17.1
Trước khi Tạ Đắc tan sở thì nhận được cú điện thoại lạ, là số điện thoại cố định trong cùng thành phố, người gọi đến là một phụ nữ nói với giọng lạnh lùng: “Anh hãy nghe cho kỹ, bạn gái anh đang trong tay chúng tôi, tiền chuộc một triệu tệ. Nếu anh dám báo cảnh sát, chúng tôi lập tức giết con tin.” nói xong liền cúp máy. Cậu ngây người một lúc, không biết chuyện gì xảy ra, hít sâu một hơi, sau khi ổn định tinh thần liền gọi cho Tân Ý Điền, không ngoài dự đoán của cậu điện thoại tắt máy, lại gọi lại số máy lúc nãy.
Điện thoại bàn không ngừng reo. Hà Chân nhìn màn hình hiển thị số di động rồi hỏi Tân Ý Điền, “Có cần nghe máy không?” Tân Ý Điền mắng: “Cậu khùng hả, không ăn qua thịt heo cũng không thấy heo chạy à? Đương nhiên không thể nghe.” Cô rút dây điện thoại ra, ký túc xá trong tích tắc yên tĩnh trở lại.
Hà Chân hỏi: “Cái trò vui của cậu có hơi quá không? Lỡ cậu ta báo cảnh sát thì phải làm sao? Tớ nhất định phải chết, không thiếu cảnh bị cảnh sát cho ăn mắng á.”
Tân Ý Điền phất tay, “Yên tâm đi, anh ấy đã được huấn luyện, sẽ biết cách ứng phó loại chuyện bắt cóc tống tiền, biết nên làm thế nào mà, sẽ không báo cảnh sát đâu. Việc tớ lo là, anh ấy sẽ không mang theo một triệu tệ tiền mặt thiệt chứ? Lỡ như trên đường bị mất? Tớ đền không nổi đâu. Biết vậy nói năm trăm ngàn được rồi.”
Đồng mưu tức giận nói, “Cậu nên nghĩ làm thế nào để dẹp yên ông cọp họ Tạ sắp nổi trận lôi đình thì hay hơn, tớ nhìn thế nào cũng không thấy cậu ta giống người bị người khác trêu đùa mà con có thể tốt bụng nhẫn nhịn đâu.”
Tân Ý Điền đem dây thừng và băng dán đã chuẩn bị trước vào trong túi, nhắc Hà Chân lần nữa: “Nói rồi mà, đến nhà A Mỹ rồi thì tớ gọi điện cho cậu, cậu lại dùng di động nhắn địa chỉ vào di động anh ấy, đừng nghe điện thoại của anh ấy, sẽ lộ đó. Tớ đi đây. Cậu đừng có quên đấy.”
Tạ Đắc đến ngân hàng rút một triệu tệ tiền mặt, bỏ trong túi du lịch màu xanh, chuẩn bị xong hết, cậu ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, đợi bọn bắt cóc tống tiền ra chỉ thị tiếp theo. Trong đầu lại hiện ra số điện thoại bàn của bọn cướp, cảm thấy quen mắt, hình như đã thấy số này ở đâu rồi, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra. Cậu phân tích tỉ mỉ, đối phương nếu là muốn tiền, như vậy cho thấy không phải nhằm vào cá nhân cậu mà trả thù, chỉ cần làm theo bọn họ yêu cầu, chắc sẽ không ảnh hưởng đến Tân Ý. Cậu thấy kỳ lạ chính là, bọn họ vì sao chỉ cần một triệu, chẳng lẽ trước khi gây án không điều tra thân thế cậu hay là bọn cướp lần này cơ bản chẳng ra trò trống gì?
Di động có tin nhắn mới. Cậu mở xem, là một địa chỉ, khu vực ngoại thành, có hơi hẻo lánh, sau cùng kèm thêm: Một mình anh đi, nếu như báo cảnh sát, anh sẽ hối hận. Cậu thấy thế nào cũng thấy kỳ quái, đối phương thế mà báo cho cậu địa chỉ cụ thể rõ ràng, thậm chí giọng điệu nói chuyện lại khách sáo lịch sự.
Cậu gọi điện thoại, sau đó khởi động xe, chạy thẳng đến mục tiêu. Qua đường cao tốc là một con đường có vẻ chật hẹp, hàng cây thông cao to đầy hai bên đường, lá đã rụng hết, trơ trọi đứng giữa đồng trống trong mùa đông. Bên tay trái là sông Thượng Lâm mênh mông, ngày đêm chảy cuồn cuộn không ngừng nghỉ, vì thế không khí so với nội thành lạnh hơn nhiều. Trời đã tối, trên đường xe rất ít, cũng không có đèn đường. Cậu lái rất chậm, nhờ ánh đèn nên thấy được phía trước chếch bên phải là một tòa nhà hai tầng xây dựng theo phong cách kiên trúc nước ngoài, cậu dừng xe cách một đoạn xa, xách theo túi du lịch chậm rãi đi tới.
