Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 187

Lưu Xuyên không nhớ đây là lần thứ mấy mình dùng nước lạnh rửa mặt...

Mới nãy anh mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ anh thấy Ngô Trạch Văn ngoan ngoãn nằm ngủ trong lòng mình, nam sinh hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh với cặp mắt đen trong suốt, miệng cứ liên tục mấp máy như nói cái gì đó, Lưu Xuyên cố gắng nhưng không tài nào nghe được, anh nhìn đôi môi kề sát ngay trước mắt, trong lòng giống như có một dòng điện khiến anh giật bắn cả người, khiến cơ thể phản ứng trước khi đầu óc kịp suy nghĩ, chờ đến lúc hồi thần trở lại, môi đã hôn lên rồi.

Lúc ấy như tỉnh mà lại như mê, chỉ cảm giác môi Ngô Trạch Văn rất rất mềm mại, cảm giác thoải mái đến mức khiến Lưu Xuyên không nỡ buông ra.

Thế nên, mới dùng hai tay ôm lấy đối phương vào lồng ngực, cũng ra sức hôn cậu ấy.

Cái cảm giác khi ấy thực sự rất chân thật, thậm chí khiến Lưu Xuyên không thể phân biệt được rốt cuộc đó có phải là cảnh mơ hay không, thế nên anh mới tạm thời dời môi đi chỗ khác, tính lại hôn lần nữa thăm dò thực hư, nào ngờ ngay lúc này mũi đột nhiên bị bịt kín, không hút được dưỡng khí, lồng ngực đè nén cảm giác nghẹt thở, mới không cam tâm tình nguyện mở mắt, liền thấy Ngô Trạch Văn đứng sát bên giường nhìn mình.

Lưu Xuyên giật thót cả người, trong lòng chột dạ muốn chết, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, ra vẻ bình tĩnh xoay người đi vào WC, sau đó liều mạng dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng rửa mãi mà độ nóng trong đáy lòng không hề dịu đi chút nào, hình ảnh hôn Trạch Văn trong mơ như vẫn rõ ràng ngay trước mắt, khiến cho anh cả trái tim tràn đầy cảm giác kỳ lạ, trên môi giống như vẫn còn vươn lại cái cảm xúc mềm mại nhè nhẹ khi ấy, khiến cho người ta bất giác cảm thấy trầm mê...

Kia... rốt cuộc là cảnh mơ hay là sự thật? Chắc không phải là sự thật đâu nhỉ? Nếu như mình thật sự hôn Trạch Văn... đáng chết!

Lưu Xuyên lại hứng một vốc nước lạnh, dùng sức tạt vào mặt mình.

Giang Thiếu Khuynh tình cờ đi ngang phòng vệ sinh, thấy Lưu Xuyên cứ liên tục tạt nước lạnh vào mặt mình, liền mỉm cười khuyên bảo "Xuyên đội, bên phía vòi đỏ là nước ấm đó, sáng tôi dậy có sẵn tay mở chốt nước nóng rồi, anh dùng nước ấm rửa mặt đi."

Lưu Xuyên "..."

Giang Thiếu Khuynh cũng chỉ là tốt bụng đề nghị một câu mà thôi, nói xong liền quay người đi chỗ khác, để lại Lưu Xuyên xấu hổ muốn chết, nhìn chính mình trong gương, anh nghĩ: Rốt cuộc là tại làm sao thế này? Sao dạo gần đây cứ luôn mơ mấy giấc mơ không nên không nên thế này, sao lại nằm mơ hôn Ngô Trạch Văn chứ, nhóc học bá kia đơn thuần lại thành thật muốn chết, mình đúng là cầm thú tội ác tày trời mà!

Lưu Xuyên hít sâu một hơi, lại tạt một vốc nước lạnh vào mặt mình, cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại, tiếp tục đánh răng làm vệ sinh cá nhân, sau đó mới xoay người rời WC.

***

Ra ngoài, thấy trên bàn ăn đặt sẵn một lốc bánh bao nóng hổi cùng sữa đậu nành, Lưu Xuyên buột miệng "Thiếu Khuynh, bữa sáng anh mua luôn cho mọi người đấy à?"

