Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 147

- Hứ! Không nói chuyện với chàng nữa!

Tô Mị bị hắn trêu càng lúc càng xấu hổ, trực tiếp dậm đôi chân nhỏ chạy đi thuê một gian phòng, không để ý tới hắn nữa.

- Ài, tiểu nhà đầu này... có chút thú vị.

Lăng Huyền Phong mỉm cười. Tô Mị đối với hắn nhất kiến chung tình, hắn từ lâu đã biết, nhưng vẫn có chút ái ngại. Phần vì hiện tại hắn đã có 2 bà vợ, chưa kể cả 2 trong số đó đều là sư tử Hà Đông chính hiệu. Phần vì hắn còn muốn theo dõi một thời gian, xem nàng ta có thực sự thích mình hay chỉ là một chút rung động nhỏ của thiếu nữ tuổi mới lớn. Chính vì thế hắn chưa bao giờ phản đối nàng, và cũng chưa bao giờ ra mặt nói lời từ chối nàng. Có lẽ hắn cần một thời gian nữa, để chính thức quyết định, vì hắn không phải là con người quá háo sắc, cũng không phải là con người quá tuyệt tình...

Ăn xong bữa tối, hắn đi về phòng, nghĩ cách xem nên làm như thế nào với An gia, bởi vì cho dù đánh nhau ở Thực Vi Tiên hay Cao gia thì cũng chỉ là chút tiểu nháo, không thể nào kinh động được đến quan binh được, hắn cần chơi lớn một hồi, và mục tiêu không ai khác ngoài An gia. Nhưng ra tay từ đâu, đó lại là vấn đề.

- -------------------------------------

Nằm trên giường, hắn suy nghĩ cả buổi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách nào. Càng lúc càng thấy buồn ngủ, thôi đành đánh một giấc vậy, xem sáng mai đầu óc tỉnh táo hơn thì có nghĩ ra được cách gì hay không.

Nửa đêm canh hai.....

Lăng Huyền Phong đang thiu thiu ngủ, chợt một tiếng động làm cho hắn cảnh giác thức dậy.

Cạch!!

Tiếng động khá nhỏ, nếu như không chăm chú nghe thì sẽ không nghe thấy. Chẳng lẽ là tiểu thâu? Hắn thầm nghĩ. Lớn mật! Dám cả gan vào phòng của lão tử ăn trộm, xem lát nữa ta bắt được sẽ từ từ chơi đùa với ngươi.

Thịch thịch!!!

Những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, không phân biệt được rõ đây là nam hay nữ, Lăng Huyền Phong âm thầm gật gù. Tên tiểu thâu này có chút môn đạo, nếu như không phải hắn thính lực tốt thì chắc giờ này vẫn đang ngủ say như chết.

Âm thầm vận công, hắn chỉ trực chờ tên tiểu thâu kia không chú ý, trực tiếp đánh một chiêu cho hắn bất tỉnh rồi tra hỏi. Nhưng làm cho hắn nghi hoặc là, tiếng bước chân chỉ vang lên một lúc rồi dừng lại, ngya trước giường của hắn. Lăng Huyền Phong đang quay mặt vào trong nên không thể hé mắt ra nhìn được. Hay là hắn phát hiện mình đang giả vờ ngủ? Không đúng, nếu thế thì hắn sẽ phải bỏ chạy rồi chứ?

Mải mê suy nghĩ, một mùi hương thơm quen thuộc bay vào mũi, Lăng Huyền Phong ngơ ngác? Tại sao lại là....?

Một giọng nói thầm vang lên:

- Xú hỗn đản! Tiểu tử thối! Đồ đáng ghét! Người ta đã ám chỉ cho chàng nhiều như vậy rồi mà vẫn giả ngu coi như không thấy. Hôm nay ta sẽ phải xử lý chàng!

