Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 195

Đánh xong phụ bản niên thú thời gian cũng đã hơn mười một giờ, Lưu Xuyên bảo mọi người trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Tần Dạ đang ngồi ở ghế sofa phòng khách ký túc xá 403 xem phim điện ảnh đề tài khoa học viễn tưởng, không có tên lười đáng ghét Lam Vị Nhiên ngồi cạnh lải nhải spoil nội dung, Tần Dạ cảm thấy rất là thoải mái, sung sướng xem hết cả bộ phim, liền bắt gặp mấy người khác lục tục trở lại, liền tiện tay tắt tivi, thuận miệng hỏi "Đánh niên thú xong rồi à?"

Lý Tưởng cười nói "Xong rồi."

Dư Hướng Dương hưng phấn nói "Hôm nay thiệt là mở rộng tầm mắt na! Không ngờ cả đống đại thần chuyên nghiệp vậy mà toàn là dân mù phụ bản, Đường đội thì trùm OT, Tiếu đôi chuyên gia giật cừu, Lộc thần chạy loạn lung tung cả lên, bóp team diệt đoàn suốt mấy lần, Xuyên đội chỉ huy gào thét đến muốn khóc!"

Tần Dạ liếc nhìn cậu nhóc một cái, lành lạnh phán một câu "Mù phụ bản thì làm sao? Thật chả hiểu nổi mấy người, đánh phụ bản có cái gì hay ho đâu."

Nói xong liền xoay lưng đi về phòng.

Dư Hướng Dương kinh ngạc nhìn theo bóng lưn của Tần Dạ, quay đầu hỏi Lam Vị Nhiên "Ủa tui nói sai cái gì hả?"

Lam Vị Nhiên mỉm cười sờ đầu cậu nhỏ, nói "Em không biết đó thôi, Tần Dạ cũng là một đứa trong team mù phụ bản kia. Ban đầu Tần Dạ chơi Nga My cầm đi buff người ta cơ, có điều vào phụ bản buff ai người đó liền chết, cũng thành công đạt được danh hiệu thánh buff diệt đoàn, toàn bộ đoàn đội phụ bản ở Khu 1 Điện Tín năm đó không ai dám mời cậu ta vào đội, nên cậu ta mới chuyển sang chơi Nga My trảo."

Dư Hướng Dương xấu hổ gãi gãi đầu "Thảo nào..."

Lam Vị Nhiên xoay người duỗi cơ nói "Đánh phụ bản mệt thật chứ, tôi đi tắm trước, mấy cậu tắm sau đúng không?"

Lý Tưởng cười "Ok ok, tắm trước đi."

Lam Vị Nhiên thoải mái đi vào chiếm đoạt phòng tắm, Dư Hướng Dương trở về phòng kiếm điện thoại check weibo, Lý Tưởng bước đến trước cửa phòng Tần Dạ, nhỏ giọng hỏi "Tần Dạ, ngủ chưa?"

Bên trong vẳng ra tiếng của Tần Dạ "Vào đi."

Lý Tưởng mở cửa vào phòng, thấy Tần Dạ đang mặc áo ngủ ngồi trên giường, liền cười nói "Tối qua ngủ anh có cảm thấy lạnh không?"

Tần Dạ ngước mắt nhìn đối phương một ái, nói "Có hơi." Lại thấy đối phương ôm trong lòng một bộ chăn dày, khó hiểu hỏi "Cậu tính làm gì?"

Lý Tưởng nói "Lúc trước anh ở Tây An, tới mùa đông trong nhà có hệ thống sưởi ấm đúng không? Phía nam bên này không có, tôi sợ anh không quen chịu lạnh, nên mới kiếm cho anh một bộ chăn dày một chút." Vừa nói vừa bước đến đặt bộ chăn lên giường Tần Dạ "Chăn này rất dày, tối anh trải ngủ cho ấm."