Giang Thiếu Khuynh cười nói "Không phải tôi... Là cậu mua đúng không Trạch Văn?"

Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ."

Lưu Xuyên bước đến gần Ngô Trạch Văn, nhỏ giọng hỏi "Sáng sớm cậu một mình đi bộ mua mấy thứ này hả?"

Ngô Trạch Văn nói "Tôi dậy có hơi sớm, thấy mọi người còn ngủ nên mới tranh thủ ra ngoài mua bữa sáng về luôn."

Nhóc quản gia đúng là rất tri kỷ lại biết săn sóc, bữa sáng cũng thay mọi người mua về, đội trưởng như mình lại nằm ì trên giường ngủ nướng, còn phải để Ngô Trạch Văn chạy sang đánh thức nữa... Lưu Xuyên trong lòng có chút say náy, nhìn Ngô Trạch Văn nói "Từ mai tôi với cậu cùng đi mua đi, tối nay tôi đặt đồng hồ báo thức sớm chút, mai dậy sớm đi với cậu." Lại thấy Ngô Trạch Văn chỉ mặc cái áo len mỏng, liền nhíu mày nói "Cậu ra ngoài mà mặc ít vậy, dễ bị cảm lắm đó."

Ngô Trạch Văn nói "Không phải, lúc ra ngoài tôi có mặc áo khoác dày mà."

Lưu Xuyên nghe vậy liền không nói gì nữa, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường bảo "Đã bảy giờ năm mươi rồi, gọi mọi người xuống dùng bữa sáng trước đi." Nói xong liền lấy ra điện thoại nhắn tin cho cả bọn "Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn chờ các bạn ở 303, mau mau xuống đây nào:)"

Nhìn thấy có bánh bao nóng, Tiểu Dư lập tức xỏ dép chạy xuống dưới lầu, lát sau liền thấy Lâm Đồng, Lưu Hiểu Mông, Lý Tưởng cùng Tần Dạ lục tục đi xuống, có mỗi Tứ Lam là không thấy bóng dáng đâu.

Lưu Xuyên hỏi "Lam Vị Nhiên đâu?"

Tần Dạ nhíu mày "Vẫn còn nướng."

Lưu Xuyên nói "Sao không ai gọi cậu ta dậy?"

Tần Dạ nhún vai "Gọi hoài không dậy."

Lưu Xuyên nghe vậy bật cười "Nghe bảo cựu đội trưởng siêu lười của Lạc Hoa Từ kỹ năng ngủ nướng từ lâu đã luyện max cấp, hôm nay chúng ta cùng nhau mở mang tầm mắt một phen."

Nói xong liền kéo cả bọn đi lên lầu, mở cửa phòng 403.

Lưu Xuyên đẩy cửa phòng ngủ của Lam Vị Nhiên ra, thấy người nào đó dùng mền quấn mình thành một cái bánh chưng chình ình trên giường, chỉ để lộ ra cái đầu, cả người đều kín mít không kẽ hở.

Tần Dạ nói "Mới nãy tôi gõ cửa cả buổi trời, cậu ta giả chết, nhất quyết không chịu mở cửa."

"Cậu lịch sự với tên này làm gì, đạp cửa xông vào đá cho mấy phát." Lưu Xuyên vừa cười vừa bước qua, cong chân đá đá bánh chưng "Tứ Lam, dậy đi."

Lam Vị Nhiên quấn chăn lăn lăn qua mép giường bên kia, tránh được một cước của Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên lại đi vòng sang bên kia giường, đưa tay đẩy đẩy "Tứ Lam, dậy mau!"

Lam Vị Nhiên mặc kệ, túm chăn lăn lăn lại qua bên kia, cứ như vậy lăn qua lăn lại mấy lần, nhất định không chịu thức dậy, mọi người đứng xem quả thực là á khẩu nghẹn họng—— kỹ năng mặt dày ngủ nướng này quả thực khiến người ta bái phục sát đất.