Cổng không bị khóa, khẽ mở, dường như đợi cậu tự chui đầu vào lưới. Cậu đẩy cửa sắt đi vào, đây là ngôi nhà điển hình của người dân phương Nam, có lẽ từ lâu không có ai ở, có chút hoang vắng, cỏ dại trong vườn cao đến thắt lưng, cây sồi xanh cũng không thấy dấu hiệu của sự chăm sóc. Cậu đứng trước cánh cửa đóng chặt tập trung tư tưởng nín thở lắng nghe động tĩnh một lúc, chẳng nghe được gì ngoại trừ tiếng gió thổi qua tán lá. Đưa tay đẩy cửa, tiếng cọt kẹt vang lên, hình ảnh Tân Ý Điền bị trói hai tay hai chân, miệng dán băng dính ngồi trên sofa, lập tức đập vào mắt cậu. Cậu ngây ngẩn cả người, đầu tiên là nhìn chung quanh, không phát hiện người khác, sau đó đi tới, xé băng dán trên miệng cô ra.
Động tác cậu có chút thô lỗ, Tân Ý Điền nhịn không được rút hai tay giấu đằng sau lưng ra, đẩy cậu ra nói: “Đau! Anh nhẹ chút, để em tự làm.”
Tạ Đắc hỏi với giọng điệu không thấy hứng thú: “Bọn cướp đâu?”
Tân Ý Điền sợ cậu tức giận, vội vã ôm cổ cậu đem hết kỹ xảo hôn cậu, đến khi cậu bắt đầu thở dốc, nhân cơ hội hô to: “Lễ tình nhân vui vẻ!”
Tạ Đắc có vẻ vô cùng bình tĩnh, dán mắt vào cô bạn gái tinh quái dựa sát vào mình một lúc lâu, cuối cùng thở dài bó tay, “Quên đi, không sao là tốt rồi.”
Bộ dạng bình tĩnh của cậu trong mắt Tân Ý Điền chả khác dấu hiệu báo trước bão tố sắp đến, nhanh nhảu nịnh nọt: “Chẳng phải gần đây tâm tình anh không tốt sao, dỗ anh lại không vui, đành phải tự biên tự diễn tạo cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi. Em đùa giỡn anh vậy, anh không giận chứ?”
“Em nói thử xem?” Cậu lạnh lùng liếc cô một cái. Tân Ý Điền sợ không dám hé một câu nào, như một chú mèo nhỏ đáng thương nhìn cậu, hai tay để trên đầu như thỏ trắng, hát giọng thiếu nhi: “Xin bạn đừng ăn tôi đừng ăn tôi, tôi sẽ hát cho bạn một bài hát thật hay — “
Cậu phì cười, vội xoay người sang chỗ khác. Chú ý tới một quyển sách trên sofa, hỏi: “Chờ lâu không?” Người nào đó có tật giật mình vội vã lắc đầu, “Em không biết anh có đến hay không, cho nên đem theo sách để giết thời gian.”
Cậu vỗ vỗ đệm sofa, “Em nói anh có thể không đến sao? Nhọc lòng hai người nghĩ ra cái trò bắt cóc, có câu không có mũi khoan kim cương thì đừng hòng làm nghề gốm sứ, thật mất mặt xấu hổ!”
Tân Ý Điền bỗng nhiên tỉnh ngộ réo lên: “Anh đã sớm biết rồi hả?”
“Có người bắt cóc mà lại xài điện thoại cố định và di động sao? Cũng không cần vệ tinh theo dõi, tùy tiện điều tra một tí là ra cả thôi.” Trách không được cậu nghĩ số điện thoại bàn nhìn quen mắt, năm con số đầu tiên của số điện thoại trường Thượng Đại đều giống nhau. Khi vệ sĩ nói cậu biết chủ số điện thoại này là “Hà Chân”, mặt cậu xanh lại, mới hiểu ra hai người họ liên thủ đùa mình. Cậu quyết định biết thời biết thế đi đến cùng, muốn xem các cô rốt cuộc muốn quậy cái quỷ gì. Xe ngang qua quảng trường trung tâm, trên đường đều là người bán hoa hồng, lúc này mới tỉnh ngộ.
Tân Ý Điền đấm mạnh cậu một cái, “Anh xấu quá đi, hồi nãy cố ý chơi em!” Kích động làm cô quên hai chân bị trói mà đứng lên, kết quả suýt chút nữa ngã nhào.
“Anh chưa nói gì hết, là tự em nhảy vào ôm mà.” Cậu lộ ra một nụ cười xấu xa, ngồi xổm xuống tháo dây thừng quanh chân cô, tháo một hồi vẫn chưa xong, có chút không kiên nhẫn, “Không có việc gì em thắt gút nhiều vậy làm gì?”
