Tối Cường Chu Tước

Chương 29 - Vạn Thú Hỏa (Trung)

Sau khi Lý Mặc mang lên Võ Nguyên đang trong tình trạng luyện hóa Vạn Thú Hỏa, chạy đi một đoạn.

Không đến 5 hơi thở sau, tại khu vực Lý Mặc đồ sát đám binh lính, hai cổ cường đại uy áp buôn xuống, cuồng phong cuồng cuộn gào thét, hai bóng người một nam một nữ buôn xuống.

Hai người cư nhiên là Văn Quý cùng Thanh Mộc.

Cả hai đáp xuống sau, bốn mắt đảo liên xung quanh, tỏa vẻ kinh ngạc.

Toàn bộ binh lính hoàn toàn chết hết, tất cả vết thương điều là chí mạng, một đòn hạ sát.

Văn Quý lúc này từ trong nhà lao chạy ra, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, kẻ này chỉ giết người, chứ không hề có ý đinh cướp người.

Văn Quý khó hiểu.

- Kẻ này làm sao chỉ giết người mà lại không có ý định cứu người ?

Hoa Thanh Mộc cũng một dạng khó hiểu, hai mắt nhíu lại.

- Có lẻ hắn giết xong đám lính thì cũng trọng thương nên liền chạy  !

Văn Quý cười lạnh.

- Nếu đã dám xông vào chổ của ta náo loạn, rồi liền chạy, làm gì dễ như vậy. Truy !

Hoa Thanh Mộc gật gật đầu, cả hai thần thức quét ra, liền bắt được khí tức của Lý Mặc, dâng lên một nụ cười lạnh, dùng cực tốc mà truy.

. . .

Lý Mặc lúc này, đang vận dụng Mị Ảnh đến cực hạn phóng đi, bổng cảm nhận được phía sau khủng khiếp uy áp đang lang tràng, cổ uy áp này làm cho hắn cực kỳ khó thở.

Nó đang đến rất gần.

Hai cổ uy áp đến rất gần.

Nhưng Võ Nguyên phía trên vẫn chưa có dấu hiệu hoàn thành việc luyện hóa Vạn Thú Hỏa, cả thân thể nóng hừng hực, yêu khí lan tràng càng lúc càng kinh khủng.

- A a a a. . . !

Võ Nguyên thống khổ, la lên tức thanh một tiếng, cả người như dung nham đỏ thảm.

Lý Mặc phía bên dưới, phần đầu bị nhiệt độ của Võ Nguyên phát ra làm cho đau rát đến cùng cực, nhưng có ảnh hưởng gì lớn nên hắn vẫn cắn răn chịu đựng.

Sư tôn hiện tại so với hắn còn đau đớn gấp trăm lần, nhiêu đây đau đớn đã tính là gì.

Lý Mặc cắn răn, ép cạn hết sức lực mà chạy.

Hai cái tiên thiên cường giả đang truy đuổi phía sau, thấy Lý Mặc tốc độ bổng nhiên so với trước nhanh gấp nhiều lần, liền kinh ngạc.

- Viêm Huynh, chạy từ từ !

Văn Quý hiện tại hô to lên một cái, trên mặt nở nụ cười dị tà.

Cái tên này chính là tên giả lúc trước Lý Mặc dùng, thì thật lúc trước Văn Quý quét thần thức liềm nhận ra hơi thở của Lý Mặc.

Nghe Văn Quý gọi Lý Mặc chỉ run nhẹ một cái, tốc độ không hề giảm mà còn so trước muốn nhanh không ít.

Hoa Thanh Mộc nghi hoặc liếc Văn Quý một cái.

- Ngươi nhận biết tên phía trước?

Văn Quý cười lạnh nói.

- Quen biết, hắn lúc trước từng tại Vạn Thú thành, một hơi đồ sát 20 tên thị vệ của ta. Thân pháp rất quỷ dị, hơn nữa còn mang một thanh kiếm phẩm giai nghi ngờ trên tiên thiên.

Hoa Thanh Mộc kinh ngạc, hai mắt to đẹp lộng lẫy nhìn bóng lưng Lý Mặc phía trước.

- Lúc trước ta nghi ngờ hắn là đồ đệ của một tên quái vật nào, nhưng hiện tại không phải, hắn căng bản chỉ là một tên lừa đảo!

Hoa Thanh Mộc nhìn chăm chú bóng lưng Lý Mặc nói.

- Nếu bắt được hắn người tính làm gì ?

Văn Quý nghe vậy liền nở nụ cười tà ác.

- Dĩ nhiên là tra tấn đến chết.

. . .

Xoạt !

Ngay lúc này, Vạn Thú hỏa dường như đả dung nhập bên trong đan điền, đang tẩy rửa yêu hạch, Võ Nguyên càng lúc càng thống khổ, đại lượng hỏa khí lan tràng trên đầu Lý Mặc.

Khiến trong chốc mắt đầu hắn liền bị cháy trụi, hiện tại chỉ còn loang lỗ đầu trọc.

