Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 377

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tin Lam Vị Nhiên hạ gục đồ đệ Diệp Thần Hi trên lôi đài nhanh chóng được phóng viên tung lên trang chủ, rất nhiều người vào đánh giá rằng: “Không hổ là sư phụ, lão tướng ra quân quả nhiên khác hẳn”, cũng lại có người cho rằng: “Chẳng qua Diệp đội chết là do trùng hợp mà thôi, nguyên nhân phần lớn là do địa hình xung quanh ảnh hưởng, PK trực tiếp ai thua ai còn chưa biết đâu”.

Dù thế nào đi nữa, trận quyết đấu thầy trò này cũng đã mang đến một màn trình diễn tuyệt vời cho khán giả.

– đây mới là trận đánh của những tuyển thủ đứng đầu Tiêu Dao.

Thực lực của hai người sàn sàn như nhau, đôi khi còn mang tới cảm giác như thể một cặp sinh đôi có thần giao cách cảm. Rất nhiều fan Lạc Hoa Từ cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, nếu Tứ Lam có thể trở về Lạc Hoa Từ thì tốt biết bao? Lúc này có rất nhiều người nảy sinh suy nghĩ như vậy, chẳng ai quên được màn phối hợp của hai thầy trò tại carnival cả… Đáng tiếc, sau khi Tứ Lam trở về lại thành đội phó của Long Ngâm.

Sóng gió xôn xao trên internet, không khí trên sân đấu cũng không hề vì trận quyết chiến này đã kết thúc mà giảm bớt căng thẳng.

Sau khi Diệp Thần Hi xuống sân lập tức phái tuyển thủ thứ hai của Lạc Hoa Từ lên sân: Hồ Bân.

Trong số những tuyển thủ trẻ có biểu hiện xuất sắc tại giai đoạn vòng bảng thì chắc chắn không thể không kể đến Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc của Thất Tinh Thảo, bản thân hai người này cũng là người mới được bồi dưỡng tốt nhất trong đội, là đồ đệ của Tiêu đội và Luân thần nên đương nhiên càng thu hút nhiều sự chú ý hơn; tuyển thủ Lăng Đông 17 tuổi chơi Đường Môn Ám khí của Hoa Hạ là đồ đệ Tạ Quang Nghị, cũng đã biểu hiện khá xuất sắc trong vòng bảng, có điều vào đến playoffs Hoa Hạ lại lộ ra con bài bí mật Trình Duy, Lăng Đông không có cơ hội lên sân; thiếu niên Chu Thiên Vũ của Thịnh Đường là đồ đệ thứ hai của Đường Ngự Phong, cách dùng Đoạt mệnh tiễn cũng rất có tác phong của sư phụ. Nói ngắn gọn thì những thiếu niên biểu hiện xuất sắc đều là đồ đệ cưng của các đội trưởng và đội phó trong các đội tuyển lớn.

– chỉ có Hồ Bân là không giống bình thường.

Tuyển thủ nhỏ tuổi này của Lạc Hoa Từ khép mình đến độ vô hình, bình thường không nói gì với ai, lúc nào cũng chỉ cúi đầu, cảm giác rất mờ nhạt. Các tuyển thủ cùng tuổi với cậu đều có sư phụ bảo kê, che chở, hưởng hết sự cưng chiều trong đội tuyển. Hồ Bân thì lại rất độc lập, mỗi khi thi đấu đều chỉ ngồi yên lặng một mình trong góc, Diệp Thần Hi cũng không biểu hiện bất cứ sự quan tâm dư thừa nào với thiếu niên này. Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy Lạc Hoa Từ chọn cậu chỉ để cho đủ số lượng chín người trong danh sách đăng ký mà thôi.

Nhưng Lam Vị Nhiên biết, Hồ Bân này chắc chắn là người mới mà Diệp Thần Hi đang tập trung bồi dưỡng – thậm chí còn được Diệp Thần Hi cân nhắc để trở thành người nối nghiệp tiếp theo của Lạc Hoa Từ!

Diệp Thần Hi chưa bao giờ là người lãng phí tài nguyên, huống hồ hắn đã dám đưa Hồ Bân ra sân ngay trong trận playoffs quan trọng này thì phỏng đoán của Lam Vị Nhiên lại càng có cơ sở.

