Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 207

Một tuần chuẩn bị nháy mắt trôi qua, đến ngày cuối tuần thứ hai tháng 6, toàn thành viên của chiến đội Long Ngâm lại lần nữa đi đến "Hội quán Thiên Chi Vũ" ở trung tâm thành phố tham gia trận thi đấu ở tuần hai, lần này đối thủ của bọn họ tên là chiến đội Chinh Phục, trận đấu diễn ra vào buổi chiều thứ bảy.

Lưu Xuyên có lên mạng xem thử chiến tích tuần trước của chiến đội Chinh Phục này, tuần trước bọn họ cũng là lấy tỷ số 2:0 nghiền áp hoàn toàn đối thủ. Hiển nhiên so với Gia tộc vui vẻ tuần trước, tuần này đối thủ của bọn họ thực lực mạnh hơn rất nhiều, cơ mà đây cũng là chuyện bình thường, trải qua tuần thi đấu loại đầu tiên, rất nhiều đội yếu kém đều bị knock-out đẩy vào tổ người thua, từ rày về sau cứ mỗi vòng một thăng cấp, đối thủ tiếp theo của bọn họ sẽ càng ngày càng mạnh.

Lưu Xuyên cùng đám đội hữu của mình đi lên khu tuyển thủ ở lầu hai nghỉ ngơi, đột nhiên có một nam nhân thân hình cao lớn bước về phía bọn họ, dừng lại trước mặt Lưu Xuyên, nói "Chiến đội Long Ngâm đúng không? Tôi có nghe qua về đội của mấy người, tuần trước mấy người đánh cũng không tệ lắm, nhưng mà đáng tiếc là hôm nay mấy người sẽ bị đá vào tổ người thua."

Người này thiếu kiên nhẫn tới nỗi chạy đến khiêu khích đối thủ như vậy? Lam Vị Nhiên liếc mắt nhìn người nọ một cái, liền mặc kệ, ngồi dựa ghế sofa tiếp tục ngáp dài.

Lưu Xuyên cười tủm tỉm đáp lời "Anh là đội trưởng của chiến đội Chinh Phục đấy à?"

Đối phương nói "Tôi là đội phó, chiến đội của chúng tôi là muốn nhắm vào vé đi Liên Minh, thế nên xin lỗi ha mấy người anh em, dù cho gặp đối thủ nào đi nữa chúng tôi đều sẽ đánh bại."

Lưu Xuyên cười khẽ nói "Vậy chúc các anh gặp may mắn."

Vị đội phó chiến đội Chinh Phục này đến đây vốn dĩ chỉ là muốn hù dọa khiêu khích đối phương mấy câu, xem như là dằn mặt đám Long Ngâm này một chút, ai ngờ đội trưởng chiến đội Long Ngâm này lại quá mức bình tĩnh, còn mỉm cười "Chúc may mắn", ngược lại khiến người này cảm thấy có hơi xấu hổ, đưa tay sờ sờ mũi liền xoay người bỏ đi.

Lam Vị Nhiên che miệng ngáp một cái, sau đó mới mở miệng nói "Nếu là nhắm vào vé đi Liên Minh, trình độ của đội này hẳn là không kém."

Lưu Xuyên nói "Tiếc là đội phó đội này quá thiếu kiên nhẫn, làm sao so được với Lam đội phó của đội chúng ta."

Lam Vị Nhiên nói "Đội trưởng của bọn họ cũng không có cửa so với cậu, da mặt của cậu dày như vậy, dày hơn cả bức tường."

Lưu Xuyên nói "Cảm ơn Tứ Lam đã ca ngợi."

Hai người lại bắt đầu đấu khẩu, Ngô Trạch Văn đột nhiên nghiêm túc xen vào hỏi "Nếu thực lực của đối phương không yếu, chúng ta có nên làm chuẩn bị đặc thù gì hay không?"

Lưu Xuyên nghe vậy mới bắt đầu trở nên nghiêm túc, nói "Đến đó rồi tính sau đi, hiện tại chúng ta chưa rõ đội hình của bọn họ như thế nào."

