Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 362

Khán giả cũng không hề biết rốt cuộc Trình Duy kia là ai, thông tin nhìn qua thì thấy chẳng khác gì những tuyển thủ dự bị của nhiều đội tuyển. “Một điểm hạ gục lôi đài”, thông số chẳng khác nào trò cười trong playoffs. Chẳng qua đến khi thông tin của Xuyên thần hiện ra thì mọi người cũng cạn lời nghẹn họng – Số điểm hạ gục lôi đài của Xuyên thần cũng là một điểm!

Một điểm này là mạng của ai nào? Dương Kiếm ngồi phía dưới không khỏi cúi đầu.

Phương Chi Diên thấy vẻ mặt của cậu, nhịn không được mà vỗ vai cậu, nói: “Cậu là một điểm duy nhất mà Xuyên thần có được, cậu nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”

“…” Dương Kiếm nhíu mày, không thèm để ý tới lời nói đùa của Phương Chi Diên, nói: “Anh ấy đích thân ra sân để đánh với một tuyển thủ mờ nhạt của Hoa Hạ có phải hơi khoa trương rồi không? Phái Từ Sách lên không hơn à?”

Phương Chi Diên nói: “Cậu thực sự nghĩ Trình Duy là một tuyển thủ mờ nhạt sao?”

“Chẳng nhẽ không đúng sao? Cậu ta mất hút suốt cả vòng bảng…” Dương Kiếm vốn tin chắc vào suy luận của mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Phương Chi Diên cậu lại thấy không chắc chắn nữa, giọng nói cũng nhỏ lại, “Ây… đừng bảo là vũ khí bí mật đấy?”

“Đoán đúng rồi.” Phương Chi Diên mỉm cười nói “Tuy tôi không biết lai lịch của Trình Duy này, nhưng nếu đội phó Tạ đặt cậu ta ở vị trí đánh cuối thì chắc chắn người này không đơn giản. Tuyển thủ này mới 18 tuổi, rất có khả năng là ngoại binh đến trợ giúp cho Hoa Hạ trong playoffs.”

Dương Kiếm khiếp sợ nói: “Trợ giúp từ bên ngoài?”

“Cậu nhìn vẻ mặt của cậu ta xem.” Phương Chi Diên chỉ lên màn hình lớn, “Tuổi còn nhỏ như vậy mà khi lên đài lại trấn định thong dong, người mới không thể bình tĩnh như vậy được. Dù là người mới nổi danh như Trần Tiểu Bắc hay Tiết Khắc của Thất Tinh Thảo thì khi mới ra thi đấu cũng sẽ hồi hộp. Nhưng Trình Duy lại không hề lo lắng, rõ ràng đã quen rồi.”

Dương Kiếm đăm chiêu nhìn về phía màn hình, quả nhiên Trình Duy rất bình tĩnh ngồi ở ghế tuyển thủ, nhìn không ra bất cứ sự lo lắng hồi hộp nào. Nếu thực sự là một người mới mờ nhạt, đấu với Xuyên thần đỉnh đỉnh đại danh chắc chắn sẽ có áp lực tâm lý. Vậy mà biểu hiện của Trình Duy hiện tại lại như không hề có tí áp lực nào…

Đúng lúc này, thời gian tạm dừng để thay người đã kết thúc, trận đấu tiếp tục bắt đầu.

Lưu Xuyên ngồi vào ghế, vừa thao tác Hải Nạp Bách Xuyên đi tới trung tâm bản đồ, vừa đánh chữ nói: “Hê lô Trình Duy:)”

Trình Duy cũng đánh chữ: “Chào Xuyên thần!”

Nghe nói vị Xuyên thần này lúc nào cũng sẽ đánh chữ chơi đòn tâm lý trước khi bắt đầu chính thức tấn công, Trình Duy cũng không hiểu rõ tại sao, nhưng khi nhắc chuyện này với những thành viên đội tuyển Hoa Hạ thì ai nấy cũng đều xanh mét ca mặt, khiến Trình Duy cực kỳ hoang mang. Nhìn hôm nay thì Xuyên thần cũng đâu đáng sợ như mọi người miêu tả? Còn đánh chữ chào hỏi mình, chẳng phải rất có phong độ sao?

Trình Duy đang nghĩ thì Lưu Xuyên đánh chữ tiếp: “Tôi đang ở phía sau cậu rồi.”

Nhanh như vậy?! Trình Duy cả kinh trong lòng, lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng không có bóng người nào phía sau lưng.

Lưu Xuyên lại nói: “Thực ra năm giây nữa mới tới nơi cơ.”

Khán giả: “…”

Trình Duy: “…”

Người xem tại hiện trường cười ná thở, Trình Duy bị trêu thì đỏ hết cả mặt. Đờ mờ! Bảo sao mọi người đều nói PK với Xuyên thần rất khó ở, hóa ra là như vậy! Người này nói chuyện lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác muốn đập cho chết!

