Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 236

Nháy mắt đã tới tháng Mười Hai, thành viên đội tuyển Long Ngâm trừ đội trưởng thường xuyên phải ra ngoài bàn chuyện hợp tác, những người khác vẫn huấn luyện như bình thường. Tần Dạ và Lam Vị Nhiên phụ trách giám sát, tuy rằng bọn họ đã thăng hạng từ giải Toàn quốc, nhưng đội tuyển vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, đương nhiên cần phải tận dụng thời gian trước khi tới mùa giải thứ 13 để điều chỉnh kết hợp.

Mùa giải thứ 13 tới, Tần Dạ sẽ trở về đánh đoàn chiến, năng lực đấu đơn của Từ Sách rất thích hợp phát huy khi đấu lôi đài, vì thế trong khoảng thời gian này, Tần Dạ gọi Lâm Đồng, Từ Sách và Trạch Văn cùng tới ngày nào cũng PK. Còn Lý Tưởng, Tiểu Dư và Thiếu Khuynh có khuyết điểm về phối hợp đoàn đội đều được Lam Vị Nhiên đích thân hướng dẫn chỉ đạo.

Vì muốn bọn Từ Sách nhanh chóng quen với các loại đấu pháp và combo của những lưu phái lớn, Tần Dạ mang hơn 20 cái clone của Lưu Xuyên ra ngày nào cũng đổi lưu phái để cho bọn họ ăn hành, ba người bị hành hạ cho phát khóc.

Buổi tối khi Lưu Xuyên trở về cũng sẽ tham gia huấn luyện, dùng đủ các loại clone để ngược đãi mấy người mới này.

Còn Lam Vị Nhiên cũng đăng nhập lại tài khoản phụ chơi Tiêu Dao của mình để dùng các loại trận pháp tra tấn Thiếu Khuynh, Tiểu Dư và Lý Tưởng đến chết đi sống lại.

Kiểu huấn luyện nhịp độ nhanh này cũng kích phát ý chí thi đấu mạnh mẽ của những người mới – trước đây sau khi ăn cơm tối mọi người sẽ về phòng nghỉ ngơi, nhưng hiện tại những người mới sau bữa cơm đều tự giác ngồi trước máy tính, luyện tập tới khuya mới về phòng ngủ.

Điều này khiến cho Lưu Xuyên rất vui mừng

Khả năng phối hợp đánh của đội tuyển Long Ngâm cao hơn trước rất nhiều, nguyên nhân chính là sau khi thua Thương Lan, mọi người liền hiểu được bản thân mình so với tuyển thủ chuyên nghiệp thua kém đến thế nào.

Thi đấu trước giờ đều thuận buồm xuôi gió khiến cho thần kinh tuyển thủ bị mài mòn, nhưng lần thất bại trước Thương Lan đã khiến những người mới tỉnh táo lại. Vì đã trải qua thất bại, biết mùi vị khi thua khó nuốt đến thế nào, vì thế bọn họ càng liều mạng hơn, không dám chủ quan dù chỉ một chút!

Trong khi đội tuyển Long Ngâm đang cấp tốc huấn luyện hàng ngày, mùa giải thứ 12 của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp cũng đi tới hồi gay cấn, danh sách tám đội mạnh nhất cũng đã được xác định, từ hạng nhất đến hạng tám lần lượt là Đồng Tước, Tuyết Lang, Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ, Hoa Hạ, Thịnh Đường, Quốc Sắc, Phong Hỏa.

Mỗi khi có trận đấu nào diễn ra Lưu Xuyên liền tụ họp mọi người cùng nhau xem trực tiếp, tiện thể phân tích và giảng giải cách đánh và điểm đặc sắc của tuyển thủ chuyên nghiệp trong các đội tuyển – bởi vì những đội tuyển này chính là những đối thủ mạnh nhất của bọn họ khi bắt đầu mùa giải thứ 13! Trước khi tiến vào liên minh đương nhiên cả bọn cũng nên hiểu rõ đối thủ của mình!

Tám đội được phân đấu loại chọn bốn, hạng nhất Đồng Tước vs hạng tám Phong Hỏa, hạng nhì Tuyết Lang vs hạng bảy Quốc Sắc, hai trận đấu này khá thoải mái bình thường, hiển nhiên là bởi vì thực lực các đội vẫn có chênh lệch. Trong các đội mạnh thì Quốc Sắc và Phong Hỏa khá mờ nhạt, không bất ngờ khi bị Đồng Tước và Tuyết Lang đào thải.