Đây cũng là một điểm đặc sắc của giải đấu tranh bá toàn quốc, trong suốt ba tháng đấu loại từ tháng 6 đến tháng 9, các trận đấu diễn ra đều sẽ không được chiếu trực tiếp trên mạng, cơ mà cũng dễ hiểu, số sân thi đấu trên khắp toàn quốc nhiều đến như thế, hơn mười ngàn đội ngũ cùng một loạt thi đấu, số lượng trận đấu nhiều đến mức kinh người, dù cho ban tổ chức muốn trực tiếp cũng là không xuể. Chỉ có về sau lúc giải đấu thăng cấp thành vòng tứ kết khu vực, trên mạng mới có kênh stream trực tiếp trong lúc thi đấu, truyền thông cũng sẽ bám theo đưa tin. Thế nên tổng kết một câu mà nói, trong giai đoạn đấu ở bản địa này, Lưu Xuyên hoàn toàn chẳng biết gì về đối thủ của mình cả.

Tựa như lời Tứ Lam vừ mới nói lúc nãy, chiến đội Chinh Phục này nếu đã đặt mục tiêu vào chiếc vé Liên Minh, thực lực chắc chắn cũng thuộc hạng số một số hai toàn tỉnh, tuy rằng bản thân Lưu Xuyên rất có tự tin đối với Long Ngâm, nhưng cũng không thể phớt lờ được.

***

Các trận đấu buổi sáng lục tục diễn ra, rất nhanh liền bước vào trận thứ bảy, cũng chính là Long Ngâm đấu với Chinh Phục.

Tuyển thủ của cả hai bên theo thứ tự vào khu thi đấu, Lưu Xuyên như thường lệ mời trọng tài đến lắp ráp bàn phím cơ cùng chuột cho cả đội, lần này bọn họ là đội xanh, được chọn bản đồ trước. Lưu Xuyên vẫn là chọn kiểu bản đồ đầm lầy mà đội đã huấn luyện đặc biệt như lần trước — Đầm lầy sương mù.

Trận đấu bắt đầu, cả hai đội xuất hiện tại điểm hồi sinh nằm ở đường chéo của bản đồ.

Điểm đặc sắc nhất của bản đồ này chính là khu sương mù chiến tranh có diện tích rất lớn, nơi đây là một góc vùng đất đầm lầy của khu rừng rậm sơng mù Nam Cương, bốn phía dày đặc chướng khí màu tím, bên trên đầm lầy rải rác vài hòn đá có thể làm điểm dừng chân cho tuyển thủ, nhưng đòi hỏi phải đặt chân một cách chính xác, bằng không sẽ bị té vào đầm lầy xung quanh, lập tức dính phải debuff "Nê chiểu" gây bất lợi, giảm 10% tốc độ di chuyển, chẳng khác gì một giây biến thành ốc sên.

Ở bản đồ loại này, Ngũ Độc có lợi thế ở đấu pháp viễn trình cùng với chướng vị pet, có thể đặt độc chu hoặc độc hạt giữa các hòn đá sau đó ở cự ly xa công kích đối thủ, chủ nhân đứng ở một bên, cùng pet hình thành một vòng tam giác ba điểm, phối hợp với đội hữu giáp công từ hai bên. Lưu Xuyên đắn đo suy xét đến trình độ đối thủ có lẽ khó đối phó, liền lâm thời sửa chiến thuật "Tôi với Trạch Văn đi đường dưới, bốn người còn lại đi đường trên, phỏng chừng bên kia sẽ ôm thành đoàn đi đường dưới hoặc đường trên, cẩn thận một chút, nếu đụng phải khoan hãy đánh!"

Còn về vì sao Lưu Xuyên đoán đối phương sẽ ôm đoàn đi thì, chủ yếu bởi vì bản đồ đầm lầy này thực sự rất phức tạp, nếu không có nắm chắc mười phần, chia ra đơn lẻ rất dễ dàng bị kẻ địch tóm lấy, sáu người ôm thành đoàn đi có thể dễ hỗ trợ nhau hơn, ổn thỏa hơn, đây cũng là phương pháp thường được sử dụng khi gặp đối phương lựa chọn các bản đồ có độ khó cao.

Đây là bản đồ Ngô Trạch Văn đã từng luyện tập vô số lần, cho nên khi nghe được lệnh của Lưu Xuyên, cậu lập tức điều khiển nhân vật đuổi theo Lưu Xuyên, hai người cùng nhau hướng về phía đường dưới.

