Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 354

Chiều hôm đó, mấy thành viên Long Ngâm chỉ ngồi đọc số liệu, bọn họ phát hiện đúng là đội tuyển Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây y hệt lời đồn. Chỉ tính riêng năng lực đấu đơn vượt qua tám điểm đã có năm người, điều này đồng nghĩa với việc sáu vị trí đánh lôi đài khi vào playoffs của Hoa Hạ có thể phái ra năm người này, rất có khả năng sẽ lên theo thứ tự.

Khí tông Võ Đang Lương Hải Tân, Ám khí Đường Môn Tạ Quang Nghị, Ngũ Độc Tiên Hứa Mạch, Khôi lỗi Đường Môn Vu Dương, bốn người này đều là cao thủ đứng đầu của từng lưu phái, Long Ngâm cũng đã từng giao thủ trong giai đoạn vòng bảng. Ngoài ra còn có một tuyển thủ thiếu niên 18 tuổi Lăng Đông, nghe đồn là đồ đệ chân truyền của Tạ Quang Nghị, cũng chơi Đường Môn Ám khí; một người khác tên là Trình Duy, là người trước đây chưa gặp qua bao giờ, số lần ra sân cũng rất ít, chơi Võ Đang Khí tông, cũng 18 tuổi.

Ngoài ra, phụ trợ của Hoa Hạ là Trầm Trường Thiên chơi Võ Đang Thái cực, buff là Nga Mi Cầm Bạch Vân Phi, tank hàng trước là tuyển thủ Thiếu Lâm Lục Vũ.

Một Thiếu Lâm, một phụ trợ, một buff, sáu dmg. Chín người này chính là những tuyển thủ đăng ký trong đội hình Hoa Hạ mùa giải thứ 13.

Tại mỗi mùa giải, liên minh chuyên nghiệp đều thông báo danh ngạch dự thi của các đội tuyển sẽ có số tuyển thủ tối đa là chín người, nhưng trên thực tế rất nhiều cao thủ đoàn chiến đều có thể đánh lôi đài, vì thế danh sách chín người chắc chắn sẽ có dự bị.

Rất nhiều đội trưởng các đội cũng có suy nghĩ này, khi bố trí chín người trong danh sách, trừ đội hình chủ lực, bọn họ sẽ đưa người mới đang được chú trọng bồi dưỡng vào đánh vòng bảng để luyện tập, thậm chí còn sắp xếp một vài vũ khí bí mật để ứng phó playoffs.

Tỉ như Hoa Hạ, mọi người vừa thấy danh sách liền biết, trên thực tế Hoa Hạ chưa từng xuất toàn lực tại vòng bảng mùa giải thứ 13, ít nhất thì trong cả hai lần giao thủ với Hoa Hạ, Long Ngâm đều chưa từng gặp vị tuyển thủ tên “Trình Duy” này, người nọ vẫn luôn ngồi ghế dự bị, cảm giác rất mờ nhạt.

– rốt cuộc là một người dự bị không được đội tuyển coi trọng, hay là vũ khí bí mật mà đội trưởng đưa vào đánh giải đây?

Thực ra Lưu Xuyên có chút lo lắng, liệu có phải Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân vì muốn đối phó với hắn mà ẩn giấu bài tẩy hay không?

Đội hình ra quân của Hoa Hạ khi gặp Long Ngâm hai lần tại vòng bảng đều giống nhau. Lôi đài có Vu Dương, Hứa Mạch, Tạ Quang Nghị. Đoàn chiến thay Vu Dương bằng Đường Môn Ám khí Lăng Đông, dùng hai thầy trò Đường Môn Tạ Quang Nghị và Vu Dương làm dmg chủ lực. Lương Hải Tân Võ Đang Khí tông khống chế, phụ trợ còn lại đánh tiêu hao thiên về late game, đây cũng là phong cách đội hình thường thấy nhất của Hoa Hạ hiện tại.

Thế nhưng, nhìn danh sách chín người này, Lưu Xuyên vẫn cảm thấy có chút bất an.

Tất nhiên hắn không biểu hiện sự bất an đó ra ngoài, nhưng đến tối về khách sạn, Ngô Trạch Văn đã lập tức nhận ra, đi tới trước nghiêm túc hỏi: “Có phải anh lo Trình Duy kia sẽ trở thành biến số khi thi đấu không?”

