*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm xuống, Tứ Lam kéo Tần Dạ đi ăn khuya, Lưu Xuyên về khách sạn một mình, vừa vào phòng bèn nhân cơ hội gọi điện cho Ngô Trạch Văn. Lúc đó Ngô Trạch Văn đang sắp xếp hành lý ở Trường Sa, nhận điện thoại liền thuận miệng nói: “Tôi đang xếp hành lý đây, sáng mai sẽ đưa mọi người tới sân bay đúng giờ.”
Lưu Xuyên không khỏi mỉm cười, nói: “Tôi gọi điện cho em cũng không phải để hỏi chuyện này.”
“Ồ.” Ngô Trạch Văn gấp quần áo nhét vào vali, kẹp điện thoại bên tai, nói: “Vậy có chuyện gì?”
“Tôi nhớ em.” Lưu Xuyên nói.
Ngô Trạch Văn đánh rơi điện thoại cái ‘bộp’ xuống đất, bình tĩnh nhặt lên trượt thử, xác định không làm sao mới nói tiếp: “Ừ.”
Nghe giọng cậu bình tĩnh như thế, Lưu Xuyên nhất thời buồn bực: “Em đáp lại tôi bằng mỗi chữ ‘Ừ’ thôi à?”
Ngô Trạch Văn đỏ cả tai, nhẹ giọng nói: “Chữ này có ý là… Tôi cũng nhớ anh.”
Lưu Xuyên nghe vậy lập tức khoái trá: “Vậy mới đúng.”
Ngô Trạch Văn nghĩ Lưu Xuyên mặt dày như thế nhưng đôi khi vẫn dỗ rất dễ.
Trầm mặc một lúc, Ngô Trạch Văn gấp xong quần áo cho vào vali, đứng dậy hỏi: “Anh đang ở trong khách sạn à? Tần Dạ và Tứ Lam đâu?”
“Hai người đó rủ nhau đi ăn đêm rồi, nên lúc này tôi mới gọi cho em được.” Nói tới đây Lưu Xuyên nhịn không được mà oán thán: “Mấy ngày nay Dạ Dạ cứ kè kè bên cạnh, em biết cậu ta tinh như nào rồi còn gì? Tôi sợ cậu ta nhìn ra được cái gì nên mới không gọi cho em. Có điều tôi nhớ em lắm, đêm qua còn mơ thấy em đó…”
“…” Tai Ngô Trạch Văn càng đỏ thêm: “Anh đừng có buồn nôn như thế được không?”
Lưu Xuyên cười cười, tưởng tượng bộ dạng học bá nhà mình đỏ hết cả tai liền thấy kích động. Hít sâu một hơi, hắn đành lảng qua chuyện khác: “Phải rồi, ở đội có chuyện gì không? Mọi người chuẩn bị xong xuôi hết chưa?”
Ngô Trạch Văn nói: “Yên tâm, mấy ngày nay mọi người đều huấn luyện đúng giờ, cảm giác cũng trở lại rồi, tôi để bọn họ nghỉ sớm, sáng mai đúng bảy giờ xuất phát ra sân bay, đến Thượng Hải chắc khoảng 11 rưỡi, vừa vặn đi ăn trưa luôn.”
“Đội trưởng tạm thời đảm đang quá nha.” Những lời này của Lưu Xuyên là thật lòng khen ngợi.
Ngô Trạch Văn nói: “Mọi người đều rất tự giác, tôi cũng không cần lo nhiều, chỉ bố trí hạng mục huấn luyện thôi.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Ngày mai tôi sẽ ra sân bay đón mọi người, em xếp xong hành lý thì ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.” Ngô Trạch Văn cúp máy.
Lúc này vừa vặn có người tới gõ cửa, xoay người mở cửa thì thấy Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh ôm Jojo đứng bên ngoài. Từ Sách mặt không đổi sắc, Giang Thiếu Khuynh lại mỉm cười hỏi: “Trạch Văn, lần này tới Thượng Hải đánh playoffs mất một tháng, tôi có thể đem Jojo theo không?”
