14.2
Ngày hôm sau, cô mới vừa đi làm thì nhận được vé máy bay điện tử do công ty chuyển phát nhanh đưa đến, chỉ dùng tên cô để đăng ký. Thời gian ghi trên vé là tám giờ tối hôm nay. Cô xem giá cả phía dưới tấm vé, suýt chút thốt ra, khoang hạng nhất, giá gốc. Việc đã đến nước này, cô không thể không xin chủ nhiệm Tề nghỉ phép.
Nào biết chủ nhiệm Tề đụng phải cô trên hành lang, gọi cô lại: “Tiểu Tân này, vừa nãy bạn trai cô gọi điện nói cuối tuần này cô phải về nhà, vậy mai cô không cần đi làm.” Tân Ý Điền vội đồng ý, đối với cách làm im lìm không hé răng, ngang ngược chuyên chế của Tạ Đắc vừa yêu vừa ghét.
Tan làm cô về chỗ trọ thu dọn qua loa một lúc rồi đi thẳng đến sân bay.
Đến Thượng Lâm rồi, Tạ Đắc tự mình lái xe tới đón cô. Một mình cậu, không dắt theo trợ lý theo sau cũng không có mang theo vệ sĩ. “Buổi tối tôi ở đâu?” Tân Ý Điền trước khi lên xe hỏi cậu.
Cậu ít khi nói giỡn, “Ngủ ngoài đường!”
Cô làm một dấu tay “OK”, “Được nha, hoàn toàn không thành vấn đề! Có một năm tôi đi du lịch Âu Châu, cả một mùa hè đều ngủ ngoài đường. Cùng với một đoàn du học sinh, mỗi người mang theo một cái túi ngủ, công viên, quảng trường, ngoại ô, nằm ngang nằm dọc, mới tảng sáng bò dậy, đâu đâu cũng thấy người nằm nheo nhúc chi chít, y chang nhà xác...”
Tạ Đắc chợt quay đầu lại nhìn cô, một hồi lâu mới hỏi: “Ở nước ngoài sống tốt không?”
Tân Ý Điền nghiêm túc ngẫm nghĩ, gật đầu đáp: “Tốt nhiều hơn so với xấu.” Trải qua khoảng thời gian sống ở nước ngoài, làm cho cô hình thành nên thái độ hăng hái, lạc quan đối với cuộc sống, cũng khiến cô đối với những chuyện tươi đẹp như tình yêu, hạnh phúc, gia đình vân vân rất tin tưởng không hề nghi ngờ.
“Lúc trước khi tôi chưa tiếp nhận công ty, tôi cũng đã từng nghĩ cuộc sống là như thế. Bây giờ–” Cậu lắc đầu, mắt nhìn phía trước, nói với giọng điệu bình thản không dao động: “Có lúc tôi không hiểu bản thân tại sao cần phải mệt mỏi chạy đôn chạy đáo như vậy. Tôi không hề có thời gian hưởng thụ cuộc sống, thậm chí lúc tôi nhớ em nhưng không thể đi tìm em –, có điều, đây cũng chẳng là gì, dù sao đã là thói quen rồi. Mỗi người đều có trách nhiệm của mỗi người.”
Tân Ý Điền nhìn vẻ mặt cậu uể oải, không biết nói gì cho phải. Cô biết cậu chẳng cần sự đồng cảm và an ủi của người khác. Cậu chỉ mệt thôi.
Cô ngẫm nghĩ, thay đổi đề tài, “Vừa nãy trên máy bay, đọc được một bài thơ của Thư Đình.” Tạ Đắc liếc cô một cái, tiếp tục lái xe, đối với đề tài này hoàn toàn không có hứng thú.
Cô tự mình nói: “Bài thơ tên là “Hoa diên vĩ biết ca hát”, vô cùng có ý nghĩa đó.” Cô bắt đầu khẽ ngâm nga:
“Trước khuôn ngực anh
Em đã trở thành hoa diên vĩ biết hát
Hơi thở nhẹ nhàng của anh lay động em
Dưới mảnh trắng sáng đinh đong
Dùng bàn tay to rộng của anh
Tạm thời
Che phủ em đi–“
Cô dừng lại, hỏi cậu: “Thế nào? Nghe ra được gì không?”
