Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 129

Hội trưởng Thịnh đường dẫn theo một đoàn 30 người đuổi giết Lưu Danh Bách Thế cùng đồng bọn, gióng trống khua chiên ầm ĩ như vậy thế nên đại đa số công hội ở Khu 7 đều biết chuyện Thịnh đường với đội ngũ Lưu Danh Bách Thế bem nhau chí chóe ở dã ngoại, nhưng lại không biết kết quả rốt cuộc là thế nào. Mọi người chỉ nhìn thấy đoàn tinh anh Thịnh đường lao đi như một cơn gió rồi lại như một cơn gió ùa về. Về rồi mà cả đám ai nấy đều im thin thít, hội trưởng Đường vô tình còn dặn dò "Ân oán đã giải quyết xong, về sau ở dã ngoại có gặp Lưu Danh Bách Thế cấm tuyệt đối không được gây sự đuổi giết."

Thế cho nên cả công hội Thịnh đường đều nghĩ là "Hội trưởng đã "dạy" cho Lưu Danh Bách Thế một trận no đòn."

Chỉ có nhóm quản lý bên công hội Thất tinh thảo biết rõ nội tình sung sướng đứng bên cạnh bàng quan—— này rõ ràng là bị Xuyên thần "cho một trận no đòn" thì có!

Quả thật, lần này cả 30 người tham gia hoạt động truy sát bên Thịnh đường đều bị Xuyên thần dạy dỗ đến ngoan như cừu...

Giải quyết xong sự kiện đuổi giết, tập thể Thịnh đường cũng rút quân về, đám người Lưu Xuyên cuối cùng có thể đường hoàng đi đến cổng Luận Kiếm Phong tiếp tục đánh phụ bản 45 cấp.

Từ Sách lười đánh phụ bản, bỏ acc đứng dậy đi lấy quà vặt cho Jojo ăn, Tần Dạ thì quên mất mấy cái phụ bản cấp thấp này đánh thế nào, điều khiển Thất Dạ Tuyết theo sau đội ngũ ăn ké kinh nghiệm. May là đám Lưu Xuyên đã phối hợp với nhau vô cùng thuần thục, dù chỉ có năm người cũng dư sức thông quan phụ bản.

Đánh xong vài lượt phụ bản, cả đội đồng loạt thăng lên một cấp...

Lưu Xuyên gửi tin nhắn thông báo cho người bên lò luyện treo acc luyện cấp, cả đám lục tục rời mạng nghỉ ngơi.

Lò luyện quả nhiên không hổ danh là chuyên nghiệp, không bị đám truy sát quấy rầy, tốc độ thăng cấp lại bắt đầu nhanh như hỏa tiễn. Sau vài ngày treo acc, cấp bậc của cả bọn nhanh chóng bò lên top đầu server, cũng thuận lợi xông qua ngưỡng 50 cấp, tiếp tục hướng về đích đến 70 cấp...

Cấp 50 cũng là cột mốc cố định lưu phái để xác định các kỹ năng chung cực về sau, Lưu Xuyên rốt cuộc không "giả vờ" làm cao thủ ám khí Đường Môn nữa, trở về với trang bị cùng tâm pháp khôi lỗi sư, đi tới chỗ nào cũng có một con rối nho nhỏ lóc cóc theo sau... Giang Thiếu Khuynh cũng cố định với lưu phái thái cực Võ Đang, Lý Tưởng thì chọn theo đường tank Thiếu Lâm phật. Còn Ngô Trạch Văn ngay từ đầu đã xác định cổ sư Ngũ Độc, tự nhiên không cần lựa chọn gì.

Bởi vì kế tiếp Trường An phải đối mặt với các trận đấu quan trọng, liên tục ba trận đều đụng độ các đội mạnh là Đồng Tước, Thất Tinh Thảo cùng Thịnh Đường, cho nên từ hôm đó trở về sau, Tần Dạ cũng không có lên mạng chơi game cùng bọn họ nữa, acc Thất Dạ Tuyết giao lại cho Lý Tưởng.

