- Tiểu đệ, chớ hoảng sợ...
Lâm Phàm cười nhạt, đưa tay ra ra hiệu không cần sốt sắng.
Đối với môn công pháp Hầu Tử Thâu Đào, Lâm Phàm thật muốn cảm tạ Vương Tiểu Lục. Nếu như không phải hắn vô tư đem môn công pháp này cho hắn thì không biết tự bản thân hắn có thể thuận buồm xuôi gió như bây giờ không.
Môn công pháp này rất nghịch thiên, không phải nghịch thiên bình thường. Những năm gần đây dựa vào công pháp này mà Lâm Phàm đã chiếm được không biết bao nhiêu là ưu thế.
Nhưng tại sao mà Vương Tiểu Lục không thể ngộ ra được tinh túy của nó làm hắn cũng hơi nghi hoặc một chút.
Hay môn công pháp này chính là vì hắn mà sáng tạo.
Còn một ít bao cát Thánh Ma Tông, giờ phút này nhìn người trước mắt trong lòng bọn họ cũng hơi sững sờ, cũng có chút quen thuộc, thế nhưng nhất thời vẫn không nhớ ra.
Lâm Phàm từng làm bao cát ở Thánh Ma Tông tuy rằng nói ra danh tính nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều biết hắn.
Bây giờ đã hai năm trôi qua, một ít thành viên bao cát ở bên trong Càn Khôn Tông cũng đều bị đệ tử Càn Khôn Tông làm cho sống giở chết giở, bây giờ số bao cát còn thừa lại cũng đã không còn bao nhiêu.
...
- Ngươi là ai?
Đệ tử Càn Khôn Tông lạnh lùng nhìn Lâm Phàm.
Bọn họ không nghĩ tới người này lại quen biết những bao cát hạ đẳng này. Đúng là có chút kỳ quái.
- Tiểu Lục, cái tông môn này năm đó có tham dự việc diệt tông không?
Lâm Phàm không thèm để ý câu hỏi của những đệ tử này, mà hướng về phía Vương Tiểu Lục hỏi.
- Có, bọn họ là Càn Khôn Tông.
Vương Tiểu Lục vội vàng nói.
Mà ngay thời khắc Vương Tiểu Lục nói chuyện, tên đệ tử Càn Khôn Tông kia nhất thời sắc mặt lạnh lẽo, sau đó quát mắng một tiếng, muốn một chiêu kiếm cắt đầu Vương Tiểu Lục.
- Hừ.
Lâm Phàm thấy đệ tử này dám động thủ cũng gầm lên một tiếng, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, từ trong túi đeo lưng lấy ra bao tay đặc biệt.
- Hầu Tử Thâu Đào
Điện quang hỏa thạch, trong chớp mắt tất cả mọi người không có thấy rõ hình ảnh trước mắt, thế nhưng tên đệ tử kia trong nháy mắt liền nằm trên mặt đất, hai tay bưng đũng quần kêu gào thảm thiết.
Đối với tên đệ tử này mà nói, hắn chỉ cảm thấy nhân sinh là một mảnh tuyệt vọng, ưu thương xông lên đầu.
- Tiểu Lục, năm đó ngươi đem môn tuyệt kỹ Hầu Tử Thâu Đào này giao cho ta, hôm nay ta dùng chính chiêu này để ngươi nhìn thấy nó cường đại cỡ nào.
Lâm Phàm vốn suy nghĩ dùng một chưởng trực tiếp đập chết, thế nhưng sau đó lập tức cải biến ý nghĩ.
Hắn cảm giác nên cho Vương Tiểu Lục một chút lòng tin.
Cái công pháp gia truyền nhà Vương Tiểu Lục đã trải qua mấy đời đều không có người có thể lĩnh ngộ ra tinh túy trong đó, do đó triệt để không được ai biết đến. Nếu không để Hầu Tử Đào hiển lộ sức mạnh thì ngay cả Vương Tiểu Lục cũng mất đi hy vọng với công pháp gia truyền này mất.
Mà Lâm Phàm đã đem Hầu Tử Thâu Đào tiến cấp tới Xoay Chuyển Càn Khôn, khiến nó lợi hại vô cùng.
Thế nhưng bản năng Hầu Tử Thâu Đào sẽ không bị quên đi. Vì thế hôm nay hắn liền áp chế đẳng cấp môn công pháp này, để cho nó phóng ra một mặt mạnh nhất của Hầu Tử Thâu Đào.
Vương Tiểu Lục đờ đẫn nhìn Lâm Phàm, hắn không nghĩ tới đại ca lại muốn dùng đến Hầu Tử Thâu Đào để đối kháng kẻ địch.