Ngô Trạch Văn giật mình: “Sao lại hỏi tôi?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Cậu là đội trưởng tạm thời, Xuyên đội nói có việc thì hỏi cậu, mang theo Jojo đúng là hơi bất tiện, có điều A Sách định đánh playoffs xong sẽ đi du lịch luôn, đến khi đó sẽ để Jojo ở trong nhà bên Thượng Hải. Tôi nghĩ chúng ta phải rời Trường Sa lâu như thế, để Jojo cho dì Tôn chăm tôi cũng không yên tâm, thà nhân lần này mang nó theo luôn.”
Jojo cọ đầu vào tay Ngô Trạch Văn như muốn lấy lòng: “Gâu gâu!”
Ngô Trạch Văn xoa đầu nó, nói: “Lần này bên liên minh lo khách sạn tại Thượng Hải, tôi không biết khách sạn có cho mang thú nuôi vào không… Chờ một chút để tôi hỏi Lưu Xuyên.”
Dứt lời cậu liền cầm điện thoại lên ấn số điện thoại của Lưu Xuyên, đường dây vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói mang ý cười bên tai: “Sao vậy? Chưa gì đã nhớ tôi rồi à?”
Cũng may mà tiếng không lớn nên bọn Giang Thiếu Khuynh không nghe thấy, Ngô Trạch Văn vội nói: “Tôi có chuyện nghiêm túc cần hỏi anh, Thiếu Khuynh muốn mang Jojo theo, anh thử hỏi khách sạn có cho phép mang thú cưng vào không, không được thì để còn nghĩ cách.”
“Ồ…” Lưu Xuyên hơi thất vọng thở dài, “Em nghiêm nghị nói chuyện ở đội thế này tôi hơi không quen.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Mau đi hỏi đi.”
Học bá nhà hắn rất có dáng dấp đội trưởng rồi, Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tuân mệnh, để tôi đi hỏi.”
Lưu Xuyên đặt điện thoại bên cạnh, gọi bằng máy trong phòng xuống lễ tân hỏi rõ ràng rồi nói lại với Ngô Trạch Văn: “Khách sạn này không cho phép mang pet vào, có đối diện khách sạn có một cơ sở trông pet thuận tiện cho du khách muốn gửi nuôi thú cưng. Em cứ bảo Từ Sách đưa Jojo tới đi, gửi nuôi ở bên đó là được. Ngày mai khi ký gửi ở sân bay thì chú ý một chút, muốn mang theo vật nuôi thì phải đi sớm, đừng đến sát giờ.”
Ngô Trạch Văn gật đầu nói: “Ừ tôi biết rồi, byebye.”
Vừa cúp điện thoại thì Tần Dạ mở cửa vào, thấy Lưu Xuyên hạ máy xuống liền thuận miệng hỏi: “Điện thoại với Ngô Trạch Văn à?”
Lưu Xuyên cười: “Sao cậu biết là Trạch Văn?”
“Chẳng phải cậu bảo Trạch Văn làm đội trưởng lâm thời sao?” Tần Dạ bình tĩnh nói, “Chắc chắn là cậu đang hỏi chuyện ở đội, đoán đúng chưa?”
“Không sai, tinh mắt gớm.” Lưu Xuyên cũng không giải thích thêm, nói qua chuyện khác: “Cậu với Tứ Lam đi ăn gì mà về muộn thế?”
“Tìm bừa một cái nhà hàng để ngồi nói chuyện thôi.” Tần Dạ dừng một chút, nói, “Cậu có thấy thái độ của Tứ Lam đối với Diệp Thần Hi có chút kỳ lạ không?”
“Diệp Thần Hi?” Lưu Xuyên nghi hoặc nói, “Kỳ lạ ở điểm nào?”
Tần Dạ thản nhiên nói: “Hôm nay lúc tỏ tình trên sân khấu cậu không để ý à? Tứ Lam không tìm được ai liền theo bản năng lôi đồ đệ ra giúp cậu ta. Lần trước ở KTV cũng thế, mọi người nhao lên bắt Tứ Lam hát, cậu ta liền gọi điện thoại tìm Diệp Thần Hi giúp. Có rất nhiều lúc, một người hành động theo bản năng không hề ý thức được việc mình làm, tôi có cảm giác cậu ta rất ỷ lại vào đồ đệ, gặp chuyện gì khó đều tìm Diệp Thần Hi.”
Lưu Xuyên đăm chiêu sờ cằm: “Hình như đúng thế thật.”
