Dịch & biên: †Ares†oOo
Lâm Phàm nhìn Tiêu Trạch, đây là một thiên tài, tư chất rất cao, chẳng qua tính cách lại quá mức cao ngạo.
- Tốt, Thủy Thủy đi lấy hai chén trà lại đây, nhớ là có nước trà ở trong.
Lâm Phàm nói.
- Vâng, thưa lão sư!
Lưu Thủy Thủy nhìn chằm chằm Tiêu Trạch, đôi mắt long lanh sáng hẳn lên. Bề ngoài anh tuấn cộng thêm vẻ lạnh lùng cao ngạo của Tiêu Trạch đúng là có sức sát thương rất lớn với các muội tử.
Không quá bao lâu, Lưu Thủy Thủy bưng theo hai chén trà chạy về.
- Lão sư, đây ạ!
Lưu Thủy Thủy đặt hai chén trà lên bàn lão sư, sau đó lại len lén liếc nhìn Tiêu Trạch một cái, mắt như muốn bắn ra tia sáng.
- Tốt, nếu các trò đều rung động trước mị lực nhân cách của ta, yêu cầu được bái ta làm sư phụ thì ta cũng không thể không thu các trò. Chắc các trò cũng biết lệ dâng trà bái sư, không cần ta nhiều lời chứ.
Lâm Phàm kéo ghế ngồi xuống, sau đó lại vẫy vẫy mười ba đệ tử, để chúng nó đứng phía sau lưng mình.
Như thế này mới đủ chính quy a.
Lâm Phàm không nghĩ mình lại quá thích hợp làm lão sư như vậy, thu cả một thiên tài lớp chữ Giáp. Không có cách nào, ai bảo mị lực nhân cách của ca cao đến không thể che bớt được chứ, ài.
- Lão sư, mời người dùng trà.
Tang Thiên Hạo không một chút do dự, quỳ hai gối trước mặt Lâm Phàm, hai tay bưng chén trà dâng tới.
Tang Thiên Hạo hiểu, nếu muốn có tiến bộ lớn hơn nữa trên con đường võ đạo thì cách tốt nhất là để vị tiền bối trước mắt này dẫn dắt mình đi tới.
Vì mình, đồng thời cũng vì Hàn Tích Vũ, Tang Thiên Hạo nhất định phải cố gắng.
- Ừm.
Lâm Phàm tiếp nhận chén trà, khẽ nhấp một ngụm, gật gật đầu.
- Lão sư, xin mời người dùng trà.
Tiêu Trạch chỉ do dự chốc lát rồi cũng làm theo Tang Thiên Hạo.
Tiêu Trạch bái Lâm Phàm làm sư phụ, một nguyên nhân là nguyện chịu thua cược, nguyên nhân thứ hai là từ sâu trong nội tâm hắn có một cảm giác gì đó rất khó gọi tên, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn mau bái sư, nếu không bái sư, về sau có lẽ không còn được nếm trải Cây Thước Yêu Thương nữa.
- Ừm, lão sư đã có mười ba đệ tử, các trò ấy sẽ là sư huynh sư tỷ của hai trò. Thiên Hạo là đệ tử thứ mười bốn của lão sư, còn Tiêu Trạch là thứ mười lăm.
Lâm Phàm nói.
Tiêu Trạch vừa nghe, không phục:
- Lão sư, dựa vào cái gì ta xếp thứ mười lăm, hắn có tư cách gì ở trên ta!
Mười ba đệ tử kia nhập môn từ lâu cũng thôi, nhưng mấu chốt là Tang Thiên Hạo này có bản lĩnh gì mà ở trên mình.
- Bởi vì trò ấy quỳ sớm hơn trò. Còn nữa, từ nay về sau lời của lão sư chính là lẽ phải, thân là đệ tử không được nghi ngờ.
Lâm Phàm nói.
Tiêu Trạch không nói gì, trong lòng vẫn không phục, bị Tang Thiên Hạo ép lên đầu hắn làm sao có thể chịu.
- Lão sư, lần trước không phải người nói lão sư cũng có lúc sai, nếu có nghi ngờ thì cứ việc nói ra sao?
Lưu Thủy Thủy đứng một bên nói.
Lâm Phàm sửng sốt, nữ đệ tử luôn nhu thuận này hôm nay ăn phải cái gì thiu sao? Lại ‘bật’ mình?
Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải, phát hiện ánh mắt mê trai của Lưu Thủy Thủy, thầm than một tiếng, xem ra đệ tử này bị Tiêu Trạch câu dẫn mất hồn rồi!
Phản đồ, phản đồ a.
- Khụ khụ.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, sau đó sao có thể tự đánh lên mặt mình, hiện giờ cho dù là đen cũng phải nói thành trắng.