"..." Thấy người kia miệng nói, tay lại thoăn thoắt trải chăn, Tần Dạ trong lòng ấm ám, nói "Cảm ơn."

Lý Tưởng gãi đầu cười cười "Khách sáo làm gì... Thôi anh ngủ sớm chút đi."

Tần Dạ "Ừ" một tiếng, đưa Lý Tưởng ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn cái chăn to đùng với hoa văn xanh nhạt nằm trên giường, không kềm được khẽ cong khóe miệng—— cái cậu Lý Tưởng này... đúng là chu đáo cẩn thận lại biết săn sóc người khác, gia vụ cái gì cũng biết làm, nấu cơm cũng ngon, nếu giới tính là nữ có lẽ có thể suy nghĩ tới chuyện cưới về nhà làm "vợ hiền". Đáng tiếc đối phương lại là nam tính, dáng vóc lại cao lớn như vậy, thật sự là kém xa hình tượng "vợ hiền" trong lòng Tần Dạ.

Tần Dạ sờ sờ cằm, cố ý phớt lờ cảm giác là lạ dưới đáy lòng, xoay người ngồi xuống giường cầm di động mở QQ ra.

Group liên manh lúc này vẫn còn đang thảo luận sôi nổi về phụ bản niên thú hôm nay. Có thể chơi xỏ Xuyên thần một vố như vậy, ai nấy đều cao hứng muốn chết, ngồi bàn tán về mấy câu gào thét trong tuyệt vọng của Lưu Xuyên hôm nay "Tiểu Đường dừng tay!" "Lão Tiếu đừng giật cừu!" "Tiểu Lộc đệ tử làm ơn đừng chạy lung tung nữa có được không!" "Cái đờ, Luân thần đừng có tế pet nữa!"

Nghe thanh âm tức giận thở hổn hển của Xuyên thần vang bên tai, thiệt là sung sướng gì đâu...

Tuy cả đám đều là dân gà phụ bản, nhưng nhờ có chỉ huy xuất sắc như Lưu Xuyên, trải qua hơn ba tiếng, cuối cùng phụ bản niên thú cũng thông quan... Sau đó dưới sự đầu têu của Tiếu Tư Kính, mọi người nhất trí quyết định ăn vạ Lưu Xuyên, đánh thêm vài ngày nữa, kiếm cho đủ set trang sức.

Hôm nay có vài người may mắn có được vật phẩm trang sức, liền cap hình share trên group, thuộc tính của set trang sức mới này tốt hơn các set cũ, nhưng nếu sử dụng cả bộ thì số liệu không được chuẩn cho lắm. Hiển nhiên, phía quan phương ra mắt set trang bị này chỉ là muốn kho trang bị thêm phong phú mà thôi, cũng tiện cho mọi người lựa chọn phối hợp trang bị. Tần Dạ âm thầm ngồi xem mọi người thảo luận, có một tuyển thủ Nga My trảo share thông tin vật phẩm nhẫn vừa lúc là món anh cần, Tần Dạ liền lên trang chủ tra xét tin tức trong kho dữ liệu, trong lòng âm thầm tính toán nên phối hợp trang bị thế nào.

Đang xem tư liệu thì đột nhiên phòng tắm bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, là Lam Vị Nhiên sử dụng xong đi ra, vừa ra liền nói "Lý Tưởng Tiểu Dư có phòng tắm rồi này, ai tắm?"

Lý Tưởng nói "Tiểu Dư tắm trước đi!"

"Ok!"

Tần Dạ nghe tiếng Tiểu Dư vào phòng tắm, mới đứng dậy ra ngoài đi đến trước cửa phòng Lam Vị Nhiên. Cửa không đóng, liếc vào liền thấy Lam Vị Nhiên đang cầm máy sấy tóc ngồi ở cạnh giường, Tần Dạ đưa tay gõ cửa, Lam Vị Nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, cười nói "Vào đi, có chuyện gì?"