Màn hình lớn đặt ở lầu một lúc này đang trình chiếu trực tiếp trận đấu, vừa lúc đang quay ở góc nhìn bên chiến đội Long Ngâm, tất cả khán giả có mặt đều có thể nhìn thấy trên màn hình, Đường Môn cùng Ngũ Độc hai người kẻ trước người sau dùng khinh công bay nhảy, thân pháp vô cùng nhẹ nhàng, động tác linh hoạt dứng khoát, mỗi một lần bật nhảy đều vững vàng đáp xuống một hòn đá trên đầm lầy, một trước một sau, chính xác đến mức giống hệt như trình tự máy móc đã được lập trình sẵn trước vậy!

Hai người khinh công như chạy trên đất bằng, nhanh chóng hướng về đường phân giới ở trung tâm bản đồ.

Khán giả đang xem ở lầu một nhịn không được bắt đầu vỗ tay, chỉ cần nhìn khinh công của hai người này thôi đã đủ khiến người khác bội phục, huống hồ gì hai người họ còn ăn ý với nhau đến như vậy!

Theo góc nhìn thượng đế trên màn hình lớn có thể thấy được, sáu người ở bên đội đỏ lúc này quả nhiên là đang ôm đoàn tiến về phía đường dưới.

Lưu Xuyên đột nhiên lên tiếng "Trạch Văn, lui về phía sau, khoan hãy đốt đèn."

Ngô Trạch Văn lập tức rụt về ngón tay đang tính bấm vào hotkey.

Tốc độ của sáu người bên kia không nhanh bằng hai người Lưu Xuyên bọn họ, sau khi đến giao điểm liền bắt đầu đốt đèn khổng minh chiếu sáng tầm nhìn, nhưng lại không phát hiện được tung tích của kẻ địch—— tự nhiên là bởi vì Lưu Xuyên cùng Trạch Văn vừa lúc lùi về phía sau tránh khỏi phạm vi chiếu sáng.

Tổ bốn người ở đường trên cũng đã bố trí xong đèn chiếu sáng tầm nhìn xung quanh, không phát hiện địch nhân nào, Lý Tưởng liền nói "Đường trên không có ai."

Lưu Xuyên nói "Chắc là bọn họ tất cả đều tập trung đi đường dưới."

Đây là do Lưu Xuyên dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình suy đoán ra, lúc nãy anh không những không đốt đèn khổng minh cũng đồng thời bảo Trạch Văn lùi về sau cùng mình chính là để cho đối phương thả lỏng cảnh giác. Bởi vì bên kia chắc chắn có mang theo mắt trinh sát trong người, dùng mắt trinh sát có thể nhìn thấy được đèn khổng minh của phe địch, chỉ cần anh cùng Trạch Văn đốt đèn khổng minh, bên kia sẽ phát hiện chiến đội Long Ngâm có tầm nhìn ở khu vực này, do đó suy đoán nơi này có người của Long Nâm. Ngược lại, nếu Lưu Xuyên không làm bất cứ điều gì, sẽ khiến cho chỉ huy đối diện lâm vào suy nghĩ sai lầm "Đường dưới không có người!"

Mà trên thực tế thì, tổ hai người Đường Môn Ngũ Độc ở đường dưới chính là đang ẩn nấp ở góc chết mà tầm nhìn của đối phương không chiếu sáng tới, tựa như một người thợ săn bình tĩnh chờ đợi thời cơ chín muồi!

Giang Thiếu Khuynh hỏi "Đội trưởng, có cần viện trợ không?"

Lưu Xuyên khẳng định nói "Không cần, bốn người cứ ở đường trên chờ lệnh kỳ xuất hiện lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy. Bên này để tôi với Trạch Văn đối phó là được rồi."

Tất cả mọi người nghe vậy lập tức hiểu được ý đồ của đội trưởng—— đây là tính toán đánh theo chiến thuật bốn hai!