Từ Sách vì bận rộn xử lý việc kinh doanh của công ty mình, cũng không thể cả ngày lên mạng chơi với bọn họ, acc Vân phi dương trả lại cho chính chủ, mỗi ngày chỉ đăng nhập acc Thanh Phong Đạo Trưởng giúp Giang Thiếu Khuynh luyện cấp... Dù sao Từ Sách cũng là boss tối cao, phòng làm việc cũng chỉ có một mình, cả ngày mở máy tính treo máy ăn ké trong đoàn kinh nghiệm của lò luyện cũng chẳng ai dám nói gì. Chỉ có trợ lý của Từ Sách cảm thấy khó hiểu với hành động của boss nhà mình, tranh thủ từng phút như vậy sao không thuê lò luyện cày dùm cho rồi đi?

Cũng chỉ có bản thân Từ Sách mới hiểu được nguyên nhân... Anh muốn tự mình giúp Thiếu Khuynh luyện acc...

Nhìn "Thanh Phong Đạo Trưởng" mặc đạo bào xanh trắng trên màn hình, lại nghĩ đến chủ nhân của nó, tâm trạng cũng bất giác trở nên vui vẻ....

***

Một tuần cứ vậy mà trôi qua trong yên bình, trong game cũng không xảy ra biến động gì, cấp bậc cả bọn mỗi ngày mỗi tăng.

Giải thường quy của mùa thi đấu thứ 10 cũng tiếp tục được tiến hành...

Cuối tuần này, các sân thi đấu ở khắp nơi sẽ bắt đầu diễn ra các trận đấu kịch tính nhất từ đầu mùa giải tới nay—— Đồng Tước vs Trường An ở sân Quảng Châu, Thịnh Đường vs Hoa Hạ ở sân Bắc Kinh, Lạc Hoa Từ vs Thất Tinh Thảo ở sân Thượng Hải, Quốc Sắc vs Tuyết Lang ở sân Nam Kinh.

Tám chiến đội bát cường đều có trận đấu, phấn khích cơ hồ không thua gì giải chính thức.

Bởi vậy, lúc nghe Lý Tưởng bảo ngày mai sẽ đi xem thi đấu trực tiếp ở hiện trường, Lưu Xuyên vô củng sửng sốt "Cậu có vé xem trận đấu ngày mai? Đừng nói với tôi là mua vé chợ đen nha?"

Lý Tưởng vội nói "Không phải, ngày mai có trận đấu của Trường An mà, tui mua vé từ hồi đầu rồi!"

Lý Tưởng là fan cuồng của Dạ Sắc, lúc trước từng cất công bay đến tận Bắc Kinh xem lễ khai mạc, hôm nay Trường An đến Quảng Châu thi đấu, cách gần như vậy cậu nhất định phải đi xem. Lịch thi đấu của giải thường quy được Liên minh dán trên mạng từ sớm, cũng chu đáo kèm theo kênh đặt mua vé online, bởi vậy Lý Tưởng đã sớm có vé trận đấu trong tay.

Lưu Xuyên nói "Có được fan cuồng nhiệt như cậu, Tần Dạ đúng là một thần tượng hạnh phúc."

Lý Tưởng gãi gãi đầu cười ngây ngô, Tần Dạ hạnh phúc hay không cậu không rõ lắm, cậu chỉ biết Tần Dạ là tuyển thủ cậu thích nhất trong Liên minh.

Lúc đặt mua tấm vé xem trận đấu này, cậu với Tần Dạ vẫn chưa gặp mặt nhau, lúc ấy cũng chưa quen Lưu Xuyên. Khi đó cậu chỉ mua duy nhất hai tấm vé xem trực tiếp lễ khai mạc cùng với trận đấu ở sân Quảng Châu quả thật chỉ đơn thuần vì cậu là fan của Dạ Sắc, muốn tận mắt xem chiến đội của thần tượng mình thi đấu.

Nhưng hiện tại... hình như có một chút khác đi rồi nhỉ? Quan hệ giữa cậu với Tần Dạ giống như thân hơn một chút so với quan hệ giữa fan và thần tượng.

Nghĩ đến ngày mai có thể gặp được Tần Dạ, Lý Tưởng cảm giác cả người hưng phấn...

Hưng phấn quá độ dẫn đết kết quả tối đó Lý Tưởng ngủ muộn, mãi cho đến ba giờ chiều ngày hôm sau mới giật mình tỉnh dậy.

Vừa tỉnh dậy cầm đồng hồ xem giờ, nhất thời buồn bực.