Tần Dạ nhìn Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Thực ra tôi không có ý kiến gì về tình thầy trò của hai người họ, Tứ Lam có đồ đệ tốt như thế tôi cũng mừng cho cậu ta. Nhưng dạng ỷ lại vô thức này của Tứ Lam với Diệp Thần Hi khi rơi vào thời khắc thi đấu mấu chốt có lẽ sẽ là nhát đao trí mạng. Trận tiếp theo với Lạc Hoa Từ tôi đề nghị tốt nhất đừng để cậu ta chỉ huy, cậu là đội trưởng nên tôi buộc phải nhắc cậu chuyện này.”
Tần Dạ khi nói chuyện sẽ rất thẳng thắn, có vấn đề sẽ nói thẳng mặt, Lưu Xuyên cũng không lấy làm bất ngờ.
Nhìn Tần Dạ nói thế Lưu Xuyên cũng cảm thấy có gì đó không đúng, đại khái là vì Lam Vị Nhiên sau khi trở về thì bạn bè năm đó đều giải nghệ cả rồi, đội viên cũ của Lạc Hoa Từ không còn một ai, người bạn tốt nhất là đội phó Lạc Hoa Từ năm đó cũng quy ẩn giang hồ, trong cả liên minh chuyên nghiệp thì người cậu ta quen thuộc nhất chỉ còn lại mỗi Diệp Thần Hi.
Khác với Lưu Xuyên, mấy năm nay vẫn qua lại với mấy người lão Tiêu, Thiệu đội, lại có cả hai sư đệ Tạ Đường, đồ đệ Tiểu Lộc cùng sư môn thường xuyên hẹn hò ăn cơm, bạn bè trong liên minh của Lưu Xuyên rất đông, dù giải nghệ quay về cũng chưa bao giờ thấy cô đơn.
Nhưng Lam Vị Nhiên thì khác, anh rời liên minh tròn ba năm, hoàn toàn không biết gì về những thay đổi của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp trong ba năm này, trong ba năm có người mới nào, đội nào mới thành lập anh cũng hoàn toàn mờ mịt.
Rời đi ba năm rồi lại trở về, liên minh đã thay đổi quá nhiều, toàn bộ bạn bè đều không còn, game cũng khác nhiều so với năm xưa, cảm giác cảnh còn người mất này sẽ khiến người ta thấy hoang mang. Nhưng cá tính anh mạnh mẽ, không hề để lộ ra sự mông lung trong lòng này.
Tuy rằng thường ngày biếng nhác, nhìn qua không tim không phổi, nhưng đôi khi… liệu cậu ấy có thấy khó chịu hay không?
Trước đây Lưu Xuyên vẫn không nghĩ đến chuyện này, giờ nghe Tần Dạ nói liền nhận ra ngay.
Bạn bè cũ đi hết, chỉ mình anh trở về, liên minh đổi thay nghiêng trời lệch đất chưa nói, đội tuyển Lạc Hoa Từ một tay sáng lập cũng hoàn toàn biến đổi, nếu không phải đáy lòng vẫn còn đam mê chống đỡ, có lẽ đã sớm từ bỏ.
Chuyện anh ỷ lại với người mình thân quen nhất cũng là phản ứng bình thường, dù gì thì Diệp Thần Hi cũng là đồ đệ chân truyền của anh, là người từng sớm tối ở chung với anh, là người vẫn luôn ở lại liên minh chờ anh trở về sau bao năm xa cách.
Lưu Xuyên cẩn thận cân nhắc, mở miệng nói: “Tôi rất hiểu sự ỷ lại của Tứ Lam đối với Diệp Thần Hi, nếu như tôi giải nghệ bốn năm năm rồi mới trở về, mấy cậu đã rời đi hết, liên minh chỉ còn lại Lộc Tường hay Lý Tưởng, tất nhiên tôi cũng sẽ có cảm giác thân thiết đặc biệt với bọn họ, kiểu niệm tình cũ này là chuyện bình thường, không liên quan tới việc chỉ huy hay thi đấu đâu.”
“Cậu nói thế cũng không đúng, giữa cậu và Lộc Tường hay Lý Tưởng đều là tình thầy trò thuần túy.” Tần Dạ không khách khí phản bác lại quan điểm của Lưu Xuyên, nhíu mày nói: “Ý tôi là cảm tình của Diệp Thần Hi và Tứ Lam khác hoàn toàn, không phải là tình thầy trò đơn thuần, Tứ Lam vô thức ỷ lại, Diệp Thần Hi bảo hộ vô điều kiện, cái gì cũng có chút… hơi quá.”
