Tối Cường Chu Tước

Chương 37 - Ta Là Muốn Con Xích Tước Trên Đầu Ngươi !

Ra khỏi phòng đấu giá sau, Võ Nguyên đạm mạt lời nói !

- Ngươi ! Thích con bé kia ?

Lý Mặc nghe vậy sững sờ, khuôn mặt ngây ngốc.

- . . .

- Làm sao không trả lời ? Nếu thích thì cứ nói, vi sư sẽ giúp ngươi đem nàng tới tay!

Võ Nguyên đạm mạt cười cười.

- Nha đầu kia là Du Mị Tà Thể, nếu kết hợp Âm Hàn Tà Thể của ngươi, quả thật nhất tuyệt. Nếu ngươi thật sự thích vi sư sẽ giúp ngươi.

Lý Mặc trên mặt lộ ra kinh hỉ chi ý.

- Là thật ? Sư tôn lời người nói là thật ?

- Làm sao ? Không tin ?

- Không, không... đồ nhi dĩ nhiên tin.

- Tốt ! Vậy ngươi nói là thích vẫn là không ?

Lý Mặc ngay lập tức, không do dự chút nào.

- Thích ! Cực kỳ yêu thích!

Võ Nguyên cười tà.

- Vậy liền tốt !

Hắn đây là đang dâng lên một cái âm mưu gì đó, dùng Lý Mặc và Uyển Thư để thực hiện.

. . .

Võ Nguyên vẫn như cũ, tại trên đầu Lý Mặc đáp lên.

- Đi, tiếp theo đi mua một số thứ!

Lý Mặc vui vẻ đáp lại.

- Vâng !

Lý Mặc thật sự bị Uyển Thư hút hồn ngay từ lúc ban đầu, trong đầu hắn bất giác chỉ có hình bóng của nàng, hiện tại Võ Nguyên lại nguyện ý giúp hắn có nàng, nên Lý Mặc tâm tình cực kỳ tốt.

- Vi sư sẽ đem tư liệu truyền đến thức hải của ngươi, ngươi theo đó mà thu mua đồ vật, vi sư sẽ giúp ngươi đề bạt nhanh nhất có thể.

Vừa nghe Võ Nguyên muốn vì mình đề bạt nhanh nhất có thể, vui vẻ dị thường, so với đạt được Uyển Thư còn vui hơn, hắn nhanh chân chạy về hướng khu chợ!

Phía Nam, là một bộ phận buôn bán lớn, cửa hàng dược liệu, tơ lụa tiền trang, đan dược các, khí tạo phòng... các cửa hàng cái gì cần có đều có, lượng người phi thường nhiều, trên đường tùy ý đều có thể thấy lui tới tiểu thương cùng võ giả.

Rất nhiều võ giả điều ngay tại chỗ ngồi xuống, ở bên đường bày quán, buôn bán một ít từ trong núi đoạt tới yêu thú hạch, tài liệu cùng kỳ trân dị bảo, trong đó còn có một ít bảo bối cực phẩm, muốn đạt được phải xem ánh mắt giám định của kẻ mua thế nào.

Võ Nguyên thần thức bắn ra, đảo qua những cửa hàng bên đường, không khỏi có chút thất vọng, tuy rằng hắn cũng phát hiện không ít bảo bối, nhưng cũng không có thứ mà hắn muốn.

Lý Mặc theo trong đầu tư liệu bắt đầu tìm kiếm, hắn bước chân vào một tiệm dược liệu gần đó, ông chủ thấy khách nhân vào liền vội vàng, niềm nở bước ra chào đón.

- Khách quan ! Xin hỏi ngài là tới mua dược tài hay là bán dược đậy ?

- Huyết Linh Chi trăm năm 3 gốc, Bạch Hà Thảo trăm năm 3 gốc, Từ Mạch Trúc 2 cây ...

Lý Mặc vừa bước vào liền cao ngạo, lạnh lẽo nói.

Chủ tiệm nghe xong, không nói một lời, sắc mặt tối sầm, buồn chán quay đầu lại hướng quầy thủ ngồi lại.

Lý Mặc thấy liền khó hiểu.

- Huyết cảnh tu sĩ, mở miệng liền muốn huyền giai dược tài, cùng địa giai dược tài... Bộ ngươi dùng được sao ? Mau mau lăn, đừng làm phiền ta buôn bán.

Lão chủ tiệm, ngồi xuống bưng lên chén trà uống xong, liền bực bội nói.

- Lăn ! Càng nhanh càng tốt.

Lý Mặc sắc mặt đen thui.

Hắn liền muốn rút kiếm ra chém cái lão đầu chết tiệt này, nhưng lại nghe Võ Nguyên truyền âm tới.

- Đi thôi ! Nơi đây không có Tử Mạch Trúc, Huyết Linh Chi cũng chỉ có 1 gốc.

Võ Nguyên vừa lúc nãy quét qua cả cửa hàng, liền phát hiện nơi đây, dược tài toàn bộ hạ đẳng, chỉ có vài gốc cao đẳng dược tài nhưng hoàn toàn vô dụng.

Lý Mặc giận đỏ mặt, nhưng không muốn làm lớn chuyện liền rời đi, cần gì phải so đo với một thương dân.

Lý Mặc liên tục đi đến các tiệm linh dược khác, kết cục giống nhau, vẫn là bị đuổi đi.

Võ Nguyên so Lý Mặc còn bực bội gấp nhiều lần, hắn vốn muốn tiềm dược liệu luyện tới một lô Cuồng Huyết Đan, cùng khắc lấy Huyễn Hồn Phù Văn nhưng đi tiệm dược nào cũng không, thì còn luyện chế cái bép.