Lưu Xuyên trêu thiếu niên liền thấy nhóc con Trình Duy quá đơn thuần, nhịn không được cười lên một tiếng, nhanh chóng khống chế account Đường Môn của mình đi tới trước mặt đối phương.

Quả nhiên Trình Duy chơi theo lưu phái Khí tông, tạo hình nhân vật của cậu nhìn rất thú vị, người chơi có thể tự do điều chỉnh vẻ ngoài của nhân vật trong game, dáng người đạo trưởng Võ Đang của Trình Duy hơi gầy, vóc dáng nhỏ con, là bộ dáng của một thiếu niên lại mặc một bộ đạo bào màu xanh, nghiêm trang cầm trường kiếm đứng đó.

Sau khi Lưu Xuyên đến gần cũng không gấp gáp, cẩn thận quan sát vị trí của đối phương, vì hắn ẩn thân nên Trình Duy không hề phát hiện, trong nháy mắt khi Trình Duy thay đổi tầm nhìn đưa lưng về phía mình, Lưu Xuyên quyết đoán ra tay, nhanh chóng gọi ra bốn coi rối, ngay khi Trình Duy quay lại thì lập tức cho phát nổ!

Trình Duy đang điều chỉnh tầm nhìn để tìm kiếm đối phương, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ ‘Ầm’, quanh người tỏa ra một làn khói dày đặc!

– Thập tự vây sát, chính xác!

Không đề phòng để Lưu Xuyên đột nhiên tập kích, tiếng nổ bên tai khiến Trình Duy cũng khựng lại.

– quá nhanh! Tốc độ của đối phương nhanh đến mức cậu không kịp tránh né!

Cậu chắc chắn phải lãnh đủ thương tổn một chiêu này, may mà Trình Duy cũng phản ứng rất nhanh, ngay sau khi trúng Thập tự vây sát, cậu đã phán đoán được vị trí của Lưu Xuyên, dùng khinh công giang hồ “Phi hạc xung thiên” bay lên cao, tiếp tục dùng “Phiêu tuyết xuyên vân” bay đến phía xa, nhanh chóng kéo dãn cự ly với Lưu Xuyên.

Võ Đang Khí tông là pháp sư khống chế, thích hợp cách chơi diều cấu máu từ xa, khá giống với cách chơi bạch ma pháp sư bên Thần Tích của Trình Duy, đấu pháp đều là liên tục giảm tốc độ của đối thủ hoặc khống chế thành công rồi niệm skill tấn công từ xa. Trình Duy hiểu rõ cách chơi pháp sư, vì thế cậu ngay lập tức lấy lại tiết tấu của bản thân.

– Kiếm khí nghiêm sương!

Đây là một skill không mất thời gian niệm, có thể dùng để đóng băng đối thủ, thích hợp dùng để kéo dãn cự ly.

Nhưng ngay khi cậu dùng chiêu này, Lưu Xuyên cũng gọi ra một con rối.

– Khôi lỗi chắn vị!

Kiếm khí nghiêm sương bắn ra theo đường thẳng bị con rối chặn lại, con rối đứng trước Lưu Xuyên bị đóng băng, còn bản thân Lưu Xuyên thì không hề hấn gì!

Trình Duy thấy tung chiêu bị hụt cũng không hoảng hốt, ngay sau đó liền tung một skill khống chế khác – Điểm huyệt chỉ pháp!

Điểm huyệt chỉ pháp là một trong số ít những skill auto-lock của Võ Đang Khí tông, cũng giống như rắn của Ngũ Độc cắn người, tự khóa mục tiêu không thể tránh né, chỉ cần đứng trong phạm vi tấn công thì chắc chắn sẽ điểm huyệt chính xác.

Quả nhiên Lưu Xuyên trúng chiêu, toàn thân bị cố định không thể cử động.

Điểm huyệt chỉ pháp là dạng kỹ năng khống chế mạnh, vì thế thời gian hồi chiêu rất dài, một khi cố định được đối phương thì phải đánh ra đủ thương tổn, tránh lãng phí một kỹ năng tốt như vậy. Biết rõ điểm này, Trình Duy lập tức đứng phía xa mở trạng thái “Kiếm khí ngưng thần”, bắt đầu niệm skill công kích của Võ Đang!

Đáy lòng Lưu Xuyên nhịn không được nghĩ: Ý thức của thiếu niên này thực sự đứng đầu. Chiêu khống chế đầu tiên hụt liền lập tức chồng thêm khống chế, hơn nữa ngay khi thành công khống chế đối thủ thì không do dự nhấn “Kiếm khí ngưng thần”, Kiếm khí ngưng thần có thể tăng 50% sát thương cho Võ Đang trong năm giây, coi như skill trải đệm trước khi bùng nổ, có điều thời gian hồi chiêu cũng cực kỳ lâu, phải chắc chắn đánh trúng mới được phép sử dụng.