Tần Dạ bước vào phòng, với tay kéo cửa đóng lại, bước đến gần nói "Hôm nay cậu ra ngoài gặp Diệp Thần Hi nói chuyện thế nào?"

Lam Vị Nhiên thuận miệng đáp "Thì sư đồ gặp nhau ôn mấy chuyện cũ."

Tần Dạ khẽ cau mày, nói "Diệp Thần Hi không đơn giản như cậu tưởng đâu, tên kia còn trẻ như vậy mà có thể đoạt được hai lần quán quân, đừng coi thường cậu ta quá."

"Đương nhiên." Lam Vị Nhiên đặt máy sấy tóc xuống, ngẩng đầu nói "Năm đó lúc còn ở Lạc Hoa Từ, tôi nhận cậu ta làm đệ tử là vì thấy cậu ta có thiên tư, cậu ta là đệ tử do đích thân tôi dạy dỗ, tôi làm sao có thể coi thường cậu ta?"

Tần Dạ nói "Vấn đề không chỉ là trình độ chơi game thôi, ý của tôi là... cậu đừng coi thường tâm cơ cùng mưu lược của Diệp Thần Hi. Cậu ta... rất giỏi nhẫn nhịn, sau khi cậu rời đi, tôi với Lưu Xuyên từng giao thủ với cậu ta nhiều lần, hiện tại Liên Minh ai cũng bảo nhau, mỗi lần đụng phải Lạc Hoa Từ trên đấu trường đều cảm giác sống lưng lạnh buốt, dù là đội ngũ mạnh cỡ nào đi nữa cũng sẽ bị vấp ngã trong tay Lạc Hoa Từ, thế nên Lạc Hoa Từ bị mọi người xem là "Đội ngũ thần bí khó lường nhất Liên Minh", cậu chưa từng đối mặt với Diệp Thần Hi, không hiểu được loại cảm giác này đâu."

Lam Vị Nhiên có chút kinh ngạc "Thần kỳ tới như vậy?"

Tần Dạ gật đầu "Sau này chúng ta trở lại Liên Minh, Lạc Hoa Từ cũng sẽ trở thành đối thủ của chúng ta, tôi sợ bởi vì cậu ấn tượng sai lệch về đồ đệ mình mà ảnh hưởng đến phán đoán ở thời điểm mấu chốt. Nói thật, hiện tại Diệp Thần Hi mà cậu cho là hiểu biết vẫn còn dừng lại ở bốn năm trước, mấy năm nay cậu ta trải qua cái gì, thay đổi như thế nào, cậu hoàn toàn chẳng biết gì cả, đúng không?"

"..." Lam Vị Nhiên sờ sờ cằm, im lặng không nói.

Tần Dạ nói không sai, ấn tượng của anh về Tiểu Diệp quả thực vẫn còn dừng lại ở bốn năm trước.

Lúc chiều ra ngoài dùng cơm cùng Diệp Thần Hi, Lam Vị Nhiên cứ cảm giác có cái gì đó không đúng lắm, hiện tại ngẫm kỹ lại mới cảm giác được... có lẽ là ánh mắt đi? Tiểu Diệp năm đó ánh mắt trong suốt, cho người khác cảm giác chỉ là một thiếu niên tâm tư đơn thuần, còn Diệp Thần Hi của hiện tại... ánh mắt sâu đến mức khiến người ta nhìn không thấu.

Tần Dạ nói tiếp "Nếu cậu vẫn nhìn Diệp Thần Hi với ấn tượng tiểu đồ đệ kia, về sau nếu như sư đồ hai người giao thủ, cậu chắc chắn sẽ chịu thiệt."

