Dịch & biên: †Ares†oOo
Lúc này mọi người kinh ngạc vạn phần, chỉ thấy vách đá kia bỗng bị vật gì đó đẩy từ trong ra, tiếng gầm rú vang dội, rồi đột nhiên một lỗ thủng lớn xuất hiện.
Một giọng nói từ bên trong truyền đến, khiến mọi người kinh hãi biến sắc.
- Mặt đất thì không đi lại đi ngầm, làm hại tiểu gia ăn đầy cát rồi.
Lâm Phàm mãi mới lại thấy ánh mặt trời, thè lưỡi phun phè phè, vỗ vỗ quần áo đầu tóc để phủi hết cát trên người xuống.
Cứ chạy liên tục làm Lâm Phàm muốn hỏng mất, cho nên mới dùng Ngự Thú Quyết cùng roi vọt để thu phục con hung thú sa mạc này làm thú cưỡi.
Con hung thú này có đủ trăm chân, hung thần ác sát, lưng đen đầu đỏ, bụng hiện màu lam, lúc Lâm Phàm vừa gặp cũng kinh hô không thôi, bởi nó còn lớn hơn cả con rết bị hắn dùng một rìu ném chết lúc trước.
Giờ phút này con hung thú trăm chân phá động mà ra, vô số cái chân bám dần lấy vách động rồi nhô thân mình nhìn mãi không hết ra bên ngoài.
Lâm Phàm nắm lấy hai cái xúc tu trên đầu nó, gào thét:
- Từ từ thôi, cẩn thận…
- Đây là Bách Túc Thiên Long.
Đúng lúc này, không biết là ai hoảng sợ hô to một tiếng.
Cung Băng Dạ cũng hoảng sợ nhìn quái vật trước mắt, toàn thân lạnh toát.
Bách Túc Thiên Long là vương giả trong sa mạc Tử Vong, không biết bao nhiêu người đã táng thân trong miệng của nó, thêm nữa con này còn đầu đỏ lưng đen, chứng tỏ đã rất gần với thời kỳ thành niên.
Mà sau khi trưởng thành, Bách Túc Thiên Long sẽ mọc ra một đôi cánh xương, khi đó hung uy cái thế, hiếm người có thể địch lại.
Lúc này mọi người thấy trên cái đầu bẹt của Bách Túc Thiên Long có một người đang ngồi ngay ngắn thì cùng kinh hãi trợn tròn mắt. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ Bách Túc Thiên Long có thể bị nhân loại thuần phục.
Mười bốn sa phỉ đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn đã hiểu tại sao thú cưỡi của mình lại chạy trốn điên cuồng như vậy, đó là vì chúng nó cảm nhận được khí tức của Bách Túc Thiên Long.
Sa Độc Long không dám nhúc nhích, hắn không biết nhân vật thần bí bậc này đến đây là muốn làm gì? Hắn không dám càn rỡ, chỉ con Bách Túc Thiên Long kia đã có thể khiến cả đám bị diệt sạch, chứ đừng nói là người thần bí có thể thuần hóa Bách Túc Thiên Long.
Đám Cung Băng Dạ cũng đứng im lìm bất động, không một ai dám tự tiện.
Bách Túc Thiên Long lúc này đã hiện trọn vẹn thân thể trên mặt đất, nửa thân trước đứng thẳng lên, vô số cái chân co duỗi trên không, lừng lững mà nhìn đám người trước mắt.
Lâm Phàm lúc này mới đảo mắt nhìn quanh, thấy nhân mã hai phe, lại thấy khung cảnh tan hoang thì cũng nghi hoặc vạn phần.
Con súc sinh này chạy loạn dưới lòng cát, giờ không biết đang ở đâu rồi nữa.
- Các ngươi là ai?
Lâm Phàm để mặc cho mái tóc dài tung bay phiêu dật, hai tay chắp sau lưng, lộ ra một cỗ khí tức của tuyệt thế cao thủ.
Tuy Lâm Phàm nhìn còn rất trẻ, nhưng trên khuôn mặt bình thản kia lại tán ra khí tức cao quý trầm ổn nhè nhẹ, giống như là đã trải qua vô số tang thương của thế gian.
- Tiền bối, tại hạ Cung Băng Dạ, người của Cung gia ở Mặc thành.
Cung Băng Dạ lập tức tiến lên, thần sắc cung kính nói.
