Vì tâm tình kích động, Lý Tưởng hoàn toàn không buồn ngủ, ngồi yên trên giường nhìn về hướng phòng tắm. Cho đến tận khi Tần Dạ tắm rửa xong đi ra, Lý Tưởng lập tức đứng lên đi tới trước mặt Tần Dạ, cười nói: “Ha ha, vừa rồi tôi đã nghĩ một chút, Tần Dạ, anh cũng thích tôi đúng không?”
Tần Dạ nhìn cậu một cái, đi vòng qua bên cạnh tới bên giường ngồi xuống cầm khăn thản nhiên lau tóc.
Lý Tưởng tích cực đi ra phía trước, cầm lấy khăn nói: “Để tôi lau cho anh.”
Tần Dạ cũng không phản đối, im lặng ngồi đó để Lý Tưởng hầu hạ. Động tác Lý Tưởng vô cùng ôn nhu, hai tay cầm khăn nhẹ nhàng lau tóc cho Tần Dạ, sợi tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay khiến Lý Tưởng ngứa ngáy khó nhịn, cần cổ thon dài trắng nõn của anh càng làm cho cậu miệng khô lưỡi khô, hận không thể bổ nhào tới cắn một miếng…
Tần Dạ cảm nhận được ánh mắt nóng rực bên cạnh, nhịn không được quay đầu liếc nhìn, hỏi: “Nghĩ cái gì đấy?”
Lý Tưởng có tật giật mình lập tức nhìn qua chỗ khác, nói: “Không, không… Không có gì.”
Cậu cũng chẳng dám thừa nhận bản thân muốn xông tới đè Tần Dạ xuống, không chừng Tần Dạ tức giận sẽ một cước đá cậu ra cửa.
Nhưng Tần Dạ ánh mắt lợi hại, vừa thấy Lý Tưởng đỏ mặt tía tai liền biết trong đầu tên này đang nghĩ bậy bạ. Tần Dạ trước đây rất phản cảm với chuyện tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng nếu đối tượng là Lý Tưởng, anh cũng không cảm thấy ghét, hôn Lý Tưởng cảm giác rất thoải mái.
Vì thế, Tần Dạ quay đầu lại hôn Lý Tưởng.
Anh vốn là người thẳng tính, thích hôn Lý Tưởng, cũng không nhăn nhó gì, muốn gần gũi thì gần gũi.
Lý Tưởng bị hôn giật mình, khăn trong tay không cẩn thận rơi xuống đất, thấy Tần Dạ vươn đầu lưỡi ra liếm môi cậu, Lý Tưởng lập tức kích động vòng hai tay ôm chặt Tần Dạ, nhiệt tình hôn lại. Cậu chủ động cuốn lấy lưỡi của Tần Dạ, nhân cơ hội mở khớp hàm, đem đầu lưỡi luồn vào miệng anh, động tác ôn nhu đảo qua hàm răng như đang nhấm nháp rượu ngon, lưu lại hương vị của chính mình trong miệng Tần Dạ.
Tần Dạ thấy cậu ôn nhu như vậy, không kìm lòng được vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lý Tưởng…
Thật lâu sau, Tần Dạ mới thở phì phò đẩy Lý Tưởng ra, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tần Dạ phát hiện tim mình đập nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hơn nữa, anh đột nhiên cảm thấy Lý Tưởng trước mặt rất đẹp trai, mái tóc ngắn khiến Lý Tưởng trông rất có tinh thần, bộ mặt cương nghị tương xứng với đường cong xương hàm, cười lên rất chân thành, khiến người ta có cảm giác đáng tin cậy.
Đôi mắt Lý Tưởng rất sâu, hai người gần gũi đối diện nhau, trong mắt cậu vừa vặn là hình ảnh Tần Dạ, bị cậu chăm chú nhìn vào, cảm giác giống như chính mình được cậu dè chừng để trong mắt, bỏ vào trong lòng vậy.
Đáy lòng Tần Dạ khẽ động, nhịn không được vươn tay đến, nhẹ nhàng sờ mặt Lý Tưởng nói: “Được đấy, kỹ thuật hôn tiên bộ hơn lần trước.”
Lý Tưởng cười cười gãi đầu, nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi… Tôi có thể làm bạn trai của anh không?”
Tần Dạ nhìn cậu không nói.
Lý Tưởng nói tiếp: “Lần trước anh nói muốn tìm bạn trai, vậy để tôi có được không? Về việc anh nói đánh bại anh mới có thể, cái này… Chúng ta có thể ở bên nhau trước, chuyện đánh bại anh… nói sau đi.”