Trình Duy quyết đoán ngưng thần bùng nổ, ngay sau đó liền nhanh chóng chồng combo – Kiếm khí tiêu tâm! Kiếm khi tung hoành! Ngũ khí triều nguyên!

Skill của Võ Đang Khí tông cần thời gian niệm, vì vậy chênh lệch giữa một cao thủ và newbie chỉ ở việc tính thời gian mở skill, ví dụ như ba skill vừa rồi mỗi một chiêu cần 1.7 giây niệm mới phóng ra, cao thủ thực ra có thể đánh ra combo x3 trong 3×1.7=5 giây, không hề có khe hở ở giữa các skill tung ra. Còn newbie chậm rãi ấn phím thì có lẽ mất sáu giây cũng chưa xong, việc nắm chắc tiết tấu và thời gian dùng skill cũng là kỹ thuật chơi cực kỳ quan trọng đối với một pháp sư.

Rõ ràng Trình Duy làm rất tốt, chỉ trong năm giây khống chế ngắn ngủi từ hiệu quả điểm huyệt, vậy mà cậu có thể tung ra combo x3 chuẩn xác, hơn nữa dưới hiệu quả gia tăng của “Kiếm khí ngưng thần”, chiêu chồng chiêu, máu của Lưu Xuyên cũng bị bào đi 20%!

Chức nghiệp pháp sư, thương tổn gây ra bởi combo x3 không thể xem thường.

Sau khi kết thúc hiệu quả điểm huyệt, Trình Duy lập tức khinh công lùi về sau, Lưu Xuyên cũng lập tức dùng “Mê ảnh tung” bay tới, gọi ngay một con rối ra chắn trước mặt Trình Duy.

– muốn dùng Khôi lỗi cấm túc sao?

Trình Duy đoán Lưu Xuyên sẽ tiếp tục dùng con rối khống chế, hiện tại khinh công giang hồ của cậu đang chờ hồi chiêu, cậu đành mở khinh công môn phái “Thê vân tung”, thiếu niên đạo trưởng trên màn hình thong thả nhảy lên, đạo bào hòa giữa sắc xanh và trắng tung bay theo gió, trường kiếm trong tay vẽ ra đồ án Thái Cực Bát Quái, dưới ánh trăng nhìn phiêu dật biết bao nhiêu.

Trình Duy thành công thoát khỏi khống chế của đám con rối, nhưng cậu không thể ngờ đúng lúc đó xích sắt trong tay Lưu Xuyên tung ra, Trình Duy đang đứng trên không trung bị móc câu giật ngược xuống đất, nơi mà Lưu Xuyên đã bày sẵn trận con rối – Thập tự vây sát!

Khói trắng lại bao phủ không gian, Trình Duy lại bị bốn con rối nổ cho mất một đoạn máu, lại càng họa vô đơn chí hơn, lúc này Lưu Xuyên mới thực sự sử dụng “Khôi lỗi cấm túc”, khống chế Trình Duy đứng yên tại chỗ.

Trình Duy: “…”

Lưu Xuyên không hề chơi theo cách thông thường khiến Trình Duy cực kỳ sửng sốt.

Vừa rồi cậu dùng khinh công môn phái là vì tưởng rằng Lưu Xuyên muốn dùng con rối khống chế mình, chẳng ngờ Lưu Xuyên gọi đệ ra chỉ để hù dọa cậu, chiêu khống chế thực sự lại là Tử mẫu phi trảo của Đường Môn! Cậu nhảy lên đúng lúc bị móc câu của Lưu Xuyên kéo về, nhìn qua kiểu gì cũng thấy bại não.

Tốc độ của Lưu Xuyên nhanh hơn cậu nghĩ quá nhiều, biến hóa cũng không thể kiểm soát!

Thực ra vốn trước khi giao thủ Trình Duy rất tự tin, nhưng giờ khắc này khi thực sự đánh nhau, Trình Duy mới phát hiện, đối thủ trước mặt cậu đây sâu không lường được, căn bản không thể suy nghĩ theo lối thông thường để đoán biết đối phương!

Càng thảm hơn là bình thường ở Hoa Hạ cậu chỉ thường xuyên đánh với một Đường Môn Khôi lỗi duy nhất là Vu Dương, cậu đánh với Vu Dương có ưu thế triệt để, vì thế cậu vẫn luôn cho rằng cao thủ lưu phái Khôi lỗi cũng chỉ đến thế này thôi, mãi đến hôm nay khi gặp Lưu Xuyên trên sàn đấu, cậu mới hiểu được – thế nào là một tuyển thủ cấp thần thực sự!

Nếu không nhờ phản ứng của Trình Duy rất nhanh, có lẽ đã sớm bị một combo của Lưu Xuyên nổ chết.