Rất lâu trước đây khi lần đầu giao thủ với Lạc Hoa Từ, Lam Vị Nhiên đã chú ý tới người mới này – một thiếu niên yên lặng ngồi trong góc khiến anh không nhịn được mà nhớ tới Tiểu Diệp năm đó, trên người Hồ Bân mang theo bóng dáng của Diệp Thần Hi năm xưa. Khi mới tới Thượng Hải, Diệp Thần Hi cũng chỉ là một thiếu niên chưa tròn 18 tuổi, tính tình quái đản, trầm mặc kiệm lời, cả ngày cứ thui thủi một mình chẳng có bao nhiêu bè bạn. Nhưng một khi hắn ngồi vào máy tính, hai tay chạm vào bàn phím thì ánh mắt sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc. Lam Vị Nhiên bởi vì nhìn ra điều đó mới thu Diệp Thần Hi làm đồ đệ.

– dù đối mặt với cục diện thế nào thì vẫn có thể duy trì bình tĩnh, đây là tố chất hiếm thấy nhất đối với người mới.

Năm đó Diệp Thần Hi bị sư phụ hành hạ mười trận liên tiếp vẫn bảo trì kiên định, mỉm cười tiếp tục PK với sư phụ, không những không hoảng loạn mà còn có thể trở nên vững vàng hơn. Vì vậy Lam Vị Nhiên tin rằng khi Diệp Thần Hi đã nhìn trúng người mới này thì dù mờ nhạt cũng tuyệt đối không thể khinh thường!

***

Trước khi Hồ Bân lên sân, Diệp Thần Hi có tiến lại nói vào tai cậu mấy câu. Hồ Bân gật đầu, bình tĩnh xoay người ngồi vào ghế.

Chàng trai chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tay nhanh chóng gõ phím, thao tác nhân vật “Mộc Lâm Sâm” của chính mình đi tới trung tâm bản đồ.

Hiện tại tuy Lam Vị Nhiên chỉ còn khoảng 10% máu nhưng Hồ Bân biết vị tiền bối này mạnh đến thế nào, vì thế khi cậu đi tới cũng cẩn thận hơn, đề phòng Lam Vị Nhiên lợi dụng địa hình trận đá đánh lén từ phía sau.

Khi đi tới giữa bản đồ, Hồ Bân lập tức dừng chân, bình tĩnh điều chỉnh tầm nhìn để quan sát.

Ở đây có rất nhiều đá tảng, đường đi thì hẹp, liệu Lam Vị Nhiên sẽ ở đâu?

Lúc này, khán giả theo dõi bằng góc nhìn từ trên cao chiếu xuống đã phát hiện thực ra Tứ Lam chỉ đứng ngay sau tảng đá trước mặt Hồ Bân. Lúc này Lam Vị Nhiên đã thấp máu, ngay khi ước lượng được thời điểm Hồ Bân đi tới giữa bản đồ, anh lập tức tung ra “Song hạc thính tuyền” hướng về giữa bản đồ, chiêu thức vòng qua vật cản, đánh trúng Hồ Bân!

Bởi vì sau khi kỹ năng này vòng qua chướng ngại vật sẽ tạo hiệu ứng “bao vây đối thủ theo hình vòng cung”, nói cách khác, dù Lam Vị Nhiên đứng ở đâu, chỉ cần nhắm thẳng vào “tâm vòng tròn” là vị trí đứng của Hồ Bân thì đều có thể đánh trúng cậu. Hồ Bân thì lại không thể lập tức đoán được vị trí của đối phương – đây chính là ưu thế khi Tiêu Dao mai phục từ trước.

Trương Thư Bình nói: “Quả đúng là Tứ Lam đã đưa ra lựa chọn thông minh nhất, mai phục cấu máu, dù sao giết được Diệp đội cũng coi như cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ, Long Ngâm vẫn còn hai tuyển thủ ở phía sau, dù cậu ta tạo ra bao nhiêu sát thương thì đều là có lời, để xem Hồ Bân có thể tìm được vị trí đối thủ đúng lúc hay không.”

“Hơi khó.” Hồ Lượng sờ cằm nói, “Vì Tứ Lam rất am hiểu cách chơi vừa đánh vừa di động.”

Tất nhiên Lam Vị Nhiên sẽ không đứng im tại chỗ, như thế chỉ cần tấn công hai lần sẽ dễ dàng bị đối thủ tìm được. Vì vậy ngay sau khi tung ra chiêu thức đầu tiên, anh lập tức dùng khinh công Bộ bộ sinh liên nhanh chóng di chuyển tới phía sau một phiến đá khác.

Nhưng đúng lúc này, Hồ Bân lại đột nhiên mở skill “Tiêu dao du” đi xuyên tường, dịch chuyển tới trước mặt Lam Vị Nhiên!