Sa Độc Long thấy Cung Băng Dạ nói chuyện với người thần bí thì trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ.
Bọn hắn là sa phỉ, ác danh ‘chói lọi’, còn Cung Băng Dạ thì xinh đẹp tuyệt trần, lại thêm người thần bí này trẻ tuổi như vậy, chuyện có thể xảy ra không khó đoán.
Nếu Cung Băng Dạ ở một bên thỏ thẻ, người thần bí này gần như chắc chắn sẽ vì muốn thấy mỹ nhân cười mà chém giết bọn hắn.
Giờ khắc này Sa Độc Long muốn chạy trốn, nhưng Bách Túc Thiên Long kia lại dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm, cho nên bọn hắn cũng không dám lộn xộn.
- Tiền bối, những người này là Sa Mạc Thập Tứ Phỉ, ác danh vang xa, lạm sát kẻ vô tội. Hiện giờ bọn hắn cản lại đội xe của bọn vãn bối là muốn cướp của giết người.
Cung Băng Dạ bình tĩnh nói rõ sự tình. Người thần bí này xuất hiện, có lẽ có thể tru sát mười bốn sa phỉ này.
Lâm Phàm đứng trên đỉnh đầu Bách Túc Thiên Long mà nhìn hai phe nhân mã phía dưới.
Nghe lời mỹ nhân này nói, hẳn là muốn tiểu gia ra tay giết chết mười bốn sa phỉ này.
Thế nhưng ca là ai chứ? Sao có thể là loại người bị nữ sắc mê hoặc rồi làm việc không công?
Huống hồ bản thân mình có chuyện quan trọng phải làm, mà Bách Túc Thiên Long này không thay đi bộ thêm được.
Một mực chui dưới mặt cát rồi chạy loạn thì ai chịu nổi chứ? Đoạn đường này, Lâm Phàm cũng không nhớ được mình đã nuốt bao nhiêu cát vào miệng.
- Tiều bối, chúng ta chỉ là muốn mưu sinh mà thôi.
Sa Độc Long lập tức nói.
- Đúng vậy, đúng vậy…
Mười ba sa phỉ khác cũng vội gật đầu phụ họa.
....
Chợt lúc này, bọn hắn thấy tiền bối lấy ra một cái rìu lớn, trong lòng hoảng hốt không thôi, còn Cung Băng Dạ thì nở một nụ cười.
Nàng cho rằng vị tiền bối này đang muốn vì dân trừ hại.
Nhưng chỉ tích tắc sau, tất cả đều chấn kinh, thét gào trong lòng: "sao lại như vậy?".
Bọn họ nghĩ mãi không rõ vì sao tiền bối lại giết con Bách Túc Thiên Long đi, con hung thú này không phải đã bị tiền bối thuần phục rồi sao?
"Đinh, chúc mừng đánh chết hung thú Nhập Thần trung giai."
"Đinh, exp tăng trưởng 30 vạn."
....
Lâm Phàm vung rìu, ánh sáng sắc lẹm lóe lên, chém đứt đầu Bách Túc Thiên Long. Hắn đương nhiên không buông tha hung thú này, exp của hung thú Nhập Thần trung giai không phải nói đùa.
Thả đi gây hại cho người khác, chẳng thà để mình thăng cấp.
Hai phe nhân mã thấy một màn trước mắt thì thân mình khẽ run lên.
Lâm Phàm khiêng lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ trên vai, sau đó vươn ngón tay, giống như chỉ điểm giang sơn.
- Ngại quá, cướp đây, nam trái nữ phải, xếp thành hàng cho ta.
Lâm Phàm hiện giờ đã không muốn nói thêm cái gì nữa.
Lâm Phàm một đường bôn ba truy tìm bí mật của Thất Thánh Bảo Đồ, cũng chưa biết phải vượt qua bao nhiêu khu vực, như vậy nhất định phải có đủ tư trang tài nguyên mới được.
Giờ vừa nhìn hai phe nhân mã này đã biết toàn là người đại phú, tuyệt đối không thể bỏ qua rồi.
- Cái gì?
Mọi người kinh hãi, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Nhất là Cung Băng Dạ lại càng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng:
- Tiền bối…
- Đừng nói nhảm, nhanh lên, nam trái nữ phải.
Lâm Phàm vung lên rìu lên, tiếng xé gió làm cho bọn họ càng thêm kinh hãi.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn