Tôi Cùng Anh Trời Sinh Một Cặp

Chương 47


"Như các em đã biết tháng mười hai sẽ có một cuộc thi dành cho các em.

Một đội gồm bốn thành viên để tham gia cuộc thi."
"Vì vậy từ giờ cho đến ngày tổ chức cuộc thi các em phải tìm ra cho mình Power hoắc spirit có thể bắt cặp cùng mình.

Nếu như không có thì các em có thể tổ đội ba người."
"Tuy nhiên một đội chỉ có thể có một Support.

Nếu như không thể kết đội thì xem như bài kiểm tra không thể hoàn thành."
Bên trên bục giảng cô giáo nhìn những học sinh trong lớp của mình mà dặn dò.

Số lượng tân sinh trong trường luôn chênh lệch nhau khá nhiều.
Power cùng Spirit mỗi năm học đều có số lượng đông đảo hơn, vì vậy trường học bắt buộc phải hạn chế số lượng Support tham gia vào đội mỗi khi vào kỳ kiểm tra.
"Minh, cậu định bắt cặp với ai." Vũ Oan Khiên ngồi bên cạnh cậu hứng thú hỏi.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày tựu trường, hiện tại trong lớp học chia thành hai phe.
Một phe hoàn toàn phớt lờ Nguyễn Hàn Minh, đôi khi sẽ nói vài lời châm chọc trước mặt cậu.

Một phe sẽ thân thiện với cậu, xem cậu như một người bạn học cùng lớp của mình mà thản nhiên trò chuyện.
Duy nhất chỉ có Vũ Oan Khiên, cậu ta khác hoàn toàn hai phe này mà dọn đến bên cạnh cậu mà cùng cậu ngồi chung bàn.


Theo như cậu ta tự xưng thì chính là trở thành bạn thân của cậu.
Nguyễn Hàn Minh nghe cậu ta hỏi liền ngáp một cái rồi nhàm chán nói: "Tôi thì chọn được ai."
Đúng vậy cậu rất hiểu lấy mình, hiện tại tuy không có bất kỳ ai ngang nhiên kiếm chuyện với cậu nhưng cái danh phế vật vẫn đeo theo cậu.

Chỉ cần người có não chắc chắn sẽ không chọn cậu để tham gia cuộc thi.
Nếu như một đội có thể có hai Support thì may ra, nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện đó được.
"Cậu đừng nản lòng, chắc chắn sẽ có người nhìn ra sức mạnh của cậu mà mời cậu vào đội thôi." Vũ Oan Khiên cổ vũ nhưng vẻ mặt cậu ta lại đầy lo lắng.
Đây là kiểm tra chính thức của trường Quân Đội Đế Đô, cũng là buổi kiểm tra thực lực một khi không đủ tiêu chuẩn của trường thì sẽ bị khai trừ hoặc chuyển đến trường học khác.
Nếu như Nguyễn Hàn Minh thật sự không thể tìm thấy đội thì cậu chắc chắn sẽ bị đuổi thẳng bởi vì không có điểm.

Chưa thi đã bị loại thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho cả Đế Đô này, như vậy chẳng khác nào làm mất mặt Phạm gia.
"Tôi không lo lắng." Nguyễn Hàn Minh nhún vai.
Vũ Oan Khiên gật đầu nhưng vẫn lo lắng.

Cậu ta cũng chỉ là một bình dân bình thường không quen biết bao nhiêu người không thể nào giúp cậu được.
Nếu như trong đội có thể có thêm một Support thì cậu ta sẽ không chút do dự kéo thêm cậu vào, dù sao người bạn thân kia của cậu ta cũng sẽ không phản đối.
Hai người không tiếp tục trao đổi mà bắt đầu chăm chú lắng nghe cô giáo giảng bài cùng những cách sử dụng vũ khí cùng tinh thần lực của mình.
Kể từ hai tuần trước khi có thể quan sát trực tiếp người khác sử dụng vũ khí cùng tinh thần lực thì Nguyễn Hàn Minh đã ngừng việc rèn luyện bản thân mà bắt đầu chăm chú nghe giảng.

Cậu không muốn đến khi bản thân sử dụng lại khác hoàn toàn người khác sau đó bị bọn họ đem vào viện nghiên cứu mà mổ xẻ.
Ít nhất từ hình thức cậu phải cố gắng làm giống như những người khác mới có thể đảm bảo cuộc sống vô ưu vô lo của bản thân.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tháng mười hai đã trôi qua một tuần.

Mùa đông lạnh lẽo, một mùa mà bão tuyết tàn phá rất nhiều hành tinh.
Nguyễn Hàn Minh mặc một chiếc áo lông dày do Phạm gia gửi đến.

Bọn họ lo lắng ở trường cậu sẽ bị lạnh nên đã đóng hàng rồi gửi sang.
Hiện tại trong tủ áo của cậu có đến bốn cái áo lông rất mềm cùng đẹp mắt, nhưng nói thật cậu chẳng lạnh chút nào, trong cơ thể cậu ẩn chứa một lượng lớn ma thuật có thể làm ấm cơ thể một cách tự nhiên mà chẳng ai phát hiện được.
Hiện tại cậu đang trên đường đến sân trường.

