- Bằng hữu! Đang so đấu mà đánh lén là không tốt đâu nha!
Lăng Huyền Phong ngước lên khán đài, nơi mà ám khí được phóng ra. Mọi người đều nhìn theo.
- Là Hà lão sư! Chính là Hà lão sư!
- Không thể nào, là hắn ư?
- Còn không phải hắn sao? Ta rõ ràng nhìn thấy thanh tiểu đao từ chỗ hắn bắn ra. Hơn nữa ngươi nhìn thứ trên tay của họ Lăng kia, không phải thanh tiểu đao mà Hà lão sư hay dùng thì là gì?
.......
Đám học sinh Thiên Tinh xôn xao bàn tán. Hà Thần Quang ở trong dưới ánh mắt của mọi người thì vô cùng bối rối. Hắn không ngờ tiểu tử kia giác quan nhạy bén tới vậy. Vỗn nghĩ rằng chỉ cần làm một chút trò nhỏ thì sẽ thành công. Ai ngờ lại bị hắn túm được.
Vu Thiên Tuyết đang ngồi ở hàng ghế của Vu gia thấy có người ám toán tiểu lão công của mình thì không ngại mặt mũi đứng dậy hét to:
- Hà Thần Quang! Lão ô quy! Ngươi dám phá hỏng quy củ của so đấu sao?
Hà Thần Quang trợn mắt há hốc mồm nhìn một tiểu nha đầu mắng hắn là con rùa đen, tức giận đứng dậy mắng:
- Tiểu nha đầu! Láo toét! Ngươi dám mắng ta?
- Hừ! Mắng ngươi thì sao? Ngươi là lão ô quy! Lão vương bát đản! Ta nhổ vào! Đã sớm nhìn ngươi không thuận mắt rồi!
Vu Thiên Tuyết khinh thường cười lạnh. Ở Thiên Tinh nàng được mệnh danh là "Tiểu bá vương", chỉ cần không thuận mắt thì đều không kiêng nể gì hết. Nhưng nàng cũng là một trong số các thiên tài trẻ tuổi, nên các lão sư cũng nhắm con mắt mở con mắt, với lại nàng ta ở học viện cũng không có làm gì quá đáng, nên cũng không ai để ý. Nhưng bây giờ nàng vì một nam nhân mà mắng lão sư, nên tất cả đều kinh ngạc nhìn nàng đang chống nạnh chửi đổng như mấy bà hàng chợ.
- Oắt con! Đừng có được thể mà làm quá! Ta là lão sư của ngươi đó! - Hà Thần Quang trầm giọng nói.
- Hừ! Với cái trò bẩn thỉu vừa rồi của ngươi cũng xứng làm lão sư sao? Bản tiểu thư cảm thấy ghê tởm!
Mọi người cũng đều có chút ghê tởm đối với hành vi đánh lén của Hà Thần Quang, nhưng do lá gan nhỏ hơn Vu Thiên Tuyết nên không ai dám ho he gì.
- Mạc Kim Thử! Chần chờ gì nữa! Giết hắn! - An Lộc Minh hét to.
Lăng Huyền Phong nghe thấy vậy cười lạnh:
- Hừ! Ngươi nghĩ con kiến hôi đó giết nổi ta sao?
Ông!!!!
Một tiếng long ngâm vang dội khắp toàn trường. Lăng Huyền Phong rút ra một thanh bảo kiếm. Kiếm quang rút ra vô cùng chói mắt khiến cho người khác phải che mắt lại.
Ỷ Thiên Kiếm xuất vỏ!
Hàng ngàn người đều dán mắt vào thanh kiếm, khóe miệng chảy nước dãi, ánh mắt đỏ lên vì ham muốn:
- Bảo kiếm!
- Là một thanh bảo kiếm!
- Tại sao tiểu tử kia lại có một thanh bảo kiếm như vậy!
.......
Mặc kệ cho tiếng huyên náo xung quanh, Lăng Huyền Phong hướng mũi kiếm về Mạc Kim Thử:
- Lần trước ngươi bắt cóc lão bà của ta! Lúc đó ta hận mình thực lực còn kém nên không thể lưu ngươi lại được! Hôm nay thì đừng hòng chạy thoát!
Mạc Kim Thử trong lòng có chút chột dạ, nhưng vẫn hằm hè:
- Nhóc con! Đừng có mạnh miệng! Muốn giết bản tọa sao? Về nhà tu luyện thêm 50 năm đi! Ha ha ha ha ha!
- Muốn biết ta có thực lực này hay không, thử một phát không phải biết ngay hay sao?
Mạc Kim Thử tức giận, vứt liêm đao qua một bên, cũng rút ra một thanh trường kiếm.
