- Không nghĩ tên Trần Huyền này có 2 mảnh vỡ của Chí Tôn lệnh bài.
Lâm Phàm kích động run run cầm 2 mảnh vỡ của lệnh bài. Trong lòng cũng đang xúc động.
Mình đang nắm giữ bốn mảnh. Mà hai mảnh còn lại Lâm Phàm cũng đã tìm kiếm rất lâu mà không có tin tức gì. Bây giờ xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Thật là cực kì hưng phấn.
Chuyện này quả thật là đại sự à nha.
Thương Linh châu, tiểu gia có thể trở lại rồi.
Hai năm, ròng rã hai năm trời, rốt cục cũng đã có thể trở lại Thương Linh châu.
Lâm Phàm trong ánh lên một tia sáng, sau đó vội vã lấy ra bốn viên Chí Tôn mảnh vỡ còn lại từ trong túi đeo.
Lâm Phàm đem tất cả mảnh vỡ lệnh bài Chí Tôn để dưới đất. Sau đó căn cứ hoa văn bắt đầu ghép lại.
- Vù...
Trong chớp mắt, một ánh hào quang loé lên. Một lệnh bài Chí Tôn hoàn chỉnh lập lờ bay trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm đưa tay bắt lấy lệnh bài Chí Tôn.
Rốt cục xong rồi.
Hoa văn trên lệnh bài chí tôn khiến lp chú ý.
Đây là một cánh cửa.
Phía dưới này là nhân loại.
Mà thứ ở phía trên cánh cửa này giống như là tà ma vậy.
Giờ khắc này Lâm Phàm không muốn để ý nhiều nữa. Lệnh bài Chí Tôn cần đưa chân nguyên vào bên trong mới có thể kích hoạt được thần thức của Chí Tôn.
Không chỉ học được tuyệt thế công pháp mà còn có thể trở lại Thương Linh châu. Quả thật là lời to rồi.
Ngay lập tức Lâm Phàm đem chân nguyên trong cơ thể rót vào bên trong lệnh bài Chí Tôn.
Đối với tu vi của Lâm Phàm giờ đây chân nguyên đã không còn là một chuyện lớn. Hắn có thể gọi ra bao nhiêu, liền có bấy nhiêu. Thậm chí, so với nước sông Trường Giang cũng là một chín một mười.
Trước đây mới đạt Tiên Thiên cảnh giới đại viên mãn ta còn dám truyền vào. Hiện tại có gì là không dám.
Nhưng lp thật sự kinh ngạc khi phát hiện lệnh bài Chí Tôn này không hấp thụ chân nguyên hắn truyền vào. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Chẳng lẽ lệnh bài này khẩu vị thay đổi. Không thích chân nguyên của tiểu gia nữa. Nếu vậy thì nó cần gì đây?
Lâm Phàm thôi không rót chân nguyên vào lệnh bài Chí Tôn nữa. Sau đó ngưng thần suy nghĩ.
Tu vi trên thế gian này, một là thiên địa chân nguyên. Một loại khác chính là cảm ngộ sức mạnh quy tắc cô đọng thành dây chuyền quy tắc.
- Hay là thử một lần xem.
Ngay lập tức,lp điều động quy tắc dây chuyền trong cơ thể hóa thành một dòng sông dài. Dòng sông dài này chính là sức mạnh quy tắc. Sau đó liền đem rót vào bên trong lệnh bài Chí Tôn.
- Có hi vọng...
Lâm Phàm vui vẻ cảm thán khi thấy sức mạnh từ dây chuyền quy tắc quả nhiên có tác dụng bên trong lệnh bài Chí Tôn.
Điều làm Lâm Phàm nghĩ không ra đó là lần trước lệnh bài Chí Tôn có thể tự hấp thụ chân nguyên trong cơ thể hắn. Vậy mà lần này, hắn đem rót vào bên trong cũng không nhận là sao?
Lâm Phàm nghĩ mãi không ra. Vẫn tiếp tục rót dòng sông dài sức mạnh quy tắc. Bất kể như thế nào, cũng phải kích hoạt lệnh bài Chí Tôn này. Công sức hắn bỏ ra sưu tầm đủ sáu mảnh vỡ lệnh bài không phải là ít. Một lòng một dạ nhất định phải kích hoạt lệnh bài Chí Tôn, tìm đường trở lại Thương Linh Châu. Cừu thủ diệt tông, có thể dừng lại ở đây sao?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lâm Phàm khẽ nhíu mày. Nãy giờ nếu đem sức mạnh quy tắc đã rót vào lệnh bài cô đọng thành dây chuyền quy tắc thì số lượng cũng chắc chắn không ít hơn 50 dây chuyền.
