Sáng ngày thứ ba...
Đại quân yêu quái đã dàn trận, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không hề có ý định tiến công. Tên Lang Tướng chỉ huy chậm rãi bước ra khỏi hàng, lớn tiếng:
- Nhân loại! 2 ngày vừa rồi các ngươi đã chứng minh được thực lực của mình! Hiện tại hãy đầu hàng đi! Bản đại gia sẽ cho các ngươi một chút ân huệ!
Trên tường thành, Lăng Hiếu Kiệt mắng to:
- Phóng rắm! Mấy tên tiểu yêu các ngươi khôn hồn cúi đầu vẫy đuôi liếm giày bản thiếu gia! Bản thiếu cam kết thả cho các ngươi cục xương!
Nghe thấy Lăng Hiếu Kiệt mắng, binh sĩ xung quanh cũng hò reo:
- Ha ha! Mấy tên tiểu cẩu các ngươi mau cúi đầu vẫy đuôi liếm giày của gia gia nhanh!
- Cẩu nhi! Mau lại đây, tiểu gia cho ngươi cục xương!
......
Lang Tướng trầm giọng:
- Nhân loại tiểu tử kia! Làm cho bản tướng tức giận, không tốt một chút nào đâu!
Lăng Hiếu Kiệt mắng:
- Con bà ngươi! Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Cẩu không quên thói đớp cứt! Bản thiếu gia không chém đầu chó của ngươi đã là vạn hạnh rồi! Nếu không biết điều thì đừng trách bản thiếu gia ác độc!
Lang Tướng gầm lên:
- Đám cặn bã các ngươi sẽ phải hóa thành tro dưới ngọn lửa giận của bản tướng! Có giỏi thì ra đây đơn đả độc đấu!
- Phì! Có gì mà sợ! Các huynh đệ! Theo ta!
Lăng Hiếu Kiệt cười khinh thường, lập tức trèo lên tường thành, là người đầu tiên nhảy xuống. 2 vợ chồng Dương - Long, Độc Cô Cầu Bại cùng túy hiệp Dương Thanh cũng xông lên theo sau. Phía bên kia, Lang Tướng tự mình dẫn theo 500 tên Lang Binh cùng vài chục tên Trư Yêu to lớn xuất trận.
Lăng Huyền Phong cười lạnh:
- Các đệ tử Cái Bang, Phục Ma Hội nghe lệnh! Lập tức xông lên! Không được để tên nào sống sót! Toàn quân giữ nguyên vị trí tập trung cảnh giác!
Theo lệnh, gần một ngàn đệ tử Cái Bang cùng vài trăm đệ tử Phục Ma Hội ứng tiếng đi xuống tham gia vào chiến trường.
Sát!!!
Kiếm khí, đấu khí bay tán loạn. Hai quân vừa mới đụng độ đã xảy ra thương vong, lập tức đã có hơn chục người chết, bên kia cũng có vài chục tên Lang Binh vong mạng. Lăng Hiếu Kiệt, Dương Thanh, thì quấn lấy Lang tướng. Độc Cô Cầu Bại cùng với Dương - Long ba người thì ngăn cản đám Trư Yêu kia. Tuy rằng chỉ có hơn 10 cái, nhưng đám Trư Yêu này được trang bị giáp trụ vô cùng chắc chắn, gần như che lấp không có chỗ hở, phảng phất bọn chúng như những tòa núi nhỏ di động vậy.
- Nghiệt súc! Chết đi!
Keng!!!
Độc Cô Cầu Bại chém xuống một kiếm, làm cho hắn ngạc nhiên là lưỡi kiếm va chạm với khôi giáp tóe lửa, chỉ tạo ra một vết cắt, nhưng không chạm đến da thịt của đối phương. Tên Trư Yêu trước mặt gầm gừ, tay cầm một cây lang nha bổng vung lên đập mạnh xuống.
- Đáng chết!
Ầm!!!
Độc Cô Cầu Bại nhanh chóng thối lui, vừa lúc lang nha bổng nện xuống đất tạo ra một cái hố rất to.
- Mấy tên súc sinh này da dày thịt béo, lại thêm khôi giáp chắc chắn, làm sao có thể đột phá đây?
Độc Cô Cầu Bại điên cuồng suy nghĩ. hắn không tin rằng bộ giáp trụ này kín không có kẽ hở, liền vừa né tránh đòn tấn công vừa căng mắt nhìn kĩ.
- Kia rồi!
Ánh mắt của hắn sáng lên. Khoảnh khắc tên Trư Yêu giơ Lang nha bổng lên thì ở bọ phận nách dưới cánh tay liền có một đạo khe hở rất to. Nhanh chóng nắm bắt cơ hội, hắn tung người lên đâm thật mạnh vào vị trí bị lộ ra.
Éc!!!!
Tên Trư Yêu rú lên đau đớn. Không để cho nó có cơ hội thở dốc, từ nhát đâm, Độc Cô Cầu Bại lập tức chém liền ba nhát kiếm vào một vị trí, thế là cánh tay của Trư yêu bị chặt đứt đến tận gốc!
Bịch!!
Cánh tay bị chặt mang theo thanh Lang nha bổng nặng nề rơi xuống đất làm bụi bay mù mịt. Thừa cơ đối phương đang choáng váng, Độc Cô Cầu Bại liền dùng kiếm đâm vào phế bỏ đôi mắt của nó, Trư yêu lại một lần nữa gào lên một tiếng hét đau đớn, ngã vật ra, lúc này ở cổ của nó lại hiện ra một đạo khe hở, đó là điểm tiếp nối giữa mũ giáp và giáp thân.
Xoẹt!!
Không nhiều lời, Độc Cô Cầu Bại trực tiếp dùng kiếm cắt đứt cuống họng Trư yêu, nó chỉ kịp khục khục mấy tiếng rồi nằm bất động.