Dịch & biên: †Ares†oOo
- Ta đi… Ta không muốn chết.
Một gã đệ tử ngoại môn không nịu nổi giày vò, bò ra như một con chó.
Trên mặt gã đệ tử này chỉ có van xin cùng nịnh nọt, chỗ nào còn phong thái đệ tử Thánh Ma Tông?
Sau đó lại càng nhiều đệ tử ngoại môn đầu hàng. Bọn hắn không muốn liều mạng vì Thánh Ma Tông, bọn hắn chỉ muốn ở Thánh Ma Tông tu luyện võ đạo mà thôi, hiện giờ bị người khác tới diệt tông, bọn hắn làm sao nguyện ý bán mạng chứ.
Chỉ cầu mong giữ lại được cái mạng.
Các trưởng lão cùng một ít đệ tử trong tông nhìn thấy lần lượt có đệ tử ngoại môn bò ra bằng cả tứ chi đến cầu xin đối phương thì sắc mặt vừa căm giận vừa thương cảm.
Đây là đệ tử Thánh Ma Tông sao…
Lâm Phàm nhìn thấy tất cả chuyện này, không nói gì, những người này không xứng là đệ tử tông môn.
Cho dù được chín đại tông môn thu nhận thì về sau cũng sẽ bị người đối đãi như một con chó mà thôi.
- Yến hoàng, ta là nhi tử của Hộ quốc quân, ta không muốn chết, ta đầu hàng, ta tới Thánh Ma Tông chỉ vì muốn học tập võ đạo mà thôi, lòng vẫn luôn ở hoàng triều.
....
Tông môn mấy vạn người, kẻ sợ chết không thiếu, giờ dưới dụ dỗ của Bích Hải lão ẩu, không ít đệ tử ngoại môn nội tâm dao động, đây là hy vọng sống sót duy nhất của bọn hắn.
Tuy rằng Thánh Ma Tông đối với bọn hắn không tệ, nhưng so sánh với tính mạng thì ân dạy dỗ có là cái gì?
Người của chín đại tông môn thấy cảnh tượng hiện giờ của Thánh Ma Tông thì đều cười ầm lên mãi không dứt. Trong mắt bọn chúng, những gã đệ tử vì mạng sống không tiếc phản bội Thánh Ma Tông kia đều thấp hèn như súc sinh.
- Hai lần hô hấp.
Giọng nói âm trầm của Bích Hải lão ẩu lại vang lên.
Giờ phút này, cả đệ tử nội môn cũng bị do dự.
Chết hay là sống?
- Tông chủ, ta không muốn chết.
Một gã đệ tử có chút danh khí trong nội môn đột nhiên lao ra khỏi đám người, sau đó cúi người bò về phía Bích Hải lão ẩu.
- Ngô sư đệ, ngươi thân là đệ tử nội môn, lại phản bội tông môn, ngươi còn có lương tâm không hả, ngươi không thấy có lỗi với tông môn hay sao?
Cả một gã đệ tử nội môn cảnh giới Nhập Thần cấp một cũng vứt bỏ tôn nghiêm cùng tông môn mà bò tới như chó vẫy đuôi với địch nhân. Điều này làm cho rất nhiều người căm giận.
Thánh Ma lão tổ nhìn mọi thứ trước mắt, không có lên tiếng, cũng không có ngăn cản, phảng phất là đang nhìn xem cuối cùng có có bao nhiêu người phản bội tông môn.
- Ngô sư huynh, ngươi còn không bằng cả heo chó, uổng công Vương Thiên Phong ta từng tôn trọng ngươi.
Vương Thiên Phong thích khi dễ tiểu sư đệ yếu đuối, giờ lại vẫn ở lại, chỉ vào kẻ phản bội kia mà mắng chửi.
Giờ phút này trong đám người, Phương Hàn và Hàn Lục cũng liên tục thay đổi sắc mặt, bọn hắn không hề muốn chết.
Nhân sinh của bọn hắn giờ mới bắt đầu, nhất là Phương Hàn lại càng không muốn chết, chính mình có được truyền thừa của Ma Đế, còn chưa xông pha thiên địa thì sao có thể chết đi?
Nhưng lại muốn Ma Đế tương lai bò ra như một con chó, đây là chuyện Phương Hàn không thể chịu đựng.
Nhưng mà…
- Ta không muốn chết!
Phương Hàn đứng dậy, giống như các đệ tử trước đó, bò về phía mụ già kia.
- Ta cũng không muốn chết.
Hàn Lục theo sát phía sau.
Lâm Phàm nhìn tất cả chuyện này, khẽ nhíu mày, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ có càng nhiều đệ tử phản bội tông môn.
- Sao, Thánh Ma lão tổ, đây là cách ngươi dạy đệ tử sao? Toàn là hạng người tham sống sợ chết.
Bích Hải lão ẩu cười như điên, nếp nhăn trên mặt cũng theo từng tiếng cười mà càng nhăn nhúm, dữ tợn vô cùng.
- Các đệ tử Thánh Ma Tông, hôm nay có kẻ địch muốn tiêu diệt Thánh Ma Tông Ta, cho dù chết toàn bộ, cho dù chiến đến hết giọt máu cuối cùng, Thánh Ma Tông ta cũng sẽ không khuất phục.