Ngay cả năm mươi dây chuyền quy tắc cũng không thể kích hoạt lệnh bài Chí Tôn. Điều này thực sự rất vô lý.
Nếu vậy, Thánh Tông Tông chủ cũng chỉ cô đọng được mười mấy dây chuyền quy tắc. Cho dù có nhận được lệnh bài Chí Tôn, cũng không thể kích hoạt được lệnh bài kì quái này nha.
Chẳng lẽ là không muốn để cho người ta kích hoạt.
Lâm Phàm điên cuồng suy nghĩ " Chẳng lẽ 450 dây chuyền quy tắc của ta cũng không thể kích hoạt được ngươi".
- Rót vào.
Lúc này đây, lp cũng không còn tâm trí nào mà chậm rãi nữa. Hắn điên cuồng rót dòng sông sức mạnh quy tắc vào lệnh bài.
- Oanh...
Đúng lúc này, lệnh bài Chí Tôn có xảy ra biến hóa. Một luồng ánh sáng lóe lên. Rồi tấm lệnh bài chậm rãi bay lơ lửng trên không. Từ bên trong lệnh bài, lp phát hiện có một bóng người mờ ảo đang ở trong đó.
Lâm Phàm cười vui vẻ, quả nhiên đã thành công.
- Chí Tôn tiền bối, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Lâm Phàm nhìn bóng người trong lệnh bài, vui vẻ chào hỏi.
- Ồ? Chí Tôn tiền bối, ngươi làm sao đấy, tại sao không nói chuyện?
- Này này, nói chuyện đi. Chí Tôn tiền bối, ngươi không phải đang ngủ chứ? Tỉnh lại đi, trời sáng rồi này.
Lúc này Lâm Phàm nghệt mặt ra. Chí Tôn tiền bối để lại thần thức này. Làm sao không nói câu nào vậy. Chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì ư?
Thời điểm trước, mặc dù chỉ kích hoạt một mảnh vỡ của lệnh bài Chí Tôn. Tuy rằng Chí Tôn tiền bối khi ấy cũng không nói lời nào. Thế nhưng vẫn biểu diễn tuyệt thế quyền pháp a. Bây giờ khi đã tập hợp đầy đủ mãnh vỡ, ghép thành lệnh bài Chí Tôn hoàn chỉnh rồi. Vậy mà Chí Tôn tiền bối làm sao mà ngay cả một cử động nhỏ cũng không có.
- Chí Tôn tiền bối. Hai năm rồi, ngươi bất kể thế nào cũng phải nói một câu. Ngươi có biết ta vì thu thập mãnh vỡ của Chí Tôn Lệnh Bài mà ngậm bao nhiêu cay đắng, để lại bao nhiêu nước mắt. Ngươi nay không nói một lời, đây không phải là coi thường người sao.
Lâm Phàm vẻ mặt bi thương nói.
- Chí Tôn tiền bối, ngươi không nói lời nào cũng được. Nhưng ngươi cũng phải nhúc nhích chứ. Hoặc ít ra cũng biểu diễn tuyệt thế quyền pháp, để cho ta học tập một chút a.
Lâm Phàm bối rối. Cái này chẳng lẽ là thứ bỏ đi sao.
Thời điểm lp còn đang không biết tính sao thì một âm thanh đáng sợ đột nhiên vang lên.
- Làm sao có thể...
Chí Tôn sắc mặt như mơ, không dám tin. Nhìn lướt qua Lâm Phàm, nhận ra đây là một cao nhân thần bí. Ngay cả khí tức cũng không bị phát hiện ra.
- Oạch...
Lâm Phàm sững sờ, không biết tại sao Chí Tôn tiền lại nổi điên.
- Cái gì không thể?
Lâm Phàm mơ hồ hỏi.
Nhưng Chí Tôn tiền bối vẫn lẩm bẩm một mình:
- Không thể, tuyệt đối không thể, người làm sao có thể kích hoạt Chí Tôn Lệnh Bài.
- Đông Linh châu đã bị ta đặt thiên địa bình phong. Làm sao có người có thể đạt đến trình độ này.
- Không thể a...
...
Lâm Phàm nghe Chí Tôn tiền bối lầm bầm lầu bầu một mình, trong lòng cũng đã rõ.
Chắn hẳn Chí Tôn tiền bối bị mình gây kinh hãi rồi. Chẳng trách rồi vừa không nói một lời nào.
- Là ngươi...