Thời khắc này Vương Tiểu Lục đột nhiên có loại xung động muốn khóc.
Trong lòng hắn một mực tin chắc công pháp gia truyền là rất lợi hại, nhưng là mấy đời người rồi đều không có lĩnh ngộ ra sự tinh túy trong đó. Ở trong mắt người ngoài đây cũng chỉ là chiêu thức thấp hèn, nhưng bây giờ ở trong tay Lão Đại, hắn đã thấy được hi vọng.
Vương Tiểu Lục nhìn cái tên đệ tử Càn Khôn Tông đang nằm trên đất đang không ngừng lăn lộn, trong lòng cũng xuất hiện một tia dị dạng.
Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của Hầu Tử Thâu Đào sao?
- Tiểu Lục, môn công pháp Hầu Tử Thâu Đào này rất là nghịch thiên, không cần phòng ngự, có thể tạo cho đối phương thương tổn không cách nào nhịn được.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Vương Tiểu Lục lẳng lặng nhìn Lâm Phàm, sau đó lại nhìn tên đệ tử kia một chút, nội tâm đột nhiên hưng phấn lên.
Đây chính là sức mạnh công pháp gia truyền Hầu Tử Thâu Đào, thật sự là quá cường đại.
Đệ tử Càn Khôn Tông nhìn thấy hình ảnh trước mắt,cũng kinh sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Bọn họ nhìn thấy dáng dấp sư huynh vô cùng thê thảm, cũng lạnh cả tim.
Chiêu thức thật ác độc a.
- A... Đau chết mất...
Tên đệ tử kia gào thét tê tâm liệt phế, nguyên bản sắc mặt vẫn tính là hồng hào thì trong nháy mắt liền biến thành cực kỳ trắng bệch, thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn tự tử đều có.
Thậm chí có loại ý nghĩ "Không bưng đũng quần" liền sẽ chết.
Đau, thật sự là quá đau, căn bản đau làm cho không người nào có thể chịu đựng a.
- Tiểu bối phương nào, dám đến Càn Khôn Tông của ta làm càn.
Vừa lúc đó mấy bóng người phương xa đột nhiên xuất hiện trên luyện võ tràng.
- Tông chủ...
- Trưởng lão...
Lâm Phàm nhìn mấy người này xuất hiện, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, đặc biệt là người tông chủ kia, Lâm Phàm vĩnh viễn cũng sẽ không quên người này.
- Ngươi là ai?
Càn Khôn Tử nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, sau đó lại nhìn một chút thương thế tên đệ tử đang không ngừng lăn lộn trên đất, hơi nhướng mày lên nổi giận nói.
Vương Tiểu Lục và các bao cát khác trong lòng cũng run lên, bọn họ đối với Càn Khôn Tử chính là sợ sệt từ đáy lòng.
Một người hết sức khủng bố.
Đồng thời đám người Vương Tiểu Lục lúc này cũng không khỏi lo lắng.
Tuy rằng bọn họ biết đại ca rất lợi hại thế nhưng trong thời gian hai năm qua dù đại ca có mạnh cỡ nào cũng không nhất định là đối thủ của Càn Khôn Tử.
- Tông chủ, phí lời với hắn làm gì, hắn dám to gan xông vào Càn Khôn Tông, trước tiên bắt lại rồi nói.
Một tên trưởng lão đỉnh đầu hơi trọc nói ra.
- A, nơi này lúc nào là của Càn Khôn Tông các ngươi, đây hẳn là Thánh Ma Tông mới đúng.
Lâm Phàm nhìn Càn Khôn Tử nói ra.
Trong lòng Lâm Phàm là một đoàn lửa giận cháy hừng hực, thế nhưng sau đó hắn chậm rãi áp chế lại.
Chết quá ung dung, đúng là tiện nghi cho đối phương.
Phải cố gắng dằn vặt đối phương thật thống khổ, để cho bọn hắn biết, cái gì gọi là sự dằn vặt của Lâm thị.
Lời Lâm Phàm vừa nói ra, sắc mặt đám người Càn Khôn Tử nhất thời biến đổi:
- Ngươi đến cùng là ai?
Tuy rằng hai năm đã trôi qua, thế nhưng đối với bọn người Càn Khôn Tử mà nói bọn họ luôn có một loại dự cảm không tốt.
- Nhìn kỹ một chút, nhớ ra được chưa?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, hai con mắt nhìn thẳng Càn Khôn Tử.