Nhận ra điểm này, Trình Duy lập tức hít sâu để tỉnh táo lại, dù gì thì cậu cũng đã từng đánh với rất nhiều đại thần bên Thần Tích, không đến nỗi mới gặp tí thất thế đã kinh hoảng mà lui, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cậu đã trải qua rất nhiều vòng playoffs, vòng chung kết đầy áp lực, tố chất tâm lý tuyệt đối không kém ai.

Nếu đánh trực tiếp thì cậu sẽ thiệt thòi so với Đường Môn, Đường Môn có rất nhiều skill không cần niệm, trong khi đó bộ kỹ năng của cậu lại cần điều kiện này, khi niệm lại rất dễ bị con rối cắt ngang, cứ thế đánh thì dần dần sẽ xuất hiện chênh lệch giữa cậu và Lưu Xuyên.

Vì vậy… vẫn nên dùng khả năng chơi diều của tướng đánh xa cùng với kỹ thuật tính toán di chuyển để cấu máu đối thủ, đánh về giai đoạn sau của ván đấu.

Trình Duy hạ quyết tâm, ngay khi Lưu Xuyên đuổi tới lập tức tung ra chiêu “Kiếm khí hoàn nhiễu”.

Hiệu ứng hình ảnh của skill này cực kỳ đẹp mắt, ánh sáng màu xanh nhạt nhu hòa tạo thành một vòng tròn, người bước vào trong vòng tròn này sẽ bị giảm 20% tốc độ di chuyển, trạng thái giảm tốc có thể chồng tối đa năm tầng, nói cách khác, nếu đối phương trúng chiêu “Kiếm khí hoàn nhiễu” năm lần thì tương đương với giảm đi 100% tốc độ, không khác nào đứng yên tại chỗ.

Có điều trên thực tế, bình thường chồng được hai, ba tầng, giảm đi 40% đến 60% tốc độ của đối thủ cũng đã đủ để pháp sư thả diều rồi.

Trình Duy tung ra chiêu này ngay hướng Lưu Xuyên đang xông tới, hơn nữa Kiếm khí hoàn nhiễu là skill trên diện rộng, xác suất trúng chiêu rất cao.

Nhưng ngay một khắc Lưu Xuyên bước vào trong vòng sáng, hắn lập tức mở ra “Di hình đổi ảnh”!

Đổi vị trí với con rối giúp hắn tránh được chiêu giảm tốc của Trình Duy, bản thân lại như tốc biến tới ngay bên cạnh Trình Duy, sợi tơ trong tay khẽ động, những con rối liên tiếp xuất hiện, thực sự khiến đối phương ngu cả người.

– thế mà cũng dự đoán được, có còn là người hay không hả?

Lúc này thậm chí Trình Duy còn cảm giác Lưu Xuyên chơi cheat, cậu nghĩ mọi cách để khống chế Lưu Xuyên, nhưng Lưu Xuyên lúc nào cũng dễ dàng thoát đi như quỷ mị!

Gặp phải loại đối thủ không thể khống chế thì pháp sư máu giấy khó đánh cực kỳ.

Mấy skill khống chế đều liên tục phóng hụt khiến cậu rất buồn bực, có điều Trình Duy cũng nhanh chóng khôi phục tự tin, nhắm ngay hướng của Lưu Xuyên tiếp tục dùng Điểm huyệt chỉ pháp, chiêu này khống chế rất mạnh, Lưu Xuyên không thể thoát được.

Chẳng ngờ…

Ngay trong nháy mắt cậu ra tay, Lưu Xuyên lại dùng combo khinh công “Phi hạc xung thiên” và “Phiêu tuyết xuyên vân” bay tới vị trí cách xa đến hơn 30 mét, thực sự khiến cậu phải mở rộng tầm mắt.

– cự ly quá xa, không thể đánh trúng.

Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống bên tai, Trình Duy muốn khóc rồi, bao nhiêu skill khống chế như vậy đều hụt thì còn chơi pháp sư làm cái quần gì nữa?!

Mà Lưu Xuyên đang đứng phía xa dường như sợ còn chưa đủ kích thích, gửi một icon mặt cười :) vào khung đối thoại.

Trình Duy: “…”

Đờ cờ mờ! Dùng mặt cười là ý gì, cười nhạo tôi à? Từ khi ra mắt đến giờ, Trình Duy chưa từng phải thi đấu trong bực bội như vậy.

***

Trên thực tế, với kinh nghiệm phong phú, Lưu Xuyên nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Trình Duy, cách chơi của Trình Duy không khác nhiều với Lương Hải Tân, có điều phản ứng nhanh hơn Lương Hải Tân mà thôi. Suy nghĩ muốn chơi khống chế đánh tiết tấu tiêu hao của cậu quá rõ ràng, đương nhiên Lưu Xuyên liền đoán được chắc chắn cậu sẽ dùng Kiếm khí hoàn nhiễu để giảm tốc độ của hắn, giảm tốc thất bại thì chắc chắn sẽ dùng điểm huyệt.