Tạ Đắc đáp thờ ơ cho có lệ, “Hay –, à, tới rồi, xuống xe.”
Tân Ý Điền không nói gì thêm. Cô nhìn khách sạn năm sao đứng sừng sững trước mắt, nói: “Không cần lãng phí như thế, tôi có thể về Thẩm gia.” Câu trả lời của Tạ Đắc khiến cô giật mình không nhỏ, “Tôi ở đây.”
Cô đứng trên ban công rộng rãi ở một căn phòng xa hoa như trong một căn hộ quan sát cảnh đêm ở Thượng Lâm, quay đầu lại hỏi: “Cậu có nhiều nhà như vậy, vì sao phải ở khách sạn?”
Tạ Đắc cầm một chai rượu vang và hai ly rượu đi đến, “Có gì khác nhau sao?”
“Ở khách sạn tuy rằng tiện lợi, nhưng mà cậu không cảm thấy không có sức sống sao?” Cô cầm lấy cái ly cậu đưa qua, uống một ngụm, “Tôi không thích ở khách sạn, không có cảm giác thuộc về mình, bởi vì biết rằng không sớm thì muộn cũng phải đi.”
“Dù sao cũng chỉ là về ngủ mà thôi, ở chỗ nào chẳng được.” Cậu ra vẻ không quan trọng, “Năm mới lễ tết, thời gian rảnh rỗi, tôi cũng về nhà. Có điều –” Cậu dừng lại ngẫm nghĩ, “Em đã không thích ở khách sạn, vậy tôi đi hỏi thử bọn họ xem có nhà nào cần bán không. Em thích dạng nhà ra sao? Lớn một chút hay nhỏ một chút? Căn hộ hay biệt thự...”
Tân Ý Điền vội cắt ngang cậu, “Cậu vẫn nên ở khách sạn tiếp đi, nếu không lấy ai dọn dẹp nhà cửa cho cậu? Tôi đây ở Bắc Kinh, núi cao sông dài, có lòng mà không có sức– “
Tạ Đắc uống hết rượu trong tay, sau đó đặt ly qua một bên, lại gần ôm cô, thì thầm nhỏ nhẹ bên tai cô: “Hôm nay có thể chứ?”
“Cậu để tôi tắm trước đã — “
Cậu không cho cô chạy thoát, quả quyết bám chặt cô, hôn cô dịu dàng. Tân Ý Điền bị cậu đẩy ngã tại chỗ, nhịn không được hỏi: “Tại sao cậu thích trên đất như vậy? Giường tôi cậu ngại nhỏ, giường cậu không phải vừa lớn vừa êm sao?” Ánh mắt cô nhìn vào phía trong phòng.
“Trên đất không có tiếng động!” Nói xong cậu cởi y phục từ trên vai cô ra. Tân Ý Điền nằm ngửa trên thảm mặc cậu loay hoay, lấy tay chỉ vào bầu trời ngạc nhiên nói: “Mau nhìn, ánh trăng! Hôm nay mùng mấy, âm lịch?” Cô bò dậy muốn đi lấy điện thoại tra lịch.
Tạ Đắc chịu không nổi cô, “Em có thể tập trung một chút được không?” Nhìn cô với bộ mặt buồn bực, phát cáu: “Em nếu như không được, tôi sẽ dùng cái này.” Cậu từ trong túi quần lấy ra một lọ kem bôi trơn.
“Không cần –” Tân Ý Điền đột nhiên bị cậu đẩy ngã, ghé vào trên người cậu, nụ cười dịu dàng cởi nút áo sơ mi cậu. Tạ Đắc bán tín bán nghi, vì trước đây đã bị đùa giỡn rất nhiều. Tân Ý Điền nằm nửa người trong lòng cậu, như mặt trăng bị người ta cắn treo lơ lửng, ánh trăng sáng tỏ như một dải lụa trắng trải trên người cô. Cô chợt vỗ mặt cậu hỏi: “Cậu còn nhớ bài thơ tôi đọc lúc nãy không?”
Tạ Đắc từ gáy cô ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái gì hoa diên vĩ?”