Kiểu chiến thuật này trong ngày thường huấn luyện bọn họ cũng đã từng nếm thử qua, bình thường bốn hai đều sẽ chia ra 2 tổ, Trạch Văn cùng Lưu Xuyên một tổ phụ trách quấn lấy đối thủ, bốn người còn lại một tổ nhanh chóng đoạt kỳ. Chỉ có điều lúc trước tập luyện chiến thuật này trong game, hiệu quả gần gần như là rất kém, chủ yếu là vì Ngô Trạch Văn với Lưu Xuyên vẫn chưa phối hợp thuần thục với nhau. Hôm nay ngay trong trận đấu chính thức, Lu Xuyên lại dám nếm thử cách thức có thể nói là mạo hiểm như vậy, cũng là bởi vì anh rất tin tưởng vào Ngô Trạch Văn.

Nghe được chỉ lệnh của đội trưởng, trong lòng Ngô Trạch Văn đột nhiên có chút cảm động, tín nhiệm của người nọ dành cho khiến trong đáy lòng cậu đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt lưu, tựa hồ như máu huyết trong người cũng trong nhất như muốn sôi bùng lên. Lưu Xuyên tin tưởng cậu như vậy, cậu tuyệt đối sẽ không trở thành "heo hữu" được! Trận đấu này trọng yếu như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể thua!

Ngô Trạch Văn khẽ cắn môi, hít sâu một cái, hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong mắt cậu giống như chỉ còn sót lại địa hình của tấm bản đồ đầm lầy sương mù đã quá đỗi quen thuộc ấy, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh lập thể 3D cùng các tọa độ đã được luyện tập vô số lần, mà bên tai, cũng chỉ còn lại giọng nói chỉ huy của đội trưởng, đáy lòng nhanh chóng xóa bỏ hết mọi tạp niệm!

Ngô Trạch Văn ngưng thần tập trung cao độ, Lưu Xuyên ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào khung thời gian đếm ngược ở góc phải.

55 giây, 56 giây... 60 giây!

Lệnh kỳ xuất hiện!

Lưu Xuyên lập tức chỉ huy "Đường trên đoạt kỳ, Thiếu Khuynh cắm full trận tăng dmg, nhanh chóng lấy kỳ!"

Bốn người ở đường trên lập tức bắt đầu công kích lệnh kỳ, Giang Thiếu Khuynh nhanh chóng cắm Tứ Tượng Trận tăng công kích cùng bạo kích, tiện tay cắm thêm Tam Thanh Trận giúp mọi người hồi mana, Từ Sách bạo tốc độ tay cùng Lý Tưởng đánh kỳ, chẳng mấy chốc thanh máu lệnh kỳ nhanh chóng tụt xuống.

Lúc này ở đường dưới, hai người chờ đợi chừng 5 giây, Lưu Xuyên mới lên tiếng "Trạch Văn, đánh!"

Đội trưởng chiến đội Chinh Phục bị Lưu Xuyên lừa dối mà phán đoán sai lầm, cứ ngỡ là ở đường dưới không có người của phe đối phương, tất cả sáu người đang tập trung đánh lệnh kỳ thì đột nhiên, Lưu Xuyên cùng Ngô Trạch Văn một trái một phải thắp sáng hai cái đèn khổng minh, tầm nhìn xung quanh nháy mắt sáng lên, Lưu Xuyên nhanh tay triệu ra bốn con cơ quan rối —— Thập Tự Vây Sát!

Buff của đối phương bị bốn con rối trùng trùng vây quanh, nhất thời không thể cử động được, Ngô Trạch Văn cùng lúc thả ra độc điệp tử sắc, đầy trời rậm rạp tử điệp gây ra quần công kèm theo debuff thất minh, khiến cho cả sáu người bên địch nhân đồng loạt mất tầm nhìn!

"Má, bị đánh lén!" Đội trưởng Chinh Phục cực kỳ tức giận, ngay lập tức ra lệnh "Mọi người cẩn thận!"

Lưu Xuyên bình tĩnh nói "Trạch Văn, giết buff trước."

"Đã biết." Này cũng là ý tưởng trong lòng của Ngô Trạch Văn.

Bởi vì hồng kỳ sẽ gây ra debuff "xuất huyết" gây bất lợi cho những ai công kích nó, mà lúc này sáu người phe đối phương đã bị xuất huyết chồng đến 3 tầng, mỗi giây đều bị rút nhất nhiều máu, một khi buff chết sẽ không có ai buff máu cho bọn họ, chính vị vậy Lưu Xuyên cùng Ngô Trạch Văn mới dám ở cục diện lấy ít địch nhiều bám chân không cho bọn họ cướp lệnh kỳ!