Nhưng các trận đấu từ hạng ba tới hạng sáu lại vô cùng kịch liệt và kích thích, Lạc Hoa Từ vs Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo vs Thịnh Đường. Thực lực các đội ngang nhau, đánh gần hai tiếng đồng hồ mới phân thắng bại, tỉ số cuối cùng cũng sát nút chênh nhau hai điểm.

Kết quả là Thất Tinh Thảo và Hoa Hạ vào danh sách bốn đội mạnh nhất, Lạc Hoa Từ và Thịnh Đường tiếc nuối knockout.

Giữa tháng Mười Hai, danh sách bốn đội mạnh nhất mùa giải thứ 12 được xác nhận – Đồng Tước, Tuyết Lang, Thất Tinh Thảo và Hoa Hạ.

Ở mùa giải trước đội tuyển Tuyết Lang giành giải ba, mùa giải này lại càng lợi hại hơn, sau khi điều chỉnh đội hình, thành tích của Thất Tinh Thảo cũng vững vàng tăng trở lại. Lương Hải Tân của Hoa Hạ dưới sự cổ vũ của Lưu Xuyên cũng dần trở thành một đội trưởng ổn trọng, tổ hợp Thiệu Lộc của Đồng Tước luôn biểu hiện xuất sắc trong mỗi trận đấu.

Bốn đội cạnh tranh còn kịch liệt hơn, cuối cùng Tuyết Lang giành quán quân, Thất Tinh Thảo á quân, Hoa Hạ giải ba.

Mỗi năm quán quân đều sẽ thay đổi, đây cũng là chuyện thường thấy trong thi đấu. Đội tuyển Tuyết Lang quật khởi minh chứng cho cái nhìn độc đáo của vị đội trưởng trẻ tuổi Phương Chi Diên – hắn kéo Dương Kiếm tới Tuyết Lang chính là lựa chọn chính xác nhất. Rất nhiều người nói chính Phương Chi Diên đã làm mới lại Dương Kiếm, trên thực tế, cũng chính Dương Kiếm đã khiến thực lực của đội tuyển Tuyết Lang đột nhiên tăng mạnh.

Tại lễ trao giải mùa thứ 12, khi Phương Chi Diên tiếp nhận cờ quán quân từ tay chủ tịch, đều chỉ mỉm cười, tác phong nhanh nhẹn, ngược lại Dương Kiếm bên cạnh mắt đỏ hoe tưởng như sắp khóc – đây là lần thứ hai cậu giành vô địch, vậy mà cảm xúc lại không hề giống nhau.

Trước đây làm đội trưởng Trường An, cậu từng dẫn dắt đội đoạt vô địch một lần, khi ấy chẳng biết trời cao đất rộng, tự cho rằng chính bản thân mình vô địch rồi thì là giỏi nhất, ở lễ trao giải kiêu ngạo cầm cờ lệnh lên ném xuống khán đài, nhưng hôm nay cậu lại cảm giác cờ quán quân này vô cùng quan trọng.

Sau khi gia nhập Tuyết Lang, làm đội phó có thể thấy rõ được sự khó khăn của đồng đội, sự vất vả của đội trưởng… Đoạt quán quân khó khăn biết bao nhiêu! Nhiều đội mạnh như thế, mỗi lần thi đấu đều gian nan, giống như diễn xiếc đi trên dây, không cẩn thận trượt chân liền đầu rơi máu chảy. Dù giành được hạng nhất thì chứng minh được cái gì đây? Chứng minh đội tuyển Tuyết Lang là mạnh nhất hay sao? Không, ngay đến cả Phương Chi Diên cũng không dám nói như thế.

Đoạt giải nhất, trừ thực lực bản thân ra, đôi khi còn cần thêm chút may mắn…

Nhớ tới bộ dạng tự cao tự đại khi giành hạng nhất của mình năm ấy, Dương Kiếm liền cảm thấy vô cùng xấu hổ – năm đó trong lễ trao giải, có lẽ các tiền bối đều đang chê cười tên Dương Kiếm kiêu ngạo này. Vì thế, dù có vô địch cũng không nhận được sự tán dương từ các đội mạnh, khi ấy Dương Kiếm thực sự rất ngu ngốc.

Phương Chi Diên cảm nhận được suy nghĩ của Dương Kiếm, khẽ cười cười, cầm lấy tay cậu cùng giơ cao lá cờ hạng nhất.

– vào thời khắc này, giải quán quân thuộc về Tuyết Lang!

Dương Kiếm cảm nhận được sự an tâm trong cái nắm tay siết chặt của đội trưởng, bỗng nhiên nghẹn ngào không nói nên lời.

