Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 5.2

5.2

Tỉnh lại thì đã gần đến buổi trưa. Cô đi chân trần nhảy xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra. Ánh nắng đang khiêu vũ trong không trung, tươi sáng, rực rỡ, chiếu khắp mọi nơi. Rửa mặt xong xuống lầu đi ăn, trước cửa có người gọi cô, “Cô Tân!” Cô quay đầu lại, thấy Đổng Toàn từ trong xe bước xuống, tay mang theo một hộp giấy. Trên hộp giấy là một đóa hoa được kết lại bằng vải. Cô rất kinh ngạc, “Anh Đổng, sao anh ở đây?” Mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng Tạ Đắc.

“Cậu Tạ bảo tôi đưa vật này đến cho cô, cậu nói tối qua cô đi vội vội vàng vàng, Đến cả bánh sinh nhật còn chưa ăn. Đây là bánh đặc biệt do thợ làm bánh ngoại quốc từ Bắc Kinh mời đến để làm.”

“Anh vì cái này mà đặc biệt đến đây? Chờ dưới này chắc lâu rồi phải không?” Cô có chút bất an.

“Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì. Cậu Tạ từ sáng sớm đã đi Bắc Kinh rồi, có một hợp đồng lớn phải ký.” Cậu ấy trái lại không để ý chút nào.

“Mới sáng sớm anh đã đến rồi? Vẫn chưa ăn cơm sao? Có muốn cùng đi ăn không? Tôi biết ở gần đây có một quán mì rất ngon, cửa hiệu lâu năm, ăn ngon đến nỗi lần sau anh nhất định phải đến ăn nữa.”

Đổng Toàn cười hì hì, “Nếu ngon như thế, vậy tôi phải đi nếm thử.”

“Quán mì Trần Ký” nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ngoắt nghéo khuất sau khách sạn. Mặt tiền cửa hàng không thu hút, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng người ồn ào. Tân Ý Điền tận dụng triệt để đoạt lấy hai cái ghế ngồi xuống, cũng không xem thực đơn, thành thạo gọi hai bát mì và máy thứ dưa cải, cười nói: “Ở đây vừa đến thì phải gọi liền, cho nên, động tác nhất định phải nhanh.”

Đổng Toàn nhìn quanh bốn phía cười nói: “Rượu ngon sợ chi lối nhỏ.”[12]

Mì được đem lên, Đổng Toàn ăn một gắp, giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Tân Ý Điền hỏi: “Anh Đổng, sao anh biết tôi ở đây?” Việc cô đến Thượng Lâm công tác, cũng không có nói cho Tạ Đắc.

“Ái chà, lời này nói ra thì dài dòng lắm. Tối qua cậu Tạ cố ý để lại một phần bánh kem để tôi mang đi đưa cho cô, không có nói nơi cô ở, chắc hẳn quên rồi. Tôi gọi điện cho cô thì tắt mắy, gấp vô cùng. Sau lại nghĩ đến cô giáo Hà Chân chắc biết, nhưng lại sợ cô ấy tra hỏi thân phận của tôi, dăm ba câu giải thích không rõ ràng lắm, chỉ giả làm phụ huynh học sinh kiếm cô giáo Tân– Tôi có nghe nói cô làm công tác tuyển sinh ở Thượng Đại. Cô giáo Hà Chân nghe tôi nói rằng tôi không gọi điện đươc cho cô, nên cho tôi biết điện thoại khách sạn nơi cô ở. Tôi tra số điện thoại thì biết cô ở đó. Có điều hơn nửa đêm sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô, sáng nay mới đến đưa.”

Tân Ý Điền nghe Đổng Toàn nói không ngừng, nói: “Anh Đổng, anh rất biết làm việc nha, có tiềm chất làm trinh thám, ha ha, cái cách giả làm phụ huynh học sinh như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nhưng mà, Tạ Đắc đối xử với thuộc hạ có nghiêm khắc quá không? Một phần bánh kem mà thôi, đưa hay không đưa thì đâu có gì quan trọng, anh đâu cần phải gấp gáp thành như vậy chứ, mới sáng sớm đã chờ dưới lầu.”

“Cậu Tạ là sếp mà. Sếp dặn dò chuyện cần làm, cho dù nhỏ cũng thành lớn.”

“Nhưng mà đi đưa bánh kem như vậy là việc riêng mà, cậu ta làm sếp như vậy mà công tư chẳng phân biệt được?”

