Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 249

Nhìn thấy ánh sáng vàng kim nhu hòa trên người mình, đáy lòng Tần Dạ không khỏi dâng lên một tia ấm áp – kỹ năng bảo hộ này xuất hiện rất đúng lúc, nếu không nhờ Lý Tưởng đem kỹ năng bảo mệnh ra cho anh, có lẽ anh đã sớm chết dưới kiếm của Dương Kiếm rồi.

Trước đây không lâu trong buổi họp Lưu Xuyên từng nói, Tần Dạ đánh lôi đài xong sẽ đánh đoàn chiến, trạng thái có thể bị ảnh hưởng, chắc chắn sẽ bị Phương Chi Diên và Dương Kiếm nhắm vào, còn nhớ rõ lúc ấy Lý Tưởng đã thành khẩn hứa hẹn nói: “Không sao hết, tôi sẽ làm cận vệ của anh.”

Làm Thiếu Lâm chơi tank hàng trước, bảo vệ đồng đội thật tốt chính là trách nhiệm lớn nhất của Lý Tưởng.

Tần Dạ là thích khách đánh hàng trước, rất nhiều thời điểm đều đi cùng đường với Lý Tưởng, Lưu Xuyên và Trạch Văn đều đứng ở xa, cơ hội bị khống chế hay công kích cũng không nhiều, Tần Dạ cách Dương Kiếm gần nhất cho nên người Lý Tưởng cần bảo vệ nhất đương nhiên cũng là Tần Dạ.

Mà đối với Lý Tưởng mà nói, đây thực sự chính là trải nghiệm của hạnh phúc!

Tần Dạ bị Dương Kiếm đánh cho thấp máu, Lý Tưởng lập tức nhanh tay lẹ mắt bảo hộ, đối với một Tần Dạ sắp chết, sự bảo vệ vào thời khắc mấu chốt này tựa như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Trước đây khi còn ở Trường An, tuyển thủ mà Thiếu Lâm ưu tiên bảo vệ mãi mãi là đội trưởng Dương Kiếm, Tần Dạ xông pha chiến đấu một mình, rất nhiều thời điểm đều là có đi mà không có về, thấp máu cũng chẳng ai thèm quan tâm anh. Nhưng bây giờ, Lý Tưởng tung kỹ năng lại bảo vệ được mạng của Tần Dạ.

Tuy nói là đội tuyển khác nhau có đấu pháp chiến lược khác nhau, nhưng…

Cảm giác được coi trọng thật tốt…

Tần Dạ được coi trọng và bảo vệ đương nhiên không còn lo lắng nữa, khi công kích càng tạo ra hiệu quả thương tổn lớn hơn!

Tần Dạ không rảnh nghĩ nhiều, lập tức bùng nổ tốc độ tay tung ra chiêu cuối công kích liên hoàn của Nga Mi Cửu chỉ đoạt hồn!

Ba đoạn liên chiêu tốc độ cực nhanh, móng vuốt sắc bén nhoáng lên, không quản năng lực giải trạng thái và buff máu của Phương Chi Diên có mạnh thế nào, nhưng dưới liên kích nhanh như sấm sét của Tần Dạ, lại thêm Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn công kích từ xa, Phương Chi Diên bị vây công đành bất đắc dĩ ngã xuống.

– [Dạ Sắc] kích sát [Sát Na Phương Hoa], thủ sát!

Không còn Phương Chi Diên bảo vệ, Dương Kiếm trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến, Ngô Trạch Văn quyết đoán phóng rắn đi cắn cậu, Tần Dạ và Lưu Xuyên cũng đồng thời chuyển mục tiêu, Dương Kiếm liều chết đấu tranh một lát đành nằm ngay đơ trên mặt đất.

– [Kiếm Ngân] kích sát [Lý Tưởng Đại Sư]!

– [Dạ Sắc] kích sát [Kiếm Ngân], song sát!

Ngay thời khắc Lý Tưởng ngã xuống đất, Dương Kiếm cũng bị Tần Dạ xử lý ngay lập tức, đây chính là tác phong “ăn miếng trả miếng” của Tần Dạ.