Lam Vị Nhiên cuối cùng hiểu được ý đồ Tần Dạ sang đây tìm mình, dù sao Lam Vị Nhiên nghỉ thi đấu ở mùa giải thứ ba, mà mấy năm về sau đó anh cũng không đi tìm hiểu Lạc Hoa Từ hay Diệp Thần Hi thay đổi thế nào, còn Lưu Xuyên, Tần Dạ lại từng nhiều lần giao thủ với Diệp Thần Hi, cũng bị Diệp Thần Hi đánh bại. Tuy nói Lam Vị Nhiên là sư phụ, lẽ ra nên hiểu rõ đồ đệ của mình nhất mới đúng, nhưng thực tế người mà Lam Vị Nhiên hiểu rõ là "đồ đệ" của quá khứ, là thiếu niên nhỏ gầy ngoan ngoãn đi bên cạnh gọi anh sư phụ, còn Diệp đội của Lạc Hoa Từ hiện tại... anh hiểu biết vẫn còn chưa đủ!

Tần Dạ nói những lời này cũng xem như là gõ một hồi chuông cảnh báo Lam Vị Nhiên, hi vọng anh đừng vì khinh địch mà thất bại.

Nghĩ như vậy, Lam Vị Nhiên nhịn không được bật cười, nói "Tôi sẽ nhớ kỹ lời của cậu, cảm ơn."

Tần Dạ nhìn đối phương một cái, đứng dậy nói "Thế thôi, ngủ ngon."

***

Lam Vị Nhiên mỉm cười nhìn Tần Dạ rời khỏi phòng... Anh biết, Tần Dạ vốn là một tên mạnh miệng mềm lòng, ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất quan tâm đội hữu.

Đang nghĩ, di động đột nhiên sáng lên, thông báo tin xin kết bạn WeChat.

Lam Vị Nhiên cầm di động nhìn, thấy hình avatar quen thuộc liền nhịn không được nở nụ cười—— kia là tấm ảnh chụp Diệp Thần Hi năm đó vừa mới gia nhập Lạc Hoa Từ, thiếu niên nho nhỏ, gương mặt tràn đầy ngây ngô non nớt, người khác nhìn vào chắc chắn không thể liên tưởng hình ảnh này với Diệp Thần Hi của hiện tại là một người, nhưng Lam Vị Nhiên chỉ cần nhìn một cái là nhận ra được, liền đồng ý kết bạn, lại hỏi "Tiểu Diệp?"

Diệp Thần Hi mỉm cười trả lời "Là đệ tử."

Hôm nay Lam Vị Nhiên nhắn số di động sang, Diệp Thần Hi lưu lại, cũng sẵn tay add luôn WeChat, nhưng mà... hiện tại đã trễ như vậy lại nhắn tin qua, có chuyện gì sao?

Lam Vị Nhiên nghi hoặc "Có chuyện gì à?"

Diệp Thần Hi dùng WeChat gửi hình ảnh qua, là hình chụp tư liệu vật phẩm trang sức trong đợt update lần này của môn phái Tiêu Dao, bên dưới là một textvoice "Phối hợp thế nào mới chuẩn?"

Lam Vị Nhiên trả lời "Diệp đội đây là đùa sao? Đường đường đội trưởng mà còn đi hỏi chuyện phối hợp trang bị này?"

Diệp Thần Hi mỉm cười "Muốn nghe thử ý kiến của sư phụ."

Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng từ di động vọng lại, Lam Vị Nhiên cũng không đành lòng từ chối đồ đệ nhà mình, hơn nữa tuyển thủ với nhau trao đổi mấy vấn đề trang bị vân vân cũng là chuyện bình thường... Lam Vị Nhiên mở tấm ảnh tư liệu ra xem kỹ một lát, mới nói "Lúc trước phối trang bị thế nào?"

Diệp Thần Hi lại gửi sang một tấm ảnh khác, nói "Đây là số liệu trang bị dùng trong mùa trước, cứ cảm giác không được cân bằng cho lắm."

Lam Vị Nhiên am hiểu nhất là môn phái Tiêu Dao, vừa nhìn thấy hình ảnh số liệu này liền nói "Chính xác nhiều quá, đổi thử cái nhẫn khác xem."

