Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Không nghĩ tới tiểu tử ngươi chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy năm đã trưởng thành đến mức này rồi.
Phong Khinh Tử khẽ thở dài, dưới cái nhìn của hắn, đồ đệ tiện nghi này của mình quả thực không tầm thường, sau khi vạn giới dung hợp, tu vi sinh linh Đại Thiên chủng tộc tăng nhanh như gió, hắn vốn tưởng rằng đồ đệ tiện nghi này của mình có lẽ đã bị người khác vượt qua xa tít rồi.
Nhưng bây giờ gặp mặt, thật khiến Phong Khinh Tử kinh sợ, sợ đến mức không còn lời nào để nói.
Trong mấy năm ngắn ngủi, mà hắn… Hắn… Còn nhanh hơn ngồi trên hỏa tiễn nữa.
- Cũng bình thường thôi, có điều, chí cường giả các tộc đúng thật rất nhiều, nếu so sánh với bọn họ, ta vẫn còn cách xa một chút.
Lâm Phàm nói.
- Đúng rồi lão đầu, sao chỉ có một mình ngươi vậy? Ta nhớ lúc trước ở Thủ Hộ Chi Địa, còn một lão đầu nữa mà?
Lúc này, Lâm Phàm hiện vẻ mặt Phong Khinh Tử có chút thương tâm.
- Mấy năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Phong Khinh Tử lắc đầu nói, phảng phất như không muốn nhắc lại chuyện cũ, chuyện đã qua thì để cho nó qua.
- Chỉ có tiểu tử ngươi lợi hại, tu vi bây giờ của ngươi cho dù gặp phải chí cường giả cũng không sợ chút nào đâu nhỉ?
Phong Khinh Tử rất hâm mộ, người so với người thế này, làm cho người ta tức chết.
Một tên học trò mà mình từng thu nhận, trở nên trâu bò hơn mình, sau này ngẩng cao đầu đi sao được nữa đây.
- Bình thường thôi.
Lâm Phàm lạnh nhạt khoát tay, tựa như đang nói một chuyện gì đó rất đơn giản.
- Khen ngươi vài câu, ngươi liền được nước lấn tới.
Phong Khinh Tử nguýt một cái, đệ tử này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt, chính là quá bỉ ổi.
Có điều khi nghĩ đến tên đồ đệ này có thể sống đến bây giờ, hơn nữa đã nâng cao thực lực tới như vậy, sợ rằng hắn sẽ không công khai chuyện sư đồ với mình đâu.
- Lão đầu, có muốn theo ta lăn lộn hay không?
Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi.
Nghe Lâm Phàm thẳng thừng nói những lời này, Phong Khinh Tử cảm giác có gì đó không đúng, trước giờ làm gì có sư phụ nào lăn lộn với đồ đệ chứ, khuôn mặt nhất thời biến sắc.
- Hừ, vi sư còn chưa đến mức phải đi lăn lộn với đồ đệ.
- Khà khà, lão đầu, được rồi, chúng ta ai với ai chả được, trước đây ngươi đối xử với ta rất tốt, ta thế nào cũng phải bảo vệ ngươi thật tốt, nếu không chúng ta cùng nhau lang bạt, kỷ nguyên này là kỷ nguyên cuối cùng rồi, ta cảm thấy thiên địa này sắp có biến đổi lớn, đám chí cường giả kia đều đang liều mạng để sống sót.
Lâm Phàm nói.
- Vì sao ngươi biết nhiều như vậy?
Phong Khinh Tử nghi ngờ hỏi, chuyện tiểu tử này biết cũng nhiều đó chứ, hắn còn biết nhiều hơn cả mình.
- Ta là ai chứ?
Lâm Phàm tự tin nở nụ cười, chỉ vào mình nói.
- Đồ đệ của Phong Khinh Tử ta chứ ai.
Phong Khinh Tử nói.
- Được rồi.
Lâm Phàm không còn lời nào để nói, thôi, thôi, cứ cho lão chiếm chút lợi lộc đi, dù sao hôm nay, lão cũng chịu đả kích quá lớn rồi.
Phong Khinh Tử chiếm một chút tiện nghi, cảm giác bị đả kích không khỏi tiêu trừ đi một chút.
- Nếu đồ nhi đã có hiếu tâm như vậy, vi sư sẽ cố hết sức đi theo ngươi để cho ngươi cẩn thận hiếu kính vi sư, để ngươi làm tròn bổn phận đệ tử của mình.
Lâm Phàm nghe thấy thế mắng to trong lòng.
- Lão đầu không biết xấu hổ.
Sau đó, hắn hình như nghĩ tới điều gì, nhất thời nở nụ cười.
- Lão đầu, ta giới thiệu cho ngươi mấy tên... Đồng bọn.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phong Khinh Tử, Lâm Phàm thả bọn Kê Đại ra bên ngoài.
- Ác ác, nhịn chết bản Gà con rồi.
- Gâu gâu, tình huống gì, tình huống gì vậy?
Đám Gà con vừa ra bên ngoài đã quay đầu nhìn ngó lung tung, sau đó chỉ thấy một lão đầu đứng trước mặt bọn họ, nhất thời tò mò.
- Lão đầu, giới thiệu cho ngươi một chút, tên này chính là Gà con, tên này là con của hắn Kê đại, còn tên này là bằng hữu của con hắn, Thái Nhật Thiên.