Đội trưởng và đội phó cùng giơ cao cờ lệnh, lại có đồng đội ở bên, như vậy mới ấm áp, mới có sự trung thành từ đoàn đội. Mà chính mình năm đó, Tần Dạ vắng mặt trong lễ trao giải, cậu cũng chẳng thèm hỏi thăm lấy một tiếng…

Giữa ánh đèn flash vây quanh, Phương Chi Diên mỉm cười cầm micro nói: “Mùa giải thứ 12 có thể giành hạng nhất, đối với đội tuyển Tuyết Lang mà nói đây là thành quả lớn nhất của chúng tôi. Sau mùa giải này chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, nhưng dù kết quả thế nào, chỉ cần không thẹn với lương tâm, mỗi trận đều đánh thật tốt là đã đủ rồi!”

– đúng vậy, chỉ cần không thẹn với lương tâm, mỗi trận đều đánh thật tốt là đã đủ rồi!

Phát ngôn của Phương Chi Diên cũng đặt dấu chấm hết viên mãn cho mùa giải thứ 12.

***

Tối hôm đó sau khi trở về khách sạn, Dương Kiếm lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên: “Anh, em được hạng nhất đó!”

Lưu Xuyên cười nhắn lại: “Biết rồi, lại muốn anh thưởng kẹo hả? Lần này muốn ăn chocolate hay là muốn ăn kẹo sữa?”

Dương Kiếm: “…”

Bị Lưu Xuyên hỏi một câu khiến Dương Kiếm vô cùng buồn bực, lần trước đạt được giải MVP lớn như thế liền nhắn cho Lưu Xuyên, Lưu Xuyên cũng nhắn lại y hệt thế này, giống như coi cậu là thằng nhóc vậy – ai thèm xin kẹo của anh! Làm ơn đừng có lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại quá khứ đen tối cậu chạy theo Lưu Xuyên xin kẹo hồi bé được không hả? Cậu thực sự nghiêm túc muốn báo kết quả cơ mà!

Dương Kiếm buồn bực gãi đầu, tiếp tục nhắn lại: “Ý em là, Tuyết Lang đoạt giải nhất, dựa theo quy tắc đội quán quân đánh với đội mới, có thể tại trận khai mạc mùa giải thứ 13 Tuyết Lang bọn em sẽ giao thủ với Long Ngâm đó!!”

Lưu Xuyên bình tĩnh nói: “Biết rồi, anh đây sẽ không hạ thủ lưu tình với cậu đâu, cậu cứ chờ anh đến hành chết nha.”

Dương Kiếm: “…”

Tại sao cứ mỗi lần nói chuyện với tên này càng nói sẽ càng bực mình như thế?!

Đúng lúc này, Phương Chi Diên tắm xong đi ra, Dương Kiếm giật mình làm rơi luôn điện thoại xuống đất. Phương Chi Diên đi tới nhặt điện thoại lên đưa cho Dương Kiếm nói: “May mà có thảm không thì hỏng rồi. Cậu đang làm gì mà xuất thần như vậy?”

Dương Kiếm sờ sờ mũi: “Khụ, tôi đang nhắn tin.”

Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Với ai thế? Anh cậu à?”

Dương Kiếm gật đầu: “Đúng rồi.”

Phương Chi Diên nói: “Cậu báo cho anh ta vì Tuyết Lang vô địch nên khai mạc mùa giải thứ 13 sẽ có khả năng đấu với bọn họ sao?”

Dương Kiếm vội nói: “Không có nha!”

Nói xong lại thấy ánh mắt mỉm cười của Phương Chi Diên, mặt Dương Kiếm liền đỏ lên.

– mẹ nó! Mấy câu này chẳng phải có ý bảo anh tôi thuộc đội tuyển Long Ngâm hay sao?

– Phương Chi Diên thật sự quá âm hiểm, vậy mà lại bẫy cậu như thế.

Việc này lộ ra thật sự khiến Dương Kiếm hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Phương Chi Diên cười cười, quay đầu lấy kính mắt đeo lên. Thực ra hắn cận cũng không nặng, nghe nói chỉ khoảng ba độ, bình thường khi thi đấu đều đeo lens, nhưng tối đến tắm rửa xong lười đeo thì sẽ dùng kính mắt.

Dương Kiếm ở cùng với Phương Chi Diên, vì thế thường xuyên thấy bộ dạng đeo kính của hắn, người con trai này sau khi đeo kính lại càng thêm bí ẩn. Dương Kiếm có cảm giác Phương Chi Diên và đội trưởng Diệp Thần Hi của Lạc Hoa Từ có điểm giống nhau, chẳng qua Diệp đội còn thần bí khó lường hơn, giống như tia sáng chiếu xuống bóng hắt, không ai hiểu rõ được. Phương Chi Diên thì ấm áp hơn một chút, khi cười lên khiến người ta có cảm giác rất thân thiện.

Dương Kiếm nhìn ánh mắt hắn, xấu hổ quay đầu ra chỗ khác nói: “Khụ… Anh, sao anh biết được?”

Phương Chi Diên cười nói: “Tôi đoán thôi. Mỗi lần nhắc tới Xuyên thần, biểu tình của cậu lại gượng gạo. Ngày ấy đội tuyển Long Ngâm lên chuyên nghiệp, tôi thấy cậu rất vui, lúc phóng viên phỏng vấn còn suýt nói hớ… Tôi nghe nói, mẹ của Lưu Xuyên hình như là người có tiếng trong thương trường, họ Dương đúng không nhỉ?”

Dương Kiếm xấu hổ đến mức cả cổ cũng đỏ, thấy cũng chẳng giấu được đành nói thẳng: “Mẹ của anh ấy là bác tôi, Lưu Xuyên là anh họ tôi.” Dứt lời quay đầu mạnh miệng nói: “Anh đừng có mà nói cho ai đấy!”

Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nói lộ ra đâu.”

Thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai của Dương Kiếm, Phương Chi Diên chỉ cảm thấy tên nhóc này rất đáng yêu, không ngờ lại là em họ của Xuyên thần, thực sự khiến người ta bất ngờ! Nhưng Phương Chi Diên càng thêm nghi hoặc hơn ở điểm – cậu ngốc như thế mà anh cậu cũng để mặc sao hả Dương Tiểu Kiếm?

***

Lưu Xuyên sau khi cất di động liền mỉm cười nói với mọi người trong đội tuyển Long Ngâm: “Quán quân mùa giải thứ 12 là Tuyết Lang, hạng hai là Thất Tinh Thảo, hạng ba là Hoa Hạ. Dựa theo truyền thống của liên minh, khi mùa giải thứ 13 khai mạc, chúng ta và Thương Lan sẽ cùng bốc thăm đánh một trận với đội mạnh, Tuyết Lang, Thất Tinh Thảo hay Hoa Hạ, bốc được ai đều phải xem vận may của tôi thế nào.”

Mọi người: “…”

Mọi người tỏ vẻ: Đối với vận may của đội trưởng thật sự không thể tin tưởng được!

Tần Dạ nhíu mày nói: “Có thể bảo Lý Tưởng bốc thăm không?”

Lưu Xuyên nói: “Không được.”

Lam Vị Nhiên lười biếng thò thò cánh tay nói: “Cậu tay đen như thế đi bốc thăm có khi bốc trúng Hoa Hạ, trận đầu tiên đã phải đánh với ông chủ cũ rồi.”

Lưu Xuyên nói: “Đừng có gở mồm! Tôi thực sự không muốn trận đầu đã gặp Hoa Hạ.”

Tần Dạ liếc nhìn hai người nói: “Thôi kệ đi, dù bốc phải ai cũng đều khó đánh cả.”

Mọi người sau đó liền trầm mặc.

Không sai, dù bốc phải ai đều khó đánh, dù sao thì trình độ đội mạnh trong liên minh cũng chẳng phải trò đùa…

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, dù sao bình thường đấu vòng loại cũng có lượt đi lượt về, thể nào cũng phải đấu với mấy đội tuyển kia, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

Nghe Lưu Xuyên nói vậy lúc này mọi người mới thả lỏng một chút. Thông thường trong vòng bảng sẽ phải đấu với từng đội một, hai trận thay đổi sân nhà sân khách. Bọn họ cũng không cần lo vội, đến thời điểm nhiều đối thủ như thế căn bản lo lắng cũng bằng thừa. Theo như lời Phương Chi Diên, dù kết quả thế nào, miễn là mỗi trận đều thi đấu cho tốt, không thẹn với chính mình là đủ rồi!

Mùa giải thứ 12 kết thúc, các đội tuyển lớn đều có vài ngày nghỉ. Phía liên minh cuối cùng cũng thông báo – thông tin đăng ký của đội tuyển Long Ngâm đã hoàn tất, mời đội trưởng đưa các đội viên đến tổng bộ liên minh kiểm tra chứng minh thư, đăng ký tài khoản cũng như ký quy định.