“Chuyện chút xíu này tính làm gì, cậu Tạ đối với chúng tôi rất tốt.” Đổng Toàn vì Tạ Đắc nói vài lời khen, “Lần trước tôi làm sai một việc, làm cho cậu Tạ rất không vui, nói phải trừ tôi một tháng tiền lương. Đến cuối tháng, tiền lương bị trừ, nhưng lại phát sinh tiền thưởng một tháng. Cậu Tạ đối với nhân viên rất rộng rãi, bản thân thì trái lại rất tiết kiệm. Một cái điện thoại xài rất nhiều năm, vài ngày trước bị rơi hư, bảo tôi cầm đi sửa mà không sửa được, lúc này mới thay một cái mới.”

“Vậy cậu ta suốt ngày hết bay đến chỗ này tới bay đến chỗ kia, kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Xem ra cũng chẳng có gì đặc sắc.”

“Cậu Tạ cũng là hết cách. Cha bị bệnh nặng không dậy nổi, mẹ thì tinh thần thất thường, lại không có anh chị em có thể giúp đỡ. Một công ty lớn như vậy, chung quy phải có người đảm trách.”

Tân Ý Điền ngơ ngác nhìn anh, “Ba cậu ấy bị bệnh? Chuyện khi nào?”

“Mấy năm rồi. Lúc tôi làm cho cậu Tạ, sức khỏe ông ấy đã không tốt.”

“Còn mẹ cậu ấy? Sao tinh thần lại thất thường?”

“Tôi cũng không rõ lắm. Hai năm này tình hình dường như càng ngày càng không tốt. Cậu Tạ thỉnh thoảng quay về thăm nhà, đừng nói một người như nóng như lạnh, có lúc đến cả cơm cũng không ăn một miếng, tôi phải gọi điện kêu cơm bên ngoài. Tôi luôn nghĩ, nếu cậu Tạ có anh chị em giúp cậu ấy gánh vác một phần, thì sẽ không mệt mỏi giống như bây giờ! Tôi có nghe loáng thoáng, cậu Tạ hình như có một người anh, có điều đến giờ chưa gặp qua, cũng không biết là thực hay giả.”

Tân Ý Điền nghe thế, sắc mặt trắng bệch, không có lên tiếng.

Đổng Toàn thở dài, tiếp tục nói: “May mắn là cậu Tạ giỏi giang, xử lý mọi việc lớn nhỏ trong công ty rất gọn gàng ngăn nắp. Có điều, người sau lưng cậu ấy giở thủ đoạn, ngáng chân cũng rất nhiều, may mà đều nhịn được hết.”

Tân Ý Điền yên lặng ăn hết mì, hạ giọng hỏi: “Người giàu có sự phiền não của người giàu, người không có tiền có sự buồn rầu của người không có tiền, chỉ có điều là mức độ phiền não không giống nhau. Càng có tiền, phiền não càng không thể dùng tiền giải quyết, cho nên sự đau khổ sẽ càng kịch liệt hơn một cấp.”

Nhưng mà sự phiền não của người không có tiền không đau khổ như vậy, nhưng vô cùng thương tâm. Giống như đôi vợ chồng nghèo Hà Chân và Lục Thiếu Phong. Tân Ý Điền ăn xong thì tiễn Đổng Toàn, về khách sạn cũng không có việc gì, cuối tuần thật là buồn chán, vì vậy nghĩ đi tìm Hà Chân. Đến trước cửa ký túc xá giáo viên, vừa định gõ cửa, nghe bên trong truyền đến tiếng cãi nhau, vội rút lại.

Giọng Hà Chân nghe có vẻ rất tức giận, “Anh mua mấy thứ vô dụng này làm cái gì? Không cần tiền nữa sao?”

Lục Thiếu Phong giải thích: “Siêu thị đang giảm giá mà, anh nghĩ trong nhà không có, gặp dịp mua một cái, còn được tặng thêm nhiều thứ như vậy...”

“Mấy thứ nồi chén muỗng hộp thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ trong nhà không có hả?”

Lục Thiếu Phong có lẽ bị cô giáo huấn trở nên nóng nảy, lớn tiếng nói: “Lò vi ba là đồ vô dụng sao? Em làm ầm lên như vậy để làm gì? Chỉ là mấy trăm đồng bạc thôi không phải sao?”

“Anh có rất nhiều tiền đúng không? Một tháng tiền lương anh bao nhiêu? Anh biết sinh một đứa tốn biết bao nhiêu tiền không? Càng không cần nói chuyện nuôi nấng nữa! Mấy trăm đồng bạc, mấy trăm đồng bạc, anh có mấy lần mấy trăm đồng bạc...”