Toát mồ hôi! Tưởng là tiểu thâu, ai ngờ lại là tiểu hồ ly tinh Tô Mị! Thì ra là sau khi ăn tối, nàng chạy lên phòng, càng nghĩ càng ủy khuất. Tên khốn kiếp, vậy mà vẫn không nhìn ra được, trái tim của bổn cô nương nằm ở chỗ ngươi a! Không biết vì sao, nàng ra một quyết định cực kỳ táo bạo: Nửa đêm chui vào phòng tên hỗn đản kia!

Lăng tam thiếu cười khổ. Đây là chuyện gì đây? Tiểu nha đầu nửa đêm không ngủ, lại chạy tới đây, tính chơi trò trộm vặt hả? Mà bản thiếu gia làm quái có cái gì để nàng thâu? Hay là..... (nghĩ đúng rồi đó chú em =))))))

Nghĩ đến khả năng kia, Lăng Huyền Phong trên trán nổi vạch đen. Ôi cha mẹ ơi! Nàng ta không phải định.... cái kia... cướp sắc ư?

Dường như để khẳng định cho suy đoán của hắn, Tô Mị bất ngờ trực tiếp phi thân lao lên trên bụng hắn.

- Ặc! Mị nhi! Tiểu nha đầu! Đêm hôm rồi nàng còn định chơi trò gì vậy hả?

Tô Mị cắn răng một chút, sau đó lấy hết dũng khí nói:

- Xú nam nhân! Bản cô nương nhìn trúng ngươi! Vậy mà ngươi dám không để ý đến ta! Hôm nay bà cô đây cướp sắc!

- Cái what the f.....?

Bất ngờ đến mức phọt ra câu chửi thề kiếp trước, hắn chưa kịp nói hết câu, miệng hắn đã bị hai bờ môi mềm mềm thơm tho dán lên, rồi một cái lưỡi nhỏ như lá đinh hương, di chuyển như rắn nước mò mẫm trong mồm hắn.

Kháo! Nữ nhân này làm thật à? Xem bộ dạng của nàng thì đúng là tiểu cô nương chưa biết chuyện, tjai sao lại có thể "đá lưỡi" một cách chuyên nghiệp như thế được?

Bỗng dưng 2 bên má hắn ướt ướt. Giật mình nhìn lại, hắn thấy hai bờ mi của Tô Mị đang chảy ra những giọt lệ long lanh.

- Nàng... - Hắn vô thức hỏi.

- Đồ ngốc! Ta thích ngươi! Ta từ khi lần đầu nhìn thấy ngươi đã thích ngươi rồi! Vậy mà nhiều lần ta ám chỉ, ngươi cố tình không hiểu! Tức chết ta!

Tâm hắn chợt động. Chẳng lẽ đây chính là tiếng sét ái tình trong truyền thuyết? Bất giác hai tay hắn dần ôm chặt lấy nàng.

- Ư!...

Tô Mị yêu kiều rên lên một tiếng. Hóa ra hắn không phải không có cảm giác với ta! Nàng thầm nghĩ.

Rời bờ môi của hắn ra, nàng cười đắc ý:

- Hắc! Thâu hương đã xong, bản cô nương phải đi về ngủ!!

Mọe! Thế mà là thâu hương hả? Nàng có biết thâu hương là thế nào không?

- Hắc hắc! Tiểu mỹ nhân, hôm nay đã đến đây rồi thì ở lại với đại gia đi! Khặc khặc!

Lăng Huyền Phong nở nụ cười gian xảo. Dám ăn đậu hũ của bản thiếu gia, định vỗ mông bỏ chạy hả? Làm gì có chuyện tốt như thế chứ? Không hảo hảo đáp lễ nàng thì thực xin lỗi cái danh hào sắc lang này rồi.

Thấy không khí có vẻ không đúng, Tô Mị giật mình:

- Chàng... chàng định làm gì?

Theo phản xạ, nàng lấy hai tay che ngực, vẻ mặt có vẻ hốt hoảng. Đây.... hình như không giống trong kịch bản? Đáng lẽ thâu hương xong, kẻ bị hại phải ôm mặt khóc thút thít chứ?