“Đúng rồi, cậu nghe nhé –,
Trước khuôn ngực anh
Em đã trở thành hoa diên vĩ biết hát
Hơi thở nhẹ nhàng của anh lay động em
Dưới mảnh trắng sáng đinh đong
Dùng bàn tay to rộng của anh
Tạm thời
Che phủ em đi–“
Cô cầm tay cậu đặt trên ngực trái của cô, vẻ mặt cười như không cười, “Bây giờ anh đã biết có ý gì không?”
Tạ Đắc xoay người đặt cô bên dưới, máu huyết khắp người phấn chấn sôi trào, “Thì ra em vừa xuống máy bay thì đã dụ dỗ anh– “
Tân Ý Điền cười rộ lên, khóe miệng nhếch thành một đường cong rất đẹp, “Là tự anh chậm chạp –” Lúc trên máy bay cô đã vô ý lật bài thơ đó, trong đầu bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác rất đặc biệt, tựa như nước trên tảng đá chảy không tiếng động. Sau đó đã hiểu bản thân muốn gì.
Đêm ấy, cô vô cùng nhiệt tình, các dạng tư thế động tác đều sẵn lòng thử nghiệm, giống như một đóa hoa diên vĩ biết hát. Tạ Đắc như đang nằm trong giấc mơ tuyệt đẹp, mềm mại triền miên, hết sức kỳ tình. Cậu vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, bỏ mặc suy nghĩ, bay mãi, bay mãi, bay đến bầu trời cao vô cùng cao vô cùng, lại bay đến đáy biển sâu vô tận sâu vô tận, sau đó ở đấy mê mẩn, bùng lên.
Mãi đến khi thức tỉnh, cậu vẫn còn nghi ngờ niềm vui cực hạn đó có phải thật không. Tân Ý Điền vừa xấu hổ mặc quần áo vừa khẽ nói: “Em cũng rất nghi hoặc, lần đầu tiên có….. loại khát vọng mạnh mẽ như vậy, như nước mưa rơi vào biển lớn, tình thế không đỡ được.”
Tạ Đắc từ trong chăn nhảy ra ấn cô ngã vào giường, nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên cơ thể, trên tóc cô, “Dậy sớm như vậy làm gì?”
“Sớm hả? Sắp mười giờ rồi.”
Cậu cũng thức dậy, tùy tiện khoác đồ ngủ vào người, “Hôm nay anh nghỉ, ròng rã cả đêm, không muốn họp, không muốn xã giao, không muốn đi máy bay, không muốn...” Tân Ý Điền thấy cậu hoa chân múa tay vui sướng như một đứa trẻ được thỏa mãn mong muốn, cười khì một tiếng, nhướn mày hỏi: “Vậy anh muốn làm gì?”
“Ở chung với em.” Cậu lại cần khẽ đặt một nụ hôn trên cổ cô.
Tân Ý Điền cười rụt về sau, “Ngứa –” vỗ vỗ đôi má cậu nói dịu dàng: “Đánh răng rửa mặt nhanh đi, chúng ta còn phải xuống lầu ăn nữa.”
Cậu nhớ lại, hỏi: “Món bánh bao canh gạch cua lần trước mua ở đâu?”
Tân Ý Điền đắc ý nở nụ cười, “Ăn ngon chứ? Đi, em dẫn anh đến đó.”
Hai người ở “Tô Ký” xếp hàng chờ chỗ. Tân Ý Điền hỏi cậu: “Đến đây lần nào chưa? Gần ngay công ty anh.” Tạ Đắc lắc đầu, nhìn quanh quất đáp: “Lâu rồi không có đến quán nhỏ cỡ này ăn uống. Mỗi lần ở chung với em, anh dường như trở về thời bé.”
“Sở dĩ em có ma lực xuyên không?” Cô vỗ tay cười rộ lên.
Tạ Đắc dùng vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, “Cũng có thể nói như vậy.”
“Haizz –” cô thở dài, “Anh đúng là chẳng có khiếu hài hước tí nào! Có điều –” cô cầm chiếc di động trên bàn lắc qua lắc lại.