Tân Ý Điền hừ một tiếng, “Để diễn cho thật mà, người ta rất chuyên nghiệp đó. Dây thừng quá dài, đành phải thắt gút nhiều thôi. Anh càng tháo chân em càng đau, ở phòng bên bên kia có dao đấy.”
Cậu tức giận nói: “Đáng đời!” Đứng dậy đến phòng bếp tìm một con dao cắt trái cây để cắt đứt dây.
Tân Ý Điền mở túi du lịch của cậu ra xem, ngạc nhiên: “Wow, đây là lần đầu tiên em thấy tiền mặt nhiều thế này, rất không an toàn, nhanh nhanh kiếm chỗ giấu nó đi.”
Tạ Đắc quan sát căn nhà, bên trong trống rỗng không có đồ đạc. Tường trắng, sàn nhà, đèn treo, trên tường treo một bức tranh sơn dầu, đồ dùng chỉ có sofa, bàn ăn, vài cái ghế, giống như chuẩn bị cho thuê, không nhịn được hỏi: “Nhà của ai?”
“Nhà của một học sinh, cả nhà di dân sang Canada, thỉnh thoảng mới về. Em phiên dịch luận văn cho con bé, con bé cho em mượn nhà vài ngày. Em nói cần mượn nhà để quay phim ngắn, hì hì.”
Cậu trêu chọc nói: “Quay phim em bị trói hả?”
“Anh được lắm, đừng có mà được lợi mà còn ra vẻ thông minh! Em tốn rất nhiều tâm tư, cũng muốn tặng anh một món quà đặc biệt nhân lễ tình nhân. Rốt cuộc anh có ngạc nhiên vui mừng không vậy?” Tân Ý Điền vừa nói vừa nhặt dây thừng, băng dán rơi trên đất và cuốn sách ở sofa nhét vào túi sách, kéo khóa kéo nói: “Được rồi, mặc kệ anh vui ít hay là vui nhiều, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi. Annh đậu xe ở đâu?”
“Sao phải đi? Không phải em mượn nhà mấy ngày sao? Không ở lại một đêm quả thực có lỗi với sự hao tốn tâm tư của em.” cậu thủng thẳng đến sofa ngồi xuống.
“Anh tưởng đây là khách sạn sao? Thứ nhất không có thức ăn, thứ hai không có chăn, làm sao mà ở lại được?”
“Ăn thì có thể mua ở gần đây, còn chăn, ráng tìm chắc chắn có thôi, nếu không họ về đây đắp bằng cái gì?” Cậu đi thẳng vào phòng ngủ, mở tủ âm tường, bên trong đầy đủ thảm lông, chăn, gối đầu, chiếu và những thứ linh tinh khác.
Tân Ý Điền vẫn lắc đầu, “Em không muốn ở đây, không có điều hòa, buổi tối sẽ lạnh. Em có đặt chỗ ở nhà hàng Tây, tám giờ tối, nếu không đi thì không kịp đâu.”
Tạ Đắc liếc cô một cái, nhàn nhã nói: “Yên tâm, có anh ở đây, sẽ không để em đông lạnh đâu.”
Cuối cùng họ đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít vật dụng hàng ngày, cộng thêm mì ăn liền, lạp xưởng và trứng kho, ăn qua loa một bữa. Tân Ý Điền vừa thu dọn chén đũa vừa lắc đầu: “Bữa tiệc lớn ngày lễ tình nhân của em cứ như vậy biến thành mì ăn liền.”
Tạ Đắc từ phía sau ôm lấy eo cô, thì thầm vào tai cô: “Bữa tiệc lớn ngày lễ tình nhân của anh, bây giờ chính thức bắt đầu — “
Tân Ý Điền quay đầu lại, như cười như không nhìn cậu một cái, nhướn mày nói: “Anh nghĩ hay quá đi, em mới không cần — “
Cậu cúi đầu hôn cổ cô, “Không phải em bị trói sao? Làm gì có quyền nói “Không”?”
Tân Ý Điền hừ một tiếng, không phục phản bác: “Anh cũng không phải bọn cướp!”
“Anh không ngại làm đạo tặc hái hoa một phen.”
“Đáng tiếc em không phải là con tin bị bắt cóc.” Cô nói xong cười chạy đi.
Có thể là do chuyện “Bắt cóc” kích thích, buổi tối Tạ Đắc cực kỳ phấn khởi, suy nghĩ nhiều cách giày vò cô. Khởi đầu Tân Ý Điền có trắc trở, nhưng là vì lấy lòng cậu, nỗ lực phối hợp cậu muốn làm gì thì làm, dần dần quen được. Cậu càng hăng hái, không chỉ muốn cô thực hiện các động tác khó nói, bản thân càng không gì kiêng kỵ, nói sở trường hạ lưu gì đó. Tân Ý Điền vừa thẹn vừa giận, xoay người xuống giường muốn tìm bông gòn bịt lỗ tai. Cuối cùng hai người mệt cực đô, ôm nhau đánh một giấc ngon lành.