Khi cao thủ quyết đấu, kinh nghiệm cũng có sức ảnh hưởng rất lớn, Lưu Xuyên chỉ cần đoán cũng đoán được bảy tám phần cách dùng chiêu của Trình Duy.

Nhưng Trình Duy thì không đoán được Lưu Xuyên.

Một mặt, cậu chưa từng đánh với những tuyển thủ chơi Khôi lỗi Đường Môn ở cấp bậc của Lưu Xuyên. Mặt khác, Lưu Xuyên đã chơi game này bảy năm rồi, bất kể là nói về sự hiểu biết game hay kinh nghiệm thi đấu phong phú, một kẻ ngoại lai như cậu sao có thể so sánh.

Có lẽ ý thức thì rất tốt, thiên phú cũng có, tung hoành bên liên minh Thần Tích giành MVP, thế nhưng… đổi game cũng đâu phải chuyện dễ dàng.

Lưu Xuyên cũng hiểu rõ điểm này, vì thế khi đánh với Trình Duy hôm nay hắn luôn cố ý chơi khác bình thường, có lẽ rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng sẽ cảm thấy hôm nay Xuyên thần đánh hơi loạn, nhưng chỉ có những thành viên Long Ngâm mới biết Lưu Xuyên đang cố ý chơi loạn như thế là để định hướng sai lệch tư duy của Trình Duy, vì Trình Duy không hề có kinh nghiệm giao thủ với hắn, chỉ nhìn mấy video thi đấu để nghiên cứu cách chơi, Lưu Xuyên biến đổi như vậy khiến Trình Duy nhất thời không thể theo kịp.

Có điều, Lưu Xuyên cũng ngầm đánh giá tuyển thủ tên Trình Duy này – đây là một người cực kỳ thông minh.

Sau khi đánh hụt khống chế liên tục, cậu quyết đoán xoay người chạy, lại rất nhanh trí mở ra “Kiếm khí hộ thể”.

Kiếm khí hộ thể tạo ra một tầng kiếm khí màu lam bao quanh chủ nhân, ngăn cản toàn bộ thương tổn từ bên ngoài, hơn nữa khi dùng Kiếm khí hộ thể thì Võ Đang niệm chiêu khác sẽ không bị cắt đứt giữa chừng, coi như một skill bảo mệnh khá ổn, vì vậy thế giới gamer còn gọi đây là “Áo choàng hộ vệ”.

Nhưng chiếc “Áo choàng hộ vệ” này cũng chỉ có thể hấp thu thương tổn trong phạm vi giới hạn, một khi trị số sát thương vượt quá khả năng phòng vệ thì tấm lá chắn sẽ dễ dàng tan vỡ.

Ánh sáng nhu hòa bao quanh tiểu đạo trưởng Võ Đang như một lớp vỏ trứng gà trong suốt.

Trình Duy trốn trong vỏ trứng bỏ chạy, Lưu Xuyên bất đắc dĩ đành phải đuổi theo sau.

Sở dĩ cậu phải dùng vỏ trứng để chạy trốn cũng là vì toàn bộ skill khống chế của cậu đều đang cooldown, vào thời điểm này, pháp sư sẽ cực kỳ mỏng manh, một khi bị Đường Môn Khôi lỗi lại gần khống chế sẽ rất bất lợi cho cậu. Vì thế cậu mở ra kỹ năng phòng ngự bảo vệ bản thân trước rồi mới chạy trốn, vừa chạy vừa chờ bộ chiêu thức hồi lại.

***

Trương Thư Bình nhìn cảnh này, nhịn không được nói: “Tuyển thủ này tên là Trình Duy, năm nay mới 18 tuổi, số lần ra sân cũng không nhiều, vậy mà hôm nay khi PK với Xuyên thần cậu ấy lại rất thông minh và bình tĩnh… Tiêu đội thấy sao?”

“Cậu ta không phải người mới.” Tiêu Tư Kính bình tĩnh phân tích, “Nói một cách khách quan thì trình độ của Trình Duy có thể sánh ngang với rất nhiều đại thần, tuyển thủ có thể solo với Lưu Xuyên mà đánh được tới cục diện này đều phải thuộc cấp bậc đại thần. Mọi người để ý lượng máu còn lại của hai người sẽ thấy, đánh tới bây giờ tuy Trình Duy trúng hai lần combo của Xuyên thần nhưng chênh lệch máu chỉ khoảng 5%, hơn nữa khi chờ hồi chiêu cậu ta cũng rất thông minh kéo dãn cự ly để câu giờ, ý thức kiểu này không thể có ở một người mới.”