Càn Khôn Tử nhìn Lâm Phàm nhất thời biến sắc, phảng phất như là nghĩ tới điều gì đó:
- Là ngươi, ngươi là cái dư nghiệt kia.
- Dư nghiệt, nói ngược vậy để cho người ta có chút lúng túng nha, cũng tốt, ta chính là cái dư nghiệt kia.
Lâm Phàm nghe nói bất đắc dĩ nở nụ cười.
- Thần huyết ở trên thân thể ngươi.
Sắc mặt Càn Khôn Tử phát lạnh, sau đó cười lớn:
- Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại đến, ta tìm ngươi hai năm nay không nghĩ tới chính ngươi lại chủ động dâng tới cửa, quả thật là không uổng phí công phu chiếm được a.
Lâm Phàm nghe nói đến thần huyết trong lòng liền giận dữ. Thần huyết này đã bị hắn hấp thu, thế nhưng nó mang lại hiệu quả gì thì hắn vẫn không biết được, cứ như nó là thứ đồ vô dụng vậy.
Thánh Ma Tông cũng bởi vì cái thần huyết này mà dẫn đến diệt tông.
Không đáng... Thật sự là không đáng giá.
Càn Khôn Tử tinh tế đánh giá Lâm Phàm, toàn thân khí tức yếu ớt, xem ra tu vi cũng không cao tới đâu. Trong hai năm này chín đại tông môn cực lực tìm kiếm người này, thế nhưng người này phảng phất như biến mất khỏi thế gian vậy.
Lão gia hỏa Thánh Ma lão tổ kia thật sự là có chút bản lãnh, dĩ nhiên có thể đem một người giấu sâu như thế.
- Đại ca...
Vương Tiểu Lục nhìn Lâm Phàm cũng có chút lo lắng.
Lâm Phàm khoát tay áo một cái, nở nụ cười, bước lên một chút:
- Tông chủ Càn Khôn Tông, không sai, là ta tự mình đưa tới cửa, làm sao, các ngươi sẽ không phải muốn giết ta chứ?
Càn Khôn Tử nhìn Lâm Phàm nhất thời bắt đầu cười lớn: - Chỉ cần ngươi thành thật một chút, ta sẽ lại mạng cho ngươi không cần lo lắng.
Theo Càn Khôn Tử hai năm trước cái tên này chính là rác rưởi, coi như trong hai năm này có kì ngộ thì cũng có thể cường đại đến mức nào chứ, tự nhiên là không có đem để ở trong lòng.
Nhưng vừa lúc đó, một thanh âm vang lên.
- Hầu Tử Thâu Đào.
- A...
Thời khắc này tất cả mọi người trợn tròn mắt, bọn họ cũng không dám tin tưởng hình ảnh xảy ra trước mắt.
Thần sắc Càn Khôn Tử nguyên bản còn rất hưng phấn lại đột nhiên trở nên dữ tợn cực kỳ,
Phảng phất như phát sinh chuyện bi kịch nhất trong đời vậy, hai tay bưng đũng quần sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
Một tiếng kêu cực kỳ bi thảm vang vọng toàn bộ Càn Khôn Tông.
Thanh âm này vô cùng thê thảm, thương xót, tất cả các việc bi thương nhất trên thế giới cùng lắm thì chỉ như thế này thôi.
Đối với biểu hiện thê thảm của Càn Khôn Tử, Lâm Phàm không để chút nào ở trong lòng, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Tiểu Lục.
- Nhìn thấy không? Tinh túy không phải đấu đá lung tung, mà là thừa dịp bất ngờ, một tay xuất ra, lật đổ Hoàng Long. Đương nhiên vì sức khỏe thì trước đó còn phải chuẩn bị găng tay kỹ càng, loại lão già dinh dưỡng không đầy đủ này rất khó nói là không có bệnh gì.
Vương Tiểu Lục nhìn tất cả những thứ này sau đó thật thà gật gật đầu.
- Cha a, Hầu Tử Thâu Đào của chúng ta rốt cục cũng đã phát dương quang đại, ngay cả Tông chủ đại tông môn cũng bị trúng chiêu.
Vương Tiểu Lục ngước nhìn hư không, hai dòng nước mắt bay lả tả, đây là biểu hiện hưng phấn vô cùng.
Đồng thời hắn đối với tinh túy của Hầu Tử Thâu Đào cũng đã có chút nhận thức rõ ràng.
Hèn mọn, thừa dịp bất ngờ liền trở tay.
Đạo lý đơn giản như vậy, vì sao đến giờ chúng ta đều không hiểu đây.
----------------------------------------------------------------------------------------------------