- Có chứ! Rất nhiều chuyện để nói là đằng khác!
- Được! Ngươi nói trước!
Lăng Huyền Phong ngồi ngay ngắn lại, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, rồi bắt đầu hỏi:
- Đầu tiên, cô nương biết gì về thanh đao của Diệp lão huynh?
Thu Diệp Hương im lặng một chút, sau đó trả lời:
- Nghe cha ta nói, thanh đao đấy là vật tổ truyền, từ tổ gia gia đời thứ nhất của Thu gia truyền lại. Năm đó, tổ gia gia ta là một nhân vật đại tài, vân du khắp nơi. Trong một lần tình cờ gặp được một khối kim loại vô cùng lạ, cực kỳ rắn chắc. Người phải tốn sức chín trâu hai hổ, hơn nữa phải còn huy động gần như lực lượng của toàn gia tộc để rèn ra thanh đao đó. Với thanh đao này, người tung hoành khắp chốn giang hồ, tạo thành danh hào "Thu tứ đao". Đường Đao tứ quyết chính là tổ gia gia từ thanh đao đó mà sáng tạo ra. Nhưng lạ một cái là từ khi người qua đời, tông tộc Thu gia mấy đời gia chủ đều không thể sử dụng cây đao đó. Dường như có một lực lượng nào đó không cho họ rút đao ra. Mãi đến khi Thu Hồng Diệp lên 5 tuổi, trong một lần nghịch ngợm ở tổ đường, hắn bằng cách nào đó rút được thanh đao đó ra, các trưởng lão trong tộc nhìn thấy và báo cáo lại với cha ta. Sau khi bàn bạc thì đi đến kết luận hắn là một nhân tài luyện võ, hơn nữa lại được thanh đao kia chấp nhận. Tương lai của Thu gia chắc chắn sẽ vì hắn mà phất lên như diều gặp gió. Nào ngờ....
Nói đến đây, Thu Diệp Hương không nói tiếp, bởi vì mọi chuyện sau đó, Lăng Huyền Phong đã hiểu. Nhưng khi nghe được đến đây, hắn cũng đã tìm ra được một chút manh mối. Hắn hỏi tiếp:
- Vậy cô nương có biết là thanh đao kia... đã có bao nhiêu người chết bởi nó?
Thu Diệp Hương ngẩn người, không biết vì sao hắn lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời:
- Theo như ta được biết, nếu không tính từ khi Thu Hồng Diệp có nó, thanh đao kia đã giết không dưới một ngàn người! Hơn nữa đều là cao thủ võ lâm!
- Ta kháo! 1000 người?
Lăng Huyền Phong chửi thề. Vị tổ gia gia kia đúng là trâu bò, một tay đồ sát tất thảy hơn ngàn người! Nếu như vậy..... Lăng Huyền Phong thở dài. Hắn đã biết vì sao năm đó Thu Hồng Diệp bỗng nhiên thay đổi tính tình, đồ sát cả gia tộc của chính bản thân mình. Để chắc chắn cho kết luận của mình, hắn hỏi thêm:
- Ngày đó, sau khi Thu Hồng Diệp giết tên ác ma kia, cô nương có nhận thấy chuyện gì xảy ra xung quanh không? Cố gắng nhớ lại đi, chỉ cần có hiện tượng lạ nào đó thôi cũng được!
Thu Diệp Hương nhíu mày, cố nhớ lại, sau đó nói:
- Năm đó, sau khi chém đầu tên ác ma.... quả thực, tự nhiên ta cảm thấy có một hiện tượng lạ.
- Chuyện gì?
- Lúc đó, sau khi đầu tên ác ma kia rơi xuống không lâu, ta len lén nhìn vào thi thể hắn, có một đoàn hắc vụ, nhưng nó rất mỏng, như có như không, bốc ra từ vết thương trên cổ hắn, bay đi mất. Lúc đó ta dường như còn có thể nghe thấy được một tiếng cười ghê rợn. Nếu như ngươi không hỏi, có khi ta cũng không để ý. Nhưng thực sự lúc đó ta còn tưởng do mình quá sợ hãi nên bị hoa mắt, từ đó không đề cập đến.
- Cô có biết nó bay đi đâu không?
- Đại khái.. là nó bay về...
Nói đến đây, Thu Diệp Hương trợn mắt lên, nàng không dám nói tiếp, bởi vì nếu như Lăng Huyền Phong không hỏi, nàng cũng sẽ không để ý. Thấy biểu hiện của nàng, Lăng Huyền Phong từ tốn nói:
- Có phải... nó bay về hướng Diệp lão huynh?
Thu Diệp Hương ngơ ngác gật đầu, có lẽ nàng đã bắt đầu nắm được một chút gì đó. Lăng Huyền Phong thở dài một chút, sau đó nói:
- Có một chuyện, không biết cô nương muốn nghe không?
- Chuyện gì?
- Cô nương có biết... là Diệp lão huynh... hắn bị mù không?
- Cái gì!!!??
Tin tức này không khác gì tiếng sét đánh ngang tai Thu Diệp Hương. Nàng không hiểu vì sao, đáng lẽ thay vì hả hê, nàng lại cảm thấy một sự đau xót từ phía tâm can của mình.
- Hắn bị mù? Vì sao? Khi nào?
Thu Diệp Hương bật dậy, nhưng do chạm vào vết thương, nàng rên lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống.
- Cô nương bình tĩnh, nghe ta nói tiếp. Ta cũng không rõ là bị mù từ bao giờ, nhưng theo như tin tức của cô nương cung cấp, cũng có thể đoán được đại khái.
- Ngươi nói đi, ta đang nghe! - Thu Diệp Hương bồn chồn...
- Ngày đó, khi ta mới lần đầu gặp hắn, có một số chuyện đã xảy ra, ta cũng biết được một số bí mật, trong đó có lẽ không ít bí mật liên quan tới việc Thu gia diệt môn.
Thu Diệp Hương không nói gì, vẫn chăm chú nghe, Lăng Huyền Phong nhìn lên trời, nhớ lại:
- Lúc đó ta đã thử dò xét, mới biết được Diệp lão huynh là một người mù, hơn nữa có hai khả năng. Một là do bẩm sinh, hai là có tác động nào đó từ bên ngoài. Hiện tại đã biết được chuyện xưa, ta có thể loại trừ nguyên nhân mù do bẩm sinh. Như vậy là chỉ có thể là do tác động từ bên ngoài. Rất có khả năng, hắn bị mù do.... khóc quá nhiều...
- Khóc quá nhiều? - Thu Diệp Hương ngạc nhiên.
- Đúng thế! Khóc quá nhiều. Do hắn quá thương tâm mà khóc, khóc đến mức mù cả hai mắt.
- Vì sao ngươi lại kết luận như vậy?
- Bởi vì ta có để ý, rằng nơi khóe mắt của hắn có vết sưng đỏ, có thể do để quá lâu nên nó đã trở thành màu tím. Đó là biểu hiện của việc hắn đã hoặc đã từng chảy nước mắt rất nhiều, dẫn đến việc mắt bị khô. Lại không cứu chữa kịp thời nên dần trở thành mù lòa.
Thu Diệp Hương lặng người. Thu Hồng Diệp đã khóc? Hơn nữa lại khóc đến mù mắt? Chuyện gì đã khiến hắn bị như vậy?
- Vì sao... hắn lại khóc?
- Chuyện này... có lẽ ta nên bắt đầu từ nguồn gốc của thanh đao kia.
- Nguồn gốc của thanh đao?