Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
- Thiếu gia, chúng ta chuẩn bị đi chơi ở đâu đây?
Lúc này, đại viên lớn nhất trong Yêu gia, một người đàn ông đang nằm trên giường được mấy vị hầu gái ân cần xoa bóp.
Đại Cáp ở một bên, kính nể nhìn thiếu gia nhà mình.
Màn kịch năm đó bọn họ diễn thiên y vô phùng, lừa thiếu gia hai năm bên ngoài chịu khổ không ít.
Đến khi thiếu gia quay về báo thù, phát hiện ba người bọn họ sống rất thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nói gì hơn.
Sau khi nghe giải thích, Yêu Vô Tà đành thở dài bất đắc dĩ, sự tình cũng đã xảy ra, bây giờ còn có thể trách ai
-Ba Ha, sao còn gọi thiếu gia, phải gọi Lục gia mới đúng. Đại Cáp nhắc nhở.
- Không quan trọng, người trong nhà còn phân biệt cái gì? Yêu Vô Tà xua tay nói, không để trong lòng.
Gia chủ bây giờ của Yêu gia chính là đại ca Yêu Vô Tà.
Yêu Vô Tà đã không hận người nhà mình nữa, Yêu gia như mặt trời ban trưa còn phải dựa vào hắn.
Bây giờ Yêu Vô Tà là cường giả hàng đầu Huyền Hoàng Giới, trên cơ bản không ai chọc Yêu gia.
Thậm chí không ít gia tộc lớn muốn gả con gái của họ cho Yêu Vô Tà, bấu víu quan hệ với Yêu gia, nhưng đối với Yêu Vô Tà, những em gái này quá phàm tục, hơn nữa hắn không muốn bị nữ nhân trói chặt.
- Lục đệ, cứu mạng a, cứu mạng a.
Lúc này chỉ nghe tiếng hô dồn dập truyền đến, sau đó có một bóng người vội vội vàng vàng chạy vào.
- Tam gia!
Đám người Đại Cáp nhìn người đang tới, cúi người cung kính chào.
- Tam ca, có chuyện gì mà huynh hốt hoảng như vậy? Yêu Vô Tà bình thản hỏi.
Tam ca này là một trong năm ca ca của hắn, dù không có chuyện gì thì cũng đến hành hạ mình, nhưng hôm nay Yêu Vô Tà đã sớm quên những chuyện không vui này rồi, coi như tất cả bắt đầu lại từ đầu.
Bây giờ, năm người ca ca này yêu quý hắn không thôi, để hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
- Lục đệ ngươi cần phải giúp Tam ca chuyện này, vừa rồi trong thành, Tam ca nhìn thấy một nữ tử rất xinh, Tam ca nghĩ đây chính là tuýp người mà Lục đệ ngươi thích nhất. Cho nên, ta lập tức lên trước ức hiếp à không… quyến rũ nàng, nhưng không biết từ đâu nhảy ra một tên du côn, hắn không nói không rằng, trực tiếp tát Tam ca một cái, tới giờ vẫn còn sưng đây này, Lục đệ, ngươi phải làm chủ chuyện này cho ta.
Tam ca khóc lóc kể chuyện vừa xảy ra.
Toàn bộ Yêu gia bây giờ, người có thực lực mạnh nhất không ai ngoài Yêu Vô Tà, thậm chí ở Huyền Hoàng Giới này, Lục đệ nhà mình cũng là cường giả đỉnh cao.
- Há, còn có người dám gây sự ở Táng Yêu Thành? Chẳng lẽ không biết ngươi là tam ca của Yêu Vô Tà?
Chân mày Yêu Vô Tà cau lại, có chút hứng thú hỏi.
- Nói rồi, nhưng tên kia lại nói ta thích đánh ngươi đó...
Yêu Hành Phong bụm mặt nói nhỏ.
- Cũng tốt vừa vặn ta đang không có chuyện gì làm, vậy đi nhìn một chút xem sao. Tam ca yên tâm, có ta ở đây, thì mặt mũi lần này nhất định sẽ tìm về cho ngươi.
Yêu Vô Tà khẳng khái nói.
- Lục đệ ngươi đối với ta thật tốt, trước đây ta đối với ngươi như vậy... ta thực sự….
- Tam ca nhắc đến những chuyện đó, chúng ta đều là người một nh, việc gì đã qua hãy để cho nó qua, được rồi, ta ngược lại muốn xem hắn là thần thánh phương nào.
Yêu Vô Tà vung tay, toả ra khí thế cuồn cuộn, mang theo mọi người rời đi.
Lâm Phàm vừa tới Táng Yêu Thành, muốn đến thẳng nơi ở của Yêu Vô Tà, nhưng trên đường lại nhìn thấy một thiếu niên đang đùa giỡn con gái nhà lành nên không hài lòng, ban đầu Lâm Phàm còn tưởng đó là Yêu Vô Tà, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không phải, lúc nghe đối phương nói mình là tam thiếu gia của Yêu gia, Lâm Phàm nghĩ cần phải dạy dỗ cho hắn một trận thật tốt mới được.
- Tiểu huynh đệ, đợi lát nữa Lục thiếu gia của Yêu gia ta đến, thì ngươi phải nhận sai đấy nhé.
- Đúng đấy, Lục thiếu gia tuy rằng công tử bột nhưng tâm địa rất thiện lương, không phải hạng người ác độc, nên ngươi chỉ cần nhận sai thì tuyệt đối vô sự.
Người qua đường tận tình khuyên bảo Lâm Phàm.
Lâm Phàm ngồi chỗ đó cười nhạt xua tay, hắn không có để chuyện này trong lòng.