“Được rồi.” Lưu Xuyên cười cười, nói, “Kể cả thế thì tôi vẫn tin tưởng Tứ Lam, cũng như tôi tin cậu vậy.”
Tần Dạ nghi hoặc: “Liên quan gì đến chuyện tin hay không tin?”
Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai Tần Dạ: “Vì tôi biết hai cậu đều là người có trách nhiệm, sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến Long Ngâm, cậu thừa nhận không?”
“…” Tần Dạ không thể phản bác.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Thực ra Tứ Lam rất thông minh, tôi nghĩ cậu ấy có thể xử lý tốt chuyện này. Còn về chuyện cho ai chỉ huy khi vào playoffs thì sẽ bàn sau. Lạc Hoa Từ không cùng bảng với chúng ta, bây giờ chưa phải lúc đau đầu chuyện này. Nếu thật sự phải đánh với Lạc Hoa Từ, nếu Tứ Lam không muốn chỉ huy thì vẫn còn cậu, còn tôi, đội mình thiếu gì chứ không thiếu chỉ huy, khỏi lo.”
Tần Dạ: “…”
Nếu đội trưởng mấy đội khác mà nghe câu này có lẽ sẽ hộc máu tại chỗ.
Hắn dễ dàng bỏ qua đề tài này, Tần Dạ bất đắc dĩ nhưng cũng hiểu được Lưu Xuyên làm vậy rất có phong thái của đội trưởng.
Có lẽ bản thân hơi cả nghĩ rồi? Nếu Lưu Xuyên tin tưởng Tứ Lam có thể xử lý tốt, Tần Dạ cũng nguyện ý tin tưởng Tứ Lam một lần.
Lúc này, Diệp Thần Hi đang ở trong phòng tắm, Lam Vị Nhiên nhàm chán ngồi trên sofa khách sạn nghịch điện thoại.
Vừa mở weibo lên, bài share nhiều nhất chính là post của lão Tiêu và Luân thần, nguyên do là buổi tối sau khi Tô Thế Luân trở về liền share lại post của fan “@ Luân Hồi Vãng Sinh Nghe nói Luân thần và người mình thích đã ở bên nhau, hi vọng người kia sẽ đối xử tốt với anh, mong anh hạnh phúc!”, Tô Thế Luân share về nói: “Cảm ơn, tôi sẽ ^ _ ^” Tiêu Tư Kính share theo: “Yên tâm, tôi sẽ giúp mọi người giám sát.”
Vì thế cái bài đăng này của Tiêu đội liền bị nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp share về, đua nhau spam trên trang chủ.
Lam Vị Nhiên thuận tay comment ở dưới: “Cậu giám sát kiểu gì? Luân thần đi hẹn hò không lẽ cậu định đi cùng?”
Tiêu Tư Kính reply: “Cái tật thích xen vào chuyện nhà người khác này của Lam Lam là học từ @Hải Nạp Bách Xuyên à?”
Lam Vị Nhiên nghiêm túc sửa lại: “Tên tôi không phải là Lam Lam, là Lam Lam Lam Lam, bốn chữ Lam, gọi tắt là Tứ Lam, cảm ơn.”
Tiêu Tư Kính reply: “Bốn chữ Lam quá dài không muốn đánh, đánh Lam Lam tiện hơn.”
Tô Thế Luân hùa theo: “Không muốn đánh +1.”
Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Hơn nữa đánh Tứ Lam rất dễ nhầm thành Tử Lại (Lười chết).”
Tô Thế Luân lại phụ họa: “Tôi type [silan] vào điện thoại cũng auto correct thành Tử Lại.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Hai người này đều tâm địa đen tối, 1 vs 2 Lam Vị Nhiên cam bái hạ phong!
Đúng lúc này, Diệp Thần Hi tắm xong đi ra, tới trước mặt Lam Vị Nhiên, mỉm cười nói: “Về rồi à?”