Tần Dạ có chút bực bội, nhăn mặt nói "Lột chăn của cậu ta ra."

Nói xong liền tự mình bước lên, hợp lực với Lưu Xuyên một trái một phải, dùng hết sức kéo cái chăn quấn trên người Lam Vị Nhiên ra.

Kết quả, Lam Vị Nhiên xoay người nằm úp sấp trên giường, đầu vùi vào dưới gối trốn tránh sự thật tàn khốc, nhất định không chịu mở mắt.

Mọi người "..."

Lưu Xuyên sử dụng kỹ năng chọc lét, cơ mà đối phương lại hoàn toàn không sợ nhột, còn nheo nheo mắt tỏ vẻ rất thoải mái.

Tần Dạ đưa tay nắm lỗ tai đối phương, bị tát một cái dội ngược trở về.

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn Tần Dạ, Tần Dạ cười lạnh nói "Không dậy chứ gì?" Nói xong liền đứng dậy xoay người đi vào WC rót một cốc nước lạnh, trở lại phòng ngủ, cầm cốc nước lạnh áp sát vào mặt Lam Vị Nhiên nói "Đếm tới ba, cậu mà còn không dậy, đừng trách sao nước lại lạnh."

"1..."

"2..."

Lam Vị Nhiên cuối cùng đầy mặt không cam tâm tình nguyện mở mắt, hai mi mắt hơi hí hí, cả người lười nhác duỗi tay duỗi chân, ngồi dậy, bước xuống giường, lảo đảo giống như mộng du đi vòng qua đám người đang vây xem, gục gặt đầu ra ngoài, thẳng tới phòng của Tiểu Dư, sau đó như phát giác đi sai hướng mới vòng trở về, xoay người rẽ vào WC.

Mọi người "..."

Lưu Xuyên cười nói "Tên này thích nhất là ngủ nướng, rất dễ nổi quạu khi bị đánh thức, những lúc như vậy tốt nhất đừng nên trêu vào cậu ta."

Cả đám người nhìn nhau, sau đó nhìn bóng lưng của Lam Vị Nhiên vào WC, chờ đối phương rửa mặt đánh răng, cả người cũng tỉnh hẳn, nhìn gương sửa soạn tóc tai quần áo của bản thân, khôi phục lại tư duy lý trí ở chỉ số bình thường mới thủng thẳng trở ra ngoài, thấy mọi người đều đứng nhìn liền khẽ cong khóe môi nói "Trẫm tỉnh rồi, chúng khanh không cần đứng hầu hạ như vậy."

Mọi người "..."

Cả đám cùng nhau chạy lên gọi người này dậy, quả thực có chút giống như đám thái giám đi hầu hoàng đế...

Lưu Xuyên dẫn đầu đi trước, cười nói "Mời bệ hạ xuống lầu ba dùng bữa sáng."

Lam Vị Nhiên nói "Trẫm biết rồi, đi thôi chúng ái khanh."

Sau đó, đội phó siêu lười dẫn theo đám đội viên kéo xuống lầu ba, thấy trên bàn bày rất nhiều bánh bao thịt thơm nức nóng hổi, hai mắt đều lóe sáng, Lưu Xuyên mỉm cười nói "Này là tổng quản đại nhân Trạch Văn sáng sớm ra ngoài mua về cho mọi người đấy."

Cả đám lập tức bắn cho Trạch Văn ánh mắt cảm ơn.

Ngô Trạch Văn có hơi xấu hổ nói "Thức dậy sớm nên không biết làm gì mới ra ngoài mua bữa sáng thôi..."

Lâm Đồng cười nói "Trạch Văn đúng là chu đáo, về sau ai gả cho cậu ấy chắc có phúc lắm."

Dư Hướng Dương cũng hùa theo "Đúng đó, đây mới là mô phạm đàn ông tốt của thế kỷ mới! Trạch Văn ông có bạn gái chưa? Cần tui giới thiệu cho một em không?"

Ngô Trạch Văn bị khen, xấu hổ đến đỏ cả tai "Không có."