- Các lão sư khác có thể có lúc sai, nhưng ta nói thì đều là chí lý nhân sinh. Được rồi, nghi thức bái sư chấm dứt, bắt đầu học.
Lâm Phàm không muốn dây dưa tiếp vấn đề kia.
Tiêu Trạch này vừa đến đã bắt cóc mất đại đệ tử của mình rồi, thù này ta nhớ kỹ, sau này có sai lầm gì thì nhất định phải bắt cởi quần ra, dùng Cây Thước Yêu Thương hảo hảo giáo huấn một chút.
....
Trong hoàng cung.
Hoàng triều Đại Yến thân là nước lệ thuộc Thánh Ma Tông, đệ tử Thánh Ma Tông tới đây đương nhiên được hưởng đãi ngộ tiếp đãi tối cao.
Tông môn khác, đi vào hoàng triều Đại Yến cũng chỉ có thể đợi ngoài hoàng thành, càng không có tư cách tiến vào trong hoàng cung.
Lúc này Yến hoàng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, nhắm nhắm hờ, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Thánh Ma Tông, Tuyệt Đại Tông, Vạn Ma Tông, Linh Lung Kiếm Các, Chính Nhất Tông… chính ma hai phái đến đây không ít, lực hấp dẫn của Tiểu Thiên Vị Đan quả thật không sai.
Đột nhiên Yến Hoàng mở mắt, tinh quang lóe ra, thậm chí thấy được cả lửa giận.
Hắn nhớ tới việc vẫn không tra ra được kẻ đánh lén mình cùng hoàng hậu, một bụng lửa giận lại bốc lên.
Cả đời hắn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp tình huống này. Đây chính là sỉ nhục vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Chợt hư không chấn động, Yến hoàng tiến vào trong hư không rồi xuất hiện lại tại một chỗ thần bí mịt mù tăm tối.
Nơi này phảng phất là chỗ bị thế giới vứt bỏ, tối đen, u ám, chỉ có ánh sáng leo lét từ mấy cái đèn dầu ở góc tường.
Yến hoàng đi trong thông đạo tối đen, chậm rãi đi thẳng về phía trước.
- Aaaaa….
Từng tiếng kêu thảm thiết giống như của ác ma nơi địa ngục truyền tới từ phía cuối thông đạo.
Khi đi đến cuối, một mùi mục nát hôi thối xộc lên mũi Yến hoàng, thế nhưng hắn lại có vẻ rất hưởng thụ thứ mùi khủng khiếp này.
Yến hoàng uy vũ cương chính lúc này lại lộ ra vẻ mặt làm cho người ta buồn nôn như thế.
"Leng keng leng keng leng keng…"
Từng tràng tiếng xích sắt va chạm, phảng phất như là ác ma gầm rú, âm trầm khủng bố, làm cho người ta không rét mà run.
Chỗ sâu nhất, trên mỗi bức tường ở mỗi buồng giam lại có một cây móc sắt lan tỏa u quang, xuyên thấu lên ngực của mỗi tù phạm trong đó.
- Yến hoàng, ngươi sẽ chết không được tử tế…
Từng tiếng chửi rủa oán hận không ngừng quanh quẩn ở nơi đây, phảng phất như là nguyền rủa từ địa ngục vọng lên.
- Trời này là trẫm, đất này cũng là trẫm, oán hận của các ngươi chỉ khiến trẫm càng cường đại hơn thôi, ha ha.
Lúc này Yến hoàng giống như hóa thành ma, hai mắt đen kịt, cả người bao phủ trong huyết quang.
- Vạn Vật Quy Ngã.
Yến hoàng mở rộng hai tay, tóc dài phiêu dật, trong toàn bộ địa lao đột nhiên bộc phát ra một lực hút làm cho người ta run như cầy sấy.
Những người bị giam ở đây toàn thân run rẩy lên, khí huyết trên người bị hút ra từng sợi một, cuối cùng chậm rãi dung nhập vào người Yến hoàng.
- Yến hoàng, ngươi không được chết tử tế đâu…
Ở một buồng giam, người trong đó tựa hồ đã bị rút khí huyết suốt thời gian dài, sớm đã gầy trơ cả xương, mà lúc này lại càng không ngừng khô quắt, cuối cùng hóa thành một bộ xương trắng.
Yến hoàng đắm chìm bên trong màn huyết khí đỏ thắm.
Thánh Ma Tông, Thần huyết là của trẫm.
Toàn bộ thiên hạ cũng đều là của trẫm.
Dù là ai cũng không cách nào ngăn cản bước đi của trẫm.
- Các ngươi hưởng thụ cho tốt thời gian cuối cùng đi.
Đôi mắt đen kịt của Yến hoàng dần dần về lại như cũ, tiếp đó hắn cười khẽ một tiếng, xé rách hư không, rời khỏi nơi này.
-----oo0oo-----