Cuồng Huyết đan như tên gọi có thể trong thời gian ngắn đem bản thân bộc phát gấp 30% lực lượng, không có tác dụng phụ. Huyễn Hồn Phù Văn có thể trong nháy mắt vây kẻ địch vào Huyễn trận, quấy nhiễu thần hồn đến điên loạn, đánh giá 5 phẩm phù văn.

Theo Võ Nguyên thần thức đại càng quét, thì chỉ phát hiện một tiệm dược tài có đủ tất cả dược liệu hắn tìm.

Lý Mặc theo chỉ dẫn của Võ Nguyên tiến đến nơi đó.

Cuối khu vực phía nam.

Một tiệm buôn bán cũ nát lụp xụp, rách rưới, phía trên nốc có treo một tấm biển, nó cũng như tiệm cực kỳ tơi tả, chữ bên trên cư nhiên miễn cưỡng có thể đọc được, bên trên có khắc 2 chữ, Dược Doanh.

Lý Mặc bước vào trong, bốn phía tối tăm, còn tỏa ra mùi ẩm móc, còn có chút hôi thối, mái nhà có mấy lỗ thủ to như cái chén.

Lý Mặc tỏa vẻ nghi ngờ, nói !

- Sư tôn, người không lầm chứ ? Nơi đây quả thật rất chi là tồi tàn, thật sự có đồ vật mà chúng ta cần?

Võ Nguyên cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng thần thức hắn quả thực quét qua nơi đây, và có đủ số đồ hắn muốn.

- Chắc chắn không lầm ! Thần thức của vi sư quét lên nơi này, quả thật là có !

Lý Mặc bình thản nói.

- Vậy liền tốt !

Hắn bước đi sâu vào trong, tay phải câu thông một chút linh lực, ngây sau đó một ngọn lửa màu đỏ nổi lên, sáng rực bên trong, Lý Mặc bắt đầu nâng giọng lên.

- Xin hỏi ! Có ai ở trong không ? Ta đến cần mua dược tài ?

Một phút qua.

Hai phút qua.

Rồi mười phút.

Vẫn không ai trả lời Lý Mặc, hắn sắc mặt có chút đỏ, lên giọng lần nữa.

- Có ai ở trong không ! Ta đến mua dược tài !

Ngay lúc này !

Đinh !

- Cảnh báo nguy hiểm : phát hiện huyền thiên đỉnh phong cường giả !

Hưu !

Hệ thống vừa vang lên âm báo, lập tức phía sau cửa hàng, ngay tại tấm màng ngăn cách trước sau cửa tiệm, bổng lóe lên ánh sáng của kim loại, hai đạo sáng lao nhanh đi, tốc độ nhanh như âm thanh, hướng thẳng Lý Mặc.

- Cẩn thận !

Võ Nguyên gầm lên một tiếng cảnh báo.

Lý Mặc giật nẩy người, tay đảo một cái liền đem Quỷ Kiếm bên hông kéo ra, chém ngang qua hai đạo sáng.

Keng !

Thanh âm kim loại va chạm vang lên thanh thúy, Lý Mặc chém xuống hai đạo ám khí vừa rồi, bạo hưởng nổi lên, ép cả người ngây lập tức lùi lại chục bước, hai tay ê ẩm.

- Ai ?

Lý Mặc cả giận thét lớn một tiếng.

Bốp bốp !

Một tiếng vỗ tay từ phía sau tấm màng vang lên, một đạo ánh sáng tỏa ra, một bóng người chậm chạp bước ra.

Xuất hiện trước mắt hai người lúc này, một ông lão dáng người tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng, đôi mắt như tinh quang, mặc một bộ bạch bào, tay cầm một cây trượng ra tới.

- Khá ! Chỉ là Linh cảnh nhất trọng, vậy mà có thể đỡ được 2 phần lực đạo của lão phu, hơn nữa lùi vừa vặn mười bước.

Ông lão quơ tay một cái, ngây lập tức bốn tấm cửa sổ mở tung ra, ánh sáng ngay lập tức xong vào bên trong cửa tiệm. Lão vuốt râu, cười cổ quái nói.

- Tốt ! Nói đi, ngươi tới là mua hay là bán ?

Lý Mặc hiện tại vẫn còn ngây ngốc, lão già này thật kỳ quái, nhưng sau đó được Võ Nguyên mổ cho một cái liền tỉnh lại. Vẻ mặt nghiêm túc, đối với ông lão chấp hai tay nói.

- Tiền bối ! Ta là đến mua dược liệu ?

Ông lão cười híp mắt.

- Chổ lão phu chuyên bán dược tài, ngươi cứ nói tên dược liệu cần, chỉ cần không phải địa cấp thượng giai trở lên thì điều có !

Ngay sau đó, hắn liền liệt kê ra dược liệu cùng số lượng cho lão giả.

Ông lão nghe xong chỉ vuốt râu cười nói.

- Dược liệu ngươi cần, chổ lão phu điều có, có điều...

Đang nói giữa chừng thì ông lão khựng lại, làm cho Lý Mặc có chút buồn bực.

- Tiền bối ! Có điều thế nào ?

Ông lão ánh mắt liền đâm chiêu, nhìn chăm chăm Võ Nguyên đang trên đầu Lý Mặc nói.

- Có điều ta chổ dược này ta không bán, mà dùng để trao đổi !

Lý Mặc lại ngây ra. Không bán chỉ đổi, hắn nhìn ông lão với ánh mắt kỳ quái.

- Không biết tiền bối muốn đổi lấy đồ vật thế nào ?

Chỉ thấy ông lão cười, giơ lên cây trượng chỉ vào Võ Nguyên mà nói.

-Ta là muốn con xích tước trên đầu ngươi !

Bình Luận (0)
Comment