Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Rất đau phải không?
Lâm Phàm ngẩng nháy mắt, biểu thị mình vô tội.
Kiếm Tổ không nói gì, nhưng biểu tình dữ tợn đã biểu thị tất cả, nhìn qua có thể hiểu được hắn đang chịu cảm giác đau đớn đến mức nào, tuyệt không phải người thường có thể chịu được.
- Gà con ra đây xem một chút này.
Lúc này Lâm Phàm đưa Gà con ra ngoài.
- Lão ca, ngươi đang làm gì đó?
Đôi mắt gian manh của Gà con nhìn lão ca mình nửa ngày, nhưng vẫn không biết hắn đang làm cái gì.
- Đừng nói nhảm, để ta giới thiệu cho ngươi nhận thức một chút, đây là Kiếm Tổ.
Lâm Phàm nói.
Kiếm Tổ hơi quay đầu liếc mắt nhìn Gà con, trong lòng nhất thời nhục nhã vạn phần.
- A!
Kiếm Tổ gào lên muốn tự bạo, nhưng tiếng gầm gừ vẫn chưa hoàn toàn bộc phát đã tịt hẳn ngay tức khắc.
Lâm Phàm hơi dùng lực một chút, suýt lấy đi cái mạng già của Kiếm Tổ.
- Đau... Đau.
Đầu Kiếm Tổ chảy mồ hôi hột, hắn không ngờ trên đời vẫn còn công pháp tà môn như vậy, hắn là kiếm thể đại thành, làm sao không nhịn được đau đớn bực này?
Nhưng sự thực nói cho hắn biết, đau đớn này hắn thật sự chịu không nổi.
- Ác ác!
Gà con đưa cái cổ dài của mình tới đũng quần Kiếm Tộc chi chủ, cẩn thận quan sát.
- Lão ca, người đây làm gì vậy?
Gà con nghi ngờ hỏi.
Lúc này Kiếm Tổ nhìn con gà ghê tởm kia dám đến gần xem chỗ đó của hắn, hắn không thể chịu đựng được.
- Cút đi, bằng không ta chém chết ngươi.
Kiếm Tổ cố nén đau nhức, dùng hết khí lực toàn thân thét lên.
- Ngạch!
Gà con bị doạ cho sợ, hai cánh đột nhiên vỗ ngực, đôi mắt gà làm bộ đáng thương nhìn Lâm Phàm.
- Lão ca, hắn doạ Gà con.
- Mịa nó lại dám làm Gà con của ta sợ, ngươi đây muốn chết.
Trọng quyền Lâm Phàm lần thứ hai xuất kích khiến Kiếm Tổ đau đớn khó nhịn.
- Cẩu vật…
Kiếm Tổ gầm thét, tức giận trùng thiên không cách nào nhịn được.
- Gà con, hắn mắng ngươi là cẩu vật kìa, ngươi muốn xử lý hắn thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
- Lão ca, hình như hắn đang mắng ngươi mà, hắn có mắng ta đâu.
Gà con lắc lắc cái đầu, biểu thị mình không có ngốc nha.
- Hai người các ngươi đều là cẩu vật, các ngươi chờ đó cho bản tổ, bản tổ sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.
Thân thể Kiếm Tổ run rẩy, vô thượng kiếm ý trong cơ thể đột nhiên bộc phát, tuy nhiên lại không có tác dụng nào.
- Nghe được không? Hắn đang mắng ngươi đó, lần này ngươi tin chưa.
Lâm Phàm nói.
- Ác ác!
Gà con nổi giận thật rồi, hai cánh dang ra nhảy lên một cái, chân gà nho nhỏ bay lơ lửng lên trời nặng nề đá vào mặt Kiếm Tổ.
- Gà con giận dữ nên đá một cước vào mặt ngươi đó.
Lâm Phàm thấy cảnh này, bắt đầu cười lớn.
- Ha ha, Kiếm Tổ thì làm sao? Ngay cả Gà con của ta cũng có thể đánh ngươi, ngươi còn bản lĩnh gì?
Lâm Phàm cười nói.
Kiếm Tổ chính là lão tổ của một tộc, thực lực vô cùng cường hãn, trải qua vô số kỷ nguyên, nhưng bây giờ lại chết yểu trong tay Lâm Phàm, phải chịu sự nhục nhã của Gà con. Việc này hắn làm sao nhịn nổi.
- Đáng ghét!
Kiếm Tổ rống giận
- Nhân tộc, ngươi hèn hạ vô sỉ...
Dùng sức!
Lâm Phàm hơi dùng sức thêm một chút làm Kiếm Tổ gào thét thê thảm, tiếng gào này vô cùng thê lương khiến người nghe qua cũng có cảm giác vô cùng kinh khủng.
- Buông tay...
Kiếm Tổ hối hận không kịp, vì hắn sơ sót nên bị Lâm Phàm gài bẫy, nếu sớm biết chuyện sẽ như thế này, hắn sẽ tuyệt đối không bất cẩn thế đâu.
Đáng tiếc, hối hận cũng đã muộn rồi.
- Ồ!
- Gà con ngươi làm gì vậy?
Lâm Phàm tự dưng phát hiện ra Gà con đứng phía sau Kiếm Tổ sau đó dang hai cánh ra bao phủ cái mông Kiếm Tổ lại.
