Một chiếc xe ngựa đang trên con đường đầy bùn lầy phóng nhanh qua, hai bên còn có bốn tên hộ vệ theo hộ giá.
Mà kì quái là ở phía sau xe ngựa có một người nam tử tuấn lãng, ăn mặc gọn gàng, trong tay cầm hai cái cột đá, vừa đuổi theo xe ngựa vừa vũ động hai cái cột đá trong tay.
“Công tử! Lên đây đi! Đã một canh giờ!” Bích Liên ngồi xổm bên lối ra thùng xe, nhìn Tây Môn Hạo tự hành hạ bản thân, bắt đầu khuyên can.
“Ồ! Mới một canh giờ à?”.
Tây Môn Hạo không dừng lại, tiếp tục chạy nhanh, vừa chạy vừa vũ động hai cái cột đá. Mặc dù hắn hiện tại đã là Ngưng Thần sơ kì, sau khi sử dụng năm viên Nguyên Khí đan, tu vi thẳng tiến Ngưng Thần trung kì.
Thế nhưng, để thỉnh thần, để bản thân trở nên mạnh hơn, sau khi rời đi khách sạn hắn đã bắt đầu chăm chỉ tập luyện.
“Hừ! Cuồng tự ngược*, đừng để ý đến hắn, cho hắn tự hành hạ mình đi.”
*kiểu người cuồng ngược đãi bản thân
Địch Doanh Doanh thoải mái ngồi trong xe, tựa lưng lên vách, cười trên nỗi đau người khác mà nhìn Tây Môn Hạo đang dầm dề mồ hôi.
Nàng cũng không biết vì sao sau khi thương thế lành lại cũng không muốn rời đi, cho dù Tây Môn Hạo có đuổi nhưng nàng vẫn cứ ở lại.
Trong lòng nàng tự nhủ: ta muốn tìm cơ hội để báo lại mối thù bị phi lễ!
Đương nhiên là báo thù hay báo ân cứu mạng thì chỉ có nàng tự mình biết. Bởi vì cái gọi là: lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, ai cũng không mò ra được.
“Đại Hoàng tử thật là một tấm gương sáng cho chúng ta noi theo!”.
Lưu đội trưởng quay đầu nhìn thoáng qua Tây Môn Hạo, hiện tại đang là mùa thu nhưng nhiệt độ còn rất nóng, vậy mà đối phương luyện tập đến như vậy chỉ vì để cho chính mình trở nên càng mạnh mẽ, thật sự là làm người kính nể.
Thật ra luyện thể cũng là một loại tu hành mà không một người tu luyện nào có thể bỏ qua. Thế nhưng phần lớn người tu luyện chỉ chú trọng việc hấp thụ thiên địa nguyên khí đề thăng đẳng cấp của mình và luyện tập võ kĩ nên thời gian luyện thể cũng bị rút ngắn đi rất nhiều. Thậm chí còn có người lười biếng còn chẳng thèm luyện thể.
Tây Môn Hạo thì khác, chiêu thức võ kĩ trong nháy mắt thấu hiểu, tu vi chỉ cần ăn Nguyên Khí đan cũng tăng lên như bật hack. Cho nên hắn chỉ có thể luyện thể, xem đó như phương thức tu luyện của mình.
Đương nhiên, nếu như luyện thể được phối hợp với các dược tề khác thì càng hữu hiệu. Đối với Tây Môn Hạo bây giờ chỉ có một là đi mua, hai là chờ mở hồng bao mới có dược tề.
Mua thì chẳng được vì lúc hắn đi đường chỉ mang theo không quá ngàn lượng bạch ngân cùng với mấy chục lượng hoàng kim, dọc theo con đường này còn không biết phải chi tiêu bao nhiêu.
Còn về phần hồng bao, bây giờ bắt đầu luyện thể, đoán xem cái hệ thống vô sỉ kia có thể mở ra bảo vật luyện thể sao?
Cứ như vậy, xe ngựa đi nhanh phía trước còn Tây Môn Hạo thì đuổi theo phía sau, một đoàn người ngựa không ngừng chạy. Trải qua hai ngày hai đêm đi đường, đến được thành trì cuối cùng của Bắc Giang quận là An Dương thành!
Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào một tòa thành trì kể từ khi rời khỏi Hoàng thành. Chờ ra khỏi An Dương thành liền là Hàn Phong quận. Mà Đông Lẫm thành là thành trì ở cuối phía Bắc Hàn Phong quận.
Sau khi tiến vào quận Hàn Phong thì nhiệt độ không khí chợt hạ xuống, mà càng đi về phía bắc thì càng lạnh, giữa đường còn có rất nhiều nguy hiểm cho nên phải chuẩn bị thật kỹ càng.
...
Thiên Kình đại lục có tứ tông, bát môn, thập lục quốc!
Tứ tông, phân biệt là: Lạc Vân tông, Tề Thiên tông, Cự Ma tông, La phù tông.
Bát môn có: Thiên Cơ môn, Thái m môn... Nói chung là tám đại môn phái.
Ngoại trừ những thế lực trên, Thiên Kình đại lục còn có vô số tiểu bang phái, tiểu gia tộc lớn nhỏ khác nhau.
Mà thập lục quốc là mười sáu nước ở Thiên Kình đại lục, Khánh quốc chỉ là một quốc gia trung đẳng trong số đó.