Mấu chốt, chính là giết chết buff!

Ngô Trạch Văn hai mắt nhìn chằm chằm vào vị trí của buff phe địch, nhanh chóng hoán đổi pet thành độc xà, trước điều khiển độc xà cắn đối phương ba cái, gây cho đối phương 3 tầng debuff trúng độc, sau đó triệu hồi độc chu chớp mắt kéo đối phương từ trong đám người đi ra! Vị trí Ngô Trạch Văn kéo ra vừa vặn cũng nằm trong tầm công kích của Lưu Xuyên! Lưu Xuyên nhanh như chớp nổ tung toàn bộ cơ quan rối vây quanh buff, một đợt bạo nổ này gây ra sát thương cực lớn, thanh huyết của buff nháy mắt đã muốn chớp đỏ!

Buff bên phe đối phương bởi vì bị độc điệp ảnh hưởng đến tầm nhìn nên trước mắt toàn bộ đều là màu đen, đang không biết phải làm thế nào cho phải thì đột nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, giật mình vừa mới hồi thần lại phát hiện đã bị độc chu của Ngũ Độc bên địch kéo ra, mà bao xung quanh lúc này đều là cơ quan rối của Đường Môn!

Bị cơ quan rối vây quanh tỏa túc không thể cử động đã đủ bi kịch, lại thêm Ngũ Độc bạo tốc liên tục phóng cho mấy cái Thiên Chu Vạn Độc Thủ, gần như là nháy mắt đã bị đối phương đánh chết!

[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] đánh chết [ Chinh phục du nhiên ], thủ sát!

Tin tức hệ thống vừa nêu lên, ngay lập tức kích thích sĩ khí cho toàn bộ thành viên của Long Ngâm!

Buff bên kia chết rồi, tất cả mọi người tin chắc dựa vào trình độ của Lưu Xuyên, bám chân đám người bên kia căn bản là không thành vấn đề!

Quả nhiên, sau khi buff chết đi do "ngoài ý muốn", năm người còn lại đều nóng nảy, muốn mau chóng lấy ưu thế nhiều đánh ít xử lý hai tên đánh lén xấu xa này. Thiếu Lâm lập tức lao tới vung Long Trảo Thủ muốn túm lấy Ngô Trạch Văn, lại bị Lưu Xuyên nhanh như chớp vung ra xiềng xích, tiếng xích xoạt một cái vang lên bên tai, tính chạy tới bắt người Thiếu Lâm lại bị Lưu Xuyên kéo đi

Ngô Trạch Văn an tâm đứng trên một tảng đá ở góc đằng xa, pet công kích thì lại đứng ở một tảng đá khác gần kề bên cạnh, chủ nhân, pet cùng với Lưu Xuyên vừa lúc nối thành tam giác ba điểm, mà Thiếu Lâm lại "đúng lúc" lọt vào trung tâm tam giác ấy!

Ngô Trạch Văn cùng pet cùng lúc ra tay, độc chu không ngừng phun ra tơ nhện màu trắng công kích đối phương, Ngô Trạch Văn liên tiếp đánh cho đối thủ mấy phát Thiên Chu Vạn Độc Thủ, lập tức chồng cho đối phương mấy tầng debuff trúng độc! Lưu Xuyên tiếp tục gọi ra cơ quan rối vây chặt không cho đối phương nhúc nhích, không khác gì biến đối phương thành một cái bia ngắm chết cho Trạch Văn đánh!

Mà, tất cả những biến cố ấy, xảy ra chỉ trong có ba giây mà thôi!

Đường Môn cùng Ngũ Độc phối hợp cực kỳ ăn ý, khiến cho cả chiến đội Chinh Phục trong nhất thời không kịp phản ứng, chờ đến khi bọn họ giật mình hồi thần, Thiếu Lâm đã sớm ngã xuống!

—— [ Mê Vụ Chiểu Trạch ] dánh chết [ Chinh phục đại sư ], song sát!

Dù là bị vây vào cục diện bất lợi lấy hai đối sáu, hai người bọn lại có thể lợi dụng ưu thế địa hình cùng sự phối hợp ăn ý, đánh cho đối thủ không kịp trở tay, liên tục giải quyết gọn cả buff lẫn tank!