Không hiểu sao Lưu Xuyên có chút không thoải mái, quay sang liếc nhìn Lâm Đồng cùng Dư Hướng Dương một cái, nhét cho mỗi người một cái bánh bao, sau đó kề sát tai Dư Hướng Dương nói nhỏ "Còn bày đặt giới thiệu bạn gái? Mới có tí tuổi đầu đừng nghĩ mấy chuyện người lớn này nữa, mau ăn đi!"

Dư Hướng Dương "ồ" lên một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu gặm bánh bao.

Ngô Trạch Văn mua bánh bao rất nhiều, buổi sáng mùa đông trời se lạnh ăn vào mấy cái bánh bao nóng hổi khiến cả người như ấm áp hẳn ra. Tất cả mọi người đều cảm thấy thỏa mãn, ăn xong bữa sáng, cũng coi như bổ sung đầy đủ năng lượng, khôi phục tinh lực, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử xem sao, Dư Hướng Dương hô "Đội trưởng, bắt đầu huấn luyện chưa?"

Lưu Xuyên gật đầu nói "Chỗ này có mười máy tính, chúng ta xếp chỗ ngồi trước đi, mỗi người dùng cố định một cái, có gì cũng tiện để đồ đạc hơn."

Lưu Xuyên chỉ vào dãy máy tính đầu tiên, nói "Bắt đầu tính từ chỗ tôi, lần lượt là ghế số 1 đến số 6, ghế tuyển thủ trong trận đấu chính thức cũng là sắp xếp giống như vậy."

Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện trên máy tính cũng có dán mấy cái nhãn đánh số từ 1 đến 6, hơn nữa vị trí máy tính cũng đã được sắp xếp lại, một dãy bao gồm 6 máy, dãy còn lại chỉ có 4. Dư Hướng Dương đầu óc đơn giản, nghĩ gì liền nói nấy "Đội trưởng, hình như hôm qua đâu có thấy mấy con số này đâu, với lại tui nhớ hôm qua mỗi dãy 5 máy mà... Đội trưởng sửa lại hả?"

Lưu Xuyên nói "Ừ, tối qua tôi có chuyển đổi vị trí một chút, nhãn số cũng là tối qua dán, để tiện cho mọi người phân biệt máy tính của mình."

Ngô Trạch Văn nghe vậy nhìn Lưu Xuyên một cái, thảo nào người này ngủ muộn đến thế, hóa ra là do phải làm mấy việc này...

Lưu Xuyên nói tiếp "Từ bây giờ trở đi, mỗi người đều dựa theo vị trí cố định của mình ngồi ha, dãy bên trái 6 máy tính là mô phỏng theo vị trí đoàn chiến, bao gồm ghế số 1 đến số 6. Còn lại bên phải 4 máy dành cho tuyển thủ dự bị thay thế cùng tuyển thủ lôi đài. Bên kia còn một máy tạm thời để đó, về sau nếu máy tính người nào gặp trục trặc thì lấy nó thay. Tần Dạ, Lâm Đồng, Lam Vị Nhiên, ba người ngồi dãy bên phải đi, những người còn lại dựa theo vị trí đoàn chiến lúc trước ngồi dãy bên trái."

Tần Dạ vừa mới hé miệng tính nói gì đó, đã bị Lưu Xuyên liếc một cái cướp lời "Tần Dạ, hôm qua cậu đã bị mặc định là gia nhập rồi."

Tần Dạ "..."

Lưu Xuyên cứ thế tính luôn Tần Dạ vào đội, Lý Tưởng đứng cạnh lập tức phụ họa theo "Phải đó Tần Dạ, anh xem, chiến đội bây giờ còn đang thiếu người, nếu anh không gia nhập vậy cả đội làm sao đủ nhân số báo danh Liên Minh? Anh gia nhập đi!"

Dư Hướng Dương lập tức nhoi theo "Đúng đó Dạ Sắc đại thần! Đại thần gia nhập đi mà!"

