinh thần lực.
Hầu hết những người Normal đều có tinh thần lực nhưng không đạt yêu cầu để trở thành Spirit, thử nghiệm tân sinh chỉ có cậu vượt qua là do may mắn, có lẽ khi cậu đi qua rồi thì lớp chắn mới bị lỗi khiến những người phía sau không đi được.
Cũng có người nói đó cậu mua chuộc giáo viên hoặc dùng danh nghĩa của tướng quân làm chuyện hèn hạ này.
Nhưng dù tin đồn có thế nào đi nữa Nguyễn Hàn Minh cũng chẳng thèm quan tâm mà đính chính lại, càng có nhiều tin đồn càng thể hiện nhân phẩm của học sinh sắp trở thành một quân nhân của thời đại này như thế nào.
Càng như vậy cậu càng thất vọng với sự vô tri của những đứa nhỏ này, bọn họ đã bị suy nghĩ của thời đại này làm cho mất đi tâm hồn trong sáng của bản thân.
Nguyễn Hàn Minh không nghĩ mình sẽ thay đổi thời đại này nhưng nếu như những đứa nhỏ này biết quay đầu thì cậu có thể giúp chúng thay đổi.
Sức mạnh của pháp sư vĩ đại của thời đại diệt vong không chỉ là danh tiếng không mà thôi nó còn là bước đường cùng sự chinh phục của bản thân cậu.
Cốc, cốc, cốc.
Trong lúc Nguyễn Hàn Minh rèn luyện thì tiếng cửa dồn dập vang lên, cậu nghe thấy nhưng không có ý định xuống giường mở cửa.
Đỗ Kỳ Khanh đang tắm thì nghe thấy tiếng cửa, nhưng dù người bên ngoài có ra sức rõ có nào hình như người trên giường kia không có ý định mở cửa.
Cậu ta thở dài sau đó mặc đồ nhận mệnh ra khỏi nhà tắm mở cửa.
Cạch.
Cánh cửa mở ra Phạm Văn vẫn đang giơ tay đập cửa nhanh chóng khựng lại.
Nhìn thấy Đỗ Kỳ Khanh cả người ướt sũng đang đứng bên trong thì không khỏi ngỡ ngàng bật hốt:
"Sao cậu không lau người."
"Tôi đang tắm, nghe thấy cậu gõ mạnh như vậy sợ cửa không chịu nổi nên mới vội ra ngoài." Đỗ Kỳ Khanh buồn cười nói rồi hỏi: "Cậu tìm Hàn Minh à, cậu ta còn trên giường."
"Được cậu mau vào trong lau người đi tôi tự đi gọi người." Phạm Văn nghe vậy liền tỏ vẻ xin lỗi rồi thúc giục cậu ta mau lau khô người.
"Được, cậu cứ tự nhiên." Đỗ Kỳ Khanh gật đầu rồi xoay người đi vào nhà tắm.
Phạm Văn đứng bên ngoài cửa nhìn theo cho đến khi cánh cửa nhà tắm đóng lại mới hoàn hồn, cậu ta vẻ mặt khó hiểu mà đưa tay lên ngực không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy Đỗ Kỳ Khanh trái tim cậu không biết tại sao mà luôn đập rất nhanh.
Đúng là khó hiểu..