Thời gian bắt đầu trận đấu là bốn giờ chiều, tức là chỉ còn một tiếng nữa là bắt đầu. Lý Tưởng mau chóng rời giường rửa mặt đánh răng thay đồ, vớ lấy ví tiền nhét vào túi rồi vội vàng chạy đi, đứng ở cổng trường đón taxi chạy thẳng tới sân thi đấu. Tới nơi thì vừa vặn ngay lúc bắt đầu giai đoạn lôi đài chiến.

—— May mà tới kịp!

Lý Tưởng thở phù một cái, vừa ngồi xuống lập tức ngẩng đầu nhìn màn hình lớn giữa sân.

Hôm nay là do Đồng Tước chọn bản đồ, vẫn là bản đồ thuộc loại mộ địa như lần trước, khắp nơi tràn ngập u ám.

Tuyển thủ đầu tiên lên lôi đài của Trường An là Dương Kiếm, bên Đồng Tước là Lộc Tường. Lần này Tiểu Lộc Tường không ăn chocolate trước lúc thi đấu nhưng vẫn hệt như lần trước cực kỳ hung mãnh như gà chọi, mà bên này Dương Kiếm cũng thuộc loại sắc bén thích đánh trực diện, hai cao thủ cận chiến đánh nhau nhanh đến mức nhìn không kịp.

Dùng nhanh đánh nhanh, chủ yếu là so tốc độ tay, xem ai mắc lỗi ít hơn.

Lý Tưởng cứ cho là tỷ lệ Dương Kiếm thắng cao hơn, lại không ngờ thiếu niên Lộc Tường trải qua nhiều năm tôi luyện được Thiệu đội quan tâm bồi dưỡng, không những kỹ thuật được nâng cao lên một đẳng cấp mới, ý thức cũng không còn là tân nhân non nớt ngày xưa nữa, đối chiến với tuyển thủ sắc bén bậc nhất Liên minh như Dương Kiếm mà không có chút sợ hãi nào, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.

Hai người liều mạng dùng máu đổi máu đối phương, cuối cùng đánh cho lẫn nhau thành máu tàn.

Lộc Tường chết, Dương Kiếm cũng chỉ còn 100 điểm máu, tuyển thủ thứ hai của Đồng Tước là Quách Dịch An lên sân thi đấu, chỉ cần hai chiêu đã giải quyết nhanh gọn tàn máu Dương Kiếm.

Dương Kiếm với Lộc Tường cơ hồ là một đổi một, đồng quy vu tận, giai đoạn lôi đài mà cả hai bên đánh thành kết quả như vậy, có thể nói là không bên nào chiếm ưu thế.

Tuyển thủ Quách Dịch An của Đồng Tước nghênh chiến tuyển thủ thứ hai của Trường An là Đinh Vinh. Trình độ Quách Dịch An có lẽ cao hơn Đinh Vinh một chút, lại thêm ưu thế địa hình, dùng 80% máu xử lý Đinh Vinh, buộc tuyển thủ thứ ba của Trường An phải lên đài tiếp chiến..

Trong trận đấu với Đồng Tước lần này, Tần Dạ đảm nhiệm vị trí thủ lôi chính là vì dự liệu được tình huống này.

Trong giai đoạn lôi đài chiến, Đồng Tước có hai vương bài thủ lôi là Thiệu Trạch Hàng với Lộc Tường, Trường An cũng có hai vương bài Tần Dạ cùng Dương Kiếm, trận đấu giữa các vương bài với nhau thì thứ tự người thứ nhất lẫn thứ ba đều phải suy xét hết sức trọng.

Nếu Tần Dạ lên thi đấu đầu tiên cũng dùng mạng đổi Lộc Tường, như vậy đối thủ cuối cùng đánh với Thiệu đội sẽ là Dương Kiếm.

Tần Dạ lo là với tính cách nóng nảy hấp tấp của Dương Kiếm sẽ chịu thiệt thòi trước phong cách bình tĩnh của Thiệu đội, cho nên anh mới đề nghị Dương Kiếm đánh đầu tiên, còn mình đánh thứ ba.

Quả nhiên, sau khi Tần Dạ giải quyết tuyển thủ thứ hai của Đồng Tước, Thiệu Trạch Hàng lên sân thi đấu.

Hai người có thể xem như đối thủ quen của nhau, cả hai từng nhiều lần giao thủ, có thắng cũng có bại, một người là Minh Giáo đứng đầu, một là Nga My đứng đầu, trình độ cơ hồ ngang nhau.