Đối diện với một loạt ánh mắt trông chờ của mọi người, Tần Dạ thực sự không đành lòng nói lời cự tuyệt, anh quay sang nhìn Lưu Xuyên, bị đối phương đưa tay vỗ vai, cũng nói "Thôi, cứ theo mọi người cùng nhau huấn luyện thử trước đi, dù sao cậu nghỉ rồi, ở nhà rảnh rỗi không chán sao. Nếu như đến lúc đó cậu thật sự không muốn gia nhập, tôi sẽ không miễn cưỡng cậu."

Lưu Xuyên cũng đã nói đến nước này rồi, Tần Dạ cũng không muốn khiến bạn tốt của mình phải mất mặt, đành gật đầu nói "Thôi được rồi."

Mọi người nhanh chóng dựa theo chỉ thị của Lưu Xuyên ngồi vào vị trí của mình, bên trái 6 máy tính, theo thứ từ số 1 đến số 6 lần lượt là Từ Sách, Lý Tưởng, Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn, Giang Thiếu Khuynh, Dư Hướng Dương. Bên phải 4 máy tính, từ số 1 đến số 3 lần lượt là Lâm Đồng, Tần Dạ, Lam Vị Nhiên. Ghế số 4 là ghế trống, dùng để điều chỉnh lâm thời khi cần thiết.

Lưu Xuyên không ngồi vào cùng mọi người mà đứng ở bên cạnh giải thích "Giải tranh bá toàn quốc sẽ không có lôi đài chiến mà chỉ có đoàn chiến. Tần Dạ bởi vì vừa mới nghỉ thi đấu mùa trước nên sẽ không thể theo chúng ta tham gia giải toàn quốc được, nên đội hình trước mắt tạm thời như sau: Từ Sách đánh ở ghế thích khách số 1, Lý Tưởng tank số 2, tôi với Trạch Văn là chủ dmg số 3 và 4, Thiếu Khuynh ở ghế phụ trợ số 5, Tiểu Dư ngồi ghế buff số 6. Sáu người chúng ta hiện tại phải luyện tập phối hợp đội hình, trước cố gắng thông qua ải thành thị này đã rồi tính sau. Đợi đến khi nào chính thức gia nhập Liên Minh, Từ Sách, Lâm Đồng với Tứ Lam sẽ chuyển qua lôi đài, Tần Dạ sẽ thế chỗ Từ Sách trong đoàn chiến, có lỡ đụng phải các chiến đội đặc biệt sẽ phải tiến hành điều chỉnh đội hình, lúc đó có thể sẽ do tôi với Trạch Văn đánh lôi đài, Tứ Lam cùng Lâm Đồng đổi sang đoàn chiến..."

Mọi người ai nấy đều mở ra máy tính, nhưng không ai táy máy đi mở các phần mềm luyện tập ra mà ngồi chăm chú lắng nghe đội trưởng dặn dò.

Lưu Xuyên nói tiếp "Số lượng tuyển thủ báo danh lên Liên Minh chuyên nghiệp là 9 người, tạm thời tôi không có dự định tuyển thêm người vào đội, chờ đến khi chúng ta tiến vào Liên Minh cũng đoạt được thành tích nổi bật, lúc đó mới bắt đầu suy xét chuyện mở rộng chiến đội... Tạm thời chúng ta sẽ chỉ có 9 người, tương lai một thời gian dài có lẽ cũng sẽ chỉ là 9 người chúng ta hợp tác với nhau."

Lưu Xuyên tạm dừng một chút, lại nói tiếp "9 người chúng ta có thể biến hóa ra rất nhiều kiểu đội hình, mấu chốt là vì chúng ta có Tứ Lam, Tứ Lam là Tiêu Dao tinh thông cả ba lưu phái, có thể đánh vị trí viễn trình, cũng có thể thay thế phụ trợ khống trận, hoặc là biến thân thành dmg cận chiến, hơn nữa kinh nghiệm thi đấu của Tứ Lam rất phong phú, có thể nhanh chóng dung nhập vào các loại đội hình khác nhau. Cho nên tuy chiến đội của chúng ta ít người, nhưng hoàn toàn không thua kém các chiến đội hào môn mấy chục người kia. Cơ mà hiện tại quan trọng nhất là tiến vào giải tranh bá toàn quốc đoạt tư cách gia nhập Liên Minh, cho nên đội hình sáu người mà tôi nêu lên lúc nãy phải tranh thủ mấy ngày nghỉ lễ này, cố gắng luyện tập các phối hợp đoàn đội với nhau."

