Nguyễn Hàn Minh vô dục vô cầu chỉ làm theo cảm tính cuối cùng cũng có trói buộc.
Có người nói khi kẻ mạnh có trói buộc thì đó chính là điểm yếu của kẻ mạnh, nhưng trong mắt cậu nếu đã tự nhận mình là kẻ mạnh thì làm sao có điểm yếu, trói buộc chỉ là thứ để khiến kẻ mạnh càng thêm trở nên mạnh, bởi vì nó là thứ kẻ mạnh cần bảo vệ.
Vì vậy khi đã nhận mình thành kẻ mạnh thì cho dù là thứ gì đi nữa, người nào đi nữa cũng sẽ không trở thành điểm yếu của cậu được bởi vì cậu nắm chắc không có bất kỳ ai có thể chạm vào thứ cậu quan tâm đến.
Nếu như là kiếp trước Nguyễn Hàn Minh sẽ khinh thường khi nói đến chuyện tình cảm, bởi vì trong mắt cậu chẳng có ai có thể sánh ngang với cậu.
Nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy buông thả tâm mình để nó rộn ràng loạn nhịp lại cực kỳ hay cực kỳ thú vị.
Đúng như vậy nghĩ, anh cùng cậu đúng là trời sinh một đôi.
Trong sinh mạng dài đằng đẵng của cậu cuối cùng cũng tìm được một bến đỗ hợp ý rồi.
Nhìn màn hình ảo đã biến mất Nguyễn Hàn Minh cũng không gấp gáp gọi lại, cậu bỏ tay mình xuống rồi dời mắt về phía phát ra thương thơm của thịt được nướng chín.
"Hàn Minh..." Dương Lệ Tú thấy cậu dời mắt về phía bọn họ liền lắp bắp gọi.
Bởi vì quang não có chức năng riêng tư nên chỉ khi chủ nhân của quang não đồng ý chia sẽ để người khác có thể nghe hoặc nhìn thấy màn hình hiển thị trên quang não bằng không cho dù là ai cũng không thể nhìn lén hình ảnh hay nghe lén nội dung người gọi nói được.
Cũng bởi vì tính bảo mật này mà cho dù đang trong quân danh hay có tin tức quan trọng thì người nghe vẫn có thể thoải mái nhận cuộc gọi ở bất kỳ đâu.
Ba người Dương Lệ Tú tuy không biết rốt cuộc ai đã gọi điện cho cậu nhưng khi nhìn thấy khoé môi nhếch lên cùng ánh mắt đầy ý cười của cậu thì bọn họ cũng đoán ra được một hai.
Nếu phải nói khi bọn họ nhìn thấy cậu như vậy là lúc ngồi trên phi thuyền nhỏ từ trường học đến khu rừng này mà khi đó người con trai xinh đẹp nhưng ngạo nghễ này đang bàn về chuyện đánh người giấu dấu tay với vị tướng quân trẻ tuổi mà bọn họ cực kỳ sùng bái kia.
Ba người thoáng nhìn nhau, trái tim đều không khỏi đau âm ỉ.
Đúng là cho dù ở đâu thì chó độc thân luôn là chó bị tổn thương.
Ai mà ngờ được cho dù là tướng quân, anh hùng của nhân loại thì khi trước mặt người yêu vẫn có thể tỏa ra ánh sáng màu hường phấn như thế này.
Đúng là mù mắt cẩu rồi, cẩu làm gì nên tội á...
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không biết ba người Đặng Quan đang không ngừng kêu gào trong lòng, mà cho dù có biết cậu cũng chẳng quan tâm, dù sao ai tổn thương cũng có liên quan gì đến cậu á.
Cậu nhìn thịt được nướng trên lửa đang không ngừng kêu xèo xèo, mỡ thịt rớt xuống lửa tạo ra âm thanh tách tách, ngọn lửa cháy càng thêm dữ dội.
"Thịt gấu đúng là thơm thật." Nhảy khỏi võng cậu không khỏi cảm thán mà đi đến gần chỗ ba người Đặng Quan đang ngồi.
Hoàng Hào nghe thấy cậu nói vậy liền không khỏi nghi hoặc: "Gấu? Nơi này làm gì có gấu á."
Dương Lệ Tú khẽ cười rồi chỉ vào thịt được nướng trên lửa: "Đây là quái thú On.
Nó có cấp bậc cao hơn cả Taida, vì vậy chất lượng thịt cũng cao hơn."
"Hàn Minh cậu không biết đâu chỉ một kilôgam thịt của nó đã bán trên năm con số 0 rồi."
Hoàng Hào gật đầu nói thêm vào: "Không chỉ vậy tôi còn nghe nói thịt của nó cực kỳ tốt.
Nhiều người còn thích ăn nhất ở phần tay cùng phần đầu."
"Đúng vậy.
Lúc trước tôi có ăn được một chút thịt ở phần đầu, tuy chỉ một ít nhưng đúng là hương vị khó quên." Đặng Quan nghĩ đến liền không khỏi ứa nước miếng.
Nguyễn Hàn Minh liếc ba người bọn họ sau đó hai mắt đầy ghét bỏ.
Cái khuôn mặt của họ giống như thức ăn này còn ngon hơn cả sơn hào hải vị vậy.
Chẳng lẽ đám gia tộc đó không đủ tiền mua thức ăn cho bọn họ sao.
Cho dù thế giới này thức ăn chế biến không da dạng nhưng vẫn tạm được đi, sao nhìn họ giống như những đứa nhỏ chưa trải sự đời thế này.
Nếu không phải chính cậu cũng không biết rốt cuộc hương vị nó có giống như thịt thỏ cùng thịt gấu mà cậu từng ăn hay không, nếu không cậu đã cười chết bọn họ rồi.
Cậu ngồi xuống cùng bọn họ rồi cầm thử một xiên thịt nướng lên nhìn.
Nhìn từ xa thì cứ nghĩ nó đã chín nhưng thịt quá dày khiến nó không thể chín đều, vì vậy khi cầm lên cậu vẫn thấy được một phần vẫn còn đo đỏ của máu.
"Khoan ăn đã, chúng ta còn phải nướng một chút nữa." Dương Lệ Tú thấy cậu cầm xiên thịt lên liền không khỏi ngăn cản, cô ấy tưởng cậu muốn ăn rồi nên mới lên tiếng.
Nguyễn Hàn Minh nhìn thịt cũng biết hiện tại chưa thể ăn, vì vậy cậu gật đầu rồi để xiên thịt về chỗ cũ, phần thịt chưa chín cậu liền xoay nó để nó tiếp xúc với lửa bên dưới.
Rồi cậu lại vươn tay trở hết những xiên thịt khác rồi mới hài lòng mà tiếp tục nhìn chằm chằm.
Ba người Đặng Quan nhìn động tác cực kỳ chuyên nghiệp của cậu liền không khỏi căm nín, đây rốt cuộc đã ăn bao nhiêu xiên thịt mới có thể thành thạo đến như vậy.
Chẳng lẽ lúc bọn họ nhìn thấy cái người làm ẩu làm tả muốn gậm cả lông Taida kia là nhìn nhầm đi, chắc chắn là nhìn nhầm rồi đi.
Thêm năm phút trôi qua trước biểu tình rối rắm của ba người Đặng Quan thì Nguyễn Hàn Minh cũng vươn móng vuốt cầm lấy xiên thịt.
Nhìn bốn phía bề mặt thịt đều đã vàng tươi còn có chút cháy xém cậu liền chớp chớp mắt rồi giơ quang não trên cổ tay lên rồi chạm nhẹ vào phần ra lệnh bằng giọng nói.
Cậu canh chuẩn miếng thịt ở giữa màn hình ảo sau đó hạ giọng hô: "Chụp hình."
Tách.
Tiếng kêu nho nhỏ phát ra từ quang não, một bức hình chụp xiên thịt cùng đóng lửa đầy xiên nướng ở phía sau dừng lại trên màn hình.
Nguyễn Hàn Minh ngắm nghía một hồi rồi hài lòng gửi hình đi sau đó thả tay đeo quang não xuống, tay cầm thịt giơ lên đến bên cạnh miệng rồi cắn một miếng.
Tuy không có quá nhiều nguyên liệu nêm nếm nhưng chất thịt khá tươi ngon vì vậy khi cắn một miếng liền cảm nhận được sự mềm mại cùng vị beo béo của phần mỡ thịt, chỉ cần nhai vài cái liền có thể nuốt một cách dễ dàng.
Đây đúng là một loại thịt ngon, nếu như để so sánh cùng thịt Taida thì đây đúng là thịt có đủ sắc hương vị hơn hẳng.
Nguyễn Hàn Minh cảm thấy được ăn thịt đúng là vui vẻ hơn hẳn, nếu như khó mua thịt như thế không bằng sau này tự cậu đi săn, dù sao quái thú trong rừng rất nhiều thiết vài ba con cũng không có ai để ý đến đâu.
Vừa ăn vừa nghĩ, cậu cảm thấy tính khả thi của vụ việc săn bắt này khá được.
Nếu không cậu hỏi Phạm Huyền Lân một tiếng rồi sau đó thực hành, như vậy sẽ không cần phải lo lắng chạm vào điều cấm kỵ của thế giới này.
Cậu đến thế giới này chỉ vài tháng mặc dù thừa thưởng kiến thức cùng trí nhớ của nguyên chủ nhưng nguyên chủ cũng chỉ là một đứa nhỏ ở chỗ nghèo nàn, cuộc sống không quá tốt vì vậy có rất nhiều kiến thức không thể nào biết được.
Đúng lúc cậu nghĩ đến Phạm Huyền Lân thì quang não rung lên, một tin nhắn vừa được gửi qua.
Nguyễn Hàn Minh híp mắt cười nhìn màn hình ảo rồi bấm nhận tin.
Hiện tại tôi có thể gọi cho em không?
Dòng tin nhắn tuy nghiêm túc không có bất kỳ câu hay dấu câu gì thừa thãi nhưng khiến cậu cảm thấy người gửi tin cực kỳ ủy khuất, cực kỳ tủi thân.
Cậu khẽ cười đóng lại tin nhắn rồi trực tiếp gọi sang.
Tiếng kêu tút, tút còn chưa kịp kêu lên lần thứ hai thì đầu dây bên kia đã nhanh chóng nhận cuộc gọi..