Tần Dạ không khách khí nói: “Cậu kém tôi hai tuổi, trẻ con hơn tôi, thi đấu kém hơn tôi, kiếm tiền cũng không bằng tôi, tại sao tôi lại muốn tìm người như cậu làm bạn trai?”
Lý Tưởng bị Tần Dạ nói trúng điểm đau nhất, cúi đầu nghĩ nghĩ mới nói: “Nhưng tôi sẽ cố gắng, tôi có tiềm năng mà. Hiện tại tuy không lợi hại bằng anh, nhưng tôi sẽ cố trở nên mạnh hơn. Chưa kể tôi vẫn luôn chờ ở bên cạnh anh, chỉ cần anh cần, tùy tiện gọi tôi liền có mặt… Tôi có thể massage cho anh, chuẩn bị nước tắm, nấu cơm, dọn phòng cho anh…”
Lý Tưởng bắt đầu ra sức PR bản thân.
Tần Dạ càng nghe càng cảm thấy buồn cười, nhịn không được nói: “Tôi thà thuê người hầu còn hơn.”
Lý Tưởng nói: “Nhưng người hầu sẽ không thích anh, tôi thì khác… Tôi thực sự thích anh, Tần Dạ.”
– bởi vì thích anh, nên dù anh thường xuyên bắt nạt tôi, sai tôi làm nọ làm kia, tôi cũng chẳng thấy khó chịu, ngược lại còn vui vẻ nhận làm.
– bởi vì thích anh, nên tôi nguyện ý ở bên cạnh anh, cam tâm tình nguyện vì anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh vui vẻ.
Lý Tưởng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tần Dạ, nói: “Thế nào? Anh suy nghĩ một chút, chúng ta ở bên nhau được không?”
Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Lý Tưởng, Tần Dạ trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khẽ cười cười, vươn tay lên sờ tóc cậu. Tóc người này thực sự rất cứng, cắt ngắn gần như tóc cua đâm vào tay, nhưng Tần Dạ lại có cảm giác rất thật, giống như tính cách của Lý Tưởng vậy.
Bỗng nhiên lại muốn bắt nạt cậu, vì vậy Tần Dạ xoa nhẹ vài cái lên tóc cậu, cho đến khi tóc Lý Tưởng bù xù, lúc này Tần Dạ mới vừa lòng gật đầu nói: “Được rồi.”
Lý Tưởng khiếp sợ nói: “Anh, anh đồng ý?”
Tần Dạ nói: “Ừ, cho cậu ba tháng thực tập, đến lúc đó mới quyết định có chính thức nhận cậu hay không.”
Lý Tưởng nghi hoặc nói: “Thực tập cần kiểm tra những gì? Đừng bảo tôi phải đánh bại anh nhé?”
Tần Dạ hiếm khi nghiêm túc nói: “Cậu ít tuổi hơn tôi, lại dễ xúc động, cả hai chúng ta đều là nam, ở bên nhau không phải chuyện tùy tiện nói một câu là xong. Tôi không muốn lãng phí thời gian tìm cảm giác mới mẻ kích thích với cậu, nếu cậu thực sự muốn ở bên tôi lâu dài… thì chứng minh cho tôi xem.”
Tần Dạ vẫn bình tĩnh và lý trí như vậy, anh chịu nói thật, chứng tỏ trong lòng anh cũng rất coi trọng đoạn tình cảm này, không phải tùy tiện xằng bậy.
Lý Tưởng nghe đến đó, lập tức kích động ôm chặt anh, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Được, tôi sẽ chứng minh… Tôi thích anh, là thật tâm thích, là kiểu thích muốn ở bên anh lâu dài.”
Tần Dạ trầm mặc một lát, vươn tay nhẹ nhàng ôm lại Lý Tưởng.
– Tần Dạ anh dù chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ kinh hãi, cho nên, anh cũng không sợ ở bên Lý Tưởng xem sao.
– có lẽ, bản thân thực sự có thể tin tưởng người này? Tin tưởng hai người có thể sóng vai đi tiếp, yêu nhau, gần bên nhau, cùng nhau đón chờ hạnh phúc?