Lưu Xuyên lại cầm một xấp giấy phát cho mọi người thời khóa biểu luyện tập, nói "Đây là thời khóa biểu huấn luyện mới, do tôi với Tứ Lam hôm qua cùng nhau thương lượng sửa chữa lại, kế hoạch huấn luyện của mọi người đều khác nhau, mọi người cứ dựa theo các hạng mục này mà tiến hành huấn luyện."

Mọi người nhìn vào thời khóa biểu trên tay mình, lại nhìn sang của người bên cạnh, quả nhiên phát hiện có rất nhiều chỗ không giống nhau, này có thể xem như là bảng kế hoạch mà đội phó với đội trưởng viết riêng cho từng người.

Lưu Xuyên nói "Trên desktop có cái folder tên là phần mềm huấn luyện đấy, trong đó tập họp các loại phần mềm huấn luyện do Liên Minh phát hành mà hôm qua tôi với Tứ Lam cài vào, tôi làm mẫu trước chỉ mọi người cách sử dụng... Ai không hiểu thì qua đây xem tôi thao tác, mọi người mau chóng hiểu cách dùng rồi bắt đầu huấn luyện đi."

Ngoại trừ ba vị có từng được huấn luyện chuyên nghiệp là Tứ Lam, Tần Dạ cùng Thiếu Khuynh ra thì những người còn lại đều chưa từng thấy các phần mềm này bao giờ, Lưu Xuyên gọi bọn họ sang xem, sau đó lần lượt mở ra từng cái một, hướng dẫn họ nên cài đặt chỉ số như thế nào, thao tác ra làm sao, etc... Kiên nhẫn làm mẫu từng cái từng cái một, đợi đến khi làm mẫu xong hết các phần mềm thì thời gian đã qua hơn nửa tiếng, Lưu Xuyên bảo mọi người tự về chỗ ngồi, bắt đầu kế hoạch huấn luyện của ngày hôm nay.

Kế hoạch uổi sáng ngày luyện tập đầu tiên của cả đội đều là gần giống nhau, luyện tập ổn định tốc tay nửa tiếng, luyện tập di chuyển một tiếng, luyện tập thao tác chính xác một tiếng...

Đến giờ phút bắt tay vào luyện tập thực sự, bọn họ mới đột nhiên nhận ra một điều... Cuộc sống hàng ngày của các tuyển thủ chuyên nghiệp hóa ra đều trôi qua trong những buổi huấn luyện buồn tẻ vô vị như vậy... Mấy ai biết được đằng sau những vinh quang cùng huy hoàng của các tuyển thủ trên sàn đấu có bao nhiêu là chua xót cùng gian khổ, mỗi một điểm số, mỗi một thành tích, đều là do họ dùng mồ hôi của mình đổi lấy.

Dù là tuyển thủ được xem là thực lực hàng đầu Liên Minh như Lưu Xuyên, ngay giờ phút này cũng phải ngồi trước máy tính, cạnh đám đội hữu vô danh của mình mở các loại phần mềm luyện tốc độ tay, tỉ mỉ cài đặt các chi tiết tham số cùng thời gian, sau đó miệt mài không biết chán gõ bàn phím, mà vẻ mặt lại không có chút nào tỏ ra khó chịu mất kiên nhẫn.

Có đội trưởng làm tấm gương tốt, đám còn lại không ai dám lười biếng, đều thật lòng chăm chú luyện tập.

Chẳng mấy chốc, trong phòng khách của phòng 303 chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím "lách cách lách cách" vẳng trong không khí, có nhanh có chậm, hết đợt này đến đợt khác... Tiếng gõ bàn phím của chín người bọn họ, tựa như dung hòa vào nhau, hợp thành một khúc nhạc trong suốt mà lại vô cùng êm tai...
Bình Luận (0)
Comment