“Quá chuẩn!” Trương Thư Bình sửng sốt, “Sao cậu ấy có thể đoán ra được vị trí của Tứ Lam?”

Khán giả cũng rất hoài nghi, mà ngay đến Lam Vị Nhiên cũng chấn động.

Sau khi Hồ Bân dịch chuyển đến trước mặt anh, lập tức tung ra một chiêu “Trường phong xuy tuyết”, vì chiêu thức nhắm thẳng trước mặt nên tạo ra bạo kích, áp máu của Tứ Lam xuống còn 5%. Ngay sau đó Hồ Bân lại nhồi thêm hai chiêu “Liêm động hà phong” và “Mặc tử bi ti” nối tiếp nhau, bào sạch thanh máu của Tứ Lam.

– [Mộc Lâm Sâm] kích sát [Lam Lam Lam Lam]!

Khi thông báo hiện ra, khán giả vẫn chưa kịp phản ứng.

Mọi người đều biết, trong địa hình đá tảng khắp nơi thế này, muốn tìm được đối thủ đang trốn sau trận đá là điều không hề dễ dàng. Hồ Bân dịch chuyển đến trước mặt Lam Vị Nhiên rồi lập tức nhồi combo x3 hạ gục Tứ Lam thấp máu, động tác lưu loát không hề thừa thãi như đã luyện qua vô số lần trước đó, điều này khiến nhiều người nghĩ nát óc vẫn không thông.

Trên sân đấu, Hồ Bân vẫn bình tĩnh như trước, Lam Vị Nhiên mỉm cười, đánh một câu vào kênh public: “Đánh tốt lắm.”

Hồ Bân lễ phép trả lời: “Cảm ơn.”

Lam Vị Nhiên xoay người rời khỏi đài tuyển thủ, vì đã hoàn thành nhiệm vụ nên nét mặt anh rất thoải mái.

Còn tại sao Hồ Bân lại tìm được vị trí của Tứ Lam chính xác như vậy cũng trở thành bí ẩn khó giải đáp nhất trong vòng lôi đài này.

Nhưng thực ra Lam Vị Nhiên đã đoán được trong lòng – đại khái là vì Diệp Thần Hi.

Trước khi Hồ Bân lên sân, Diệp Thần Hi ghé lại nói với cậu trai một câu: “Sư phụ tôi khi đánh du kích rất thích di chuyển theo chiều ngược kim đồng hồ, vì vậy lát nữa nếu cậu gặp anh ấy mai phục thì hãy tìm tảng đá thứ hai có thể ẩn nấp theo chiều ngược kim đồng hồ, rất có khả năng anh ấy sẽ nấp phía sau phiến đá đó.”

Đúng vậy, nhờ vào chỉ điểm của Diệp Thần Hi mà Hồ Bân mới nhanh chóng tìm được đúng vị trí của Tứ Lam.

– Lam Vị Nhiên nhớ rõ thói quen rất nhỏ của đồ đệ thì Diệp Thần Hi cũng khắc ghi thói quen của anh trong lòng.

– sự thấu hiểu của hai thầy trò bọn họ, luôn là mối quan hệ hai chiều.

***

Tuyển thủ nào của Long Ngâm sẽ ra sân thứ hai trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, nhưng khi cái tên “Mê Vụ Chiểu Trạch” xuất hiện trên màn hình lớn, Diệp Thần Hi lại không hề thấy bất ngờ, vì hắn đã sớm đoán được rằng: Nếu sư phụ lựa chọn bản đồ mê cung thì chắc chắn thiên tài phân tích địa hình Ngô Trạch Văn sẽ ra trận.

Ngô Trạch Văn vs Hồ Bân, Ngô Trạch Văn am hiểu bản đồ mê cung nhất, chưa kể Hồ Bân lại đang ở trong thế thấp máu và mana hơn, rất nhiều khán giả đều cảm thấy Ngô Trạch Văn có phần thắng lớn hơn.

– sự thực đúng là như vậy.

Học bá của Long Ngâm cũng là người bình tĩnh trứ danh, dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ không lơ là sơ ý, cũng chưa từng cho đối thủ cơ hội lật kèo!

Lần này Ngô Trạch Văn không gọi cóc độc ra để phòng ngự trước, cậu lựa chọn loại pet hệ khống chế mà mình thích nhất cũng như am hiểu nhất là nhện, dắt theo nó đi tới giữa bản đồ.