Nếu như biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì, Lăng Huyền Phong chắc sặc nước bọt mà chết. Nha đầu này nghe đâu ra được cái kịch bản cướp sắc này vậy? Gạo đã đổ vào trong nồi rồi, nước cũng đã sôi? Còn không kết thúc công đoạn nấu cơm đi?

- Định làm gì à? Nàng đến cướp sắc bản thiếu gia? Gạo chưa thành cơm đã định bỏ chạy rồi sao?

- Nửa đường? Chàng nói cái gì.. gạo... h... hả?

Tô Mị run giọng, hình như có cái gì đó sai sai....

- Nói cái này nè!

Dứt lời, hắn xoay người đè nàng xuống, sau đó lấy miệng ấp lên hai cánh môi hồng hào xinh đẹp kia:

- Đừng! Đừng mà... Ưm!!!

Không kịp nói hết câu, Tô Mị cảm thấy lưỡi của mình đang bị một cái lưỡi khác thô bạo quấn lấy, nàng chỉ biết thở gấp, hai tay vô thức ôm chặt lấy cổ hắn. Cảm giác này... có vẻ không tệ.

Tay trái Lăng Huyền Phong đỡ lấy cổ nàng, tay phải mò vào trong vạt áo, leo lên 2 ngọn đồi cao ngất kia mà xoa nắn.

- A!!

Tô Mị khẽ rên lên một tiếng. Tay hắn đang làm gì? Nàng định lấy tay đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện mình không có chút sức lực nào cả, mặc kệ cho bàn tay thô to kia thoải mái khám phá cơ thể nàng.

Mải đắm chìm trong cảm giác tê tái kia, Tô Mị chợt cảm thấy thân thể có chút lạnh. Hóa ra nàng đã bị hắn lột mất y phục!

- Chàng... chàng....

- Đừng nói gì cả! Từ nay trở đi, nàng chính thức là lão bà của bản thiếu gia!

Lăng Huyền Phong bá đạo nói.

Ầm!!!

Trong đầu Tô Mị vang lên một tiếng nổ lớn, nàng không còn biết trời đất là gì nữa, chỉ tận hưởng cảm giác mới mẻ mà hắn đang mang lại. Phía dưới đã ướt một mảng lớn. Thấy thời cơ đã đến, Lăng Huyền Phong trực tiếp tiến vào...

- A! Tướng công! Đau thiếp!!

Tô Mị cảm thấy hạ thể như bị xé toạc, một cơn đau lan ra khắp cơ thể nàng. Chảy ra 2 dòng nhiệt lệ, nàng biết rằng, từ giờ trở đi, mình chính là nữ nhân của hắn...

Lăng Huyền Phong nhẹ nhàng dừng lại, chờ cho Tô Mị hết đau rồi mới tiếp tục hành sự.

- Tướng công, đừng dừng lại....

Tô Mị nỉ non nói, Lăng Huyền Phong nghe thấy thế thì cười cười, trực tiếp đại triển hùng phong. Tiểu nha đầu chỉ cảm thấy từng đợt khoái cảm ập đến, đôi chân trắng như ngọc kẹp lấy hông hắn, ưỡn người lên tận hưởng. Chợt nàng có cảm giác khoan khoái, vô thức ôm chặt lấy người hắn, cơ thể nhẹ nhàng run lên từng hồi. Biết là nàng đã đạt cao trào, Lăng Huyền Phong càng lúc càng mạnh bạo.

Trong màn đêm, một loạt cảnh sắc đầy hương diễm diễn ra liên tục trong phòng ngủ của khách điếm.

- -------------------------------------

Hic! Thể theo nguyện vọng khán giả, ta đây viết ra một chương có sắc, bị chảy máu mũi rồi.....:v:v:v
Bình Luận (0)
Comment