- Đây là sư phụ của ta, người đã già rồi, nội tâm tịch mịch, các ngươi về sau hãy cẩn thận bồi tiếp hắn, biết chưa?
Lâm Phàm nói.
- Ác ác a, nếu đã là sư phụ của lão ca, đương nhiên phải cẩn thận bồi tiếp rồi.
Gà con nhảy một cái lên đầu lão, sau đó đặt mông ngồi trên đỉnh đầu Phong Khinh Tử.
- Ta gọi là Gà con.
Kê Đại lúc này cũng nhảy lên vai trái Phong Khinh Tử, sau đó đùa nghịch những thứ đồ trang sức đang lấp lánh ánh sáng trên đó.
- Ta gọi là Kê Đại.
Thái Nhật Thiên cũng nhảy tới trong lồng ngực Phong Khinh Tử.
- Gâu gâu, ta gọi Thái Nhật Thiên.
Phong Khinh Tử giờ khắc này thật sự cạn cmn lời, tình huống chó má gì đây? Những tên kỳ quái này rốt cuộc từ đâu tới chứ?
Lâm Phàm đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
- Khà khà, còn muốn gạt ta, để đại quân sủng vật ta cố gắng làm bạn với ngươi đi.
Thời điểm Lâm Phàm đang suy nghĩ những chuyện này, trong hư không đột nhiên truyền đến dao động.
- Chuyện này...
Lâm Phàm biến sắc, cảm thấy có chuyện không lành, hơi thở này, con mẹ nó sao lại quen thuộc như vậy.
Đám người Phong Khinh Tử cũng cảm nhận được luồng hơi thở này, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, luồng hơi thở này quá mạnh, hẳn là chí cường giả đến.
- Các ngươi đi trước, vào Động Thiên ta tránh một chút.
Lâm Phàm không chút do dự vung tay áo lên, trực tiếp đưa đám người vào Động Thiên, sau đó cảnh giác nhìn hư không.
- Ngươi sao tìm được ta?
Lâm Phàm giờ khắc này muốn chửi tục rồi, hắn không ngờ Thủy Hỏa Đại Đế tìm được hắn nhanh như vậy.
Đối với người đàn bà này, Lâm Phàm phải hết sức cảnh giác.
Con mụ này cực kỳ tàn nhẫn, đặc biệt là yêu thích dằn vặt tiểu huynh đệ của mình.
Chuyện từng xảy ra rõ ràng trước mắt, nếu không phải sức chiến đấu của ca có chút cường hãn, rất có thể đã bị Thủy Hỏa Đại Đế hút thành người khô rồi.
Nhưng khiến cho Lâm Phàm cảm thấy bất đắc dĩ chính là, Thủy Hỏa Đại Đế này giống như đã đặt truy tung khí trên người hắn, mỗi lần nàng ta muốn tìm hắn đều dị thường đơn giản, quả thực rất kinh khủng.
- Không ngờ người mà bản Đế độc chiếm đã trưởng thành đến mức độ này, lại có thể chôn chết bảy chí cường giả, thật khiến cho bản Đế vui mừng a.
Lúc này, một bóng người xuất hiện.
Áo bào Thủy Hỏa phiêu lãng theo gió, khí thế Đế vương cuồn cuộn bao phủ thiên địa.
Nếu là lúc trước, Lâm Phàm có thể vẫn bị Thủy Hỏa Đại Đế doạ dẫm, nhưng bây giờ đã khác, sức chiến đấu của Lâm Phàm cũng trở nên rất cường đại, cho dù có giao thủ với chí cường giả, tỉ lệ thắng bại cũng là bảy ba.
Lâm Phàm bảy, đối phương ba.
- Ngươi tìm ta làm gì, không lẽ lại muốn cưỡi ta, ta cho ngươi biết, dinh dưỡng của ta không đủ, ngươi nếu như còn cưỡi nữa, ta rất có thể sẽ chết đó.
Lâm Phàm sinh tâm lý mâu thuẫn rất nghiêm trọng đối với loại chuyện kia.
Chủ yếu do lần đó quá độc ác, nàng ta trực tiếp cưỡi trên người hắn mấy năm, nếu không phải thân thể hắn cường tráng, tố chất cao cấp, chắc chắn đã điên cuồng phun trào cmnr.
- Làm sao, ngươi không muốn nhìn thấy bản Đế à?
Thủy Hỏa Đại Đế lạnh lùng nói, tựa nhỉ chỉ cần Lâm Phàm dám nói đúng một cái, hắn chắc chắn sẽ bị chỉnh rất thê thảm.
- Sao có thể có chuyện đó, ngươi đã đến rồi, ta vui vẻ còn không hết.
Lâm Phàm rất nghẹn khuất trả lời.
- Vậy thì tốt.
Thủy Hỏa Đại Đế gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phàm.
- Tu vi của ngươi đủ để chống lại các chí cường giả, cũng được rồi, ngươi là người bản Đế độc chiếm, bản Đế không thể để ngươi bị dập tắt trong kỷ nguyên này được, lần này có một cơ duyên, ngươi đến đây với bản Đế đi.
Thủy Hỏa Đại Đế nâng ngón tay ngọc, hư không rung động, Lâm Phàm cảm giác mình như bị cái gì đó bọc lại.
Hắn cũng không phản kháng, tùy ý để Thủy Hỏa Đại Đế muốn làm gì thì làm.
Mẹ kiếp, người yếu không có nhân quyền, nói đi liền phải đi.
Có một ngày, tiểu gia sẽ khiến ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời.