10.2
Đổng Toàn muốn đưa các cô về. Tân Ý Điền từ chối khéo, “Không cần đâu, ở đây rất dễ bắt xe. Anh cũng đi tới đi lui hơn nửa đêm rồi, mau về ngủ đi, ngày mai còn phải lái xe đó.”
Trên đường Tiểu Diêu hiếu kỳ hỏi cô: “Cái cậu Tạ kia là thân thích gì với em?”
Tân Ý Điền nói đại một câu, “À... dù sao cũng không phải là họ hàng thân thiết gì lắm...tính tình cậu ta không tốt lắm, chị đừng để trong lòng.”
“Người bệnh mà, nên thông cảm. Có điều kẻ có tiền đều thật kỳ quái, có phải đều dùng sức khỏe kiếm tiền không thế? Cậu ta tuổi còn trẻ, xem ra khoảng hơn hai mươi tuổi, sao lại đau nửa đầu? Đây là loại bệnh kinh niên, đau muốn lấy mạng người ta, rất khó chữa hết.”
“Áp lực lớn đây. Một cái quyết sách đụng đến hơn nghìn vạn, quan hệ đến lợi ích sống chết bao nhiêu người.”
“Chính là thế, tiền của người giàu có cũng không dễ kiếm được thế đâu! Được rồi, tinh dầu kia của em thật tốt, lúc ra về có rửa tay rồi, lâu như vậy vẫn còn ngửi được.”
“Tinh dầu này quả thật không tệ, có thể dùng để chế tạo nước hoa cao cấp. Em cũng dùng nó làm sản phẩm dưỡng da, tự mình phối hợp, trực tiếp thoa lên mặt. Kể chuyện cười này với chị, em dùng tinh dầu hoa hồng thoa lưng, ngày hôm liền có kinh nguyệt, thực sự là quá kinh khủng.”
“Hoa hồng thông kinh mà, có điều hữu hiệu như thế, lần đầu tiên chị gặp nha.” Tiểu diêu vẻ mặt ước ao nói. Lúc Tân Ý Điền lấy ba trăm đồng đưa chị, chị kiên quyết không nhận, ấp úng nói: “Tinh dầu này em mua ở đâu thế? Có thể mang cho chị vài lọ không?”
Tân Ý Điền nở nụ cười, làm một động tác “OK”, “Em có người quen ở Pháp, đợi cô ấy về nước em sẽ nói cô ấy mang cho chị, nhưng hơi mắc đó. Vì mua những tinh dầu này, em phải nhịn ăn nhịn uống suốt một năm trời!” Nói đến đây, cô thò tay vỗ vỗ bao, phát hiện bên trong rỗng tuếch, lúc này mới nhớ đến hộp tinh dầu để ở khách sạn quên mang về.
Tiểu Diêu liên tục xin lỗi, “Xin lỗi, chị đi vào để trên bàn trong phòng ngủ quên đem ra.”
“Đừng lo, cũng không phải quên ở chỗ người khác, không mất đâu. Ngày mai em đến lấy.” Lời tuy như vậy, nhưng mà Tân Ý Điền không muốn tiếp xúc nhiều với Tạ Đắc, bởi vậy vừa đến nhà liền gọi điện cho Đổng Toàn. Đổng Toàn nói cô là cậu Tạ đã ngủ rồi, ngày mai anh sẽ mang hộp tinh dầu trả cô.
Sáng sớm, Tạ Đắc tỉnh dậy. Lúc Đổng Toàn đem tài liệu hội nghị đưa cậu xem qua, thấy cậu ngồi ở sofa loay hoay với mớ tinh dầu trong tráp gỗ, trước tiên là mở ra từng lọ, ngửi mùi hương trong đó, sau đó lần lượt sắp lại, làm không biết mệt. Có bình phun tinh dầu, cậu cầm lấy hướng vào không trung xịt hai lần, trong phúc chốc cả phòng tràn ngập hương hoa hồng, kéo dài không tiêu tan.
Đổng Toàn hít sâu một hơi, cười nói: “Mùi này thật dễ chịu. Tối qua cô Tân quên mang đi, gấp vô cùng, nói làmỗi ngày cô đều phải dùng.”
Tạ Đắc quay đầu nhìn anh, hỏi: “Không phải của thầy xoa bóp sao?”
“Hình như là của cô Tân, thầy xoa bóp đó là bạn của cô ấy.”
Tạ Đắc gật đầu, đóng nắp tráp gỗ, đứng dậy lấy vali trong tủ áo, bỏ tráp gỗ vào đó, sau đó để vali trở lại.
Đổng Toàn ở bên cạnh nhìn, không dám lên tiếng. Anh nghĩ thầm, cô Tân chắc nóng lắm đây.