Nga My trảo đánh với Minh Giáo song đao, cả hai đều là cận chiến đánh nhau, không bên nào chiếm được ưu thế, tính cách hai bên đều thuộc loại bình tĩnh, hơn nữa trận này của họ quyết định bên nào sẽ sở hữu 3 điểm lôi chủ kỳ, vì thế cả hai đều bình tĩnh mà đánh.

Bọn họ không giống Dương Kiếm với Lộc Tường trong trận đầu tiên, vừa gặp nhau liền so tốc độ, mà vừa khinh công truy đuổi vừa tìm cơ hội, đánh theo kiểu từ từ kéo dài.

Tần Dạ có thể thoải mái ứng phó nếu đối thủ là tuyển thủ bình thường, nhưng gặp phải cao thủ hàng đầu như Thiệu Trạch Hàng, đánh thực sự có chút cố hết sức... Lại thêm hôm nay do Đồng Tước chọn bản đồ, Thiệu Trạch Hàng rõ ràng quen thuộc với địa hình này hơn Tần Dạ.

Chiêu thức của Thiệu đội cực kỳ sắc bén, đao quang lạnh băng phủ lấy toàn thân Dạ Sắc, Tần Dạ đã muốn ép ra tốc độ tay cao nhất của mình, nhưng Thiệu đội lại hoàn toàn không kém anh chút nào.

Hai người đánh qua đánh lại suốt tám phút đồng hồ, cuối cùng Tần Dạ bất đắc dĩ gục dưới song đao của Thiệu đội.

Lúc này Thiệu Trạch Hàng cũng chỉ còn lại vài trăm điểm máu, nhưng vậy thì đã sao? Người có thể trụ lại cuối cùng là anh—— Trên lôi đài, ai có thể đứng vững tới cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.

Trên màn hình xuất hiện tỷ số 3:0

"Đồng Tước cố lên!"

"Thiệu đội tuyệt quá!"

Cả hội trường bộc phát từng trận vỗ tay hoan hô vang lên như sấm dậy, Lý Tưởng kinh ngạc nhìn hình ảnh Dạ Sắc ngã gục trên màn hình chiếu, không hiểu sao trong lòng cảm thấy nhói nhói...

Kỳ thật lần này Tần Dạ đánh rất tuyệt, theo Lý Tưởng thấy thì Tần Dạ với Thiệu đội thực lực tương đương nhau, cuối cùng cũng chỉ thua có 500 điểm máu...

Nhưng vẫn là thua...

Hơn nữa là thua ở sân nhà Đồng Tước, thua trong tiếng hoan hô của các fan hâm mộ Đồng Tước.

Tần Dạ sắc mặt bình tĩnh rời khỏi ghế thi đấu, cả chiến đội Trường An vẫn như cũ chẳng ai có chút phả n*ng nào, Hứa Hân Nhiên muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn là không nói ra... Chỉ có mỗi tuyển thủ thứ hai tham gia lôi đài lúc nãy là Đinh Vinh nhỏ giọng nói móc một câu "Ngay từ đầu đã bảo nên để Dương đội đánh thứ ba rồi..."

Tần Dạ nghe thấy những lời này, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong lòng đột nhiên cảm giác cực kỳ khó chịu...

Lúc anh đánh với Thiệu Trạch Hàng thì Minh Giáo của Thiệu đội đầy máu, còn Dạ Sắc bị Quách Dịch An rút hơn 1000 điểm máu... Mà lúc Dạ Sắc ngã xuống, Minh Giáo của Thiệu Trạch Hàng chỉ còn lại hơn 500 điểm máu, nói cách khác, nếu Tần Dạ đầy máu đối chiến với Thiệu Trạch Hàng đầy máu, kẻ thua chính là Thiệu Trạch Hàng.

Lần này lôi đài chiến Trường An thua cuộc, mấu chốt chính là ở tuyển thủ thứ hai.

Tuyển thủ thứ hai lên sân thi đấu là Đinh Vinh, vì sơ ý nhất thời bị Quách Dịch An của Đồng Tước dùng 80% máu xử lý, thế nên khi Tần Dạ lên thi đấu thì Quách Dịch An dùng 20% liều mạng dồn dmg bùng nổ sát thương khiến Tần Dạ mất đi hơn 1000 điểm máu, cũng trợ giúp tuyển thủ thứ ba là Thiệu đội giành chiến thắng.