Người con trai trẻ tuổi vừa tắm xong, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng nhuộm lên người khiến hắn như được bao phủ bằng một luồng sáng nhu hòa, tóc tai ướt sũng vẫn không ngừng nhỏ nước, hầu kết khiêu gợi theo lời nói mà chuyển động lên xuống, chất giọng trầm thấp vang lên bên tai, ánh mắt dịu dàng lẳng lặng nhìn anh. Trong đêm đen tĩnh mịch, tựa như có thế lực mơ hồ nào đó đang dẫn dắt người ta sa đọa.
Đột nhiên Lam Vị Nhiên cảm giác tim đập nhanh hơn, tiểu thiếu niên ngây ngô trong ấn tượng trước đây của anh nháy mắt đã biến thành một người con trai thành thục, gợi cảm lại tao nhã. Thời gian trôi nhanh quá, đôi khi nhìn vào Diệp Thần Hi của hiện tại, anh bỗng hoảng hốt cảm giác như đoạn thời gian dạy dỗ đồ đệ chơi Tiêu Dao ở Lạc Hoa Từ năm ấy tựa như một giấc mộng.
Diệp Thần Hi thấy anh thất thần, lại gần hỏi: “Sư phụ… sao thế?”
Lam Vị Nhiên định thần lại, cười nói: “À, tôi đi với Tần Dạ tới một quán ăn ở ngoài, ngồi nói chuyện tiện thể ăn một chút.”
Diệp Thần Hi mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Sắp vào playoffs rồi, ngày mai mọi người ở đội sẽ tới phải không?”
“Ừ, 11 rưỡi sẽ hạ cánh.” Lam Vị Nhiên nói, “Lưu Xuyên cho xe đi đón, tôi ở khách sạn giúp mọi người bố trí phòng ở.”
“Còn vài ngày nữa mới bắt đầu thi đấu, có thể tranh thủ huấn luyện một chút.” Diệp Thần Hi hỏi, “Địa điểm huấn luyện đã có chưa?”
“Chưa đây, đến lúc đó tìm quán net gần gần cũng được.” Lam Vị Nhiên nói.
“Nếu không ngại thì qua Lạc Hoa Từ đi.” Diệp Thần Hi nhìn về phía Lam Vị Nhiên, nghiêm túc nói, “Lạc Hoa Từ có hai phòng huấn luyện, một phòng cho đội viên chủ lực luyện tập hàng ngày, một phòng khác dùng làm trại huấn luyện để bồi dưỡng người mới. Sắp tới playoffs nên tôi cho người bên trại huấn luyện nghỉ, vừa lúc phòng huấn luyện để không, có thể cho các anh mượn để đấu tập, chỗ đó thiết bị hiện đại, còn có máy chiếu, loa đài, tiện cho mọi người bố trí chiến thuật.”
Lam Vị Nhiên giật mình, quay đầu lại nói: “Mượn phòng huấn luyện của Lạc Hoa Từ? Không ổn lắm đâu.”
Diệp Thần Hi thấp giọng nói: “Anh sợ tôi nhân cơ hội tìm hiểu chiến thuật của bên đó à? Hay sợ tôi bố trí thiết bị theo dõi trong phòng?”
Lam Vị Nhiên vội nói: “Cậu không phải người như vậy.”
Những lời này thốt ra một cách vô thức, sau khi dứt lời Lam Vị Nhiên cũng sửng sốt – vậy mà anh lại tin tưởng Diệp Thần Hi vô điều kiện như thế.
Dù người ngoài có đánh giá Diệp đội của Lạc Hoa Từ sâu không lường được, nhưng Lam Vị Nhiên vẫn tin tưởng đồ đệ của mình, dù Diệp Thần Hi giảo hoạt khôn lường trong việc an bài chiến thuật, nhưng xét về nhân phẩm vẫn rất đáng tin. Với sự kiêu ngạo của Diệp Thần Hi, hắn căn bản khinh thường mấy thủ đoạn lén lút moi chiến thuật của đối thủ này.
Có điều vừa nói câu này, nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của Diệp Thần Hi, Lam Vị Nhiên vẫn có chút xấu hổ nhìn qua chỗ khác, giải thích: “Khụ khụ, tôi biết cậu sẽ không làm như thế. Có điều bảo tôi kêu mấy người kia tới phòng huấn luyện của Lạc Hoa Từ, sau này khi hai đội chúng ta đấu với nhau dù thắng hay thua thì đều không có lợi cho cậu. Cho nên… ý tốt của cậu tôi xin nhận, nhưng bọn tôi vẫn ra ngoài tìm chỗ thì hơn.”
Diệp Thần Hi mỉm cười: “Tôi chỉ đề nghị thôi, anh nói cũng có lý, chuyện này bên anh tự lo đi vậy… Nếu có cơ hội thì rất hoan nghênh anh về thăm lại Lạc Hoa Từ.”
Lam Vị Nhiên nói: “Ừ, tính sau đi.”
Diệp Thần Hi trầm mặc một lát, đột nhiên nhìn Lam Vị Nhiên, hạ giọng nói: “Tôi rất vui khi thấy vừa rồi sư phụ có thể tin tưởng tôi như thế. Dù mấy năm nay bề ngoài của tôi khác đi, nhưng có rất nhiều thứ… thực ra chưa từng thay đổi.”
Bao gồm cả tình cảm dành cho anh, trách nhiệm cho đội tuyển, còn cả quyết tâm dẫn dắt anh em Lạc Hoa Từ tiến bước. Tất cả đều là sự kiên trì của cả Diệp Thần Hi thời niên thiếu lẫn Diệp Thần Hi của hiện tại, dù liên minh có thay đổi thế nào, ý niệm thuở ban sơ này vẫn chưa từng thay đổi.
Lam Vị Nhiên quay đầu, thấy ánh mắt cười của Diệp Thần Hi, trong khoảnh khắc ấy anh bỗng chết trân, giật mình lẳng lặng đối diện với Diệp Thần Hi, người này rốt cuộc khác chỗ nào, chỗ nào vẫn như cũ, căn bản Lam Vị Nhiên không phân định được rõ ràng. Suy nghĩ của anh có chút hỗn loạn, vừa để ý lại rất kiên định tin tưởng – dù Diệp Thần Hi trước mắt khác xưa đến thế nào, hắn vẫn sẽ là một người đáng để anh tin cậy.
Đôi khi Lam Vị Nhiên cũng tự hỏi không biết tại sao mình lại mù quáng tin tưởng đến thế? Xa cách ba năm, một người hoàn toàn có thể thay da đổi thịt, dựa vào đâu mà anh vẫn nghĩ Diệp Thần Hi không trở thành người xấu xa?
Thế nhưng mỗi lần gặp chuyện khó khăn, anh lại nhớ tới Diệp Thần Hi theo bản năng…
Hôm nay khi ăn đêm Tần Dạ nói liệu có phải anh quá ỷ lại vào đồ đệ hay không? Lúc đó Lam Vị Nhiên không trả lời, chẳng qua nghi ngờ của Tần Dạ lại khiến anh nổi sóng trong lòng – đúng vậy, ỷ lại, từ này vừa vặn miêu tả chính xác cảm xúc của anh đối với Diệp Thần Hi.
Khi anh bị ép hát sẽ tự nhiên đưa micro cho Diệp Thần Hi, vì Diệp Thần Hi vẫn đứng bên cạnh anh; Khi anh bị mọi người yêu cầu ở KTV sẽ nhắn tin cầu cứu Diệp Thần Hi, vì anh biết Diệp Thần Hi chắc chắn sẽ có cách; Dù tại hiện trường carnival bị trừng phạt, anh cũng kéo Diệp Thần Hi ra hỗ trợ, vì anh biết chắc chắn Diệp Thần Hi sẽ giúp mình.
Rời bỏ liên minh ba năm rồi lại trở về, bạn bè cũ đi sạch, chỉ còn một mình Diệp Thần Hi ở lại Lạc Hoa Từ, có lẽ vì thế nên mới cảm giác dù Tiểu Diệp có thay đổi thế nào anh vẫn sẽ thấy thân thiết kỳ lạ sao?
Càng nghĩ càng rối, đến khi định thần lại mới nhận ra vậy mà mình và đồ đệ trầm mặc nhìn nhau rất lâu, Lam Vị Nhiên lập tức xấu hổ nhìn qua chỗ khác, cười cười nói: “… Tôi đi tắm.”
Dứt lời liền xoay người cuốn vào phòng tắm nhanh như gió, phảng phất như dùng skill khinh công Tiêu Dao du để dịch chuyển.
Diệp Thần Hi nhìn bóng dáng vội vã chạy biến của anh, khẽ nhếch môi.Hết chương 346.
Beta: Trầm Luân (Đội ơn em)