“Vẫn là em hiểu tôi.” Lưu Xuyên mỉm cười ôm lấy Ngô Trạch Văn, nhẹ giọng nói: “Trước đây tôi chưa từng nghe nói tới tuyển thủ này, số lần ra sân tại vòng bảng cũng không nhiều, nếu muốn giấu vũ khí bí mật này thì cũng giấu quá kỹ rồi, nhưng tôi có một cảm giác kỳ quái… người này dùng để nhắm vào tôi.”

Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Sao lại nghĩ như thế? Tuyển thủ eSport phải thi đấu thường xuyên để bảo trì cảm xúc và phát huy khả năng ổn định. Người này vẫn luôn ngồi ghế dự bị, chắn chắn khi ra sân sẽ biểu hiện thất thường, dù sao kinh nghiệm thi đấu phong phú cũng là điều rất quan trọng, không phải sao?”

“Thế nên mới kỳ quái.” Lưu Xuyên nắm tay Ngô Trạch Văn, dẫn cậu qua sofa bên cạnh ngồi xuống, nghiêm túc phân tích, “Danh sách chín người của từng đội tuyển đều rất quý giá, không thiếu người vì tranh slot thi đấu mà đầu rơi máu chảy. Không có đội trưởng nào ngu ngốc đến độ mang theo một tuyển thủ ăn không ngồi rồi, lãng phí một slot, điều này chứng tỏ tuyển thủ tên Trình Duy này có tác dụng nhất định.”

Lưu Xuyên dừng một chút, sờ cằm nói: “Quan trọng hơn là, những tuyển thủ cũ như Hứa Mạch, Vu Dương đều là do tôi cất nhắc, tôi hiểu bọn họ rất rõ. Nhưng tôi lại không biết gì về Trình Duy, trước khi tôi giải nghệ thì Hoa Hạ không có người này, rõ ràng là khai quật được hoặc tiến cử sau khi tôi giải nghệ. Nếu nói tôi lý giải Hoa Hạ đến 90% thì Trình Duy này chắc chắn là 10% còn lại.”

Ngô Trạch Văn nhanh chóng hiểu ra.

Lương Hải Tân muốn đưa Hoa Hạ đánh Long Ngâm của Lưu Xuyên, chắc chắn áp lực sẽ cực kỳ lớn. Lưu Xuyên là đội trưởng cũ của Hoa Hạ, hắn hiểu rất rõ Hoa Hạ, hai đội trưởng đội phó Lương, Tạ, mấy tuyển thủ như Hứa Mạch, Vu Dương đều do Lưu Xuyên bồi dưỡng. Lịch sử của Hoa Hạ, phong cách của Hoa Hạ, chi tiết tuyển thủ trong Hoa Hạ, chắc chắn không khác nào đáy hồ nước trong veo trong lòng Lưu Xuyên.

Một đội ngũ như vậy mà đi đấu với Long Ngâm, ở vòng bảng còn có thể dùng ưu thế kinh nghiệm đánh bại Long Ngâm, nhưng hiện tại Long Ngâm đã trưởng thành qua tôi luyện 34 trận đấu, những người mới cũng thành thục hơn nhiều, phần thắng của Hoa Hạ thực ra không hề lớn.

Vì vậy, Lương Hải Tân đưa theo một tuyển thủ mà Lưu Xuyên hoàn toàn không hề hay biết cũng là suy nghĩ hợp lý, có lẽ thiếu niên tên Trình Duy này để nhắm riêng vào Lưu Xuyên. Có điều tuyển thủ này chỉ lên lôi đài vài trận ở vòng bảng, đoàn chiến không hề thấy bóng dáng, rốt cuộc cậu ta có thể phát huy thực lực “con bài thần bí” hay không, trước mắt vẫn chưa thể biết.

“Giữ bài tẩy cho playoffs đã là lệ thường ở liên minh, rất nhiều đội tuyển sẽ không lộ ra chiến thuật cao cấp trong giai đoạn vòng bảng. Vì thế Hoa Hạ đưa theo một tuyển thủ mà tôi không biết cũng là chuyện dễ hiểu.” Lưu Xuyên đoán được điểm này, ngược lại cũng cực kỳ bình tĩnh, mỉm cười nói, “Không sao, lôi đài hoàn toàn dựa vào thực lực cá nhân, chủ yếu đến đoàn chiến vẫn phải tùy cơ ứng biến, cho nên… trận này tôi sẽ chỉ huy đoàn chiến, chỉ có tôi mới hiểu rõ nhất cơ chết vận hành cùng trung tâm chiến thuật của Hoa Hạ, chỉ thay đổi một người thì cũng sẽ không tạo nên biến hóa quá lớn.”