Diệp Thần Hi đổi cái nhẫn rớt trong phụ bản niên thú hôm nay, nói "Đổi trang sức mới này được không? Trong phụ bản niên thú mới nãy."

Lam Vị Nhiên nói "Uhm, thế này cũng được, các chỉ số đều cân bằng."

Diệp Thần Hi cười nói "Đệ tử cũng thấy vậy."

Hai sư đồ trao đổi một lát về các tâm đắc phối trang bị Tiêu Dao, chẳng mấy chốc gần đến 12 giờ, Lam Vị Nhiên nhịn không được ngáp một cái, Diệp Thần Hi bên kia giống như nhận ra được, lập tức nhắn sang "Sư phụ đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Lam Vị Nhiên tắt di động, ngã người nằm xuống, nháy mắt liền ngủ.

Mà bên kia, Diệp Thần Hi cất di động vào, lại một đêm thức trắng không ngủ...

Đường đường đội trưởng chiến đội Lạc Hoa Từ, vốn đã sớm thuộc nằm lòng các kiểu phối hợp trang bị, làm sao còn cần đi thỉnh giáo người khác chứ? Diệp Thần Hi cất công nói dối như vậy chỉ là muốn được nói chuyện với Lam Vị Nhiên nhiều hơn một chút... Bởi vì trong lòng cứ luôn âm ỉ nhớ đến người nọ, thế nên chỉ cần được nghe giọng nói của người nọ một chút thôi, đã cảm thấy thỏa mãn vô cùng rồi.

So với việc biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của mình, ít ra hiện tại người nọ đã trở lại, trở lại lĩnh vực này...

Dù cho tương lai chỉ có thể gặp nhau trên sàn đấu với thân phận là đối thủ của nhau, nhưng so với ngày xưa chỉ có thể gặp người nọ trong giấc mơ vẫn tốt hơn nhiều lắm...

Diệp Thần Hi nhìn cái avatar quen thuộc trong danh bạ, ôn nhu nơi đáy mắt dần dần lắng đọng.

—— Chữ "Lam" quen thuộc, cuối cùng cũng xuất hiện trong danh bạ điện thoại một lần nữa.

—— Phương thức gì cũng được, chỉ cần anh trở về, vậy là tốt rồi.

***

Ký túc xá 303, Từ Sách với Giang Thiếu Khuynh ngủ từ rất sớm. Đánh xong phụ bản niên thú, Ngô Trạch Văn bảo Lưu Xuyên đi tắm trước, bản thân mình ở lại dọn dẹp phòng huấn luyện, lần lượt tắt các máy vi tính, lại sẵn tay quét nhà. Lưu Xuyên tắm xong đi ra thì Ngô Trạch Văn đã dọn dẹp xong trở về phòng. Cửa phòng ngủ mở toang, Ngô Trạch Văn ngồi cầm iPad chơi Tiết Tấu Đại Sư, Lưu Xuyên đi ngang gõ cửa, cười nói "Trạch Văn, cậu tắm đi."

Ngô Trạch Văn để iPad xuống, quay sang nhìn Lưu Xuyên một cái, lại xoay người lục trong ngăn tủ lấy máy sấy tóc ra nhét vào tay Lưu Xuyên "Sấy tóc cho khô rồi hẵng ngủ, nếu không dễ bị cảm lắm."

"Ừ." Lưu Xuyên cầm máy sấy tóc, xoay người trở về phòng sấy tóc.

Ngô Trạch Văn tắm xong đi ra, Lưu Xuyên cầm máy sấy tóc trả lại cho cậu, vừa vào phòng liền phát hiện nam sinh đang ngồi ở cạnh giường cầm cái khăn lau khô đầu, có lẽ bởi vì tháo mắt kính, cho nên biểu tình trên gương mặt cậu nhu hòa đi hẳn, không còn vẻ nghiêm túc như mọi khi.