Hồ Bân cũng noi theo cách đánh mai phục trước đó của Lam Vị Nhiên, lợi dụng kỹ năng “Song hạc thính tuyền” có khả năng xuyên thấu chướng ngại vật để nhắm vào Ngô Trạch Văn, bào đi rất nhiều máu của cậu. Nhưng Ngô Trạch Văn bị mai phục tấn công cũng không sốt ruột, cậu đứng tại chỗ một lúc lâu, nhanh chóng tính được vị trí của Hồ Bân, lợi dụng bản đồ vòng ra phía sau trận đá, thả nhện độc rồi dùng một chiêu kéo dắt mạnh mẽ lôi được Hồ Bân ra ngoài, sau đó lại sử dụng cách chơi khống chế di chuyển của tơ nhện để tấn công đối thủ!

Có thể nói Ngô Trạch Văn thừa thành thạo trong tấm bản đồ này.

Hồ Bân cũng không phải newbie mặc cho người ta chà đạp, cậu lợi dụng sự cơ động của môn phái Tiêu Dao, có ưu thế nhiều loại khinh công để di chuyển liên tục với Bộ bộ sinh liên và Tiêu Dao du, trốn được rất nhiều đòn đánh từ pet của Ngũ Độc. Sau đó lại dùng Song hạc thính tuyền xuyên qua chướng ngại, bòn rút được không ít máu của Ngô Trạch Văn.

Thiếu niên này vì bình tĩnh nên mới có thể trụ lâu như vậy.

Nếu đổi thành Lộc Tường, chắc chắn cậu sẽ sốt ruột bắt đầu đập đá phá tường, nhưng Hồ Bân bị Ngô Trạch Văn thả diều trong mê cung lại không hề hốt hoảng, liên tục tìm được vị trí tránh né. Cậu rất thông minh đánh du kích với đối thủ, tùy thời mà động, tìm kiếm cơ hội có lợi cho mình, dùng Tiêu Dao du đột nhiên xông tới, mở skill gây hỗn loạn khống chế rồi đánh cho đối phương trở tay không kịp. Chỉ riêng điểm này đã khiến Lam Vị Nhiên cảm thấy Diệp Thần Hi không hề nhìn lầm người.

Cũng may mà Ngô Trạch Văn thuộc dạng lì lợm, đây cũng là lý do mà Lam Vị Nhiên phái Ngô Trạch Văn lên sân.

Dù Hồ Bân có mấy lần phản công rất chói lóa, nhưng cuối cùng Ngô Trạch Văn vẫn có thể dựa vào ưu thế địa hình để chậm rãi nhồi debuff trúng độc mài chết cậu.

– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Mộc Lâm Sâm]!

Trận này không gay cấn như màn quyết đấu sư đồ đầu tiên, hai người đánh khá ổn định, kết quả cũng nằm trong dự kiến của người xem.

Tuyển thủ thứ hai của Lạc Hoa Từ bị hạ gục, Diệp Thần Hi đành phái tuyển thủ thứ ba lên sân: Lê Quân.

Trước khi Lam Vị Nhiên trở về, Lê Quân vẫn là tuyển thủ chơi Tiêu Dao hệ Chiết phiến lợi hại nhất. Sau khi Lam Vị Nhiên quay lại, dù tạm thời lượng vote trên mạng có vượt qua Lê Quân nhưng nói về thực lực thì Lê Quân hoàn toàn xứng đáng đứng trong hàng ngũ đại thần của tuyển thủ chơi hệ Chiết phiến, Lam Vị Nhiên cũng thừa nhận điều này. Cũng chính vì có ba đại thần của môn phái Tiêu Dao là Diệp Thần Hi, Lâm Vũ Phàm và Lê Quân đồng tâm hiệp lực, đội tuyển Lạc Hoa Từ mới có được một vị trí vững chắc và ổn định trong hàng ngũ của liên minh.

Khác với cách chơi Tiêu Dao Chiết phiến hoa lệ của Lam Vị Nhiên, đấu pháp của Lê Quân lại đi theo hướng bạo lực, cả liên minh cũng chỉ có mình hắn mới biến được cây quạt nhã nhặn của Tiêu Dao trở thành gậy gộc của Cái Bang mà vung tới vung lui. Có điều chính nhờ cách chơi đặc sắc này mà lực đánh của Lê Quân gây ra rất hung tàn.

Không lâu sau khi lên sân, hắn đã hạ gục được Ngô Trạch Văn thấp máu. Đội tuyển Long Ngâm buộc phải phái ra đại tướng đánh cuối của vòng lôi đài đầu tiên.

Lam Vị Nhiên làm chỉ huy nhanh chóng gửi đi tên người được phái ra.

Khán giả nhìn thấy một ID quen thuộc hiện lên trên màn hình lớn: Hải Nạp Bách Xuyên!

Chỉ bốn chữ này cũng đủ khiến fan của Long Ngâm hưng phấn đến mức rít gào!

Tuy nhà thi đấu chìm trong biển tím của fan Lạc Hoa Từ, dễ dàng đàn áp tiếng vỗ tay bé nhỏ của fan Long Ngâm. Nhưng những fan Long Ngâm không thể tới Thượng Hải cổ vũ mà chỉ theo dõi trên mạng lại dùng tốc độ spam trâu bò của mình để biểu đạt sự ủng hộ với Xuyên thần –

“Xuyên thần cố lên!” “Đi lên xử lý cậu ta đi!” “Xuyên thần 6666!”

Đúng vậy, Xuyên thần lại lên đài đánh cuối.

Hơn nữa lần này là do Tứ Lam chỉ huy phái hắn ra sân.

Đối với Xuyên thần mà nói, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn “bị phái ra sân” trong lịch sử thi đấu của mình!

***

Nếu trận này Lưu Xuyên đã giao toàn quyền chỉ huy cho Tứ Lam thì tất nhiên Lam Vị Nhiên sẽ là người quyết định phái ai ra sân đánh lôi đài. Dù Lưu Xuyên là đội trưởng thì lúc này cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì, Tứ Lam phái hắn lên, hắn liền không nói hai lời, quyết đoán xoay người ngồi vào ghế nóng.

Lam Vị Nhiên không cần phải dặn dò gì với Lưu Xuyên, vì chỉ cần đưa tên hắn lên thì Lưu Xuyên sẽ tự biết mình phải làm gì.

Lưu Xuyên ngồi trên đài tuyển thủ chà xát hai tay, cử động khớp ngón tay một chút mới đặt những ngón tay thon dài của mình lên bàn phím.

Hắn chưa từng đánh với tuyển thủ Lê Quân này tại lôi đài lần nào, nguyên nhân là vì khi Lê Quân ra mắt thì đội trưởng Lưu Xuyên của Hoa Hạ đã chỉ tập trung vào đoàn chiến không lên lôi đài nữa. Dù hắn đã từng xem rất nhiều trận quyết đấu trên lôi đài của Lê Quân với các đối thủ khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn trực tiếp đánh với “Quân Tử Phiến” trong playoffs, người được mệnh danh là tuyển thủ Tiêu Dao bạo lực nhất.

Tuy hoàn toàn tự tin, nhưng thao tác của Lưu Xuyên vẫn rất cẩn thận, hắn trực tiếp mở skill ẩn thân nhanh chóng đi tới, sau khi di chuyển một vòng quanh trung tâm bản đồ, tìm được chính xác vị trí của Lê Quân, Lưu Xuyên lập tức dừng chân, gọi ra bốn con rối, quyết đoán bao vây rồi cho nổ – Thập tự vây sát!

Tiếng nổ “ầm ầm” vang lên, Xuyên thần đến rồi sao?!

Lê Quân ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp.

– chẳng phải vẫn nói trước khi Xuyên thần chính thức tấn công sẽ đánh mấy câu gây rối đối thủ vào kênh public sao? Ví dụ như sẽ nói “Tôi ở phía sau cậu nè” gì gì đó, đây luôn là khúc dạo đầu của Xuyên thần trước khi ra tay, cũng tạo thành thói quen cho rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp. Sao hôm nay lại im lặng như thế? Không mào đầu… mà trực tiếp ra tay luôn hả?

Cũng giống như khi nhấn vào một bài hát quen thuộc, không ngờ nhạc dạo thì chẳng thấy đâu mà bên tai đã vang lên điệp khúc khiến người ta giật mình.

Lê Quân cực kỳ hoang mang, ngay đến khán giả cũng cực kỳ sửng sốt.

Việc Xuyên thần không kéo cừu hận, bỗng nhiên thành thật vừa mở màn đã đánh nghiêm túc như những tuyển thủ chuyên nghiệp khác khiến rất nhiều người không kịp thích ứng. Nhất là các fan Xuyên thần đang theo dõi trực tiếp lại càng khó hiểu: “Tôi đang ở phía sau lưng nè đâu rồi?” “Xuyên thần quên đánh chữ à, mau nói câu ‘Tôi đang ở phía sau’ mau lên!” “Xuyên thần không nói ‘Tôi ở sau lưng nè’ cảm giác cứ thiêu thiếu làm sao á…”

Bởi vậy có thể thấy trò đánh chữ “Tôi ở phía sau lưng nè” khi bắt đầu đã ăn sâu vào tiềm thức người ta thế nào.