Trận đấu giữa các cao thủ với nhau thường xuyên chỉ hơn kém nhau một ít máu như vậy...

Tần Dạ không đầy máu cùng mana chống lại Thiệu Trạch Hàng trạng thái đầy máu cùng mana, bị Thiệu đội đánh bại là chuyện rất bình thường.

Vậy mà, Đinh Vinh lại có mặt mũi oán trách Tần Dạ làm đội ngũ mất đi 3 điểm này.

—— Kẻ không có tư cách oán trách nhất chính là cậu.

Tần Dạ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, lúc đi ngang qua Đinh Vinh, anh thản nhiên lên tiếng nói "Trở về xem lại bản ghi hình đi."

Đinh Vinh giật mình, biết lời nói móc của mình bị Tần Dạ nghe thấy liền xấu hổ cúi gằm đầu.

Tần Dạ cũng không nói thêm lời nào, vòng qua Đinh Vinh trở lại chỗ ngồi của mình, nhận lon Cola ướp lạnh từ tay của Hứa Hân Nhiên... Chất lỏng lạnh lẽo từ yết hầu trượt dần xuống giống như đông lạnh cả đáy lòng...

Chiến đội Trường An tại sao lại biến thành như vậy? Năm đó lúc Lâm Lập Minh vẫn còn là đội trưởng, Trường An của anh cũng từng là một chiến đội ấm áp hòa thuận...

Còn hiện tại, một chút ấm áp cũng không có...

Tần Dạ thắng, chẳng có đội hữu nào quan tâm hỏi han hay cổ vũ...

Tần Dạ thua, nghênh đón anh là lời oán giận bất phân thị phi của đội hữu...

—— Một chiến đội như vậy, liệu anh còn có thể tiếp tục đi cùng nó bao lâu nữa?

Tần Dạ nhắm mắt, trong lòng tràn ngập chua xót.

Anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá đi, mệt đến chỉ muốn buông ra hết thảy rời đi nơi này... Mới nãy trận đấu với Thiệu đội kiên trì suốt 8 phút, anh đã toàn lực ép ra tốc độ tay cao nhất của mình, hiện tại mười đầu ngón tay vẫn còn đau đến tê cứng... Vậy mà đội hữu lại chỉ biết lạnh lùng oán trách khi anh thua trận, thực sự khiến anh cảm thấy trái tim mình nguội lạnh...

Hợp đồng vẫn chưa hết hạn, Tần Dạ đồng hành với Trường An suốt năm năm, anh cũng không muốn mình giữa chừng rời đi một cách vô trách nhiệm...

Cho nên, tiếp tục đến hết mùa giải này đi, ngày hợp đồng đến hạn cũng là lúc anh chính thức rời khỏi... Còn hơn hai mươi trận đấu nữa, cứ tiếp tục kiên trì vậy...

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn hạn, giai đoạn đoàn chiến cũng chính thức bắt đầu, Tần Dạ không tham gia.

Lý Tưởng ngồi trên ghế khán giả, nhìn Tần Dạ ngồi một góc lặng lẽ uống Cola, cảm thấy đau lòng vô cùng.

Cậu thực sự rất muốn bước đến vươn tay ôm chặt nam nhân, nói cho anh biết "Đừng khó chịu nữa, thua không phải do lỗi của anh, anh đã làm rất tốt, rất tốt rồi..."

Nhưng là ngay giờ phút này, cậu chỉ có thể dùng thân phận một fan hâm mộ nho nhỏ ngồi trên ghế khán giả, nghe bên tai vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ nhức tai của đoàn cổ vũ Đồng Tước, cách một lớp thủy tinh cách âm thật dày ngơ ngác nhìn nam nhân vẻ mặt trắng bệch cô độc ngồi ở bên trong...

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, nhưng cũng rất xa...

***

Chiến đội Trường An thua gần như là tuyệt đối, một lần nữa lại bị Đồng Tước dùng tỷ số 9:0 đánh bại.

Lần này Thiệu đội vẫn như cũ lựa chọn bản đồ mộ địa, hoàn cảnh u ám thâm trầm làm cho lòng người cũng nặng nề bất an, giống như muốn dùng mộ địa để mai táng Trường An vậy... Sân thi đấu Quảng Châu cơ hồ biến thành nỗi ác mộng đối với nhiều chiến đội, tuần trước là Hoa Hạ, tuần này là Trường An, cả hai đều bị Đồng Tước cạo trọc đầu.