“Dây treo điện thoại anh tặng mọi người đều nói xinh xắn, màu sắc hạt châu trên ấy rất đặc biệt, buổi tối còn có thể phát sáng. Một đồng nghiệp hỏi em mua ở đâu, em nói mua hàng vỉa hè. Kết quả ngày hôm sau cô ấy nói với em, cô ấy kiếm đoạn đường bán hàng rong, cũng không thấy cái giống vậy. Sau đó biết em nói giỡn cô ấy, kiên quyết bắt em mời cô ấy ăn Haagen-Dazs một lần mới từ bỏ ý đồ. Anh xem, anh tặng em dây treo điện thoại thế này, làm hại em tốn tiền mời người ta ăn Haagen-Dazs, thật không đáng.” Cô giả vờ tức giận trách móc anh.
Tạ Đắc đối với dây treo điện thoại không nói gì, đó là cực phẩm pha lê tự nhiên, nhìn cô cười nói: “Vậy lần sau nhớ ghi sổ anh được rồi. Ăn xong đi đâu? Có muốn xem phim rạp không?”
Cô nói không cần nghĩ ngợi: “Dạo này không có phim nào hay, về khách sạn nghỉ đi.” Về khách sạn cô liền lôi giấy bút còn có từ điển điện tử ngồi trước bàn, Tạ Đắc bây giờ mới hiểu ra cô muốn làm việc, tức giận nói: “Em làm sao lại bận hơn anh?” Cô quay đầu lại nhìn cậu đang ngồi ở sofa đối diện, cười nói: “Kiếm thêm thu nhập.”
Cậu dời ghế ngồi bên cạnh cô, hỏi: “Em thiếu tiền lắm sao?”
“Đâu có thiếu. Thế nhưng –” cô chỉ tay vào trang giấy nói: “Tiền phiên dịch loại thực đơn này, không làm thì uổng lắm. Một trang thực đơn hai ngàn tệ, còn có thể nếm thử miễn phí, em nghĩ không ra lý do từ chối.”
“Em kiếm tiền nhiều vậy làm gì?”
Tân Ý Điền quay đầu kinh ngạc nhìn cậu, “Câu này em hỏi anh mới đúng. Anh kiếm tiền nhiều vậy làm gì?”
“Anh chỉ là làm việc, kiếm tiền chẳng qua chỉ hứng thú. Nhưng mà em, không phải nói một tuần đi làm hết năm ngày, mệt muốn chết sao?”
“Than phiền ai ai cũng khó tránh khỏi mà. Tiền nhiều một chút cũng chẳng có gì xấu đâu, chí ít có thể trong một số chuyện nào đó, anh không cần khom lưng vì năm đấu gạo. Quan trọng nhất chính là, việc phiên dịch thực đơn này, buồn cười vô cùng nha. Tên một số món ăn tiếng Trung phiên dịch thành tiếng Pháp, cười đến mức đau bụng.”
“Hở, phải không?” Cậu cầm tên món ăn đã phiên dịch xong lên xem, đều là những cái tên kỳ quái hoàn toàn không giống tên món ăn, tiếng Pháp lại xem không hiểu. Cậu nhìn người bên cạnh, đột nhiên nói một câu: “Je t ‘aime.” Tân Ý Điền tỏ ra kinh ngạc, qua một hồi cười nói: “A, anh biết nói câu này?” cô đằng hắng cổ họng, nghiêm trang nói: “Có điều ngữ điệu hơi bị sai. Phải nói thế này –” cô nhìn vào mắt cậu lặp lại một lần, “Je t ‘aime.” Sau đó nhịn không được mỉm cười.
Tạ Đắc kéo cô từ trên ghế xuống, bởi vì dùng sức quá mạnh nên hai người ngã song song trên thảm trải sàn, thế nhưng chẳng ai để ý. Cậu hai tay chống trên sàn, nâng nửa thân trên nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên tia sáng lạ lùng, khóe miệng cười mỉm nói: “Anh không hiểu nó có nghĩa gì. Em có thể lập lại bằng tiếng Trung không.”
Tân Ý Điền cười mà không đáp bò dậy, vỗ vỗ người phía trên buông tay, nói: “Em cũng chẳng hiểu nó có nghĩa gì.”