Đương nhiên, vừa rồi Lý Tưởng dùng Kim chung tráo bảo vệ Tần Dạ, vì vậy toàn bộ thương tổn Dương Kiếm đánh lên người Tần Dạ đều chuyển dời lên người Lý Tưởng. Tiểu Dư mặc dù đã cố tăng máu cho Lý Tưởng, nhưng cậu còn phải lo cho cả bốn người đang mất máu bên cạnh, Lý Tưởng thấp máu bị Dương Kiếm dùng một bộ chiêu thức bùng nổ giết chết, cùng lúc đó, Tần Dạ cũng giết luôn Dương Kiếm, giống như là báo thù cho Lý Tưởng Đại Sư.

Tuy Lý Tưởng chết, nhưng nhìn tin tức trên màn hình Tần Dạ lấy được hai điểm hạ gục, đáy lòng vô cùng vui vẻ.

Lúc trước khi cậu bái Lưu Xuyên làm sư phụ, Lưu Xuyên từng nói nhiệm vụ quan trọng nhất của Thiếu Lâm Phật là bảo vệ đồng đội thật tốt, đôi khi dù chính mình hy sinh cũng phải đảm bảo dmg chủ lực sống sót. Trong cục diện hai bên đọ tốc độ tay, mạng của Tần Dạ sẽ hữu dụng hơn mạng của cậu. Lý Tưởng quyết đoán hy sinh bản thân, bảo vệ Tần Dạ, Tần Dạ quả nhiên không làm mọi người thất vọng, quyết đoán dứt khoát lấy được hai điểm hạ gục!

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc! Nhìn Tần Dạ lạnh lùng lấy được song sát, máu toàn thân Lý Tưởng hừng hực như muốn sôi trào.

Thấy hai người Phương, Dương đều chết, Lưu Xuyên lập tức hạ lệnh: “Dùng toàn bộ chiêu thức mạnh nhất lấy cờ!”

Toàn bộ thành viên đều chuyển mục tiêu sang lá cờ, cờ lệnh màu đỏ tạo ra hiệu quả mất máu gia tăng rất nghiêm trọng, Tiểu Dư vẫn đang cố gắng giải trừ từng tí một, Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên và Tần Dạ chuyên tâm đánh cờ, Giang Thiếu Khuynh bày ra trận pháp phụ trợ gia tăng lực công kích, Lý Tưởng quay về thành hồi sinh…

Tuy không tận mắt chứng kiến đồng đội cướp được cờ, nhưng tại thời điểm mấu chốt cậu quyết đoán cứu Tần Dạ một mạng, tốc độ đánh cờ của Tần Dạ nhanh hơn Thiếu Lâm rất nhiều, chung quy mà nói, cậu chết rất đáng!

Toàn bộ sự việc xảy ra chỉ trong một phút ngắn ngủi.

Bình luận viên Trần Phỉ Phỉ và Trương Thư Bình cũng dùng tốc độ nhanh nhất để nói.

“Đây là lần chết nhanh nhất của đội trưởng đội tuyển Tuyết Lang Phương Chi Diên!” Trần Phỉ Phỉ mặt đầy kích động: “Mọi người đều biết Phương đội là cao thủ giải trạng thái đệ nhất liên minh chuyên nghiệp, cũng là tuyển thủ có thời gian sống sót lâu nhất trên sân. Nhưng vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh! Năng lực tấn công tập trung của đội tuyển Long Ngâm thật khiến người ta sợ hãi, chúng ta để ý thời gian một chút, 20 giây, chỉ tập trung đánh trong 20 giây đã giết được Phương đội!”

Trương Thư Bình đùa vui nói: “Bị ba người Xuyên thần, Dạ thần cùng đại thần Ngũ Độc tương lai của Liên minh liên thủ đánh hội đồng, có lẽ dù là đội trưởng Phương người trụ được lâu nhất trong liên minh cũng chỉ đỡ được 20 giây.”

Khán giả: “…”

Từ hôm đó trở đi, Phương Chi Diên được đặt cho biệt danh: “Người đàn ông trụ được lâu nhất.”

Sau này Phương Chi Diên mỉm cười mời Trương Thư Bình một bữa lẩu, để cảm ơn biệt danh mà Trương Thư Bình dành cho hắn, Trương Thư Bình sau đó đau bụng ba ngày.

Đương nhiên, Trần Phỉ Phỉ lại chú ý tới chuyện khác, quay đầu nhìn Trương Thư Bình, nghi hoặc nói: “Thư Bình, vừa rồi anh nói là đại thần Ngũ Độc tương lai của liên minh? Anh cảm giác người mới chơi Ngũ Độc này của Long Ngâm có tiềm năng trở thành đại thần sao?”