Còn tại sao hôm nay Lưu Xuyên không nói những lời này với Lê Quân, hắn đưa ra câu trả lời trong buổi phỏng vấn sau trận đấu là: “Tôi không quen thân với cậu ấy nên ngại trêu.”

– hóa ra chỉ chọn người quen để ra tay?!

Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp bất lực nguyền rủa.

Lộc Tường là người thân nhất với Lưu Xuyên, mỗi khi thi đấu đều bị Lưu Xuyên đánh chữ đùa cợt, cậu nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm: Ai thèm thân quen gì với anh? Đáng ghét chết đi được!



Xuyên thần trực tiếp ra tay khiến Lê Quân hơi sửng sốt một lúc. Có điều với kinh nghiệm thi đấu phong phú, hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh lại, mở khinh công môn phái Bộ bộ sinh liên di chuyển tới trước mặt Lưu Xuyên, khai vị bằng chiêu “Kinh hồng chiếu ảnh”!

Cây quạt của Tiêu Dao Chiến phiến chụp vào mặt đối thủ có thể tạo hiệu quả làm choáng, đây cũng là skill khống chế mà Lam Vị Nhiên rất thích dùng.

Có điều dù gì Lưu Xuyên cũng đã từng thi đấu nhiều năm, tuy đây là lần đầu giao thủ với Lê Quân nhưng hắn lại hiểu rất rõ cách chơi của Tiêu Dao Chiết phiến, chưa kể bình thường vẫn luyện tập luận bàn với Tứ Lam nên ngay khi Lê Quân nhào tới hắn đã đoán được đối phương định làm gì. Lập tức mở “Mê ảnh tung” theo phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt nhảy tới phía sau Lê Quân!

Lưu Xuyên tránh né khống chế rất đúng lúc vì vậy nhìn qua như hai bên chỉ trao đổi vị trí mà thôi.

Nhưng Xuyên thần vẫn chưa dừng lại.

Ngay khi hắn dùng khinh công “Mê ảnh tung” nhảy lên lấy đà thì đồng thời còn đặt một con rối tại đúng vị trí vừa đứng. Đợi đến khi mình nhảy đến phía sau Lê Quân liền lập tức dùng “Khôi lỗi cấm túc” cố định Lê Quân mới vừa muốn khống chế hắn ngay tại chỗ.

– phản kích cực kỳ xảo diệu!

Trương Thư Bình kích động nói: “Không hổ là Xuyên thần! Tốc độ tay nhanh đến mức không kịp phản ứng! Đồng thời hoàn thành ba thao tác khác nhau!”

“…” Hồ Lượng không nói gì, hắn không thích Lưu Xuyên, hoàn toàn không muốn mở miệng khen Lưu Xuyên.

Sau khi Lưu Xuyên bao vây liền lập tức không do dự cho nổ con rối, liên tục bùng nổ áp máu của Lê Quân, tạo ưu thế chênh lệch về lượng máu.

Trận đấu tiếp tục diễn ra hoàn toàn không có gì bất ngờ.

Đây cũng là lần đầu tiên Lê Quân giao thủ với vị đại thần trong truyền thuyết này, hơn nữa hôm nay Lưu Xuyên không đánh chữ như bình thường, rõ ràng hắn không thể theo kịp nhịp độ và tiết tấu của Lưu Xuyên. Chưa kể Đường Môn còn có skill ẩn thân rất khó giải quyết trong địa hình trận đá này. Hải Nạp Bách Xuyên hành tung như quỷ mị cùng với đám con rối ùn ùn vây quanh khiến những đòn đánh của Lê Quân không thể phát huy hiệu quả, dần dần rơi vào thế bị động.

Hải Nạp Bách Xuyên nhanh chóng hạ gục Quân Tử Phiến, kết quả này rất hiển nhiên, hai bình luận viên cũng không còn lời nào để nói.



Trên khán đài VIP, Tô Thế Luân sờ cằm, mỉm cười nói: “Tứ Lam chỉ huy rất tốt, bản đồ Loạn thạch trận này cũng như thứ tự phái người lên sân tuyệt đối có thể đảm bảo rằng Long Ngâm sẽ giành được ba điểm. Trừ phi cả Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên đồng thời thất thủ – xác suất còn chưa vượt quá 1%. Hẳn là Tứ Lam muốn giành lợi thế ngay trong lôi đài, dù sao Lạc Hoa Từ cũng nổi tiếng là đoàn chiến khó đánh, còn có lời nguyền sân nhà nữa.” Dứt lời liền nhìn qua Tiêu Tư Kính, “Anh thấy thế nào?”