Đồng Tước liên tục thắng hai trận, cũng bằng điểm số tuyệt đối 18 này chen lên đứng đầu bảng xếp hạng.

Cùng lúc, các sân thi đấu cũng đồng loạt báo kết quả của các trận đấu khác trong ngày—— Thất Tinh Thảo 3: 6 Lạc Hoa Từ, lôi đài 3 điểm, đoàn chiến toàn thua. Hoa Hạ 2: 7 Thịnh Đường, đoàn chiến gian nan đoạt được một lệnh kỳ. Quốc Sắc 4: 5 Tuyết Lang, lôi đài luôn là điểm yếu của Quốc Sắc, đến nỗi thua luôn cả một đội ngũ yếu về lôi đài như Tuyết Lang.

Sau hàng loạt trận đấu diễn ra giữa các cường đội, chỉ có mỗi Trường An bị Đồng Tước đánh thành 0:9, thoạt nhìn thực sự là vô cùng châm chọc.

Trong buổi phỏng vấn mini sau trận đấu, Dương Kiếm cuối cùng thôi không làm đào binh nữa, nhưng suốt buổi phỏng vấn đều là trầm mặc không nói lời nào, đội phó Tần Dạ vẻ mặt cũng vô cùng lãnh đạm, thế nên đám phóng viên ai nấy đều không dám hỏi nhiều, chỉ qua loa vài câu liền buông tha cho bọn họ.

Vừa rời khỏi sân thi đấu, bầu trời Quảng Châu lại bắt đầu đổ mưa..

Tần Dạ cùng đội hữu lên xe riêng lĩnh đội phái tới rước bọn họ, không gian bên trong xe rất lớn cả đội ngồi vào mà vẫn có vẻ lưa thưa, ai nấy đều im lặng không nói lời nào, không khí trong xe tràn ngập áp lực.

Đột nhiên di động của Tần Dạ vang lên, lấy ra nhìn thì phát hiện có một tin nhắn mới nhận được "Đừng cảm thấy khó chịu ha, hôm nay tui tới sân thi đấu xem, lôi đài Trường An thua là do tuyển thủ thứ hai đánh rất tệ, anh đánh tuyệt lắm luôn, thật đó."

Là tin nhắn Lý Tưởng gửi đến, ngữ khí tràn đầy an ủi.

Tần Dạ lăn lộn trong giới chuyên nghiệp có gần năm năm, tự nhiên biết thi đấu thắng thua là chuyện thường tình... Anh thắng nhiều, thua cũng nhiều, sóng to gió lớn cỡ nào cũng từng trải qua, căn bản không còn xem trọng chuyện thắng thua nữa, nên cũng không cần người khác an ủi.

Nhưng là... nhìn thấy tin nhắn này của Lý Tưởng khiến cho tâm trạng của anh bỗng nhiên thoải mái hơn một chút—— Hóa ra vẫn có người hiểu được...

Tần Dạ ngước mắt nhìn xuyên qua cửa kính xe ô-tô, cơn mưa phùn giống như phủ thêm một lớp lụa sương mỏng manh lên cả thành phố Quảng Châu, những tòa nhà cao tầng xa xa mơ hồ đến nỗi chẳng thấy rõ được hình dáng... Nhưng trong chớp mắt xe chạy ngang ngã tư đường, anh đột nhiên bắt gặp một bóng hình quen thuộc xen lẫn trong đám người.

Một nam sinh cao ráo mặc quần bò cùng áo thun T-shirt đơn giản đang cắm đầu chạy về hướng trạm xe điện ngầm, mưa phùn xối lên người nam sinh khiến quần áo đều ướt đẫm, cả gương mặt cũng toàn là nước mưa, vậy mà nam sinh lại không thèm để ý, đưa tay quẹt vài cái lại tiếp tục chạy về phía trước...

Lý Tưởng đồng chí ướt như chuột lột...

Tần Dạ bất giác cong lên khóe miệng, bấm tin nhắn trả lời "Tôi mới thấy cậu, quên mang ô à?"

Bên này Lý Tưởng vẫn đang trên đường đội mưa chạy đến trạm xe điện ngầm, mãi đến lúc kiếm được chỗ đứng trú mưa rồi mới lấy di động từ trong túi ra xem, nhìn thấy nội dung tin nhắn liền kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu ngó bốn phía xung quanh, sau đó nhanh chóng tập trung mục tiêu lên chiếc xe ô-tô đậu cách đó không xa.