Khán giả ngồi xem dưới lầu một lại lần nữa được một phen trợn mắt há hốc mồm!

Lưu Xuyên thấy vừa đủ lập tức thu tay, nói "Trạch Văn, đừng đánh nữa, tiết kiệm MP, quấn chân bọn họ quan trọng hơn!"

"Đã biết!" Ngô Trạch Văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nhiệm vụ chủ yếu của hai người là quấn chân không cho đối phương thuận lợi cướp đi hồng kỳ, giết người chỉ là thứ yếu. Mới nãy bởi vì muốn xử lý nhanh buff của đối phương mà bạo tốc quá nhanh, kỹ năng mạnh dùng liên tục, cho nên hiện tại vẫn còn đang trong thời gian cd, tốn mp cũng cực kỳ nghiêm trọng, nếu tiếp tục đánh bốn người còn lại kiểu gì cũng lực bất tòng tâm, bây giờ quan trọng nhất chính là chú ý đến lượng mp hồi phục dần, cùng với giảm tốc độ bám chân đối phương.

Lưu Xuyên cùng Ngô Trạch Văn ngầm ăn ý trao đổi vị trí lẫn nhau, không ngừng lợi dụng Tử Mẫu Phi Trảo cùng kỹ năng kéo tơ của độc chu lôi đối thủ đang muốn tiến lên đánh lệnh kỳ đi chô khác, Lưu Xuyên thì liên tục triệu hồi cơ quan rối khóa chân đối thủ, Ngô Trạch Văn thỉnh thoảng gõ đối thủ mấy cái độc công, đối phương vốn dĩ bị debuff xuất huyết của hồng kỳ gây bất lợi, buff chết không ai thêm máu, thanh máu tụt càng lúc càng nhanh...

Đội trưởng của Chinh Phục nhìn thấy tình cảnh như vậy, tự biết không thể cứ tiếp tục liều mạng mà đánh, chỉ đành không cam tâm ra lệnh "Rút!"

Cùng lúc này, tổ bốn người còn lại của Long Ngâm đã thành công đoạt được lam kỳ.

Nhìn biểu tượng lam kỳ đánh dấu trên bản đồ, Lưu Xuyên khẽ mỉm cười nói "Ok, toàn thể trở về điểm hồi sinh, hồi phục đầy đủ sau đó tập hợp ở đường dưới!"

Nghe vậy, cả đám lập tức ấn phím tắt trở về, dùng vật phẩm hồi đầy máu cùng mp, sau đó mới chạy đến đường dưới.

Mà ở đường dưới, sáu người của đội Chinh Phục bị Lưu Xuyên cùng Ngô Trạch Văn tập kích bám chân nên không thể thành công đoạt được hồng kỳ, sau khi hồi phục trở lại đường dưới, hai bên lại lần nữa đụng nhau, lập tức khai chiến!

Cơ mà, đây là bản đồ mà Long Ngâm đã đặc biệt tập luyện không biết bao nhiêu lần, lại thêm Ngô Trạch Văn cùng Lưu Xuyên gọi ra pet cùng "tiểu đệ" chạy lăng quăng khắp nơi, làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy đau đầu choáng váng, chiến đội Chinh Phục kiên trì đánh được một phút, cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, tuy rằng bọn họ đã kiệt lực xử lý buff cùng phụ trợ của Long Ngâm, nhưng cái giá phải trả là cả sáu người diệt đoàn!

Lưu Xuyên lập tức ra lệnh "Đoạt kỳ!"

Dù cho lúc này không có buff, bốn người bọn họ dính phải debuff xuất huyết của hồng kỳ có vẻ rất nguy hiểm, nhưng Lưu Xuyên tin tưởng, chỉ cần ngần ấy máu thôi là đủ để bọn họ kiên trì đánh xong lệnh kỳ.

Bốn người nghe theo đội trưởng chỉ huy, bất chấp thanh máu đã nhấp nháy ở mức báo động dũng cảm đoạt hồng kỳ, Lý Tưởng rất có tinh thần tự giác của một đại sư da dày thịt béo, sử dụng tất cả kỹ năng "Gánh dmg thay cho người khác" lên đội hữu của mình, giúp bọn họ tranh thủ những giây sống còn quý giá. Đến cuối cùng, bốn người bằng vào lượng huyết mỏng manh 300 điểm thành công đoạt được hồng kỳ!

Biểu hiện bình tĩnh đối với đại cuộc cùng với khả năng tính toán vô cùng chuẩn xác huyết lượng hồng kỳ của đội trưởng chiến đội Long Ngâm khiến cho cả thính phòng lầu một nháy mắt bộc phát một trận vỗ tay nhiệt liệt!

[ Chiến thắng ]

Trên màn hình bắn ra chữ to màu vàng bắt mắt, chiến đội Long Ngâm lợi dụng ưu thế địa hình, lấy tỷ số 2:0 giòn giã thắng ván đầu tiên!

Ván thứ hai do chiến đội Chinh Phục lựa chọn bản đồ, Chinh Phục lựa chọn bản đồ địa hình thủy chiến – Liên Hoa Hồ.

Đây là tấm bản đồ gần như quen thuộc vo ứi tất cả mọi người, trong trận khai mạc mùa giải lần thứ 10, Phương Chi Diên từng lợi dụng địa hình bản đồ này đánh thắng Trường An một cách ngoạn mục, mà đối với bản đồ thủy chiến, Lưu Xuyên cũng đã từng để cho đội hữu của mình nếm thử huấn luyện các loại chién thuạt.

Đối phương lần này hiển nhiên là muốn đánh theo chiến thuật áp chế tầm nhìn, lợi dụng địa thế sương mù trên hồ nước để mai phục đánh lén, liên tục đánh du kích, dần dần áp chế đẩy đối thủ sát về phía điểm hồi sinh——

Nhưng mà, có một điều bọn họ không biết, đấu pháp áp chế tầm nhìn của dựa theo địa hình bản đồ vốn chính là do đội trưởng đầu tiên của Hoa Hạ – Lưu Xuyên khai sáng!

Bọn họ như vậy có khác gì ở mặt Lưu Xuyên múa rìu qua mắt thợ, chẳng phải là đang làm trò cười cho người trong nghề sao?

Lưu Xuyên vô cùng bình tĩnh chỉ huy mọi người, bên kia muốn mai phục đánh lén, nhưng căn bản là không tìm thấy Long Ngâm ở đâu! Các ngươi đánh du kích, vậy ta đây cũng du kích, mà hiển nhiên, kiểu đấu pháp du kích này Lưu Xuyên mới đúng là thủy tổ đích thực!

Chiến đội Chinh Phục tính toán mai phục tại góc khuất để đánh lén, nào ngờ sau lưng đột nhiên bay tới một đám độc điệp màu tím rậm rạp, màn hình của cả đám lại lần nữa đen thui trong nháy mắt!

—— Đê ma ma! Tên Ngũ Độc này thực sự rất đáng ghét!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi phe địch bị thất minh tập thể, Giang Thiếu Khuynh nhanh chóng cắm Thái Cực Trận cùng Lưỡng Nghi Trận, những người còn lại phối hợp tận lực dồn công kích, chiến đội Chinh Phục lại một lần nữa diệt đoàn!

Đến lần thứ hai đoạt kỳ, chiến đội Chinh Phục vẫn là như cũ bị Long Ngâm áp chế một cách toàn diện, không đến hai mươi phút đã thua trận.

Trọng tài vẫn như ngày hôm qua, dùng vẻ mặt bình tĩnh không cảm xúc tuyên bố "Giải thi đấu tranh bá toàn quốc, khu vực thi đấu Trường Sang, tuần thi đấu thứ hai, trận thứ bảy, chiến đội Long Ngâm chiến thắng, chiến đội Chinh Phục tiến vào tổ bại! Trận đấu đến đây là chấm dứt, trọng tài xác nhận thành tích trên đây có hiệu lực, mời đội trưởng của cả hai bên trở về chờ thông báo trận đấu tiếp theo!"

Thành viên của Long Ngâm ai nấy đều vô cùng vui sướng đứng dậy, lẫn nhau vỗ tay chúc mừng.

Thực lòng mà nói thì trong lòng bọn họ rất rõ một điều, chiến đội Chinh Phục này rất có thể là đội ngũ thực lực thuộc hàng đầu của khu Trường Sa, so với Gia tộc vui vẻ của tuần trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu hôm nay không phải do Lưu Xuyên bình tĩnh chỉ huy, bọn họ chưa chắc đã giành được thắng lợi.

