oOo
Vô Danh phong.
Đám người Lâm Phàm đang đứng ở đây, có chút ngây người nhìn một màn trước mắt.
Đây là tình huống gì?
Chỉ thấy phía trước, thân hình Diệt Cùng Kỳ trôi nổi ở giữa hư không, một sợi dây chuyền quy tắc quấn quanh thân thể của Diệt Cùng Kỳ, một đầu chìm vào hư không, sau đó lại từ phía khác bay ra, liên miên không dứt.
- Nhị Cẩu, chuyện gì xảy ra?
Lâm Phàm hỏi.
Trương Nhị Cẩu lắc lắc đầu, cũng vẻ mặt phát mộng:
- Tông chủ, ta cũng không rõ. Ta chỉ đút đan dược cho sự đệ, rồi đột nhiên từ trên người sư đệ phát ra gió mạnh, sau đó sư đệ cứ trôi nổi trên không thế này.
Lúc ấy Trương Nhị Cẩu cũng bị hù gần chết, chỉ sợ sư đệ xảy ra chuyện. Tuy Diệt sư đệ luôn lạnh nhạt, nhưng hắn đã nhìn ra, Diệt sư đệ là người mặt lạnh tim nóng, chỉ riêng việc xả thân cứu tiểu sư muội đã thấy được điều này.
Lâm Phàm nhíu mày, khí tức hiện tại của Diệt Cùng Kỳ rất mạnh, giống như có một luồng lực lượng thần bí đang vận chuyển trong cơ thể Diệt Cùng Kỳ.
Hơn nữa dây chuyền quy tắc kia là đang rèn luyện thân thể của Diệt Cùng Kỳ.
Vừa bị người đánh đến chỉ còn một hơi, làm sao đã hóa thành đột phá một cánh cửa lớn rồi?
- Khí tức này của Diệt sư huynh ràng là đang đột phá, thế nhưng tại sao Diệt sư huynh lại vẫn hôn mê nhỉ?
Thiên Vũ chau mày, hắn chưa từng gặp chuyện giống thế này trước đây.
Lâm Phàm lại biết đây là do Diệt Cùng Kỳ tu luyện một môn côn pháp trâu bò tới cực điểm.
Bất Tử Bất Diệt.
Nghe cái tên đã biết công pháp này trâu đến thế nào. Lâm Phàm cũng rất muốn học, đáng tiếc là Diệt Cùng Kỳ có thể tu luyện công pháp này, lại không sao nói ra nổi.
Lâm Phàm thoáng có chút bất đắc dĩ, xem ra đây là công pháp chỉ dành cho một người a. Thôi cũng tốt, bất kể thế nào thì Diệt Cùng Kỳ cũng là người mình.
Hiện giờ Thánh Ma Tông khuyết thiếu một cao thủ có thể trấn giữ tông.
Mà Diệt Cùng Kỳ chính là người có tiềm lực ngồi vào vị trí này.
Giờ phút này, một cỗ khí tức có thể chấn nhiếp tâm thần người khác chợt bộc phát ra từ trên người Diệt Cùng Kỳ. Cỗ khí tức này như biến không khí thành dạng sệt.
- Giếtttttt...
Diệt Cùng Kỳ rống to một tiếng, thanh thế ngập trời. Trong chữ "giết" này bao hàm hàng vạn hàng nghìn cảm xúc. Đám người Trương Nhị Cẩu biến sắc, trong thức hải giống như được chèn vào những hình ảnh giết chóc vô tận.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng. Tiếng rống của Diệt Cùng Kỳ có bao hàm một luồng lực lượng tinh thần bên trong, người tu vi không đủ sẽ bị luồng lực lượng ấy cuốn hút, từ đó trầm mê trong hư ảo.
Đám người Trương Nhị Cẩu vừa mới mê muội, nghe tiếng ho của Lâm Phàm thì trong đầu như có một tiếng sét nổ vang, làm bọn họ hồi tỉnh.
- Tông chủ, Diệt sư đệ không sao chứ?
Trương Nhị Cẩu lo lắng hỏi.