***
Trưa nay Lý Tưởng và Tần Dạ không ngủ trưa, Tần Dạ ở khách sạn xem một bộ phim, Lý Tưởng tích cực ngồi bên cạnh massage cho anh. Tuyển thủ chuyên nghiệp ngày nào cũng ngồi máy tính, cổ thì căng, vai thì đau nhức, đây đều là bệnh cũ của Tần Dạ, nhưng vì Lý Tưởng kiên nhẫn massage hàng ngày, gần đây đã chuyển biến tốt lên nhiều.
Hai người vẫn ở trong phòng đến tận ba giờ mới trở lại đại sảnh tập hợp, cùng cả đội ra sân bay.
Buổi sáng Long Ngâm thi đấu tại Nam Kinh, buổi chiều lập tức trở về Trường Sa, thời gian vô cùng gấp gáp. Sau khi về đến Trường Sa Lưu Xuyên lập tức gọi mọi người tới phòng huấn luyện họp, tổng kết nguyên nhân thất bại đoàn chiến trong trận thi đấu sáng nay.
Lưu Xuyên cho mỗi người phát biểu ý kiến và quan điểm của mình.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc phân tích: “Tôi đánh ở dạng địa hình này rất mệt, trong thời gian ngắn phải ấn liên tục bốn năm phím mới có thể thao tác chuẩn xác pet của mình. Loại bản đồ cây cối rậm rạp này thực sự bất lợi cho sự phát huy của tuyển thủ chơi hệ triệu hồi.”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Trạch Văn nói không sai, điểm đặc sắc của đội tuyển chúng ta chính là ở đây, cả hai chúng tôi đều chơi hệ triệu hồi, lấy pet hỗ trợ cùng với con rối bạo phá làm phương tiện chủ yếu để gây sát thương, sau này khi tác chiến sân khách rất có khả năng bị các đội tuyển khác tiếp tục lợi dụng bản đồ để nhằm vào.”
Tần Dạ đột nhiên mở miệng nói: “Hồi trước trong vòng loại khu vực ở Hoa Nam, Trạch Văn đau tay không ra sân, là Tứ Lam cùng cậu đánh dmg, có thể suy xét điều chỉnh đội hình theo kiểu này, Tứ Lam đổi thành Tiêu Dao Ngọc tiêu đánh dmg tầm xa, phối hợp với Đường Môn của cậu.”
Lam Vị Nhiên nói: “Tần Dạ không nói tôi cũng suýt quên, thế mà tôi với Lưu Xuyên cũng từng đánh phối hợp à?”
Lưu Xuyên quay đầu nói: “Cậu vẫn luôn trốn sau tôi làm người qua đường xem kịch, gặp cục diện lấy ít đánh nhiều vẫn khoanh tay đứng nhìn, để một mình tôi xử lý! Quả là cộng sự tốt ha!”
Lam Vị Nhiên vô tội sờ mũi: “Thế à? Tôi không nhớ rõ.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn anh một cái, trước đây trong vòng loại khu vực Toàn quốc đối thủ tương đối yếu, nên mấy trận Ngô Trạch Văn nghỉ thi đấu kia, phần lớn thời gian Tứ Lam đều đi sau Lưu Xuyên xem kịch, hôm nay tới liên minh chuyên nghiệp, chắc chắn Lam Vị Nhiên không thể nhàn hạ như vậy nữa.
Lưu Xuyên nói: “Ý của tôi là, hiện tại điểm của chúng ta vẫn dẫn đầu, không cần sốt ruột. Đến lượt về, điểm các đội sẽ ngày càng kéo gần, đến khi cạnh tranh vào vòng trong chắc chắn sẽ rất kịch liệt. Nếu gặp đội nào khó đánh, chúng ta sẽ đổi cho Tứ Lam đánh dmg, coi như yếu tố bất ngờ. Còn bình thường thì đội hình cố định của tôi và Trạch Văn vẫn kết hợp khá tốt, như vậy mọi người cũng phối hợp ăn ý hơn.”
Hệ thống đoàn chiến của một đội tuyển rất ít khi thay đổi, đội hình cố định khi thi đấu sẽ càng có sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên. Lâm thời đổi người là tối kị khi thi đấu, trừ khi gặp phải tình huống như lời Lưu Xuyên nói, ngẫu nhiên thay đổi bất ngờ đánh một lần còn được, thường xuyên đổi người sẽ không còn tác dụng nữa.
May mà có sự tồn tại của “nhân tố biến thiên” Lam Vị Nhiên, về phương diện điều chỉnh đội hình, đội tuyển Long Ngâm có rất nhiều phương án lựa chọn. Tứ Lam có thể đấu võ đài, có thể làm dmg lại có thể phụ trợ, Tứ Lam vạn năng có thể dung hợp được các loại đội hình xảo diệu của Long Ngâm.