Hôm nay là ngày mà toàn thể tân sinh năm nhất tham gia kiểm tra, vì vậy mặt trời vừa hé dạng thì loa thông báo đã phát tin.
Đến tận hôm này cậu vẫn chưa tìm được đội cho mình...!Mà không chính bản thân cậu cũng không có ý định tìm đội.
Dù sao trong khối năm nhất này chắc chắn không có mấy ai muốn tổ đội với cậu, vì vậy hay vì mặt dày đi hỏi thì thà nghĩ biện pháp để bản thân có thể kiểm tra một mình thì tốt hơn.
Trong sân trường tựu tập rất nhiều người, bọn họ đang không ngừng nói cười vui vẻ, có người hưng phấn không biết sẽ kiểm tra thứ gì, có người suy đoán sẽ săn thú đột biến hoặc đại loại như vậy.
Đang phấn khởi bàn tán xôn sao thì một giọng nói the thé vang lên thu hút mọi sự chú ý:
"Nó tới rồi kìa."
"A, nó thế mà cũng vác mặt tới."

"Chẳng phải sao.

Chắc chẳng ai thèm tổ đội với nó nhỉ."
"Chứ làm sao, ai mà không có mắt cho nó vào đội chứ.

Để rới cả lũ à."
"Tội nghiệp làm sao."
Vũ Oan Khiên đứng trong đám người nghe thấy bọn họ không có ý tốt bàn tán liền không nhịn được muốn chạy đến bên cậu ra mặt giúp cậu thì bị bạn của mình ngăn lại.

Chỉ với một người nhỏ nhoi như cậu ta nếu thật sự chạy ra thì chẳng khác nào sẽ bị đè chết.
Cậu ta biết, biết bạn mình có ý tốt mới ngăn cản mình nhưng cậu ta thật sự không cam tâm.

Đau khổ nhìn chằm chằm Nguyễn Hàn Minh đang chậm rãi đi lại không chút chừng chờ sau đó cậu ta chạm phải ánh mắt đầy ý cười của cậu, không biết tại sao cậu ta lại cảm thấy cực kỳ an tâm.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không quan tâm lời nói của bọn họ, cậu thản nhiên đi vào trong đám người cảm nhận thấy ánh mắt đầy lo lắng cùng quan tâm liền xoay đầu nhìn lại rồi cười.
Cậu đứng yên ở đó nghe những lời nói khó nghe nhưng chẳng buồn phản ứng lại, đối với cậu những người chỉ nói ngoại miệng nhưng chẳng thể làm gì như thế này chỉ là tôm tép không đáng nhắc đến.
"Nè."
Nguyễn Hàn Minh nghe thấy tiếng gọi phía sau liền nhướn mày xoay đầu nhìn.
Phía sau cậu có hai người, chàng trai che nửa khuôn mặt dáng người khá cao, tay chân thon dài.

Bên cạnh cậu ta là một chàng trai có khuôn mặt nhỏ, hai mắt to tròn dáng người nhỏ, tính theo chiều cao nằ thì có khi còn lùn hơn cả cậu.
"Tổ đội không." Chàng trai che nửa khuôn mặt lên tiếng hỏi.
Nguyễn Hàn Minh nhướn mày nhìn cậu ta.

Đúng lúc cậu mở miệng muốn nói thì những người khác bắt đầu bàn tán, câu nói của bọn họ khiến cậu hiểu được tại sao hai người này lại đến tìm cậu.
"Hai người kia không phải cặp đôi quái dị trong nhóm tân sinh sao."
"Đúng rồi là bọn họ đó."

"Quái dị với phế vật cũng hợp đó chứ."
"Haha, kỳ này không chỉ một mà cả ba kẻ phong vân trong trường đều sẽ bị khai trừ rồi."
"Ai nói không phải.

Một Power với sức mạnh không ổn định thì làm sao có thể trở thành quân nhân."
"Không chỉ vậy tối ngày đều đeo cái mặt nạ kia không biết để làm gì."
"Có khi xấu quá nên phải che đó.

Đúng là đáng thương."
"Còn người bên cạnh là ai vậy."
"Cậu không biết à chính là người có tiếng gần đây đó, một kẻ không thể cầm vũ khí."
"Có chuyện đó hả.

Sao trường học lại nhận một người như vậy chứ."
"Sao lại không, phế vật còn có thể đem vào thị một người không cầm được vũ khí còn tốt chán."
Tiếng cười nhạo càng lúc càng lớn nhưng ba người trong cuộc lại chẳng hề quan tâm, bọn họ chỉ nhìn nhau chằm chằm.
Nguyễn Hàn Minh híp mắt mỉm cười nhìn hai người trước mặt rồi gật đầu: "Được."
Chàng trai che nửa khuôn mặt gật đầu rồi nói: "Tôi..."
Nhưng cậu ta chưa nói xong thì bị một tiếng nói khác cắt ngang.
"Nguyễn Hàn Minh."

Bình Luận (0)
Comment