Lưu Xuyên cầm máy sấy đưa cho Ngô Trạch Văn, hỏi "Hôm nay luyện tập thấy thế nào?"

Lưu Xuyên làm đội trưởng giám sát cả chiến đội Long Ngâm huấn luyện, nên không có thời gian dạy riêng cho Ngô Trạch Văn, hiện tại đang là buổi tối, ai nấy cũng đều có việc riêng, vừa lúc có thời gian không gian nói với Trạch Văn đôi ba câu.

Lưu Xuyên bước đến ngồi xuống bên cạnh, quay sang nhìn Ngô Trạch Văn nói tiếp "Có cảm thấy khó khăn gì không?"

Ngô Trạch Văn nói "Tàm tạm, tập luyện di chuyển mới qua được cửa thứ 10, mấy cửa sau qua chưa được, ngày mai tập lại thử xem sao."

Lưu Xuyên cười nói "Tập chừng thêm một tuần nữa rồi cùng tôi đi đánh xếp hạng."

Ngô Trạch Văn đang cầm mắt kính đeo vào, nghe vậy kinh ngạc nhìn qua "Chỉ hai người chúng ta?"

Lưu Xuyên nói "Ừ, đợi khi nào cậu học hết toàn bộ kỹ năng trụ cột của chuyên nghiệp rồi thì theo tôi lập đội đi đánh xếp hạng, hai chúng ta phải mau chóng bồi dưỡng ăn ý lẫn nhau, hai người cùng đi xếp hàng cạnh kỹ trường như vậy có thể dung nhập vào các loại đội hình khác nhau, cậu cũng có thể từ từ bắt được nhịp với tôi."

Lưu Xuyên dừng một lát, nói "Lúc trước tôi bảo rồi, cậu là cộng sự hoàn mỹ nhất trong lòng tôi, về sau hai người chúng ta sẽ thường xuyên phối hợp với nhau, nên hiện tại phải bắt đầu luyện tập."

Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu nói "Tôi biết, tôi sẽ cố gắng đuổi kịp anh, sẽ không gây cản trở cho anh."

Nhìn vào ánh mắt thực lòng của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên đột nhiên cảm giác không cách nào dời tầm nhìn đi được... Chẳng lẽ là vì mới tắm xong sao... ánh mắt của Ngô Trạch Văn trong suốt sáng ngời cứ như được người ta dùng nước cọ rửa, tóc trên đầu vẫn còn ướt nước, trên người mặc áo ngủ màu trắng, cổ áo mở toang để lộ xương quai xanh xinh đẹp, đối phương cứ như vậy chăm chú thật lòng nhìn chính mình, đáy mắt tràn đầy tín nhiệm...

Lưu Xuyên cảm giác miệng lưỡi đột nhiên trở nên khô nóng, trái tim cũng điên cuồng mà loạn nhịp đập, trong đầu thấp thoáng hiện lên hình ảnh mình hôn đối phương ở trong mộng, đôi môi mềm mại, cảm xúc ấm áp, giống như là thực sự đã từng nếm trải vậy, làm cho người ta khó quên...

Sợ bản thân cứ tiếp tục nghĩ miên man như vậy nữa sẽ làm ra những chuyện cầm thú không ai bằng, Lưu Xuyên lập tức hít sâu một hơi, nén giọng nói "Cậu ngủ sớm đi."

Giọng nói bị đè xuống có một chút khàn khàn kỳ quái, nghe vào không hiểu sao cảm thấy là lạ, lỗ tai cũng đỏ ửng, Ngô Trạch Văn nói "Ừ, ngủ ngon."

Đợi Lưu Xuyên rời khỏi phòng, Ngô Trạch Văn mới cố gắng bình ổn lại nhịp tim, sấy tóc cho khô rồi đi ngủ.
Bình Luận (0)
Comment