Có thể đánh thắng một đội mạnh như vậy, hiển nhiên khiến bọn họ hưng phấn vui vẻ hơn so với tuần trước "bị" Gia tộc vui vẻ đầu hàng nhiều lắm.

Lưu Xuyên quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn, kềm không được vươn hai tay ôm cậu một cái thật chặt, nhỏ giọng nói "Tuyệt lắm, Trạch Văn!"

Ván đầu của hôm nay đánh theo chiến thuật hai bốn có thể thành công, mấu chốt chính là do Trạch Văn phối hợp tốt, nếu không nhờ có Trạch Văn bên cạnh hỗ trợ, một mình Lưu Xuyên rất khó có thể đấu lại sáu người bên phe địch.

Hai vành tai của Ngô Trạch Văn hơi hơi ửng đỏ lên, cũng vươn tay ôm lại đối phương một cái, nói "Là anh cố ý nhường đầu người cho tôi đúng không?"

Mỗi lần đối phương chỉ còn lại 1 điểm máu, Lưu Xuyên sẽ lập tức dừng tay để Ngô Trạch Văn lấy đầu người, đây cũng là cách mà Lưu Xuyên ủng hộ cổ vũ Ngô Trạch Văn, trên màn hình thi thoảng lại thấy hệ thốg nêu lên "Mê Vụ Chiểu Trạch đánh chết XXX", thoạt nhìn giống như Ngô Trạch Văn rất lợi hại, phát huy vô cùng xuất sắc, nhưng trên thực tế bản thân cậu biết rất rõ, thực lực của Lưu Xuyên hoàn toàn trên cơ mình, mà Lưu Xuyên làm như vậy chỉ là vì muốn một đội hữu tân thủ là mình có thể nhanh chóng xây dựng niềm tin vào bản thân.

Biết rõ Lưu Xuyên dụng tâm lương khổ như vậy, đáy lòng cảm thấy ấm áp, liền nhịn không được hơi hơi xiết chặt tay ôm anh, nhẹ giọng nói "Cảm ơn."

Lưu Xuyên mỉm cười "Cảm ơn cái gì, nên mà."

Ngay lúc ấy, Ngô Trạch Văn vẻ mặt cảm động ôm lấy Lưu Xuyên, gò má vừa lúc dán chặt lồng ngực, gần trái tim anh... Không hiểu sao Lưu Xuyên cảm thấy tim mình đột nhiên run lên, hai cánh tay ôm lấy Ngô Trạch Văn cũng bất giác xiết nhẹ lại, anh thậm chí còn muốn cứ thế mà ôm Trạch Văn mãi, vĩnh viễn cũng không buông tay.

Thật kỳ lạ, anh từng làm đội trưởng ngần ấy năm, từng ôm chúc mừng rất nhiều đội viên, nhưng tại sao lại chỉ đối với mỗi Trạch Văn nưh vậy...

Lưu Xuyên đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, là bên chiến đội Chinh Phục sang đây bắt tay, Lưu Xuyên lập tức buông Ngô Trạch Văn ra, bước về phía trước.

Đội trưởng Chinh Phục vươn tay với Lưu Xuyên, nói "Chúc mừng thăng cấp trận kế, anh em, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc mấy người là thần thánh phương nào không?"

Lưu Xuyên cười nói "Chúng tôi cũng tính đoạt vé vào Liên Minh."

Người đối diện kinh ngạc một lát, sau đó như giật mình hiểu ra "Thảo nào! Hóa ra là cao thủ, bêu xấu rồi."

Nói xong, người của chiến đội Chinh Phục toàn bộ xoay người rời đi, có lẽ là do thua trận nên ai nấy đều có chút hụt hẫng. Thực ra Lưu Xuyên hiểu ý tưởng của bọn họ, sự thật mà nói thì bọn họ cũng là một đội ngũ có thực lực, có lẽ cũng có tư cách tham dự vào cuộc cạnh tranh chiếc vé đến trận chung kết toàn quốc...

Tiếc là, bọn họ gặp phải Long Ngâm.

Đấu trường chính là nơi tàn khốc như vậy, có người thắng đương nhiên sẽ có kẻ thua, Lưu Xuyên chỉ là không muốn mình thành kẻ thua mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment