Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 227

Tuy Lưu Xuyên thực sự không ngờ Từ Sách sẽ rời đội, nhưng hai người Từ – Giang lại đều nói trong nhà Từ Sách có chuyện, Lưu Xuyên cũng nhận thấy được cảm xúc của Từ Sách rất không ổn định, cho hắn tạm thời rời đội để bình tĩnh lại một chút cũng không vấn đề gì.

Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên cùng tới phòng Giang Thiếu Khuynh vốn cũng chỉ để nói rõ hơn về chuyện điều chỉnh đội hình.

Đợi sau khi Từ Sách đi ra, Lưu Xuyên mới mỉm cười nói: “Thiếu Khuynh, chắc Tứ Lam cũng nói với cậu rồi. Mấy trận tiếp theo sẽ để cho cậu ta đánh phụ trợ. Tạm thời đổi người chỉ là vì những trận tới đây chúng ta không thể phạm bất cứ sai lầm nào. Gì thì gì kinh nghiệm của Tứ Lam vẫn phong phú lại ổn định hơn cậu, hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào để sau giải này có thể lên chuyên nghiệp. Tiến vào liên minh chuyên nghiệp sẽ gặp những đội mạnh hơn Thương Lan rất nhiều, khi đó Tứ Lam cũng có nhiệm vụ riêng, trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ cậu là người đánh phụ trợ thích hợp nhất. Tôi tới tìm cậu cũng là muốn trực tiếp giải thích rõ ràng, hy vọng cậu không để bụng. Chúng ta là một đoàn đội, đồng tâm hiệp lực chiến thắng mới là việc quan trọng nhất trước mắt.”

Đội trưởng tự mình đến giải thích, Giang Thiếu Khuynh hiểu rõ gật đầu, nói: “Tôi hiểu, Xuyên đội, để đội phó đánh phụ trợ tôi cũng tiện thể học hỏi được thêm.”

Lam Vị Nhiên nói: “Thiếu Khuynh, thực ra tính cách của cậu rất thích hợp đánh vị trí phụ trợ. Trận đấu hôm nay về tổng thể cậu biểu hiện cũng không tệ lắm. Chỉ là số lần giao thủ của cậu và cao thủ Tiêu Dao kia không nhiều nên nhất thời sẽ bị hắn lung lạc. Mấy ngày này cậu không cần thi đấu, tiện thể đứng ở góc nhìn một khán giả thử xem, phân tích thế cục toàn diện. Đây cũng là cơ hội học tập khó có được của cậu, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”

Giang Thiếu Khuynh nói: “Được, đội phó, tôi sẽ tập trung xem!”

Lưu Xuyên cười cười nói: “Cứ thế đi, sáng mai đến phòng 709 họp, đêm nay cậu nghỉ sớm đi.”

Hai người đi ra tới cửa, Lưu Xuyên lại quay đầu nói: “À đúng rồi, Từ Sách không sao chứ? Cậu thân với cậu ta, cậu ta giận dỗi thì giúp tôi khuyên nhủ một chút.”

Giang Thiếu Khuynh xấu hổ gật đầu.

Cậu nói không nên lời rằng không phải Từ Sách giận dỗi, mà bởi vì thích cậu, vì không muốn tình cảm ảnh hưởng tới thi đấu nên mới tạm thời rời đội…

Sau khi trở lại trong phòng, Giang Thiếu Khuynh nhìn video bên trong máy tính mà tâm loạn như ma. Bóng dáng Từ Sách rời đi vừa rồi liên tục lặp lại trong đầu. Nhớ tới đôi mắt đỏ bừng, bộ dạng khổ sở của người con trai kia, Giang Thiếu Khuynh bỗng thấy sốt ruột.

Tại sao sau khi cậu ấy đi lại luyến tiếc trong lòng như vậy? Chẳng lẽ mình cũng có tình cảm đặc biệt với cậu ấy hay sao?

Giang Thiếu Khuynh bị suy nghĩ này làm hoảng sợ, cảm thấy toàn thân mỏi mệt vô cùng.

***

Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên quay về phòng 709, đây là phòng mà Diệp Thần Hi nhờ quản lý giữ cho bọn họ, phòng có ba giường, diện tích cũng rất lớn. Mở cửa ra, Tần Dạ đang thoải mái nằm ở giữa giường xem phim, thấy hai người trở về liền mở miệng nói: “Nói xong rồi à?”

“Ừ.” Lam Vị Nhiên lười biếng duỗi eo, dựa vào thành giường nằm xuống, ôm gối đầu liền nhắm hai mắt lại.

Lưu Xuyên đi qua đá đá chân anh: “Cậu đừng ngủ vội, tôi còn chuyện muốn nói với hai người.”

Lam Vị Nhiên khó chịu mở to mắt: “Đội trưởng, cậu thật sự là dài dòng, mau nói cho xong đi đừng có quấy rầy tôi ngủ nữa.”

Lưu Xuyên không để ý tới tên kia đang oán giận, quay đầu nhìn về phía Tần Dạ: “Tần Dạ, bình thường Lâm Đồng không hay tham gia đoàn chiến, tôi không hiểu rõ cô ấy lắm, cậu cảm giác cô ấy như thế nào?”

Bởi vì vốn Lưu Xuyên định bồi dưỡng Lâm Đồng trở thành tuyển thủ chuyên đánh lôi đài, thời gian này chủ yếu được Tần Dạ kèm cặp, hàng ngày đều PK lôi đài với Lâm Đồng. Lưu Xuyên lo phụ trách đoàn chiến nhiều hơn vì thế không hiểu rõ Lâm Đồng như Tần Dạ.

Tần Dạ cũng coi như sư phụ một nửa của Lâm Đồng, nghe Lưu Xuyên hỏi như vậy liền mở miệng nói: “Chắc không có vấn đề, trình độ và ý thức của Lâm Đồng cũng không kém hơn đội viên khác. Hơn nữa tính cách cô gái này rất cứng cỏi, không cần lo lắng về phương diện nghe theo lời chỉ huy. Thừa dịp này cho cô ấy đánh đoàn chiến cùng các cậu, học cách phối hợp một chút, cô ấy là một tay tôi dạy, không cần lo lắng chuyện không theo kịp cậu.”

Nghe Tần Dạ nói vậy, lúc này Lưu Xuyên mới yên lòng nói: “Cô ấy chơi Cái Bang, không hợp đánh thích khách. Lâm Đồng cũng không thể chơi theo biện pháp lấy nhanh đánh nhanh như Từ Sách nên chúng ta chỉ có thể đánh kéo dài thời gian, vì thế áp lực của Tứ Lam sẽ rất lớn.”

Lam Vị Nhiên khoát tay nói: “Không cần lo cho tôi, tôi vẫn chưa già, cậu nên lo cho Tiểu Ngư ấy.”

Lưu Xuyên mỉm cười gật đầu: “Về phần Tiểu Dư… tôi sẽ chỉ bảo một chút, vừa vặn cho cậu ta luyện tập nhiều hơn. Trận đấu tiếp theo là vào ba ngày sau, chúng ta có thời gian ba ngày để điều chỉnh. Chắc chắn cần huấn luyện cường độ cao, Tứ Lam, cậu khá quen thuộc Thượng Hải, gần đây có quán net thích hợp nào cho chúng ta huấn luyện không?”

Lam Vị Nhiên sờ sờ cằm nói: “Tôi không rành khu vực này lắm… Hình như không có quán net thì phải.”

Tần Dạ nhíu mày nói: “Cậu thực sự không đáng tin cậy gì cả, hỏi Từ Sách đi.”

Sau khi về nước Từ Sách vẫn luôn ở Thượng Hải, so với người đã rời đi nhiều năm như Lam Vị Nhiên chắc chắn quen thuộc hơn. Lam Vị Nhiên cười cười, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Từ Sách: “Từ Sách, gần khách sạn chúng ta ở có quán net nào không? Loại có phòng riêng lớn ấy?”

Từ Sách nhanh chóng trả lời: “Dùng để cho đội tuyển huấn luyện à?”

Lam Vị Nhiên nói: “Đúng vậy.”

Từ Sách nói: “Gần khách sạn thì không có quán net, quán gần nhất cũng phải đi năm trạm tàu điện ngầm mới đến.”

Từ Sách gửi voice chat, Lam Vị Nhiên mở loa ngoài, Lưu Xuyên và Tần Dạ đều nghe được.

Lam Vị Nhiên nhìn về phía Lưu Xuyên: “Chúng ta đông như thế ngồi tàu điện ngầm có bất tiện quá không?”

Tần Dạ không khách khí nói: “Ngồi tàu điện ngầm làm cái gì, bảo Từ Sách cho xe tới đón, đường đường là đại gia ở vùng này sao không để cho cậu ta ra vẻ một chút?”

Lưu Xuyên cũng mỉm cười nói: “Đúng đấy, nhờ Từ Sách cho xe tới đưa đón, việc này cứ giao cho cậu ta đi.”

Lam Vị Nhiên gửi tin nói: “Từ Sách, đội trưởng muốn cậu cho xe tới đón chúng tôi, vậy việc quán net sẽ giao cho cậu.”

Từ Sách: “…”

Tuy hắn đang tạm thời rời đội, nhưng việc của đội tuyển hắn cũng không thể hoàn toàn lờ đi. Đội tuyển muốn huấn luyện chắc chắn cần tìm một địa điểm phù hợp. Hiện tại thời gian cấp bách, tình cảm cá nhân phải để sang một bên, giúp đội tuyển Long Ngâm lên chuyên nghiệp rồi nói. Ở điểm này thì Từ Sách và Lưu Xuyên vẫn có chung suy nghĩ.

Từ Sách gửi tin trả lời: “Được rồi, sáng mai tôi sẽ cho xe tới đón mấy người, quán net tôi cũng sẽ sắp xếp, các anh cứ an tâm mà huấn luyện.”

Lưu Xuyên cười cười, thuận tay lấy điện thoại của Lam Vị Nhiên đánh tin nhắn gửi cho Từ Sách: “Cảm ơn Từ tổng!:)”

Nhìn cái ký hiệu mặt cười quen thuộc kia, Từ Sách giật giật khóe miệng, cất điện thoại vào trong túi.

***

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lưu Xuyên liền xoay người trở về nghỉ ngơi. Khi vào phòng, Ngô Trạch Văn đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường cầm iPad cúi đầu tập trung xem gì đó. Lưu Xuyên nghĩ cậu lại đang chơi Rhythm Master, mỉm cười lại gần hỏi: “Đang chơi gì thế?”

Nhìn lại hóa ra Ngô Trạch Văn đang xem lại video trận đấu hôm nay, đang chiếu đến pha giao tranh cuối cùng, cả đội Long Ngâm rơi vào trạng thái hỗn loạn. Từ Sách vung đao chém Giang Thiếu Khuynh, Tiểu Dư lại chạy loạn khắp nơi, Ngô Trạch Văn cũng đang đánh bừa, cả đội giống như phát điên tập thể, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

Lưu Xuyên thở dài nói: “Đừng buồn bực nữa, chuyện cũng đã rồi.”

Ngô Trạch Văn tập trung nói: “Tôi không buồn bực gì, tôi chỉ tính lại lần nữa lượng máu của cờ lệnh, khi đó máu còn dư 30%, nếu Từ Sách quay lại tấn công lá cờ cũng chỉ đánh được tối đa 10%, vẫn không thể lấy được cờ lệnh. Vì sau khi bị trận pháp hỗn loạn ảnh hưởng, mana đã gần hết, cũng không đủ để tấn công nữa… Cho nên trận này thua cũng không hoàn toàn là lỗi của anh ta, anh cũng không nên tức giận. Hôm nay anh gọi anh ta ra nói chuyện riêng không phải đã cãi nhau chứ?”

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ngô Trạch Văn, lòng Lưu Xuyên mềm nhũn, mỉm cười sờ tóc cậu nói: “Không cần lo lắng, tôi hiểu mà. Hôm nay thi đấu thất bại, không phải lỗi của riêng Từ Sách, là do cả đội phối hợp có vấn đề, chẳng qua vấn đề của Từ Sách là rõ ràng nhất mà thôi. Tôi gọi riêng cậu ta ra nói một trận, chủ yếu vẫn là nói tới thái độ, việc không nghe chỉ huy là tối kỵ, tuyệt đối không thể bỏ qua được. Vừa lúc thừa dịp có cơ hội lần này, tôi muốn cậu ta bình tĩnh lại một chút.”

Ngô Trạch Văn nhẹ nhàng cầm tay Lưu Xuyên nói: “Anh là đội trưởng, không thể tránh được đôi khi đắc tội người khác. Tôi chỉ lo anh cãi nhau với Từ Sách thì không tốt đối với đoàn đội…”

Lưu Xuyên nắm ngược lại tay cậu nói: “Không sao, hồi còn ở Hoa Hạ tôi cũng cãi nhau với mấy đội viên có tính cách cực đoan, nhưng cuối cùng bọn họ đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, vì họ biết những điều tôi nói đều là vì muốn tốt cho đoàn đội. Làm đội trưởng, tôi cũng chỉ muốn mọi điều tốt nhất cho chúng ta, tuy Từ Sách ngạo mạn lại xúc động nhưng cậu ta không phải kẻ ngốc, cậu ta sẽ hiểu. Trước mắt cậu ta chưa thực sự trở thành đồng đội của chúng ta, nhưng xét đến việc lớn cậu ta vẫn sẽ cân nhắc chừng mực.”