Trong mười sáu nước này, phân làm bốn đại đế quốc: Đại Tần đế quốc, Đại Hạ đế quốc, Đại Đường đế quốc, Đại Nguyên đế quốc.
Tứ đại đế quốc cơ hồ chiếm lĩnh phân nửa diện tích của nhân tộc, nửa còn lại thì do mười hai nước còn lại chia cắt, nên có thể tưởng tượng tứ đại đế quốc lớn đến nhường nào.
Đương nhiên, Thiên Kình đại lục do nhân loại chiếm một nửa nhưng thực chất lại là hai phần ba. Còn một phần ba thì là lãnh thổ của Thú tộc.
Khánh quốc tại bên trong mười hai trung đẳng quốc cũng xem như là một đại quốc. Không phải do địa bàn lớn mà là do thực lực mạnh!
Bởi vì phía bắc của Khánh quốc giáp với Thú tộc nên thường phát sinh chiến tranh. Hầu như tất cả Hoàng đế trước giờ của Khánh quốc đều đem binh sĩ phái đến đây thay phiên luyện binh.
Khánh quốc binh hùng tướng mạnh, từ trên xuống dưới đều vô cùng kỷ luật và nghiêm túc.
Khánh quốc có tám quận, sáu mươi bốn thành.
Phía Tây giáp ba cái trung đẳng quốc gia.
Phía Đông gần sát biên giới Đại Tần.
Phía Nam thì liền kề Đại Đường.
Mà phía Bắc thì giáp với Thú tộc.
Đông Lẫm thành là một tòa cứ điểm quân sự duy nhất của Khánh quốc. Cùng phía Đông Tần quốc, phía Tây Lạc quốc tạo thành một phòng tuyến ngăn cản Thú tộc.
Đương nhiên Thú tộc không chỉ có địa bàn Băng nguyên phía Bắc. Ngoại trừ phía trong lục quốc, cơ hồ mỗi đường biên giới đều từng bị Thú tộc tập kích.
Ở Thiên Kình đại lục thì thế lực tông môn là không thể khinh thường, nhất là tứ đại tông môn. Tứ tông tông chủ coi như đến tứ đại đế quốc chơi đều được coi là thượng khách.
Trước không nói tứ tông có bao nhiêu đệ tử, vẻn vẹn cao thủ nhiều như mây liền để các quốc gia cảm thấy kiêng kị.
Bất quá tứ tông rất ít hỏi sự tình của các quốc gia, làm việc khiêm tốn lại huyền bí. Không giống bát môn cùng với một chút tiểu môn phái, bọn hắn thường xuyên vì lợi ích mà tham dự tranh đấu nội bộ lẫn cả ngoại bộ của các quốc gia.
Nói tóm lại, ở Thiên Kình đại lục mà muốn sống yên ổn thì nhất định phải mạnh! Muốn sống dễ chịu thì phải có thế lực đằng sau! Bằng không thì ra ngoài đi dạo cũng có thể bị chém chết!
Cường giả vi tôn, kẻ thắng làm vua, nói đến chính là ở chỗ này.
Tây Môn Hạo khép sách lại, trong lòng chấn động không gì sánh nỗi. Kí ức của Đại Hoàng tử về bên ngoài hoàng cung xác thực rất ít, thậm chí thư tịch đều mẹ nó lười nhác xem.
Mà cuốn < Thiên Kình tường lục > này là khi hắn đến An Dương thành về sau, bỏ ra trăm lượng bạch ngân để mua. Bên trong bao gồm hết thảy sự tình về Thiên Kình đại lục, thậm chí có cả Thú tộc.
“Đông đông đông” bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
“Ai?” Tây Môn Hạo quay đầu nhìn ra ngoài.
Bởi vì đã đến An Dương thành, lại còn ở khách sạn lớn, nên hắn không có an bài hộ vệ trông coi mà để bọn hắn nghỉ ngơi.
“Công tử, nô tì thấy phòng ngài còn sáng đèn nên đặc biệt xuống bếp làm một bát canh sâm”. Bích Liên thanh âm vang lên ngoài cửa.
Tây Môn Hạo mở cửa sổ, nhìn thoáng qua sắc trời thì thấy đã gần đến nửa đêm, người đi lại trên đường chỉ còn rất ít.
“Vào đi.”
“Vâng.”
“Kẹt kẹt”
Cửa phòng mở ra, Bích Liên cầm một bát canh sâm đi đến, đặt trên mặt bàn.
Lập tức liền thấy có một cuốn sách thật dày đặt phía trên mặt bàn, con ngươi không khỏi lóe lên một tia dị sắc trong. Đại Hoàng tử sau khi khỏi bệnh vậy mà lại trở nên ham học!
“Công tử, đêm đã khuya rồi, ngài nên nghỉ ngơi đi thôi.”
Tây Môn Hạo chậm rãi đóng cửa sổ lại, sau đó ngồi xuống, nhìn thoáng qua chén canh sâm nóng hổi, nhịn không được cười lên.
“Bích Liên, thấy nó, ta liền nghĩ tới mình đã uống độc dược suốt hai năm...”.
“A...! Công tử trách oan nô tì, nô tì không có hạ độc a!”.
Bích Liên bị dọa đến té khuỵu dưới đất, lúc này nàng mới nhớ tới, Phan Ngân Liên thế nhưng là cho Đại Hoàng tử uống độc dược tận hai năm.