Trương Thư Bình không trả lời, mà yêu cầu phụ trách mở bảng số liệu chiếu lên màn hình.

Vừa rồi trong giai đoạn đánh hội đồng Phương Chi Diên, ba người Lưu Xuyên, Tần Dạ và Ngô Trạch Văn đều cùng bùng nổ tốc độ tay, tốc độ tay của ba người đều vượt quá 500apm, nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ chính là, người đạt tốc độ tay nhanh nhất lại là người mới chơi Ngũ Độc này – Ngô Trạch Văn!

Trần Phỉ Phỉ sợ ngây người: “Này… Người mới này có tốc độ tay quá khủng bố rồi! Còn cao hơn Xuyên thần và Dạ thần sao?”

Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Đây cũng không phải tốc độ tay tối đa của Xuyên đội, từng là cộng sự, tôi biết tốc độ tay cao nhất của cậu ấy có thể đạt tới tốc độ của những tuyển thủ đứng đầu giới eSports, chính là 600apm.”

Người xem hiện trường đều rớt cằm.

Tốc độ tay 600 tương đương với việc trong một giây ấn được mười phím, Xuyên thần chắc chắn không phải người, thế mà ngón tay không bị chuột rút sao?!

Trương Thư Bình tiếp tục nói: “Tần Dạ cũng bởi vì lúc nãy đánh lôi đài ảnh hưởng đến sức bật ngắn hạn của mình, đương nhiên, ngoài những lý do trên, chúng ta vẫn phải thừa nhận, người mới này của Long Ngâm tại thời điểm bùng nổ có thể đánh ra số liệu khủng bố!”

Nhìn số liệu trong khung nhỏ trên màn hình, khán giả hiện trường im lặng không biết nói gì.

Người mới này quá trâu, tốc độ tay của Ngô Trạch Văn lúc đó là 525, có thể so sánh với trình độ đại thần đứng đầu liên minh có sở trường tốc độ tay nhanh. Đương nhiên, dù tốc độ tay có nhanh mà ý thức không theo kịp khiến ngón tay ấn loạn xạ thì cũng uổng công. Vậy mà Ngũ Độc này vẫn bình tĩnh, phối hợp thoải mái giữa não và tốc độ tay.

Đây là tiềm năng quật khởi của đại thần thế hệ mới?

Các tuyển thủ chuyên nghiệp trong hậu trường theo dõi, Lộc Tường không nhịn được mà gãi đầu nói: “Trước đây em từng giao thủ với Mê Vụ Chiểu Trạch này trong game, khi ấy anh ta vẫn là tay mơ… Tiến bộ rất nhanh nha.”

Thiệu Trạch Hàng nói: “Ừ, trong số mấy người mới ở Long Ngâm thì Ngũ Độc ổn định nhất.”

Tiêu Tư Kính bên cạnh cũng nói: “Là cộng sự Lưu Xuyên đích thân bồi dưỡng đương nhiên sẽ không phải hạng kém cỏi.” Dứt lời quay lại nhìn về phía Tô Thế Luân nói: “Nhưng đấu pháp loại này của cậu ta khá hiếm thấy.”

Tô Thế Luân khẽ cười nói: “Cậu ta là đồ đệ của Trương Thư Bình, đấu pháp là tổng hợp lại của tôi và Trương Thư Bình, tìm được điểm đặc sắc giữa hiến tế và triệu hồi, lại có thể tính toán chuẩn xác thời gian hồi chiêu và độ thương tổn của kỹ năng, hẳn là một tuyển thủ khá bình tĩnh và tỉ mỉ.”

Tiêu Tư Kính gật đầu nói: “Xem ra cộng sự mà Lưu Xuyên bồi dưỡng này thật sự tốn nhiều công sức, vậy mà còn mời cả Trương Thư Bình làm sư phụ.”

Trương Thư Bình đã giải nghệ, là đội phó đầu tiên của Hoa Hạ, người bạn tốt nhất của Lưu Xuyên, lại được Lưu Xuyên đích thân nhờ cậy, có thể thấy Lưu Xuyên rất coi trọng Ngô Trạch Văn, mà hiển nhiên Ngô Trạch Văn không làm cho Lưu Xuyên và Trương Thư Bình thất vọng.