Khi Tân Ý Điền biếttinh dầu của mình bị Tạ Đắc “biển thủ”, có loại cảm giác bị sét đánh trong lòng. Cô năn nỉ Đổng Toàn: “Anh Đổng, anh thừa lúc cậu ta không ở đó, lấy nó ra từ va li của cậu ta là được rồi, nó vốn dĩ là đồ của tôi mà.”
Đổng Toàn thấy khó xử, “Đó là đồ vật riêng tư của cậu Tạ, chúng tôi đừng nói là mở, ngay cả chạm còn không dám. Cô Tân, tôi thực sự không có cách nào. Nếu không, tự cô gọi điện nói với cậu Tạ đi.”
Ngắt điện thoại, Tân Ý Điền tức muốn điên. Cô biết Tạ Đắc là cố ý, nói không chừng lại là trò đùa quái đản của cậu ta. Cô muốn đem tinh dầu về, nhưng không muốn tiếp xúc với cậu, không biết làm sao đành phải mắng người nào đó cho hả giận: “Nào có người như vậy? Lấy oán trả ơn, thực sự không biết xấu hổ!”
Ngụy Tiên đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tiêu thụ khu vực Hoa Bắc của một công ty liên doanh nổi tiếng, vì vậy phải luôn tăng ca và đi công tác. Buổi tối anh lại ở công ty họp, bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Nghi Thất. Từ sau khi hai người ngả bài với nhau, anh và cô không còn liên lạc qua lại. Anh nhìn màn hình điện thoại trong tay liên tục nhấp nháy, nội tâm đấu tranh cần phải nghe điện hay không. Đột nhiên, điện thoại ngừng, anh thở phào nhẹ nhõm. Chẳng được bao lâu, điện thoại di động lại rung động nữa, lần này vang rất lâu. Anh ra khỏi phòng họp, đứng ở hành lang vắng vẻ không người ấn phím nhận cuộc gọi.
“Alo?” Đầu điện thoại bên kia vọng đến âm thanh ầm ĩ, hỗn loạn, khiến anh hoàn toàn nghe không rõ đối phương nói gì. Anh cau mày hỏi: “Cô ở đâu?”
“Quán bar!” Vương Nghi Thất mơ hồ không rõ nói hai chữ, hiển nhiên say rượu không nhẹ.”Em gặp phiền phức rồi, anh tới nhanh đi!” Cô mới vừa nói xong địa chỉ, ngay sau đó trong điện thoại truyền đến một tiếng thét chói tay kinh hoàng, tiếp theo sau bị ngắt đứt. Ngụy Tiên quay về phòng họp nói với mọi người anh có việc phải đi trước, cầm lấy chìa khóa xe và áo vét chạy như bay ra ngoài.
Khi anh chạy đến, thấy hai người đàn ông có ý xấu vây quanh Vương Nghi Thất đang say đến choáng váng mơ hồ, thỉnh thoảng động tay động chân, vừa sờ mó lại vừa bấu véo. Vương Nghi Thất không có sức chống lại, hai tay khua loạn xạ, trong miệng quát lung tung đủ thứ từ “Tránh ra, không được, cút…”, nhưng chẳng có lực uy hiếp.
Anh xông vào đẩy hai kẻ kia ra, nâng Vương Nghi Thất dậy. Vương Nghi Thất nhìn thấy anh, hai tay ôm chặt cổ anh khóc lên, nghẹn ngào nói: “Ngụy Tiên, em khó chịu –” tóc cô tán loạn, ánh mắt mờ mịt không tiêu cự, sắc mặt ửng hồng như máu, rõ ràng chẳng qua là nguyên nhân do uống rượu.
Ngụy Tiên trừng mắt hướng hai kẻ không biết sống chếtbên cạnh, sắc mặt cực kỳ xấu xí, gầm lên: “Tụi mày còn chưa cút, hay muốn ăn đấm?” Nói xong vén tay áo chuẩn bị tiến lên. Hai người đó nhìn qua, thấy anh cao to mạnh mẽ, bộ dạng khó bắt nạt, thừa lúc lộn xộn chuồn mất.
Vương Nghi Thất mặc bộ váy ngắn màu lam cổ chữ V khoét sâu, lộ ra một vùng lớn da thịt trắng như tuyết, thậm chí có thể thấy được hình dạng đẹp đẽ. Ngụy Tiên cởi áo vét khoác trên vai cô, nửa dìu nửa ôm cô với ý thức càng ngày càng rời rạc kéo ra khỏi bar. Vừa lên xe, Vương Nghi Thất nghẹo đầu vào lưng ghế ngủ từ lúc nào.