“Tiêu đội nói đúng.” Trương Thư Bình cười nói, “Thôi để tôi tiết lộ nha, thực ra tuyển thủ này có quan hệ khá sâu xa với Miêu thần bên đội tuyển Thương Lan. Mọi người cũng biết Miêu thần là pháp sư triệu hồi rất giỏi ở game Thần Tích, mang theo đội tuyển FTD chuyển dời sang Võ Lâm. Thực ra năm ngoái khi đội tuyển FTD của Thần Tích giải tán, Trình Duy từng ngỏ lời mời Miêu thần sang đội tuyển của cậu ta, có điều lúc đó Lão Miêu muốn dẫn theo cả đội nên đã từ chối. Thân phận thực sự của Trình Duy là bạch ma pháp sư mạnh nhất thời điểm hiện tại ở liên minh Thần Tích chuyên nghiệp, đội phó đội tuyển Thời Quang.”

Mọi người: “…”

Lời Trương Thư Bình khiến rất nhiều người phải sững sờ há hốc mồm.

Đặc biệt là nhóm tuyển thủ ngồi trên khán đài, trừ Tô Thế Luân có chuẩn bị tâm lý từ trước, những người còn lại ai nấy đều kinh ngạc.

Dương Kiếm nhìn Phương Chi Diên, nói: “Đội trưởng đoán đúng rồi kìa, quả nhiên Trình Duy là ngoại binh tới hỗ trợ.”

Phương Chi Diên mỉm cười: “Ừ.”

Lộc Tường nghe tới đây suýt nữa đã nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi: “Hoa Hạ ảo thế, còn kéo cả hack cheat đến nữa.”

Một đám người quay đầu nhìn Lộc Tường.

Thiệu Trạch Hàng xoa đầu cho cậu tỉnh lại, nói: “Không phải hack cheat, là hỗ trợ bên ngoài.”

Lộc Tường biết mình nói sai, đỏ mặt sửa miệng nói: “Đúng đúng, là ngoại binh… mời viện trợ xịn như vậy tới là muốn giành quán quân luôn sao?” Lộc Tường dừng một chút lại nói: “Nhưng mà chắc chắn Trình Duy này đánh không lại sư phụ em đâu.” Lúc này Lộc Tường lại bắt đầu thiên vị, chắc nịch nói, “Đảm bảo sư phụ em có thể cho cậu ta ngậm lại một mồm hành!”

Nói “ngậm lại” thực ra cũng không đúng lắm, đành rằng Trình Duy cũng là người có trình độ, nhưng mọi người đều nhìn ra được khi ra sân Trình Duy đánh càng ngày càng vất vả, trong khi Lưu Xuyên thì vẫn rất thoải mái, hiểu biết sâu rộng về game cũng như quen thuộc bộ chiêu thức khiến hành tung của Lưu Xuyên tại Vĩnh dạ sâm lâm chẳng khác nào quỷ mị, Trình Duy muốn tìm được hắn phải hao tổn không ít tâm lực.

Hở một cái là Đường Môn ẩn thân mất tích, chẳng khác nào chơi trốn tìm.

Game này hoàn toàn khác với Thần Tích, chức nghiệp đánh tầm xa ở Thần Tích không có skill ẩn thân, chỉ có thích khách cận chiến mới ẩn thân đâm lén. Trình Duy nhận ra kiến thức lý luận của mình về Võ Lâm quá nghèo nàn, hoàn toàn không hiểu rõ về trò chơi này, có rất nhiều lúc cậu không thể phán đoán được suy nghĩ và cách chơi của Lưu Xuyên, chứ đừng nói tới chuyện đuổi kịp tiết tấu của Lưu Xuyên.

Lại tiếp tục một chiêu “Khôi lỗi cấm túc”, Trình Duy bị nhốt tại chỗ không thể hành động, lưu Xuyên nhân cơ hội nhanh chóng gọi con rối.

– Một con, hai con… Bảy con!

Trong nháy mắt bảy con rối đã hiện ra trước mắt, tốc độ nhanh không kịp nhìn! Lúc này Trình Duy đang chạy trốn, kỹ năng bảo mệnh thì đang chờ hồi chiêu, khinh công cũng đang cooldown, bị nhốt tại chỗ không khác nào chờ chết!

– Oành!

Theo tiếng vang đinh tai nhức óc, bảy con rối liên tục nổ tung tạo ra sát thương khổng lồ, trực tiếp tiễn luôn Trình Duy thấp máu lên bảng!

– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Duy Nhất Chuyên Chúc]!

Trình Duy kinh ngạc ngồi trước máy tính. Câu vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra, máu của cậu vẫn còn tới 18%, còn chưa đến mức thấp máu, máu của Lưu Xuyên cũng chỉ nhiều hơn cậu khoảng 5%, nhìn qua ai cũng có cơ hội thắng, tại sao nháy mắt đã thua?