Tiêu Tư Kính mỉm cười, nói: “Ừ, tôi đồng ý với em.”

Tô Thế Luân mĩ mãn quay đầu lại.

Các thành viên Thất Tinh Thảo thực sự cạn lời, đội phó biết thừa dù anh có nói gì thì đội trưởng vẫn nghe lời anh mà, sao phải bày vẽ hỏi câu “Anh thấy thế nào” làm cái quỷ gì…

Thực ra Tô Thế Luân cũng biết điều đó, chẳng qua anh thuận miệng hỏi mà thôi. Dường như việc mỗi lần đánh giá cái gì liền quay đầu hỏi quan điểm của Tiêu Tư Kính đã trở thành thói quen của anh. Mà mỗi khi Tiêu Tư Kính mỉm cười tán thành quan điểm của anh thì tâm tình của anh sẽ rất tốt.

Tiêu Tư Kính bổ sung: “Chắc chắn Diệp Thần Hi sẽ đánh cuối trong vòng lôi đài tiếp theo, việc Long Ngâm phái người thế nào sẽ rất quan trọng. Nếu Tứ Lam đánh đoàn chiến thì chắc chắn sẽ không lên lôi đài cả hai lần, Từ Sách đấu với Diệp Thần Hi thì không có hi vọng gì lớn. Tần Dạ cũng không thể đánh tay đôi với Diệp Thần Hi trong ván cuối được, vì thế rất có khả năng hôm nay thứ tự ra sân sẽ lặp lại như trong trận giữa Long Ngâm và Hoa Hạ.”

Tô Thế Luân sửng sốt: “Ý anh là Lưu Xuyên sẽ liên tục đánh cuối cả hai vòng như trong trận với Hoa Hạ sao?”

Tiêu Tư Kính nghiêm túc gật đầu: “Với hiểu biết của tôi về Lam Vị Nhiên thì cậu ta sẽ không làm gì mà chưa chắc chắn. Phong cách chỉ huy của cậu ta vẫn đi theo hướng phân tích chiến thuật và tâm lý của đối thủ rồi tìm đường thắng một cách chắc ăn nhất. Nếu cậu ta cảm thấy không tin tưởng được 100% vào giao tranh đoàn chiến thì nhất định sẽ dốc toàn lực tại lôi đài để giành được ưu thế về điểm số.”

Tô Thế Luân nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Tiêu Tư Kính nói rất có lý, liền gật đầu tán thành: “Anh nói cũng có lý, đúng là đoàn chiến với Lạc Hoa Từ không hề dễ dàng, có điều Long Ngâm vẫn có ưu thế về sân nhà trong trận thứ ba, chỉ không biết đội hình hôm nay sẽ gồm những ai thôi.”

Tiêu Tư Kính cũng không đoán được việc này, hắn chỉ có thể hình dung được ý đồ tổng thể của Lam Vị Nhiên mà thôi, cụ thể thế nào không thể nói chuẩn xác.



Vòng lôi đài thứ hai nhanh chóng bắt đầu, lần này đến lượt đội tuyển Lạc Hoa Từ chọn bản đồ, bản đồ mà Diệp Thần Hi lựa chọn là “Lạc Quỳnh Trì”.

Đây là tấm bản đồ điển hình cho dạng địa hình thủy chiến. Cả bản đồ không có bất cứ vùng đất nào, chỉ có một vùng nước rộng lớn mênh mông, trên bề mặt có vài miếng gỗ thả trôi dùng làm chỗ đặt chân, tầm nhìn cực kỳ rõ ràng, liếc mắt cũng thấy điểm cuối của bản đồ, rất có lợi cho Tiêu Dao, đặc biệt là hệ Ngọc tiêu.

Đầu tiên là skill Tiêu Dao du có thể dịch chuyển, từ một tấm gỗ trôi nháy mắt đặt chân lên một tấm gỗ khác nên sẽ không sợ rơi xuống nước, tác dụng khi đánh di động rất rõ ràng; Thứ hai, bộ chiêu thức của Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu phần lớn đều là skill tấn công theo đường thẳng, tầm nhìn thoáng đãng sẽ rất dễ điều chỉnh phương hướng tấn công, việc không có chướng ngại vật sẽ tối đa hóa sát thương đánh ra; Ngoài ra, Tiêu Dao còn có các chiêu khống chế hỗn loạn, đối thủ mà trúng chiêu sẽ rất dễ chạy lung tung rơi xuống nước. Sau khi rơi xuống nước sẽ bị giảm tốc độ di chuyển trên diện rộng, càng thuận lợi cho Tiêu Dao tấn công.

Lam Vị Nhiên cũng biết Diệp Thần Hi rất thông minh khi chọn tấm bản đồ này, loại địa hình như vậy có thể phát huy triệt để ưu thế của Lạc Hoa Từ, ngược lại, Long Ngâm đánh trên bản đồ này sẽ khá khó khăn. Tuyển thủ cận chiến ở Long Ngâm đấu với Tiêu Dao sẽ rất khó phát huy hiệu quả trên bản đồ thủy chiến. Còn Ngô Trạch Văn tuy có thể lợi dụng nhện độc để đánh du kích cấu máu từ xa trên mặt nước nhưng nếu gặp phải Tiêu Dao đánh tầm xa như Hồ Bân hay Diệp Thần Hi thì cậu phải đảm bảo bản thân trước hết không bị đối phương làm cho hỗn loạn. Khi tầm nhìn rõ ràng, không có chướng ngại vật để ẩn nấp như vậy thì sẽ cực kì khó tránh được khống chế hỗn loạn của đối phương.

– đây là tấm bản đồ rõ ràng nhắm vào toàn thể đội tuyển Long Ngâm.

Và rồi tuyển thủ đầu tiên mà Diệp Thần Hi phái ra lại chính là Lê Quân vừa đánh một trận với Lưu Xuyên.

Rất nhiều người cảm thấy việc liên tục phải đánh hai trận liên tiếp sẽ khiến tuyển thủ mệt nhọc mà ảnh hưởng tới khả năng phát huy. Cũng giống như khi bắt một vận động viên chạy liên tục hai lần cự ly 200m, thành tích ở lần thứ hai sẽ không giống với lần đầu. Nhưng đấy là dưới tình huống bình thường, còn đối với một số tuyển thủ lại khác, đánh hai trận liên tục sẽ có thể nâng cao tốc độ tay do đã thích ứng với nhịp độ thi đấu, trạng thái này gọi là “Giữ tay nóng liên tục”, lúc này mà để hắn nghỉ ngơi thì rất có khả năng sẽ làm gián đoạn trạng thái và xúc cảm, gây tác dụng ngược.

Lê Quân chắc chắn rơi vào trường hợp thứ hai.

Rõ ràng Diệp Thần Hi cũng nhìn ra được trạng thái của hắn sau trận đánh với Lưu Xuyên, vì thế lập tức phái người này ra đánh ván đầu tiên trong vòng lôi đài thứ hai để bảo trì phong độ.

Đến lượt đội tuyển Long Ngâm chọn người, Lam Vị Nhiên tạm thời chưa có hành động.

Mười giây đếm ngược hiện lên trên màn hình lớn, khán giả đều sốt ruột theo từng giây – nếu kết thúc đếm ngược mà còn chưa chọn người thì sẽ bị coi là bỏ thi đấu! Rốt cuộc Tứ Lam đang làm gì vậy? Tại sao vẫn chần chừ chưa phái người lên?

Thực ra Lam Vị Nhiên đang cẩn thận cân nhắc, Diệp Thần Hi đã cho anh một đề bài quá khó khăn.

Chọn bản đồ thủy chiến còn phái cận chiến Lê Quân lên sân, đồng nghĩa với việc hai tuyển thủ phía sau của Lạc Hoa Từ sẽ chơi Ngọc tiêu đánh xa. Nếu thế thì Long Ngâm cũng sẽ bắt buộc phải phái hai người đánh tầm xa ra đối phó. Đánh xa đấu với đánh xa còn có hi vọng thắng, cận chiến mà đòi đánh với Tiêu Dao Ngọc tiêu trên bản đồ này… không khác nào đâm đầu tự sát.

Nếu thế chắc chắn sẽ phải giữ lại Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn, vậy ván này nên phái ai lên?

Trải qua vài giây suy nghĩ, ngay trước khi màn hình lớn nhảy về con số 1, rốt cuộc Lam Vị Nhiên cũng gửi đi một cái tên bất ngờ – Dạ Sắc.Hết chương 372.

Đừng để ý hình minh họa, tui chỉ kiếm cây tiêu thui:)

s2_2jpg
Bình Luận (0)
Comment