- Lão ca, ta muốn cho hắn biết sự lợi hại của bản Gà con.
Gà con ngẩng đầu, vênh váo nói.
- Ạc!
Lâm Phàm nhất thời trợn tròn mắt, giời ạ...
- Cút đi!
Kiếm Tổ nổi giận, hắn đường đường là lão tổ một tộc, sao có thể bị một con gà làm nhục.
- Ác ác!
Lúc này, mắt gà lập loè tinh quang, hình như thời gian sắp tới nên có chút khó chịu.
Đến tình huống hiện tại, nó đã không quan tâm gì nữa.
Nhưng Lâm Phàm sao để Gà con làm ra sự tình như thế chứ.
Đùng!
Trong nháy mắt, Lâm Phàm dùng Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, đập Kiếm Tổ ngất.
Lâm Phàm đứng lên nhìn Kiếm Tổ đang nằm dưới đất, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
Trận chiến ngày hôm nay có thể nói kinh thiên động địa, mình dựa vào trí thông minh siêu cao, hung hăng trấn áp kẻ địch.
Kiếm Tổ thì thế nào, còn không phải bị mình đánh cho bất tỉnh nhân sự, không biết trời trăng gì nữa sao.
Bên trong Động Thiên của Lâm Phàm.
Thân thể Kiếm Tổ đang lơ lửng trong đó, ngàn vạn cành cây Ngô Đồng Thần Thụ bạo phát, quấn chặt thân thể hắn.
Lâm Phàm chém ra chiêu kiếm, trực tiếp phá diệt thân thể Kiếm Tổ.
Máu tươi bay lả tả, trong mỗi một giọt máu đều ẩn chứa Vô Song kiếm ý.
Những kiếm ý này ẩn chứa sức mạnh kinh thiên động địa, khí thế phi phàm, có lợi ích rất lớn đối với tất cả các sinh linh trong Động Thiên. Mỗi một giọt máu tươi đều bao hàm tinh hoa của Kiếm Tổ, đối với những sinh linh phổ thông, nếu như chiếm được một giọt máu thôi, chúng đã có thể nhận được thành tựu vô thượng kiếm ý.
Càng không cần phải nói lúc này, có nhiều máu tươi như vậy.
Hấp thu!
“Keng, chúc mừng chém giết Kiếm tộc chi chủ.”
“Keng, kinh nghiệm tăng cường...”
“Keng, tu vi tăng lên.”
Viễn Cổ cảnh sơ kỳ.
Lâm Phàm cảm giác cơ thể tràn đầy sức mạnh vô thượng, mỗi tế bào mỗi một giọt máu đều được một luồng khí tức huyền diệu bao phủ.
Một quyền oanh ra thế giới nứt toác, đây là cảm giác hiện tại của Lâm Phàm.
Viễn Cổ cảnh sơ giai...
Cảnh giới cỡ này đối với những sinh linh kia là không cách nào vượt qua, nhưng đối với Lâm Phàm, thì tất cả những thứ này chỉ là một khởi điểm mới mà thôi.
Dù có cảnh giới cao hơn, Lâm Phàm vẫn có lòng tin mình sẽ đạt đến.
Cho dù mấy tên tự xưng là chí cường giả kia, Lâm Phàm vẫn có tự tin, một ngày nào đó hắn sẽ chém giết toàn bộ bọn họ.
Khí linh trong thanh trường kiếm của Kiếm Tổ nằm rạp trên mặt đất, kêu la thảm thiết, cầu xin tha thứ.
Nhưng nó cũng chỉ là đồ ăn trong mắt Lâm Phàm mà thôi.
Xoạt xoạt!
Năm ngón tay nắm nhẹ một cái, kiếm linh bị phá nát, chuôi thần binh lợi khí này hóa thành vô số sức mạnh tinh khiết, bên trong còn bao hàm các loại pháp tắc, cuối cùng đều bị Động Thiên hấp thu.
Sau khi Động Thiên hấp thu những sức mạnh đó, nó bắt đầu rung động, vách động giống như một đoàn huyết nhục, không ngừng di chuyển, bên trong nó giống như đang dưỡng dục ra một số sinh linh.
Mảnh Động Thiên này cuối cùng cũng sẽ được Lâm Phàm thăng cấp thành thế giới thôi.
Những thần vật Lâm Phàm lấy được cũng đang quậy phá bên trong Thiên Địa Dung Lô, bọn chúng bị vây trong một không gian nhỏ hẹp, nên đang gào thét liên tục muốn thoát ra ngoài.
Những thần vật này đều có linh tính, thậm chí một số cái còn có sức mạnh không yếu hơn Lâm Phàm, mỗi thần vật chi linh đều có suy nghĩ riêng của mình.
Bọn nó muốn vượt qua tất cả, thoát ly phạm vi thần vật, muốn chân chính tạo thành cá thể.
Ngón tay Lâm Phàm sờ một cái, lập tức có một viên đan dược được Lâm Phàm khống chế trong lòng bàn tay.
“Keng, chúc mừng phát phát hiện Tạo Hóa Thần Đan.”
Tạo Hóa Thần Đan: Diệu dụng vô cùng, có tác dụng phi thăng thành tiên.
Đan linh trong thần đan không ngừng giẫy giụa muốn thoát khỏi lòng bàn tay Lâm Phàm, nó muốn trốn khỏi nơi đây.