Ngụy Tiên thay cô gài dây an toàn, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô trong lúc ngủ mơ thật điềm tĩnh, càng hiện vẻ xinh đẹp. Hình dáng lúc cô ngủ là bình thản thế đấy, đáng yêu, hoàn toàn không giống cái kiểu nói toạc móng heo, ngang ngược kiêu ngạo thường ngày, làm cho người ta thương yêu như thế, không nhịn được thở dài một hơi. Rất nhiều người cùng tuổi cô chỉ mới tốt nghiệp đại học, mà cô đã thôi học, kết hôn, ly hôn, đã trải qua cuộc sống mà một người bình thường chưa hẳn có thể trải qua nhiều sóng gió như thế.
Anh đưa cô về Tùng Lộ Hoa Viên, trông thấy tòa nhà thuộc đối diện, kiến trúc hơi cũ kỹ– nơi vợ chưa cưới của anh đang say giấc, đối với việc xảy ra đêm nay hoàn toàn không biết gì cả, nỗi hổ thẹn trong lòng không kìm được lại dâng lên. Anh ổn định Vương Nghi Thất xong, cầm lấy áo vét phải đi. Vương Nghi Thất nằm trên giường mình lo lắng tỉnh lại, nắm quần anh nói: “Đừng đi, được không? Nán lại một lúc thôi, chỉ một lúc thôi. Vừa nãy, em thật sự rất sợ– “
“Cô sợ, còn đi loại nơi đó?” Ngụy Tiên nhịn không được giáo huấn cô.
Vương Nghi Thất tủi thân thanh minh: “Em đi với bạn, rất nhiều người, lúc đầu mọi người đều rất được, uống rượu, tán gẫu, chơi trò chơi... Sau đó, sau đó em cũng không biết xảy ra chuyện gì...”
“Vậy hai người kia là ai?”
“Không biết.”
“Không biết?” Ngụy Tiên nâng cao âm lượng, “Không quen biết mà cô đi với người khác uống rượu?”
“Người nhiều như vậy, khoảng hai mươi người, đâu biết hết.”
“Vậy những người khác đâu? Những người bạn đó của cô tùy ý để cô bị chuốc rượu, lợi dụng cũng không lo lắng?”
Vương Nghi Thất quay đầu đi, khẽ nói: “Không biết, lúc bắt đầu phát hiện thấy không bình thường, tất cả mọi người không thấy nữa, chỉ còn lại có mình em, mới gọi điện cho anh.”
Ngụy Tiên tức giận đến không biết nói cái gì cho phải, “Bạn bè cô quen là loại bạn lêu lỏng gì thế?”
Vương Nghi Thất đột nhiên ngồi dậy, hất cằm nhìn anh nói: “Ai nói tôi chỉ quen biết bạn bè lêu lỏng. Bọn họ chí ít không giống những thanh niên tốt đẹp có triển vọng nào đó, sẽ không tránh tôi như rắn rết.”
Ngụy Tiên lặng im, trên mặt hiện vẻ thống khổ, đưa lưng về phía cô nói: “Tôi là người phải kết hôn...”
“Em đâu có nói không cho anh kết hôn đâu, em chỉ muốn anh nói chuyện với em thôi, ngay đêm nay, như vậy cũng không được sao?” Vương Nghi Thất dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh.
Ngụy Tiên không đành lòng, ngồi xuống cạnh giường, dịu dàng khuyên cô: “Nghi Thất, cô không nên giày xéo chính mình như vậy, cô còn trẻ, đừng tự sa ngã...”
Vương Nghi Thất nhanh chóng ngắt lời anh, “Cũng chỉ có anh sẽ nói như vậy. Anh biết vì sao hai kẻ kia suồng sã thế không? Bọn họ biết em đã ly hôn, mà phụ nữ ly hôn rất dễ bị lợi dụng nhất. Phàm là đàn ông đều nghĩ như vậy, đừng tưởng rằng em không biết. Mà anh –” cô dừng một chút, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn, “Lúc đó chẳng phải nghĩ như vậy sao?”
Ngụy Tiên tránh né ánh mắt cô, mềm nhẹ nhưng kiên định nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.”
“Thế nhưng hành động thực tế của anh đã chứng minh anh với những kẻ đàn ông thích lợi dụng cũng không có gì không giống.” Vương Nghi Thất dùng giọng điệu bén nhọn lên án anh.
“Cô mệt rồi, tôi đi rót cho cô ly nước.” Anh đứng lên, chạy ra khỏi phòng ngủ cô.
Ngụy Tiên không rót nước sôi, mà là đưa cô một ly nước trà đậm giải rượu.Vương Nghi Thất dỗi không chịu. Ngụy Tiên phải kéo cô từ trong chăn ra đút cô uống. Cô uống hết một ly trà nóng trong tay anh, cơ thể xuất mồ hôi lạnh, người cũng không khó chịu nữa, nhanh chóng thiếp đi.