Lục Thiếu Phong nóng lòng tìm việc làm, sau khi tốt nghiêp được sự tiến cử của giáo sư vào viện nghiên cứu quốc gia, chủ yếu nghiên cứu hợp chất của các vị thuốc mới. Nhưng mà lý lịch anh đơn giản, lại không có ai nâng đỡ, hiện nay chưa chuyển chính thức, vẫn lãnh tiền lương thực tập sinh.

Tân Ý Điền ban đầu muốn đi, nghe họ càng tranh cãi càng gay gắt, ầm ĩ một hồi, giọng Hà Chân đều nghẹn ngào, vội đứng cách cánh cửa hô: “Gõ cửa cả nửa ngày, sao không có ai đáp vậy?”

Đi tới mở cửa là Lục Thiếu Phong. Hà Chân bộ mặt lạnh tanh ngồi trên giường, nhìn thấy cô sắc mặt mới tốt được một chút. Tân Ý Điền nhìn thoáng qua đầu sỏ gây chuyện —lò vi ba bị ném xuống đất, cười nói: “Có lò vi ba à, thật tốt quá, sau này ăn lẩu không cần phải lo lắng rồi, cậu nói đúng không?” Cô quay đầu nhìn Hà Chân nháy mắt.

Hà Chân “Hừ” một tiếng, không nói gì. Cô còn nói: “Buổi tối chúng ta ăn lẩu đi, tớ đi mua thức ăn. Lục Thiếu Phong, cậu ở lại quét dọn vệ sinh, không được lười biếng.” Nói xong lôi kéo Hà Chân đi ra, khuyên cô: “Cũng đâu phải chuyện to tát gì, mắc gì giận dỗi ầm lên như vậy! Cẩn thận động thai.”

“Thứ nên mua, thứ không nên mua anh ấy cũng mua. Có bếp gas, nồi cơm điện, cần lò vi ba làm gì? Cậu cũng biết cái ký túc xá tớ ở này so với miếng đậu hũ khô lớn hơn được bao nhiêu, đồ đạc mua về không có chỗ để. Tớ tức giận là anh ấy có nhà có vợ mà còn giống trước đây, tiêu tiền như nước, trong đầu không tính toán gì hết. Mắt thấy đứa trẻ sắp sinh ra, đồ dùng con nít lại mắc, tớ nóng ruột lắm– “

“Nôn nóng cũng vô dụng, cũng không phải ngày một ngày hai, cứ từ từ mà tiến. Con trai mà, chẳng ai tiêu tiền như nước? Lần trước Ngụy Tiên đầu óc phát nóng, tốn hơn một ngàn mua cái tai nghe điện thoại, chưa được hai ngày thì làm hư. Lục Thiếu Phong còn có thể nghĩ mua lò vi ba để trong nhà, đã rất không tệ rồi.”

“Anh ấy có thể so với Ngụy Tiên sao? Ngụy Tiên người ta có nhà có xe có sự nghiệp.”

“Cậu lại nữa rồi! Không thể so với người khác, hợp ý với bản thân là tốt rồi. Hơn nữa, anh ấy nào có nhà có xe có sự nghiệp? Nhà là của gia đình, xe là của công ty, sự nghiệp cũng vừa mới bắt đầu.”

Hà Chân thở dài, “Haiz, tớ cũng không biết vì sao, dạo này trong lòng thường buồn bã luống cuống.”

“Là đặc trưng của hội chứng thời kì mang thai, không có gì xảy ra đâu đi một chút là hết thôi.”

Mùa hè mở máy điều hòa ăn lẩu, cộng thêm bia lạnh và vài người bạn chơi thân, có thể nói là một việc vui của đời người. Lục Thiếu Phong không ngừng gấp thịt bò và bò viên vào bát của Hà Chân, muốn cô ăn nhiều một chút, sợ cô mệt, sau khi ăn xong chủ động rửa chén. Thấy thế Tân Ý Điền không khỏi đỏ mắt, buổi tối gọi điện thoại cho Ngụy Tiên, anh lại đang tăng ca. Cô không muốn làm phiền anh, nói vài câu thì vội dập máy.

Cuộc sống có các loại hài lòng cũng như không được như ý.

——— ——————

[12] ý là món ngon dù ơ nơi xa xôi hẻo lánh cũng co người tìm đến thưởng thức
Bình Luận (0)
Comment