“Ừ.” Ngô Trạch Văn nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói: “Tôi tin anh.”

Lưu Xuyên cười nói: “Em cứ tin tôi như thế à? Thực ra tôi cũng không phải bách chiến bách thắng đâu, còn thường xuyên thua nữa là.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi chỉ nói một câu để cổ vũ anh thôi.”

“…” Lưu Xuyên thực sự không biết nói sao với người này, chỉ xoa xoa đầu cậu.

Hai người nhìn nhau, đáy lòng Lưu Xuyên bỗng xao động, nhịn không được nâng cằm Ngô Trạch Văn lên hôn xuống.

“Ưm…ư…”

Ngô Trạch Văn bị hôn không kịp trở tay, Lưu Xuyên nhân cơ hội luồn lưỡi vào trong ôn nhu hôn liếm. Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, thực ra mấy ngày cách xa cậu cũng rất nhớ Lưu Xuyên, thấy Lưu Xuyên bị chỉnh thê thảm ở carnival, khi những người khác đang cười ha ha, Ngô Trạch Văn lại đau lòng vô cùng.

– mình hết thuốc chữa rồi sao, lại yêu phải một người như vậy?

Cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, Ngô Trạch Văn đỏ hết cả tai, miệng khẽ hé ra, hai tay run rẩy nhẹ nhàng ôm vai hắn.

Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn chủ động mở miệng đáp lại liền kích động hôn càng thêm nhiệt tình, tay cũng không nhịn được mà ôm lấy eo cậu, tháo kính mắt của cậu xuống, thuận thế áp đảo người kia trên sofa.

“A… ưm…ưm… Đủ, đủ rồi.. Lưu Xuyên… Đừng….”

Người nào đó dường như đang xao động vô cùng, bất chấp quy củ luồn tay từ dưới vạt áo sơ mi vào trong, Ngô Trạch Văn đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy hắn.

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên, ding dong, ding dong không ngừng.

“…” Lưu Xuyên đen mặt đứng dậy mở cửa: “Ai đấy?!”

Trương Thư Bình tươi cười đứng bên ngoài, thấy Lưu Xuyên liền thân thiện ôm hắn: “Hế lô, lâu lắm không gặp!”

Lưu Xuyên: “…”

Thực sự muốn đá người này một phát ra ngoài cửa sổ, sớm không đến, muộn không đến, nhắm đúng lúc này đến là sao?

Trương Thư Bình lại thản nhiên đi vào phòng, thấy đồ đệ nhà mình luống cuống tay chân ngồi dậy đeo kính từ trên sofa, mặt đỏ lựng, quần áo cũng lộn xộn.

Trương Thư Bình không khỏi nghi hoặc: “Trạch Văn, cậu làm sao thế?”

“… Vừa rồi bị ngã.” Ngô Trạch Văn sửa sang lại quần áo, đeo lại kính mắt, ra vẻ bình tĩnh nói, “Sao sư phụ lại tới đây?”

Trương Thư Bình cười nói: “Đến thăm cậu nè, lâu lắm không gặp, tôi mang cho cậu chút đồ ăn, đặc sản ở quê cả đấy.”

Tuy Lưu Xuyên rất khó chịu khi có bóng đèn quấy rầy, có điều Trương Thư Bình tới thăm đồ đệ, hắn cũng không thể đuổi người ta đi, đành thối mặt nói: “Vào đi.”

Trương Thư Bình đi vào, đặt mấy món đặc sản lên bàn, ngồi ở sofa bên cạnh Ngô Trạch Văn nói: “Mấy ngày nữa là thi đấu rồi, gần đây Thượng Hải hay đổ mưa, chú ý đừng để dính cảm lạnh. Nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái cho tốt, thực ra tôi rất yên tâm về cậu, tố chất tâm lý của Trạch Văn nhà ta đúng là hàng đầu.”

Lưu Xuyên lạnh lùng nói: “Từ khi nào cậu ấy thành Trạch Văn nhà anh rồi?”

Trương Thư Bình quay đầu lại nói: “Chẳng phải đây là đồ đệ tốt cậu giới thiệu cho tôi sao? Không phải nhà tôi chẳng nhẽ là nhà cậu?”

Ngô Trạch Văn vội nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn sư phụ.”

Nếu không cắt lời, để Lưu Xuyên ghen lồng lộn lên thì không tốt lắm.