Trong lòng Trương Thư Bình rất kiêu ngạo, tiểu đồ đệ làm anh rất tự hào. Chắc chắn ban tổ chức sẽ công bố số liệu này, anh PR trước cho đồ đệ cũng giúp cho cậu kéo thêm người yêu mến, đương nhiên, sau này Ngô Trạch Văn tiến vào liên minh cũng sẽ không tránh được gây cừu hận, rào trước một chút cũng là việc nên làm…

Trương Thư Bình sửa lời nói: “Chúng ta cùng chú ý hai bên chiến đấu, có thể thấy đại sư của đội tuyển Long Ngâm rất nhanh trí, dùng kỹ năng bảo hộ đồng đội để bảo vệ Tần Dạ, mà Xuyên đội cũng quyết đoán thay đổi chiến thuật tập trung đánh Phương Chi Diên. Đại khái Phương Chi Diên cũng không ngờ sức bật của ba người có thể mạnh như vậy.”

Trần Phỉ Phỉ mỉm cười nói: “Nhưng dù sao đội tuyển Tuyết Lang cũng không bị ảnh hưởng nhiều, sau khi Phương đội và đội phó Dương chết, hiện tại đã sống lại. Đội tuyển Tuyết Lang cũng thuận lợi lấy được cờ lệnh đường trên. Hiện tại cả đội đang chỉnh đốn, có lẽ ngay lập tức sẽ chạy tới đường giữa. Trong khi ở đường dưới, đội tuyển Long Ngâm bị cầm chân một khoảng thời gian, máu trên cờ vẫn còn một nửa.”

Trương Thư Bình gật đầu nói: “Không sai, trên thực tế đây mới là mấu chốt của cách phân đường 4/2, cứ như vậy thì đội tuyển Tuyết Lang có thể tới đường giữa trước, đội tuyển Long Ngâm sẽ mất đi lợi thế ban đầu.”

Thực ra rất dễ hiểu, khi hai lá cờ xanh đỏ bị tiêu diệt thì cờ đen ở đường giữa sẽ lập tức xuất hiện. Đội tuyển Tuyết Lang đã tiêu diệt cờ xanh ở đường trên, cả đội sẽ lập tức chạy tới đường giữa. Trong khi Long Ngâm vì bị kéo dài thời gian vẫn còn đang đánh cờ đỏ, đợi khi Long Ngâm lấy được cờ đỏ thì cờ đen ở đường giữa sẽ xuất hiện. Khi đó toàn bộ thành viên đội tuyển Tuyết Lang đã chuẩn bị sẵn sàng, trong khi đội tuyển Long Ngâm trạng thái không tốt chắc chắn phải trở về thành bổ sung máu và mana. Cứ thế họ sẽ chậm hơn Tuyết Lang, người đến muộn rất dễ bị đối phương mai phục.

Đặc biệt là ở trong bản đồ cảnh đêm tầm nhìn bị hạn chế, đối phương có hai Minh Giáo, việc mai phục sẽ rất dễ dàng.

Quả nhiên, khi đoàn chiến lần thứ ba bắt đầu, đội tuyển Tuyết Lang đã sớm phân bố tầm nhìn xung quanh rừng cây, hơn nữa lại chuẩn bị mai phục kỹ lưỡng. Đội tuyển Long Ngâm vừa tới đã gặp phục kích, cặp sinh đôi Minh Giáo tận dụng ưu thế bản đồ, phát huy đấu pháp ẩn thân đánh lén cực kỳ đáng khinh.

Dù sao đội tuyển Tuyết Lang cũng là đội ngũ giành giải quán quân, khả năng phối hợp khi giao tranh rất ăn ý, hai bên kịch liệt giao chiến, cuối cùng đội tuyển Tuyết Lang dưới tình huống chỉ còn hai người Phương Dương, một dmg một buff phối hợp lấy được cờ đen đường giữa.

Kết quả này Lưu Xuyên cũng sớm đoán được. Vừa rồi khi đánh cờ tại đường dưới hắn đã nghĩ, cả đội sẽ đến muộn chắc chắn sẽ gặp mai phục của Tuyết Lang ở đường giữa. Hơn nữa, rất nhiều chiêu cuối của bọn họ đang cool down, không có lợi thế trước Tuyết Lang vẫn còn nguyên kỹ năng.

Trận đấu kết thúc, những người mới đều cúi đầu không nói lời nào, tựa hồ vì đoàn chiến thất bại mà rối rắm.

Lưu Xuyên lại cười nói: “Này, sao mọi người lại buồn bực? Ngẩng đầu mà xem điểm đi đã?”

Mọi người ngẩng đầu lại thấy – điểm số trên màn hình lớn là 5:4.

Mọi người sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng.

Tỉ số Long Ngâm vs Tuyết Lang là 5:4 nghiêng về Long Ngâm, bọn họ nhiều điểm hơn Tuyết Lang!

Dư Hướng Dương lập tức nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi: “Mẹ nó! Chúng ta thắng! Hu hu hu thắng kìa!”

Cậu nhóc tru lên khiến trọng tài trong phòng cách âm không nhịn được mà lườm một cái, Tiểu Dư lúc này mới cười ngượng ngồi lại.

Đoàn chiến đánh vô cùng kích động, mọi người lại quên mất trận đấu võ đài ban đầu.

Nhìn điểm số 5:4 màu đỏ tươi phóng to trên màn hình, mấy người mới nhất thời không dám tin.

Hai mắt Giang Thiếu Khuynh đỏ lên, nghẹn ngào nói không nên lời.

Lý Tưởng lại nhân cơ hội ôm lấy Tần Dạ, kích động nói: “Quá ngầu! Chúng ta thắng rồi!”

Tần Dạ thấy người nào đó chẳng có lý do gì lại đi ôm mình cũng không trực tiếp tránh né, vỗ vai trấn an cậu: “Ừ, cậu cũng ngầu lắm.”

Lý Tưởng ngây ngô cười ha ha.

Chỉ có Ngô Trạch Văn là bình tĩnh nhất, quay đầu nhìn Lưu Xuyên, thấy mắt Lưu Xuyên đầy ý cười, Ngô Trạch Văn cũng không khỏi mà nhếch môi.

– đây là trận thắng đầu tiên của bọn họ, khiến cho chiến thắng lại càng đáng nhớ!

Trận đấu kết thúc, khán giả hiện trường vẫn lưu luyến không rời mắt khỏi những pha quay lại trên màn hình lớn. Sau khi các tuyển thủ Long Ngâm gỡ bàn phím xong, Lưu Xuyên liền nói: “Đi thôi, mọi người đi bắt tay bên kia.”

Đây cũng là lễ nghi cơ bản khi thi đấu, đội thắng sẽ chủ động đi tới bắt tay đội thua, thể hiện việc tình hữu nghị là thứ nhất, thi đấu là thứ nhì.

Lưu Xuyên đi trước, đội phó Lam Vị Nhiên đi thứ hai, các tuyển thủ khác đều tùy tiện đứng sau, mọi người cùng nhau đi tới phòng cách âm của Tuyết Lang, Phương Chi Diên vẫn mỉm cười như trước, bắt tay Lưu Xuyên nói: “Chúc mừng, Xuyên đội.”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Dù lúc nãy bị miểu sát có chút buồn bực, nhưng Phương Chi Diên vẫn rất ra dáng đội trưởng, trong khi đó, Dương Kiếm nghĩ gì đều bày ra hết trên mặt, tâm tình cậu rõ ràng đang khó chịu, thấy Lưu Xuyên cười tủm tỉm đi tới bắt tay, cậu thở phì phì tùy tiện bắt tay Lưu Xuyên một chút, Lưu Xuyên lại cười gãi gãi lòng bàn tay cậu.

Dương Kiếm bị cào tay dứt khoát muốn phát điên. Nếu không phải đang có nhiều người xung quanh nhìn vào, sợ sẽ tổn hại hình tượng đội tuyển, cậu thực sự muốn bay lên đá một phát vào tên mặt dày Lưu Xuyên này!

– anh, anh có thể không thô bỉ như vậy không? Rất đáng ghét có biết không hả?!

Chín người xếp hàng bắt tay theo thứ tự, Dương Kiếm gục đầu bắt tay Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên xong, tới lượt Tần Dạ, hai người mặt đối mặt, Dương Kiếm nhất thời thấy xấu hổ.

Đang do dự có nên thò tay bắt tay Tần Dạ hay không, Tần Dạ lại rất hào phóng chủ động vươn tay đến nắm tay cậu, nói: “Đánh cũng được đấy.”

Dương Kiếm: “…”

Chẳng lẽ đây chính là mỉa mai sao? Tần Dạ học xấu theo Lưu Xuyên hay sao?!

Một chiêu Cửu âm bạch cốt trảo khiến Dương Kiếm xuất huyết mười tầng, Dương Kiếm mất máu mà chết.
Bình Luận (0)
Comment