Cảm nhận tóc hắn chát khét thời điểm, đến lúc cháy sạch chỉ còn lại cái đầu trọc, Lý Mặc dừng như không quan tâm lắm, chỉ biết chạy và chạy.

- Rống !

Ngay sau đó, một tiếng Lân ngâm vang khắp trăm dặm, âm ba cường hoành mang theo hỏa diệm hơi thở, đại càng quét.

Văn Quý cùng Thanh Mộc đang truy phía sau liền bị cường đại âm ba chấn nhíp, chấn đến linh hồn đều run lên, thất khiếu rỉ máu.

Văn Quý trong lòng liền dâng lên một tia sợ hãi.

- Đây là cái gì âm ba ? Làm sao kinh khủng đến vậy?

Hoa Mộc Thanh dường như không quan tâm đến lời Văn Quý, tay đưa chùi đi vết máu ở khóe miệng cùng tai, hai mắt chăm chú nhìn đến ánh sáng đỏ phía trên đầu Lý Mặc.

- Âm thanh này, cổ yêu khí này ! Trên đầu tên phía trước nếu ta đoán không sai, chính là một đầu ấu niên kỳ yêu hoàng đang bắt đầu tiến hóa!

Ấu niên kỳ yêu hoàng, nghe lên 5 từ, Văn Quý khiếp hãi, yêu hoàng chính là thứ đồ gì ? Chính là có thể ngang hàng với Diễn Thiên cường giả, thậm chí còn có thể ngang với Thoát Phàm cảnh, yêu hoàng ấu niên nếu yếu nhược nhất cũng là hư địa cảnh.

Tùy tiện hạ một trảo, hắn cũng đủ chết.

Hơn nữa đầu ấu niên kỳ yêu hoàng đang bắt đầu tiến hóa, một tiếng gầm cũng để hư thiên thất thiếu chảy máu, nếu để cho nó hoàn toàn tiến hóa đông bộ ắt loạn.

Văn Quý trong đầu dâng lên dầy đặc suy nghĩ, cắn chặt răn nói.

- Lên , đem con yêu thú đó lẫn tên kia giết chết nếu không đông bộ ắt loạn !

Hoa Thanh Mộc gật đầu một cái, sau đó dùng hết tốc lực phóng tới.

. . .

Bên dưới, Lý Mặc bị Lân ngâm làm cho thể nội bị chấn động, lục phủ ngũ tạng đều thương tổn ngã ầm xuống đất, hất văng đi Võ Nguyên.

Sức cùng lực kiệt, Lý Mặc nhắm lại đôi mắt mà ngất đi.

Đang bị hỏa diệm bao phủ, Võ Nguyên hiện ra lại trong tầm mắt.

Hắn đứng trên mặt đất, hai cánh kép sát vào thân, thân thể tại rung động kịch liệt, tựa như không còn bị vô tận hỏa thiêu khắp cơ thể.

Hưu !

Lúc này, Văn Quý lẫn Thanh Mộc điều đã chạy tới, chứng kiến một màn khổng khỏi khiếp sợ.

Một con gà to lớn, mang trên thân rực diễm xích vũ, thân thể đang từ từ rạng nứt trong hỏa diễm.

Ầm !

Nổ lớn một tiếng, thân thể Võ Nguyên tách ra làm hai, vô tận cuồng bạo khí lãng càng quét đi ra.

Nóng rực hỏa khí cùng nồng đậm yêu khí lang tỏa.

Khuôn viên 10 mét bị trọng lực nghiền ép khó thể đến gần, trừ khi diễn thiên cường giả hay một cái cao hơn, cưỡng chế bước vào.

Hoa Thanh Mộc sắc mặt đen lại, nhìn chằm chằm thân xác con gà đang tách đôi ra, bên trong thân đoàn hỏa diễm.

- Yêu Hoàng Ấu Niên sắp lột xác thành công.

Nghe được lời này, Văn Quý liền hiểu ý. Cả hai tế ra chính mình chí bảo, là hai thanh thượng phẩm tiên thiên bảo kiếm.

Cả hai huy kiếm, âm kiếm rít lên, kiếm mang nồng đậm chém ra một cái.

- Sinh Sinh Kiếm Trảm !

- Lưu Quang Trảm !

Trường kiếm ra, kiếm khí hung hăng hướng Võ Nguyên đánh tới.

Hai luồng kiếm khí tựa như tia điện, nhưng tốc độ lại vô cùng kinh khủng, lực công kích vô cùng khủng bố.

Ầm ầm !

Hai luồng kiếm khí hung hăng đánh lên thân thể đang rạng nứt của Võ Nguyên, nhưng dường như không có hề hấn gì hơn nữa còn có dấu hiệu thộn phệ ngược lại.

Một đầu Nghê bằng hỏa hiện ra phía trên Võ Nguyên, ngang tàn một hơi đem kiếm khí nuốt đi.

Nhìn thấy Nghê một màn, cả hai thần sắc run động. Miệng lắp bắp nói.

- Thượng ... thượng thú Nghê !

Bình Luận (0)
Comment