Trương Thư Bình mỉm cười vỗ vai Ngô Trạch Văn: “Rất nhiều anh em bình luận viên đều nói với tôi cậu là người mới có biểu hiện xuất sắc nhất mùa giải này, tôi cũng có xem mấy trận gần đây, hiện tại cách chơi của cậu đã có nét đặc sắc riêng, cũng thành thục lắm rồi. Nói thật, giờ cậu đã có thể so sánh được với thời tôi ở đỉnh cao phong độ năm đó. Tin tưởng hơn vào bản thân một chút, các vòng sau tiếp tục cố gắng.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Vâng, tôi biết.”

Lưu Xuyên khó chịu nói: “Này, anh từ xa chạy tới chỉ để nói mấy câu này hả?”

“Cũng không xa lắm, tôi ở ngay tầng trên à.” Trương Thư Bình vô tội: “Tôi tới thăm đồ đệ mà sao cậu cứ thái độ ghét bỏ thế?”

Lưu Xuyên lười trả lời, quấy rầy chuyện tốt của người ta, không đá anh đi đã là nể anh lắm rồi.

Trương Thư Bình tiếp tục cầm một lá thư trong túi ra đưa cho Lưu Xuyên: “Thực ra tôi tới tìm mấy cậu còn một chuyện, cái này của cậu.”

Phong thư màu đỏ nhìn qua rất tinh xảo, Lưu Xuyên không khỏi sửng sốt: “Anh muốn kết hôn à? Thiệp mời cưới hả?”

“Nghĩ nhiều rồi, đây là của liên minh cho cậu.” Trương Thư Bình giải thích.

Lưu Xuyên tò mò mở ra, nhìn thấy xong không biết nói sao: “Khách mời đặc biệt?!”

Trương Thư Bình nói: “Đúng vậy, mỗi trận playoffs đều sẽ mời một khách quý đặc biệt làm bình luận viên, trận đầu bên bảng A muốn mời cậu… Đừng có lườm tôi, không liên quan đến tôi đâu, phía liên minh quyết định mà, ai bảo cậu được nhiều người yêu thích thế tôi biết làm sao được. Thiếp mời tôi đưa rồi đấy, hai giờ chiều 14 tháng Sáu, đúng giờ tập trung ở hậu đài, đến lúc đó đừng tới muộn.”

Trương Thư Bình vỗ vai Lưu Xuyên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lưu Xuyên tung một cước với bóng lưng của anh, Trương Thư Bình quay đầu lại, Lưu Xuyên lập tức thu chân về, mỉm cười nói: “Đi thong thả ha.”

“…” Trương Thư Bình trợn trắng mắt xoay người đi, thực ra anh cũng không muốn bình luận cùng cái tên Lưu Xuyên này chút nào, nhưng liên minh đã yêu cầu Lưu Xuyên anh cũng không còn cách nào khác. Cảm giác khi bình luận chắc chắn sẽ cãi nhau đau cả đầu.

Đợi Trương Thư Bình rời đi, Lưu Xuyên mới đóng cửa lại, quay đầu thì không thấy bóng dáng Ngô Trạch Văn đâu nữa, có lẽ là ngượng nghịu trốn vào phòng tắm mất rồi.

Lưu Xuyên sờ sờ mũi, ngẫm lại một màn vừa nãy, cũng biết bản thân có hơi cầm thú. Hai người khi yêu nhau lâu sẽ muốn tiến thêm một bước là chuyện rất bình thường, có điều hiện tại rõ ràng Ngô Trạch Văn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, lại thêm những trận đấu sắp tới… Vừa rồi đúng là đã quá xúc động.

Lưu Xuyên đi tới trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa, mỉm cười nói: “Trạch Văn, em không giận đấy chứ?”

“Không.” Ngô Trạch Văn đỏ mặt nói, “Anh lo chuyện của mình đi, tôi tắm trước.”

“Ừ.” Lưu Xuyên đành quay đầu bật máy tính, mở lịch thi đấu trên web ra xem, trong lòng có chút thất vọng khó tránh khỏi.

Làm đội trưởng thật không dễ dàng gì, ngày nào cũng sớm chiều ở chung với Trạch Văn, nhìn thì được mà ăn lại không được, hắn sắp nhẫn nhịn thành Thánh luôn rồi.

Tốt nhất là có thể thuận lợi đánh xong playoffs, lấy cúp vô địch, đồng thời ôm được học bá Trạch Văn… Chắc chắn hắn sẽ trở thành người hạnh phúc nhất.
Bình Luận (0)
Comment