Tất nhiên cậu đã từng nghe qua cách chơi Thất sát trận bạo lực của Xuyên thần, cũng từng nhìn thấy trong video, nhưng cậu không thể phán đoán được khi nào Xuyên thần dùng chiêu cuối nên không giữ lại skill bảo mệnh hay kể cả khinh công, vì thế Xuyên thần bắt được chuẩn xác khe hở khi skill giữ mạng dùng để chạy trốn của cậu đang chờ hồi lại, quyết đoán bùng nổ gọi hết con rối tiễn cậu đi trong nháy mắt!

– đúng vậy, phong cách của Lưu Xuyên chính là kiểu “Đã không ra tay thì thôi, anh đây mà chơi thì sẽ chơi chết cậu”!

Thực ra hắn rất kiên nhẫn, lại càng hiểu thế nào gọi là nắm bắt thời cơ, trước đó đánh tiêu hao với Trình Duy lâu như vậy chỉ là để thử, đến cuối cùng mới tìm đúng cơ hội một chiêu giết người, quyết đoán dứt khoát đến mức khiến người ta kinh sợ. Thậm chí Trình Duy còn chưa kịp phản ứng đã nằm đo đất dưới tay Xuyên thần.

Rõ ràng đã câu giờ cấu máu lâu như vậy rồi, đến cuối cùng lại chết trong một chiêu, giống như hai người vẫn chậm rãi trao đổi chiêu thức, ngươi tới ta đi, kết quả là đột nhiên bị đối phương tát một cái thẳng mặt, đánh tan hết thảy kế hoạch.

Lúc này Trình Duy thực sự mờ mịt.

Cậu hoang mang gãi đầu ngồi trước màn hình máy tính, dường như vẫn đang suy nghĩ gì đó… Rõ ràng mình có cơ hội thắng, tại sao bỗng nhiên lại chết thế này?

Màn hình lớn hiện ra điểm số 3:0, Lưu Xuyên mỉm cười xoay người đi xuống, phòng cách âm của đội tuyển Long Ngâm nhất thời vang lên tiếng vỗ tay chỉnh tề, đội trưởng ra trận quả nhiên yên tâm!

Phía bên đội tuyển Long Ngâm, Tiểu Dư nhịn không được nói: “Vương bài thần bí này của Hoa Hạ cũng không mạnh như trong tưởng tượng ha?”

Lưu Xuyên chỉ cười không nói, sức quan sát của Tiểu Dư vẫn chỉ ở giai đoạn gà mờ, Lưu Xuyên cũng không muốn giải thích nhiều với cậu.

Nhưng Ngô Trạch Văn tinh tế lại phát hiện lòng bàn tay Lưu Xuyên có một tầng mồ hôi lạnh, nhịn không được ghé lại nói: “Anh có sao không? Mệt lắm à?”

“Một chút.” Lưu Xuyên cũng không giấu giếm trước mặt Trạch Văn, ghé lại bên tai cậu, nhẹ giọng nói, “Vừa rồi để giải quyết Trình Duy tôi cũng phải bùng nổ hết sức, nếu đánh thêm nữa thì tôi mới là người rơi vào bất lợi. Năng lực điều chỉnh lâm thời của tuyển thủ này rất mạnh, phản ứng cũng nhanh, khuyết điểm lớn nhất của cậu ta chính là chưa đủ hiểu rõ về Võ Lâm, khiếm khuyết kinh nghiệm thi đấu với cao thủ, nếu không phải Hoa Hạ vì muốn đối phó với tôi mà giấu cậu ta đi, để cậu ta đánh hết một mùa giải thì hôm nay ai thua ai thắng còn không biết được.”

Lời này đã là đánh giá rất cao về Trình Duy. Tuy rằng hắn thắng Trình Duy, nhưng Lưu Xuyên cũng hiểu rất rõ năng khiếu của thiếu niên này không thua gì Lộc Tường, làm đại thần vương bài bên Thần Tích cũng chẳng phải chém gió thổi phồng. Người này thực sự có trình độ, cũng rất hiểu cách chơi khống chế của chức nghiệp pháp sư.

Chỉ có thể trách nước cờ này của Lê Huy đã hạ sai, giấu biệt Trình Duy như cung tâm kế, nếu thoải mái buông tay để Trình Duy đánh cả mùa giải thì hôm nay Trình Duy đã không bị động như thế.

Bên đội tuyển Hoa Hạ, Trình Duy thua trận gục đầu trở về chỗ ngồi, tựa hồ như có chút buồn bực. Tạ Quang Nghị vỗ vai cậu, thấp giọng cổ vũ: “Không sao, đây là lần đầu cậu đấu với Xuyên thần, không quen được nhịp độ thi đấu là chuyện bình thường.”

Trình Duy rầu rĩ “Dạ” một tiếng.