Lúc này Ngô Trạch Văn mới yên lòng, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Lưu Xuyên tủm tỉm nhìn cậu: “Em không còn gì muốn nói với đội trưởng sao?”

Ngô Trạch Văn nhìn ánh mắt ôn nhu của hắn mà giật nảy: “Nói, nói cái gì?”

Lưu Xuyên mặt dày nói: “Hôm nay em biểu hiện tốt như thế, không muốn đội trưởng thưởng à?”

Dứt lời liền nâng cằm Ngô Trạch Văn lên, nhẹ nhàng hôn xuống.

Ngô Trạch Văn sửng sốt một chút, hiểu được ý nghĩa của hai chữ “phần thưởng”, hai tai lập tức đỏ bừng.

– đội trưởng anh nghiêm túc một tí được không?!

Lưu Xuyên hiển nhiên không đợi Ngô Trạch Văn phản ứng, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm, ôn nhu hôn liếm khoang miệng của cậu. Ngô Trạch Văn bị nụ hôn chặn lại tiếng nói, đành phải vươn tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Ư… Anh… Đủ rồi… Ư… Này…”

Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn lại âm thanh ái muội, “phần thưởng” của đội trưởng thực sự khiến Ngô Trạch Văn mặt đỏ tim đập.

Sau khi kết thúc nụ hôn dài mà ôn nhu, Lưu Xuyên mới nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Trạch Văn, đặt cằm lên vai cậu thấp giọng nói: “Trạch Văn, có em ở bên tôi thật là tốt.”

Giọng nói của hắn có chút khàn khàn kỳ quái, tựa hồ mang theo sự mệt mỏi nói không nên lời.

Ngô Trạch Văn giật mình, lập tức đau lòng ôm lại hắn – trên thực tế, thi đấu thua, áp lực lớn nhất phải là đội trưởng Lưu Xuyên, tuy rằng ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ dửng dưng không quan tâm, nhưng mang theo nhiều người mới quay lại liên minh như thế, con đường vô cùng gian nan vất vả, đâu có ai thay Lưu Xuyên gánh vác?

Tiểu Dư cuống quá hóa loạn, Thiếu Khuynh khuyết thiếu tự tin, Lý Tưởng trình độ không đủ, Từ Sách xúc động cực đoan…

Chỉ huy một đội ngũ như vậy, áp lực sao có thể không lớn?

Lưu Xuyên vẫn luôn mỉm cười trả lời phóng viên, bình tĩnh dạy bảo đội viên, nhưng khi đêm khuya tĩnh lặng buông xuống, hắn cũng sẽ cảm thấy… thật mệt mỏi.

Rất nhiều người đặt kỳ vọng ở đội trưởng, nhưng Lưu Xuyên dù gì cũng chỉ là một con người, không phải thần tiên một chiêu giết được đối thủ. Áp lực của hắn cũng rất lớn, dù hắn không nói với bất cứ ai, Ngô Trạch Văn lại thấu hiểu rõ ràng.

Đối với người đàn ông mạnh mẽ này, Ngô Trạch Văn vừa bội phục cũng lại vừa đau lòng.

Ngô Trạch Văn vuốt tóc Lưu Xuyên nhẹ giọng nói: “Không chỉ là hiện tại, về sau tôi cũng vẫn sẽ ở bên anh.”

Lưu Xuyên cảm thấy ấm áp, hai tay bỗng dùng lực siết chặt, gắt gao ôm Ngô Trạch Văn vào lòng, luyến tiếc không muốn buông tay.

Thật tốt, Trạch Văn vẫn sẽ luôn kiên định ở bên hắn…

Cậu nguyện ý cùng hắn đi tới cuối con đường xưng bá vinh quang, cũng đồng lòng ở bên cùng hắn đối mặt với gió mưa khắc nghiệt.

Bọn họ có thể đồng cam, cũng có thể cộng khổ.

Có được người yêu như thế, còn mong gì hơn đây?
Bình Luận (0)
Comment