Ngày 1 tháng Một vừa vặn là ngày đầu năm mới, Lưu Xuyên cùng mọi người tới tổng bộ liên minh chuyên nghiệp tại Bắc Kinh, theo thứ tự thẩm tra thân phận tuyển thủ và tài liệu đi kèm, ký hợp đồng tuyển thủ chuyên nghiệp, đồng thời đăng ký tài khoản thi đấu của mình luôn.

Tài khoản dùng để chơi ở giải Toàn quốc sau khi kết thúc đều bị gạch bỏ toàn bộ. Lần đăng ký tài khoản này mới là tài khoản chính thức của tuyển thủ chuyên nghiệp, sẽ là tài khoản duy nhất lưu trữ dữ liệu về tuyển thủ, trừ khi tuyển thủ đó giải nghệ, nếu không ID này sẽ mãi mãi được lưu lại, bình thường sau khi đăng ký cũng không được phép sửa chữa.

Mọi người đăng ký nhân vật theo thứ tự, Tần Dạ lại một lần nữa nhập tên “Dạ Sắc”. Khi nhìn thấy ID này lại thấy tài khoản là nhân vật Nga Mi nữ, staff phụ trách kích động vô cùng: “Dạ thần, mùa giải này anh trở lại đúng không?”

Tần Dạ bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”

Năm ngoái đội tuyển Trường An giải tán cũng vào tầm này, Tần Dạ lại tuyên bố rời đi. Một năm sau, ID Dạ Sắc lại một lần nữa xuất hiện, chẳng qua đằng trước hai chữ “Dạ Sắc” trước đây là đội huy của Trường An hình tháp vàng, còn hiện tại lại là đội huy hình rồng xanh.

Một năm mới, cũng là một khởi đầu mới cho Tần Dạ.

Lam Vị Nhiên tiếp theo cũng nhập ID của mình vào: “Lam Lam Lam Lam”.

Lưu Xuyên rất ghét cái ID “Lam” một chữ của anh, nhìn chẳng nổi bật gì hết, nói rằng Tứ Lam nhìn đẹp hơn, Lam Vị Nhiên thấy chẳng quan trọng nên cũng nhập ID “Lam Lam Lam Lam” này vào, nhân viên lập tức sợ ngây người: “Anh… Chẳng lẽ anh chính là… trong truyền thuyết…”

Lưu Xuyên ở bên cạnh nói: “Đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ trong truyền thuyết, Tứ Lam phải không?”

Staff gật mạnh đầu.

Lam Vị Nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên: “Không sai, là tôi đấy.”

Nhân viên: “…”

Staff phụ trách nắm rất rõ dữ liệu đăng ký của tuyển thủ, chẳng qua Tứ Lam đã rời đi rất lâu, bây giờ ID này lại đột nhiên xuất hiện, khiến người ta không phản ứng kịp, cho đến tận lúc Lam Vị Nhiên thừa nhận, mọi người mới giật mình rớt cả cằm.

Khác hẳn với nhân viên đang sửng sốt, ba người Lưu Xuyên lại rất bình tĩnh, sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký, nhận thẻ xác nhận tuyển thủ chuyên nghiệp từ staff xong liền cùng mọi người quay về khách sạn.

Lưu Xuyên gọi đồng đội đến phòng mình nghiêm túc nói: “Thẻ chứng minh thân phận này mọi người phải giữ cẩn thận, giống như thẻ học sinh thời đi học, đây là giấy thông hành của tuyển thủ chuyên nghiệp, mỗi lần vào sân thi đấu đều phải kiểm tra.”

Mọi người xem thẻ trên tay có ảnh và thông tin của chính mình cảm giác vô cùng mới mẻ.

Lưu Xuyên nói tiếp: “Năm nay Tết Âm vào ngày 18 tháng Hai, mùa giải thứ 13 bắt đầu thi đấu nếu không thay đổi thì hẳn sẽ rơi vào đầu tháng Ba. Cúp T.G.A mùa đông diễn ra vào tháng Một không liên quan đến chúng ta, các đội tuyển lớn sẽ được nghỉ ngơi hai tháng. Trong hai tháng Một và Hai này, đội tuyển Long Ngâm chúng ta càng phải huấn luyện nhiều hơn. Thời gian rất gấp gáp, năm nay Tết Âm mọi người chỉ được nghỉ bảy ngày, sang năm mới lập tức về Trường Sa tập hợp, mọi người có đồng ý không?”

Các đội viên đều gật đầu không có ý kiến.

Bọn họ bắt buộc phải giành giật từng giây, bởi vì mùa giải thứ 13 đã càng ngày càng tới gần, cách bọn họ chẳng còn bao xa nữa!
Bình Luận (0)
Comment