Chí Tôn nhìn đến nét mặt Lâm Phàm cũng đã nhớ lại.
- Đúng vậy, chính là ta đây. Hơn một năm rồi, không nghĩ Chí Tôn tiền bối còn nhớ ta. Thực sự là vinh hạnh lớn a.
Lâm Phàm cười ha hả nói.
- Kỳ ngộ, đúng thật là kỳ ngộ. Trong thời gian ngắn ngủi mà ngươi có thể đột phá bình phong ta lưu lại. Khó mà tin nổi, thật sự là khó mà tin nổi a.
Chí Tôn bất đắc dĩ nói.
- Ngươi thu thập Chí Tôn Lệnh Bài cuối cùng là lí do gì?
Chí Tôn trầm mặc, sau đó nhìn Lâm Phàm hỏi.
- Đương nhiên là tiêu trừ thứ ngăn cách Huyền Hoàng Giới. Rồi trở lại Thương Linh châu.
Lâm Phàm không hề nghĩ ngợi đáp.
Điều Lâm Phàm không nghĩ tới chính là Chí Tôn sau khi nghe được mình nói thế, tâm tình đột nhiên biến chuyển.
- Không thể, tuyệt đối không thể tiêu trừ bình phong đó.
Chí Tôn kích động nói.
Lâm Phàm lắc lắc đầu:
- Không, ta nhất định phải về Thương Linh châu.
- Không thể.
- Không, ta nhất định phải về Thương Linh châu.
Lâm Phàm kiên định.
Chí Tôn nhìn Lâm Phàm.
- Nếu để cho Huyền Hoàng Giới hợp lại, thiên địa bình phong biến mất. Nhân loại tại Huyền Hoàng Giới sau cùng sẽ Tịnh Thổ, sẽ biến thành Luyện Ngục.
- Ta không sợ, ta sẽ bảo vệ tất cả những thứ này.
Lâm Phàm kiên định nói tiếp.
Chí Tôn bóng mờ nhìn Lâm Phàm, sau đó lắc lắc đầu.
- Không được, thực lực của ngươi tuy rằng rất mạnh, thế nhưng ở trong mắt những cường đại kia. Ngươi thực sự là giun dế cũng không bằng.
- Làm sao có thể?
Lâm Phàm vừa nghe qua, nhất thời ngây ngẩn cả người.
- Chí Tôn tiền bối, ngươi có đang xem thường ta không vậy.
- Nếu như thực lực của ngươi còn mạnh hơn ta. Bằng bản lĩnh của ngươi, nhất định một quyền đánh tan thiên địa bình phong này rồi.
Chí Tôn nói.
- Làm sao có thể như vậy. Chí Tôn tiền bối, ngươi sánh ngang với vạn cổ đại thần.
Ta nào dám cùng ngươi so sánh. Bất quá nếu như cho ta chút thời gian, ta khẳng định vẫn là có thể đạt được đến cảnh giới như ngươi.
Lâm Phàm tự đắc nói, dù sao lời này mình nói cũng không sai.
- Ha ha, có chí thế là tốt. Thế nhưng ngươi thấy ngay cả ta, trước mặt những cái cường đại kia cũng chỉ có thể trốn tránh. Hơn nữa, những cường đại kia không chỉ có một. Ngươi cho rằng bảo vệ được Huyền Hoàng Giới sao?
Chí Tôn nghiêm mặt hỏi.
Lâm Phàm sững sờ. Sắc mặt hơi đổi, sau đó lắc lắc đầu:
- Không thể.
Thế nhưng Lâm Phàm cũng không muốn từ bỏ:
- Chí Tôn tiền bối, chẳng lẽ ngoài việc đánh phá Thiên Địa bình phong thì không còn cách nào có thể trở lại Thương Linh châu sao?
- Có thể...
Chí Tôn nói.
Lâm Phàm vừa nghe xong, thở phào một cái. Đúng là dọa chết tiểu gia rồi.
- Ta có thể nói cho ngươi cách trở lại Thương Linh châu. Nhưng thiên địa bình phong tuyệt đối không thể biến mất.
Chí Tôn nói lại lần nữa.
- Tốt. Nhưng Chí Tôn tiền bối có thể nói cho ta biết vì sao phải thiết đặt thiên địa bình phong?
Lâm Phàm trong lòng tràn ngập một cảm giác hiếu kỳ.
- Cũng tốt, ta sẽ nói cho ngươi. Thứ đã từng là ác mộng thời thượng cổ.
Lâm Phàm nghiêm mặt, tập trung nuốt từng lời của Chí Tôn.
----------------------------------------------------------------------------------------------------