- Hắn không có việc gì, nhưng các ngươi vừa rồi thiếu chút nữa đã gặp chuyện. Được rồi, mặc hắn gào rống đi, mọi người đi xem địa ma, để bọn họ sửa sang lại chỗ hư hỏng.
Lâm Phàm nói.
- Vâng.
Mọi người gật gật đầu, cũng không ở quan tâm Diệt Cùng Kỳ đang trôi nổi ở hư không nữa, bận rộn dọn dẹp lại Vô Danh phong.
Suốt từ sáng đến tối hôm đó, Diệt Cùng Kỳ luôn miệng "giết giết giết..."
Phong Bất Giác nhìn Diệt sư đệ trên hư không, không khỏi thở dài một tiếng:
- Đại sư huynh, huynh nói Diệt sư đệ đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Sao cứ gào lên giết mãi, hay là mơ đến kẻ thù?
Trương Nhị Cẩu trừng mắt nhìn:
- Ai biết được, nhưng mà tuổi của Diệt sư đệ đã không nhỏ, có khi là tới thời kỳ tiền mãn kinh giống lời tông chủ.
- Thời kỳ tiền mãn kinh là cái gì?
Phong Bất Giác nghi ngờ hỏi, không rõ cái từ mới lạ này có ý gì.
- Ta nào biết, đại ý theo tông chủ là hoóc-môn tăng vọt.
- Hoóc-môn là cái gì?
- Đệ hỏi ta ta hỏi ai, thắc mắc nhiều làm gì. Tông chủ gọi ta rồi, đệ đi làm việc tiếp đi.
Trương Nhị Cẩu đuổi Phong Bất Giác. Phong sư đệ này phiền chết đi được, cái gì cũng hỏi.
Ban đêm, đám địa ma vẫn không ngừng lao động, tu bổ Vô Danh phong. Mà dưới chân núi cũng truyền lên tiếng xây dựng, hiển nhiên là cũng đang tận lực cải tạo lại Thánh Tông.
Hiện giờ chỉ còn một chuyện làm Lâm Phàm đau đầu, đó là bà nương Cung Băng Dạ sao lại tới đây? Hơn nữa nhìn bộ dạng, giống như quan hệ rất không tồi với đám Trương Nhị Cẩu.
Mụ nội nó chứ, ca ra ngoài có mấy tháng, đến cùng ở nhà đã phát sinh cái gì.
-Tông chủ, ta tới rồi.
Trương Nhị Cẩu dừng ở ngoài cửa, nhẹ giọng hô.
- Ờ, lăn vào đây đi.
Lâm Phàm nói.
Tuy rằng Trương Nhị Cẩu không rõ tông chủ gọi mình tới có chuyện gì, nhưng hắn cũng đoán rằng có liên quan tới Cung tiểu thư.
Y như rằng, Lâm Phàm hỏi thẳng về tình huống của Cung Băng Dạ. Trương Nhị Cẩu cũng lập tức nói hết chuyện xảy ra thời gian qua.
Nghe Trương Nhị Cẩu nói xong, Lâm Phàm cũng có chút bất đắc dĩ.
Mới nghe có cưỡng đoạt dân nữ, bắt về làm áp trại phu nhân, giờ lại còn có tự dân nữ chủ động đưa tới cửa.
- Tông chủ, Nhị Cẩu có một câu, không biết có nên nói hay không.
Trương Nhị Cẩu nhăn nhăn nhó nhó, giống như có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào.
- Ngươi nói đi, đừng có làm cái mặt rặn táo bón ấy.
Mấy tháng không gặp, Trương Nhị Cẩu làm sao mà biến thành nhăn nhó thế này, chẳng lẽ đổi tính.
- Tông chủ, người xem, ngài đang ở tuổi tráng niên, hơn nữa tông môn sẽ phát triển rất nhanh, chúng ta hẳn là nên có một tông chủ phu nhân, rồi tốt nhất là cùng năm ấy có thêm một thiếu tông chủ. Ta và các sư đệ bàn kỹ rồi, Cung tiểu thư lớn lên đẹp tựa thiên tiên, dáng người thon thả. Dùng lời của người già, thì nữ nhân mông lớn, rất dễ...