Sau khi thảo luận về điều chỉnh đội hình, Lưu Xuyên quay đầu nhìn về Giang Thiếu Khuynh đang chăm chú nghe: “Thiếu Khuynh, cậu có gì muốn nói sao?”
Giang Thiếu Khuynh bị gọi tên, cẩn thận nghĩ nghĩ mới mở miệng nói: “Trận này tôi học được nhiều thứ, đội trưởng Chu không hổ danh là Võ Đang khống chế mạnh nhất liên minh, tôi nhận ra cô ấy lợi dụng phương pháp đánh khống chế từ xa lại kết hợp với dmg đánh tầm xa giống như hổ thêm cánh.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy, thực ra cậu cũng có thể suy nghĩ qua về vấn đề này, phụ trợ không chỉ là hiệp trợ chúng tôi, đề cao lực công kích của chúng tôi, còn có thể dùng các loại trận pháp khống chế đối thủ. Trước kia khi thi đấu, cậu vẫn tập trung vào việc hiệp trợ cho tôi và Trạch Văn, vẫn luôn đi cùng tôi và Trạch Văn. Sau này cậu cũng có thể thử tự bản thân nắm quyền chủ động, thời điểm quan trọng tôi cùng Trạch Văn ngược lại có thể phối hợp với cậu.”
Thấy Lưu Xuyên nhắc, Giang Thiếu Khuynh nhất thời hiểu ra.
Đội trưởng nói đúng, bản thân trải qua nhiều trận đấu như vậy mặc dù có lên tay, nhưng tự tin vẫn chưa đủ, cậu vẫn luôn giữ vai phụ đứng sau Xuyên đội và Trạch Văn, nghĩ biện pháp phụ trợ hai người họ… Nhưng sự thật là Giang Thiếu Khuynh cũng có thể làm nhân vật chính tạo nên tiết tấu cho toàn đội!
Một phụ trợ ưu tú, không chỉ dừng lại ở hiệp trợ đồng đội đúng lúc, mà còn có thể khống chế toàn bộ cục diện trong những thời điểm quan trọng, để đồng đội hiệp trợ cho chính mình!
Hôm nay đấu với Chu Mộc, Giang Thiếu Khuynh thực sự cảm nhận được điểm mạnh của Võ Đang khống chế.
Tuy Võ Đang chơi hệ này không giống như Tiêu Dao có thể dùng trận hỗn loạn khiến cục diện sụp đổ, nhưng các loại trận pháp giảm tốc, phòng ngự, trị liệu của Võ Đang cũng có thể tạo thành rắc rối lớn cho đối thủ vào thời khắc mấu chốt.
Cuối cùng Giang Thiếu Khuynh cũng hiểu được tại sao đội trưởng muốn cậu đánh đoàn chiến trận này, nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, đội trưởng, về sau tôi sẽ đánh chủ động hơn.”
Lưu Xuyên vui mừng mỉm cười nói: “Tốt lắm. Trận này đoàn chiến thua nhưng rất có ích, chúng ta có thể nhận ra khuyết điểm của chính mình, học được bài học là tốt rồi. Mới là vòng thứ 11 của vòng bảng, kế tiếp còn phải gặp nhiều đội mạnh hơn, mọi người không được buông lỏng. Ăn cơm tối xong tự về phòng nghiên cứu video trước, sáng sớm mai đúng giờ tập hợp tại phòng huấn luyện, chuẩn bị cho đối thủ tiếp theo.”Hết chương 264.
Khi hai ta về một nhà (⸝⸝⍢⸝⸝) ෆ (/∇\*)。o○♡
Khép đôi mi chung một giường (灬ºωº灬)♡
Đôi khi mơ cùng một giấc (∪。∪)。。。zzz
Thức giấc chung một giờ (づ ̄ ³ ̄)づ
Khi hai ta chung một đường ( ˘ ³˘)
Ta vui chung một nỗi vui (>^_^)><(^o^<)
Nước mắt rơi một dòng (๑•̥̥̥́ω•̀ू๑)
SỐNG CHUNG NHAU 1 ĐỜI ღ꒡ ᴈ꒡)♡⃛(꒡ε ꒡ღ
Thế là cuối cùng hai vị này đã chính thức ở bên nhao rồi (✿ฺ´∀`✿ฺ)ノ