- Chiến…
- Cho dù là chết đến người cuối cùng, cũng tuyệt không chịu khuất nhục.
....
Giờ khắc này các đệ tử Thánh Ma Tông còn lại ngẩng cao đầu rống giận.
Bọn họ đều biết kết quả của trận chiến này, nhưng bọn họ không hề sợ hãi. Cho dù địch nhân có mạnh đến thế nào đi nữa, bọn họ cũng muốn bảo vệ Thánh Ma Tông.
Lâm Phàm xiết chặt nắm tay.
- Giết…
Tiếng rống giận rung trời vang vọng toàn bộ Thánh Ma Tông.
Người của chín đại tông môn khinh thường nhìn đệ tử Thánh Ma Tông phía dưới.
Dưới cảnh giới Nhập Thần đều là con kiến, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, căn bản vô dụng.
Nói riêng về lực chiến đấu, chín đại tông môn liên hợp lại thừa sức nghiền áp Thánh Ma Tông.
Một cuộc chiến tranh thê thảm đã xảy ra.
Tiếng thét vang trời, tiếng kêu thảm thiết.
Địch nhân cảnh giới Nhập Thần, phất tay một cái đã giết một đám, đệ tử nội môn Thánh Ma Tông thậm chí cả lực hoàn thủ cũng không có.
Lâm Phàm lúc này nổi giận gầm lên một tiếng, dựa vào Bất Diệt Ma Thể xông tới địch nhân cảnh giới Nhập Thần.
Tuy rằng thực lực không bằng đối phương, nhưng Lâm Phàm lại không hề sợ hãi, cho dù chết cũng phải kéo theo vài kẻ địch.
Tông chủ chín đại tông môn liên thủ trấn áp Thánh Ma lão tổ, nhất thời trời long đất lở. Chiến đấu giữa Đại Thiên Vị đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
- Ta liều mạng với các ngươi.
Vương Thiên Phong tu vi thấp nhưng không sợ sinh tử, đánh về phía đám đệ tử phản bội tông môn.
- Phản bội tông môn chính là chết, lão tử chặt các ngươi.
Vương Thiên Phong thân là đệ tử ngoại môn, tu vi chỉ có Hậu Thiên cấp bảy, căn bản khó giết nổi ai.
Phương Hàn lúc này đang nhìn quanh, chờ cơ hội sẽ lập tức trốn đi, giờ phút này thấy Vương Thiên Phong kia không muốn sống xông lại, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Vừa lúc báo mối thù ở nhà ăn ngày đó.
....
- Sư huynh, chúng ta cùng một chỗ, ngàn vạn lần không được chém giết một mình.
Lâm Phàm tìm được Nghê Minh Dương và Doãn Mạch Thần, dặn hai người không được hành động một mình.
Trận chiến này, hai người bọn họ tu vi quá thấp, căn bản không có tác dụng gì.
- Sư đệ, hôm nay chỉ sợ là cuộc chiến cuối cùng của ba sư huynh đệ chúng ta. Hy vọng kiếp sau chúng ta vẫn có thể làm sư huynh đệ, giết…
Lâm Phàm giờ phút này không hề giấu giếm, mở ra trạng thái ẩn thân, thi triển Huyễn Ảnh Mê Tung, rút kiếm ám sát một địch nhân cảnh giới Nhập Thần.
Lâm Phàm phát hiện một vấn đề, đó là chân nguyên tăng lên thì tuy cấp bậc tu vi không tăng nhưng chiến lực lại tăng vọt.
Cho dù là Nhập Thần cấp một hắn cũng có năng lực đánh chết.
- Phương Hàn, Hàn Lục, hai người các ngươi không chết tử tế được…
Lúc này Vương Thiên Phong hai mắt đỏ bừng, chỗ lồng ngực trúng một chưởng của Phương Hàn đã lõm sâu vào, phun ra từng ngụm máu lớn.
Phương Hàn cùng Hàn Lục kinh thường liếc Vương Thiên Phong một cái, sau đó lập tức lùi lại rồi lẩn đi.
Lâm Phàm một đường chém giết, trên người loang lổ vết máu, là của rất nhiều đệ tử chín đại tông môn, cũng có của chính mình.
- Vương sư huynh, huynh sao rồi?
Lâm Phàm thấy Vương Thiên Phong hấp hối, vội vã chạy tới.
- Lâm sư đệ…
Vương Thiên Phong lúc này đã không cố được nữa, nhìn thấy Lâm Phàm thì hơi hơi cười:
- Đừng để hai tên phản đồ kia chết tử tế…
- Vương sư huynh…
Nhìn thấy Vương sư huynh nhắm mắt tắt thở, Lâm Phàm ngơ ngẩn, lại ngẩng đầu nhìn khắp nơi toàn là thi thể của các sư huynh đệ đồng tông, Lâm Phàm cắn chặt răng.
Đây là sự tàn khốc của chiến tranh, không phải ngươi chết chính là ta vong, ngay cả người hay khi dễ sư đệ như Vương sư huynh cũng vì tông môn đến tận phút cuối cùng, đám người phản bội kia sao có ai có thể sánh bằng, dù là hạng thiên tài cũng không bằng một phần vạn của Vương sư huynh.
-----oo0oo-----