Sau đó điểm lên mặt một cái, khuôn mặt hơi vặn vẹo rồi dần thay đổi thành bộ dạng khác, hắn muốn nhìn một chút, bây giờ Yêu Vô Tà đã trưởng thành tới trình độ nào.
- Tên nào dám bắt nạt tam ca của Yêu Vô Tà ta, chẳng lẽ chán sống rồi hay sao? Người chưa tới nhưng âm thanh đã tới trước.
Lâm Phàm nghe nói như thế, ngược lại nở nụ cười, đã nhiều năm như vậy, m cái tính này vẫn không thay đổi.
Quần chúng xung quanh tản ra, nhưng ai cũng đều lo lắng nhìn Lâm Phàm.
Không biết người kia có nghe lời bọn họ hay không?
- Là ngươi đánh Tam ca của ta?
Yêu Vô Tà vừa xuất hiện, liền chỉ Lâm Phàm bá đạo nói.
Bây giờ khuôn mặt Lâm Phàm đã thay đổi, khí tức càng biến ảo, Yêu Vô Tà tự nhiên không nhận ra.
- Không sai, là ta đánh đó, nghe nói ngươi chính là Yêu Vô Tà, đệ nhất cao thủ Táng Yêu Thành?
Âm thanh Lâm Phàm hơi khàn khàn.
- Hừ? Đệ nhất cao thủ? Không... Không, à Yêu Vô Tà ta chính là đệ nhất cao thủ Huyền Hoàng Giới.
Vẻ mặt Yêu Vô Tà hơi dãn ra, bá đạo nói.
Khi Yêu Vô Tà vừa trả lời, Lâm Phàm còn tưởng rằng hắn sẽ khiêm tốn một chút nhưng không ngờ nửa câu sau lại bá đạo như thế.
- Vẫn là cái tính đó, ngày càng không biết xấu hổ.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói, tính cách này của hắn Lâm Phàm phục rồi.
- Sao ngươi lại nói như thế? Chẳng xuôi tai tý nào, hiện tại ngươi nói nên làm sao, ngươi đánh Tam ca của ta một cái tát, việc này không thể giải quyết dễ dàng được. Tam ca, ngươi nói xem nên xử lý như thế nào đây?
Yêu Vô Tà hỏi.
- Lục đệ, hắn đánh ta một cái tát, ta muốn đánh hắn mười cái.
Yêu Hành Phong trả lời.
- Ừm, việc này cũng rất công bình.
Yêu Vô Tà gật gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phàm nói.
- Ngươi nghe tam ca ta nói rồi đó, chỉ cần người để tam ca ta đánh lại mười cái tát, việc này coi như xong.
- Ha ha...
Lâm Phàm cười phá lên.
- Nếu ngươi nói mình là thiên hạ đệ
nhất cao thủ, không bằng đánh một trận với ta đi, có bản lĩnh thì theo ta.
Lâm Phàm lăng không, sau đó hướng về phương xa mà đi.
- Hừ, ai sợ ai, ta đang chán muốn chết đây, nếu ngươi đã đưa tới cửa vậy ta sẽ cẩn thận chơi với ngươi một chút.
Yêu Vô Tà không lo sợ theo sát phía sau Lâm Phàm.
Một mảnh thiên địa rộng lớn nào đó, Yêu Vô Tà chắp hai tay sau lưng nói.
- Ra tay đi, nếu không, ta sợ một khắc ta ra chiêu, ngươi sẽ không có cơ hội hoàn thủ.
- Yêu Vô Tà, ngươi không phải đối thủ của ta đâu, ta nghe nói rắm ngươi rất uy lực nên ta sẽ gắng đón đỡ.
Lâm Phàm cũng muốn thử một lần uy lực rắm thối của Yêu Vô Tà.
Khi thực lực không đủ, Lâm Phàm cũng sinh ra sợ hãi với loại rắm này, nhưng bây giờ hắn đã là Thần Thiên Vị tầng chín nên cũng muốn thử một lần.
- Hừ, nói khoác không biết ngượng.
Yêu Vô Tà động thủ, hắn không có nói láo, theo Yêu Vô Tà, một rắm do mình thả ra có uy lực vô cùng, chính là kinh thiên động địa, Quỷ khóc Thần sầu, rất có thể sẽ đông đối phương lại mà chết.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Ngón tay Lâm Phàm cong lên hơi dùng sức một chút, búng một cái về phía Yêu Vô Tà.
Trong chớp mắt, tâm thần Yêu Vô Tà run lên, một luồng sức mạnh khổng lồ phả vào mặt, khiến hắn có cảm giác không ai có thể chống đỡ.
- Nếu ngươi không sử dụng rắm thối như vậy, chỉ có một con đường chết.
Lâm Phàm nói thẳng.
Giờ khắc này, Yêu Vô Tà bị bao phủ bên trong nguồn sức mạnh, hắn cảm giác thân thể bắt đầu run rẩy.
Sức mạnh thật lớn!
Đối thủ này rất mạnh, xem ra chỉ có thể tác thành đối phương.
- Đây là do ngươi tự tìm chết đấy nhé.
Sau đó Yêu Vô Tà không chút g do dự, chân nguyên toàn thân đang trào, đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó nhắm cái mông ngay hướng Lâm Phàm.
- Ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa, ầm ầm phát ra. Thiên địa run rẩy, linh khí trong hư không như bị ép lại.
Vẻ mặt Lâm Phàm bắt đầu nghiêm túc, bởi vì hắn cảm giác được, quả rắm này, không bình thường.