- Nhóc con! Hôm nay nếu ngươi để bảo kiếm lại, gia gia sẽ tha cho ngươi một mạng!
- Lắm lời! Muốn kiếm thì phóng ngựa qua đây!
Vừa nói xong một chữ cuối cùng, Ỷ Thiên Kiếm trong tay hắn đã chỉ tới. Một kiếm này dường như tiện tay nghiêng ngả đâm tới, lại không mang theo nửa phần khí lực, không nói gì đến kiếm khí, ngay cả một luồng gió nhẹ cũng không bằng. Thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được, e rằng ngay cả một tờ giấy cũng xuyên không thấu. Nhưng lạc vào trong mắt các cao thủ có mặt tại đây thì lại hoàn toàn bất đồng!
Những cao thủ như Độc Cô gia chủ, Lâm Chấn,... vừa nhìn thấy Lăng Huyền Phong ra tay, trong mắt bắt đầu hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng lập tức vẻ khó hiểu này nhanh chóng biến thành kinh ngạc. Mà sắc mặt người trong cuộc là Mạc Kim Thử lại càng biến đổi, chỉ thấy kiếm phong của đối phương, mặc dù rất chậm, nhưng một kiếm nhẹ nhàng đâm ra, động tác này trong mắt hắn, mũi kiếm tà tà của đối phương lại dường như biến thành trung tâm của thế giới, kiếm phong càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh. Nó giống như thái sơn áp đỉnh, mặc dù chỉ chậm rãi hạ xuống, ngươi dù muốn tránh cũng tránh không được!
- Hừ! Điêu trùng tiểu kỹ!
Phi đao của Mạc Kim Thử vung lên, đã phóng tới tạo thành một vòng tròn xung quanh Lăng Huyền Phong, lại tựa như chuồn chuồn đậu cột, kiếm phong dù vẫn không nhanh không chậm đâm tới, nhưng không thể làm nó chệch đi một phân!
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, kiếm phong mặc dù chậm nhưng trong nháy mắt đã tới trước mặt, trong mắt Mạc Kim Thử hiện lên một tia dị sắc, chung quy cũng bắt đầu động thủ, hắn nhanh chóng lui về sau.
- Cho dù ngươi có chạy đi đâu cũng đừng hòng thoát!
Lăng Huyền Phong cười lạnh, trường kiếm trong tay vẫn như hình với bóng, không chậm chút nào, Mạc Kim Thử lùi tới đâu, kiếm phong vẫn theo sát yết hầu hắn tới đó.
Tất cả mọi người chỉ thấy chỉ thấy một bạch y thiếu niên động tác nhìn thong thả, nhưng sự thực một phân một ly đều không rời khỏi đối phương, vô pháp né tránh. Sự tình đến bậc này, quả nhiên là quỷ dị!
Mạc Kim Thử đã lùi tới góc võ đài, chỉ thêm nửa bước nữa là ngã xuống, phía sau chính là kiếm phong ngập tràn sát khí mà Lăng Huyền Phong ép tới, hắn cước bộ đình lại, lấy toàn lực bình sinh ngưng tụ lại tu vi một đời của hắn vào trường kiếm, chém xuống...
Keng!!!!!!
Một thanh âm này lớn kinh người vang lên, trong trẻo vang xa dường như tiếng thần long ngâm dài, chấn động cả Thiên Tinh thành! Mọi người nghe thấy trong lòng cả kinh, có thể tưởng được, một kiếm nhìn tựa như bình thường của Lăng Huyền Phong lại ẩn chứa lực lượng lớn thế nào!!
Nhưng cho dù hắn đã cố hết sức, kiếm phong của đối phương cũng không hề di chuyển nửa xích. Mạc Kim Thử chỉ biết trơ mắt nhìn thanh kiếm từ từ đâm vào cổ họng mình.
Khục!
Không một chút ngăn cản, lưỡi kiếm nhẹ nhàng đi vào yết hầu của Mạc Kim Thử, đâm thẳng ra đằng sau. Máu tươi cuồng phun. Mạc Kim Thử hai mắt trợn trắng dã nhìn Lăng Huyền Phong lạnh nhạt đứng phía trước mặt.
- Kiếp sau... nên nhớ nếu có đầu thai, tránh người nhà của bản thiếu gia xa một chút.
Xoẹt!
Lăng Huyền Phong rút kiếm ra, từ cổ họng của Mạc Kim Thử bắn ra từng tia máu dài cả trượng. Hắn ôm cổ, chỉ khọc khọc mấy tiếng vô nghĩa rồi ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Toàn trường một mảnh im lặng!