Trương Nhị Cẩu còn chưa nói hết lời, đã phát hiện một đạo sát khí tập trung vào mình, nhất thời cả kinh, sau đó cái mông bị đạp mạnh một cước, trực tiếp phá cửa mà ra.
- Lượn ngay, xem ra lâu rồi không dạy dỗ các ngươi, các ngươi lại thèm ăn đòn.
Lâm Phàm đá một cước lên mông Trương Nhị Cẩu, cười mắng.
Trương Nhị Cẩu kêu rên một tiếng, lăn ra bên ngoài, nghe được hai chữ "dạy dỗ" thì cũng bị hù, vội ôm mông lủi mất.
Hôm sau.
Diệt Cùng Kỳ kêu gào suốt cả một đêm, mãi đến sáng, một cỗ khí tức mãnh liệt triệt để phát ra từ trên người Diệt Cùng Kỳ, hai dây chuyền quy tắc chấn hư không rung lên kịch liệt.
Đám người Trương Nhị Cẩu còn đang ngủ sau, thấy động tĩnh lớn nhường này thì vội bừng tĩnh, sau đó chạy tới xem, cũng triệt để phát mộng.
Giờ phút này, Diệt Cùng Kỳ giống y hệt hình tượng Đường Tăng bản phác thảo "đen tối", đầu bóng lưỡng, y phục ở nửa thân trên nổ tung, trên thân trần có vô số chữ bùa thần bí màu đen. Hai dây chuyền quy tắc đan chéo nhau quấn quanh thân hình Diệt Cùng Kỳ, không ngừng lưu chuyển.
Sau đó hào quang đại chấn, dây chuyền quy tắc chìm vào trong cơ thể.
- Đệch, so với ca còn phong cách hơn.
Lâm Phàm híp mắt, nhìn tạo hình mới của Diệt Cùng Kỳ, không thể không nói là rất ngầu.
Lúc này, Diệt Cùng Kỳ mở hai mắt, một đạo tinh quang quét ngang thiên địa, hư không cũng bị chấn động khẽ.
Lĩnh ngộ lực lượng quy tắc, ngưng tụ thành dây chuyền quy tắc.
Đại Thiên Vị đã thành.
- Vừa gia nhập cảnh giới Đại Thiên Vị đã cô đọng hai dây chuyền quy tắc, tốc độ này cũng thật quá mãnh liệt. Cái công pháp Bất Tử Bất Diệt này chẳng lẽ thực sự có thể nghịch thiên sao?
Lâm Phàm lẩm bẩm, cũng rất hâm mộ.
Diệt Cùng Kỳ từ hư không hạ xuống, nhìn thấy tông tử, sắc mặt vui vẻ, nhưng khi muốn mở miệng lại chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.
- A... a...
Diệt Cùng Kỳ nhéo nhéo cổ họng của mình, cảm giác mình không nói nổi.
- Không sao đâu, tối qua gào thét cả đêm, họng bằng sắt cũng phải sưng.
Lâm Phàm khoát tay áo nói.
Diệt Cùng Kỳ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cảm nhận được thực lực của chính mình, so với lúc trước mạnh hơn không chỉ gấp mười lần.
- Sư huynh không mặc quần áo kìa, xấu hổ chết đi được.
Chỉ Kiều mặc áo ngủ tạo hình động vật, che mắt nói.
Diệt Cùng Kỳ xấu hổ gãi gãi ót, sau đó cười cười.
Lâm Phàm cũng nở nụ cười, rồi gật gật đầu, nói:
- Được rồi, ta tới chỗ Yến tông chủ một chuyến, các ngươi tự mình tu luyện đi.
Hắn vừa mới được Yến tông chủ truyền âm, chắc là có chuyện gì đó.
Còn về Cung Băng Dạ kia, đợt thương thế của nàng khỏi hẳn, lại tính sau.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).