Tại hiện trường, một người con trai ngồi trên khán đài, vì nước da ngăm đen mà dường như chìm nghỉm trong đám người, cảm giác rất mờ nhạt.

Ánh mắt của hắn hướng thẳng tới phòng cách âm của đội tuyển Hoa Hạ.

Trong phòng cách âm, thiếu niên vừa thua trận có chút chán nản cúi đầu, ngón tay thon dài liên tục gãi gáy.

Mỗi khi lo lắng hay buồn bực đều sẽ vươn tay phải ra gãi đầu, đây là thói quen của Trình Duy. Lý Thương Vũ nhìn động tác quen thuộc của cậu nhóc mà khẽ cười, thấp giọng nói: “Chắc là shock lắm nhỉ? Thực ra để Xuyên thần dạy dỗ cậu một lần cũng là chuyện tốt.”

– trò chơi này không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu.

Lúc trước khi gặp cậu tại trận vòng bảng với Hoa Hạ, Lý Thương Vũ đã biết tới sự tồn tại của Trình Duy, vì trận đó Trình Duy tự mình ra sân.

Đúng vậy, một điểm hạ gục tại lôi đài của Trình Duy chính là mạng của một tuyển thủ Thương Lan. Vì cậu biết mình không thể gạt được Lão Miêu nên mới dứt khoát ra trận để làm quen quy tắc thi đấu, thuận tiện luyện tập một chút. Kể cả thế cậu vẫn có thể nhẹ nhàng giết chết tuyển thủ La Tử Long của đội tuyển Thương Lan.

Trận đấu đó Thương Lan thua Hoa Hạ không hề bất ngờ, khi Lương Hải Tân đưa đội lại bắt tay, nhóc con Trình Duy cũng đi theo phía sau, khi tới trước mặt Lý Thương Vũ, cậu liền cười nói: “Miêu thần, anh thấy tôi chơi Võ Đang thế nào?”

Chẳng khác nào cún con vẫy đuôi cầu khen ngợi.

Khi Trình Duy cười, đôi mắt to tròn sẽ cong lên, nhìn qua rất hoạt bát, khóe miệng nhếch lên cũng rất sáng sủa lại tự tin. Đứa nhóc này từ bé đã may mắn, sinh ra trong một gia đình ấm êm hạnh phúc, cha mẹ bao dung đùm bọc, 16 tuổi đi đánh giải được cả nhà ủng hộ. Vừa tới đội tuyển Thời Quang đã thành thần trong hai năm ngắn ngủi, dẫn dắt đội tuyển giành chức quán quân…

Trên người cậu có quá nhiều may mắn, đối lập hoàn toàn với một Lý Thương Vũ vất vả bao năm mà không giành được bất cứ giải thưởng nào.

Lý do khiến hai người thành bạn tốt là trong một trận đấu, Lý Thương Vũ trên lôi đài hành cho cậu không ngóc đầu lên nổi, sau khi thi đấu xong Trình Duy chủ động hỏi cách thức liên hệ với Lý Thương Vũ, nói rằng muốn PK với hắn. Nhóc con này tâm cao khí ngạo quyết chí không phục, Lý Thương Vũ bón hành thêm vài bữa mới chịu ngoan ngoãn, sau này mỗi khi thấy Lý Thương Vũ, cậu đều rất tôn kính gọi hai chữ “Miêu thần”.

Con đường của Trình Duy rất bằng phẳng thuận lợi, nhưng không biết chừng sau này sẽ vấp ngã, đầu rơi máu chảy.

Lý Thương Vũ có chút lo lắng lần này Trình Duy sang Võ Lâm sẽ gây chuyện, có điều hắn là đội trưởng Thương Lan, không tiện can thiệp vào nội tình Hoa Hạ, cũng ngại đám người Lương Hải Tân, không thể nói thêm gì, chỉ vỗ vai thiếu niên, thấp giọng nói: “Trò chơi này không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

Hôm nay, quả nhiên Trình Duy thảm bại dưới tay Xuyên thần.

Nhìn thiếu niên ủ rũ gãi đầu trong phòng cách âm, mặt đầy khổ sở sau khi bị hành, Lý Thương Vũ nhịn không được mỉm cười. Tuy đã 18 tuổi, nhưng trong mắt rất nhiều đại thần tiền bối thì cậu cùng lắm chỉ là một thằng nhóc choai choai, thiếu kiên nhẫn là chuyện dễ hiểu… Tiểu Duy, không việc gì phải nóng vội, thực ra con đường trưởng thành của cậu vẫn còn rất dài.Hết chương 357.

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu thần: Xuyên thần giúp tôi dạy dỗ một bạn nhỏ nhé.

Xuyên thần: “Được, để anh để anh. Ăn hành ngon hông? Làm thêm ván nữa nhá:)

Trình Duy: T__________T
Bình Luận (0)
Comment