Bởi vì trời mưa kẹt đường nên xe của chiến đội Trường An buộc phải dừng lại giữa dòng xe cộ, đúng lúc đậu ngay kề bên trạm xe điện ngầm, Lý Tưởng liếc nhìn từng cái cửa sổ tìm kiếm, cuối cùng phát hiện được Tần Dạ ở ô cửa sổ cuối cùng, mà Tần Dạ cũng đang nhìn về phía cậu, ánh mắt của hai người vừa lúc đối nhau, Lý Tưởng hưng phấn quơ tay vẫy vẫy.

Vẻ mặt của nam sinh tràn đầy hưng phấn cứ như là vừa mới phát hiện bảo bối trân quý nào đó vậy... Bộ dáng buồn cười nhìn có hơi ngốc ngốc lại khiến Tần Dạ cảm thấy ấm lòng.

Tần Dạ nhìn Lý Tưởng chỉ tay vào di động, ý bảo nhắn tin nói chuyện.

Lý Tưởng lập tức hiểu ý Tần Dạ, à do xung quanh có rất nhiều đội hữu, nên anh không tiện gọi điện thoại, cậu cúi đầu hí hoáy nhắn tin "Tui nhìn thấy xe của chiến đội Trường An nè! Mọi người trở lại khách sạn nghỉ ngơi hả?"

Tần Dạ "Ừ."

Lý Tưởng nói "Bên Quảng Châu cứ hễ trời mưa là rất dễ kẹt xe, dòm tình hình coi bộ kẹt cũng hơi lâu à... Tối nay mọi người ăn cơm ở đâu? Tui mời anh ăn cơm được không?!"

Tần Dạ nói "Không cần, chiến đội có an bài rồi."

Lý Tưởng nói "Vậy ngày mai anh có rảnh không? Rảnh thì tui dắt anh đi ngao du Quảng Châu được không? Tui rành nơi này lắm!"

Tần Dạ trả lời "Sáng ngày mai lên máy bay rồi, lần này chỉ ở Quảng Châu hai ngày, lát nữa trở lại khách sạn còn chút chuyện cần làm nữa, lần này tôi không có thời gian ra gặp mọi người, về sau có cơ hội mới mời mọi người ăn cơm đi vậy. Cậu trở về giúp tôi nhắn với Lưu Xuyên một tiếng."

Lý Tưởng "Ok! Vậy anh về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Kẹt xe vẫn đang tiếp tục, Lý Tưởng đứng trú mưa dưới trạm xe điện ngầm, đối mặt với Tần Dạ cách một màn mưa cùng lớp kính cửa sổ xe ô-tô...

Tần Dạ khẽ cười một tiếng, nhắn lại "Cậu cũng mau mau trở về đi, dầm mưa như vậy coi chừng bị cảm."

Lý Tưởng gãi đầu cười nói "Không sao không sao, tui khỏe lắm, dầm một trận mưa không xi nhê đâu! Lần trước cùng Lưu Xuyên với Trạch Văn đi xem thi đấu cũng mắc mưa chạy về như vầy nè, bữa đó mưa lớn hơn hôm nay nữa!"

Tần Dạ nghe vậy tò mò hỏi "Vậy à? Trận đấu giữa Hoa Hạ với Đồng Tước lần trước cả ba người đều đến xem trực tiếp?"

Lý Tưởng nói "Đúng vậy! Tiền bối Trương Thư Bình đưa cho mấy cái vé xem thi đấu nên cả ba người đều đi xem, bữa đó thấy được đội phó đội trưởng của Hoa Hạ luôn..."

Hai người cứ như vậy đứng cách một ngã tư đường nhắn tin cho nhau, xung quanh Lý Tưởng người qua kẻ lại ồn ào náo nhiệt, Tần Dạ ngồi trong xe đậu cách đó không xa, bầu trời Quảng Châu không ngừng đổ mưa tí tách.

Rõ ràng là góc ngã tư đường phồn hoa xe cộ tấp nập, nhưng không hiểu sao trong khoảnh khắc ấy, Lý Tưởng lại thấy trong lòng mình an tường vô cùng...

Giống như, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ...
Bình Luận (0)
Comment